Truyen3h.Co

Ám Hoả - Cấm Kỵ

Chương 24: Phòng làm việc

sofianguyen03

Lúc Nhan Thiến bưng bát canh cuối cùng ra, vừa lúc mẹ và em trai cô về đến nhà.
Người mới vừa bước vào cổng,.Nhan Hạo đã hét lên. Nhan Thiến nhìn qua cửa sổ gần sát đất, liền thấy Nhan Hạo đang tung tăng chạy vào sân, nâng chiếc xe bị rơi bên bồn hoa rồi hào hứng đạp lên, thoạt nhìn trông rất có sức sống.
Nhan Thiến bưng bát canh đặt lên bàn sau đó đi ra mở cổng, nhìn thấy Triệu Điềm, liền gọi một tiếng: "Mẹ."
Triệu Điềm hôm nay trang điểm tinh tế, bộ dạng trông khá thoải mái và dễ chịu, bà ta gật đầu với Nhan Thiến, hỏi: "Ba con đâu?"
Nhan Thiến đáp:"Ở trong phòng bếp."
"Phòng bếp?" Triệu Điềm nghe cô trả lời, liền giật mình kinh ngạc, hỏi: "Vào phòng bếp nấu ăn sao?"
"Vâng, buổi trưa có mấy món do ba ba làm."
Triệu Điềm giống như là nghe thấy tin tức rất kỳ lạ nào đó, vẻ mặt không thể tin nổi, sau đó lẩm bẩm: "Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây sao? Ông ấy vậy mà lại chịu vào bếp nấu ăn."
Bà ta đã nhiều năm rồi không ăn đồ do ông ấy làm.
Nói xong, bà ta quay người gọi Nhan Hạo đang ở trong sân: "Hạo Hạo, mau vào ăn cơm, hôm nay ba con xuống bếp, xem ra là rất đau lòng việc con nhập viện."
Nhan Hạo không có hứng thú ăn cơm, nhưng nghe nói ba ba ở nhà, cũng không dám làm ầm ĩ, không kiên nhẫn mà ném xe rồi đi theo vào nhà.
Một nhà bốn người ngồi vào bàn ăn. Triệu Điềm thoạt nhìn tâm tình có vẻ rất tốt, cười tủm tỉm khen Nhan Tê Trì nấu ăn rất ngon, nói về sau nếu có thời gian hãy nấu nhiều hơn.
Nhưng Nhan Tê Trì chỉ lạnh mặt chăm chú ăn cơm, không phản ứng lại với lời bà ta nói.
Triệu Điềm lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi điều đó, tiếp tục lải nhải không ngừng, điểm này Nhan Thiến rất ngưỡng mộ bà ta.
Triệu Điềm nói về ông chủ của trang trại, không ngừng khen ngợi ông ta, nói rằng chị em tốt của bà ta thật tinh mắt, có một người chồng lớn lên giàu có, đẹp trai lại còn hào phóng. Hoá ra bọn họ đã trả cho Nhan Hạo 20% tiền thuốc men.
Nhìn người mẹ đĩnh đạc của cô, Nhan Thiến đột nhiên nảy sinh một cảm giác tội lỗi. Mẹ cô vui vẻ như vậy, căn bản không biết người chồng xa cách và cô con gái ngoan ngoãn của bà ta, cách đây không lâu vừa vụng trộm thân mật ướt át trong phòng bếp.
Người ba đem đầu vú của con gái ăn đến sưng tấy lên, quần lót của cô đến bây giờ vẫn còn ướt.
Nhan Thiến biết cô là người có lỗi, mà cái lỗi phạm phải còn rất nghiêm trọng, rất nghiêm trọng.
Mặc dù cô không hiểu tại sao ba ba luôn luôn thờ ơ lại cùng cô làm ra những chuyện như vậy, nhưng cô cũng không để ý, chỉ cần ba ba muốn, cô căn bản là không thể cự tuyệt, bởi vì trong lòng cô cũng rất khát vọng được làm như vậy.
Cô muốn thân mật hơn với ba ba, giống như là bị nghiện vậy!
Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ bảy ngày này, Nhan Thiến nhận được tin nhắn từ lớp trưởng, nói rằng có một cuộc thi thư pháp trong trường, cô ấy nhớ rằng Nhan Thiến có thể viết các ký tự bằng bút lông, còn viết rất tốt. Hỏi xem cô tham gia hay không.
Nhan Thiến suy nghĩ, bài thi đều đã làm xong, bây giờ cô cũng rất có thời gian, liền lập tức đồng ý.
Trong phòng làm việc của ba ba có sẵn bốn món bảo bối cần thiết cho việc viết thư pháp này rồi, cô có thể đi mượn.
Vừa lúc hôm nay Nhan Tê Trì ở nhà, vì Nhan Hạo quá ồn ào, nên ông thường ở trong phòng làm việc, nơi này của ông là căn phòng có cách âm tốt nhất trong nhà.
Nhan Thiến rất ít khi đến phòng làm việc của ba ba, cô chỉ thỉnh thoảng đến mượn sách để đọc, nhưng đều là lấy sách xong liền rời đi, hiếm khi ở lại.
Cô muốn gõ cửa, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút bất an. Lúc trước ở trong phòng bếp, hai người vụng trộm thân mật bị  tiếng chuông báo thức của điện thoại cắt ngang.
Hai ngày nay cả hai không có tiếp xúc với nhau, thậm chí nói chuyện rất ít, khôi phục lại hình thức ở chung giống như trước kia.
Trong lòng Nhan Thiến có chút mất mát, nhưng mà sau khi nghĩ lại, nếu mối quan hệ ngoài tầm kiểm soát có thể trở lại đúng quỹ đạo cũng tốt.
Dù sao hai người cũng là cha con ruột thịt thân thiết nhất, vốn không nên làm những việc như vậy.
Nhẹ nhàng gõ cửa, Nhan Thiến hít một hơi thật sâu và yên lặng chờ đợi.
"Có chuyện gì?"
Giọng nói lạnh lùng của ba ba xuyên qua cánh cửa, có chút rầu rĩ và phiền muộn.
"Ba, con có thể đi vào trong hay không?" Nhan Thiến cao giọng hỏi.
Thư phòng yên tĩnh một lúc, sau đó "cạch" một tiếng, cửa được mở ra từ bên trong. Nhan Tê Trì đứng bên cạnh cửa.với vẻ mặt bình tĩnh, từ trên cao nhìn xuống, hỏi cô:
"Sao vậy?"
Nhan Thiến lo lắng nuốt nước bọt, trả lời:
"Con muốn mượn bút và mực của ba một lúc để viết chữ."
Nhan Tê Trì không có lập tức đồng ý, mà đứng yên tại chỗ, an tĩnh nhìn cô, trong ánh mắt sâu thẳm kia thực chất là hỏi cô đang có ý gì?
Nhan Thiến bị nhìn đến mức không dám ngẩng đầu lên, một lúc lâu sau, cô mới thấy người đàn ông lùi lại một bước, nói: "Vào đi."
Nhan Thiến âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lướt qua người ba ba đi vào.
Nhan Tê Trì đứng sau lưng cô đóng cánh cửa phòng lại.
"Cạch" một tiếng, cửa bị khoá trái từ bên trong.
Nghe tiếng cửa phòng bị khóa, dây thần kinh của Nhan Thiến lập tức trở nên căng thẳng, tim cũng đập nhanh hơn, thình thịch thình thịch.
"Đồ ở ngăn tủ bên kia, con tự đến lấy đi."
Nhan Tê Trì nói rồi quay trở lại chiếc ghế sô pha đơn, nơi mà ông vừa đọc tài liệu.
"Vâng."
Nhan Thiến hít một hơi thật sâu và di chuyển nhẹ nhàng nhất có thể, sau khi lấy bút, mực, giấy và nghiên mực ra, cô đi đến bồn rửa tay kế bên để lấy nước sạch và bắt đầu mài mực.
Thư pháp của cô là do ông nội dạy, từ khi còn nhỏ đã luyện tập, nét chữ của cô cũng không tệ lắm.
Nghe ông nội nói, chữ của ba ba viết còn đẹp hơn, có phong thái của riêng bản thân ông, nhưng mà Nhan Thiến chưa bao giờ nhìn thấy ba ba cô viết chữ.
Không biết từ lúc nào, Nhan Tê Trì đã đi đến phía sau lưng cô, kiên nhẫn nhìn cô mài mực, hỏi:
"Con muốn viết chữ gì?"
Thanh âm của ba ba quá gần, khiến Nhan Thiến đột nhiên bị dọa nhảy dựng lên, tay run lên, thỏi mực liền rơi xuống nghiên mực.
Cơ thể người đàn ông sát lại gần cô thêm một chút, bàn tay từ phía sau vươn ra cầm lấy thỏi mực, chậm rãi mài.
Tư thế như vậy, giống như là đang ôm Nhan Thiến vào trong ngực, làm cho cô nhịn không được mà mặt đỏ tim đập nhanh hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co