Chương 86: Yêu đương vụng trộm
Nhan Thiến nửa dựa vào sô pha, váy bị nhấc lên, đôi chân thon dài trắng nõn tách ra, một chân buông xuống giẫm trên mặt đất, chân kia cong lên giẫm lên sô pha, nửa thân dưới dính đầy tinh dịch và mật dịch cơ thể hoàn toàn lộ ra trước mắt ba ba.
Nhan Tê Trì quỳ nửa gối bên cạnh cô, dùng hai tay mở tiểu huyệt hồng hào của cô ra, để lộ ra thịt huyệt đỏ tươi ở bên trong, tiểu huyệt vẫn còn đang co rút lại ở mức độ nhỏ, mỗi một lần co rút lại sẽ chảy ra một ít mật dịch màu trắng.
Nhan Tê Trì không do dự nhiều, cúi người xuống và liếm, đầu tiên ông liếm vùng da xung quanh tiểu huyệt của con gái mình một lần, sau khi liếm sạch sẽ, ông đưa chiếc lưỡi nhạy cảm của mình chọc vào trong tiểu huyệt, sau đó dùng đầu lưỡi của mình để cẩn thận xoa và liếm tiểu huyệt của cô.
"Ưm... " Cơ thể của Nhan Thiến khẽ run lên, biết rõ ba đang giúp cô tẩy rửa, nhưng chỉ một lúc sau, không ngờ tiểu huyệt mẫn cảm vẫn còn cảm nhận được cảm giác đang bị liếm, khiến cơ thể cô cũng dần dần nóng lên.
Nhan Tê Trì phát hiện, tiểu huyệt của con gái liếm thế nào cũng không sạch, ông không khỏi lộ ra một nụ cười nhẹ, ngẩng đầu lên nhìn cô và hỏi: "Muốn nữa không?"
Nhan Thiến vừa xấu hổ vừa tức giận vì câu hỏi của ông, cô bĩu môi và nói: "Không muốn!"
Nhan Tê Trì đút ngón tay vào trong tiểu huyệt của cô, chậm rãi đâm vào rút ra, kích thích dây thần kinh của cô, sau đó lặp lại lời nói của cô: "Không Muốn?"
"A... " Nhan Thiến thoải mái đến mức hoàn toàn ngã nằm xuống trên ghế sô pha, không thể nói ra được lời nào, cô để cho ba ba làm bất cứ điều gì ông muốn trên cơ thể cô.
Có điều cuối cùng hai người cũng không thể làm được gì, Nhan Tê Trì bị một cuộc điện thoại gọi đi làm việc.
Nhan Thiến chỉ có thể tự mình đi về nhà với đôi chân yếu ớt, dọc theo đường đi cô vô cùng lo lắng và sợ hãi, bởi ba ba không trả quần lót lại cho cô, cô chỉ có thể đi bộ trở về trong tình trạng tiểu huyệt không được che chắn.
Liên tục mấy ngày sau đó, Nhan Tê Trì cũng rất bận rộn với công việc, Nhan Thiến và Lâm Vãn Vãn đi ra ngoài để sưu tập các bài hát dân gian, vậy nên hai người họ gần như không có thời gian ở bên nhau.
Mãi cho đến chiều thứ sáu, Nhan Thiến đột nhiên nhận được tin nhắn của Nhan Tê Trì, trong tin nhắn ông nói rằng chân của Triệu Điềm bị thương ngoài ý muốn, hiện tại bà đang ở bệnh viện để bó bột, ông hỏi xem Nhan Thiến nếu có
thời gian, năm giờ chiều nay đi đón Nhan Hạo tan học.
Nhan Thiến sững sờ vài giây khi nhìn thấy tin nhắn, sau đó lập tức viết tin nhắn trả lời lại: "Mẹ bị ngã có nghiêm trọng không?"
Nhan Tê Trì ở bên kia có thể không rảnh, vì vậy sau một lúc ông mới trả lời: "Bị nứt mắt cá chân, cần phải bó bột và nghỉ ngơi."
Nhan Thiến trả lời với tâm trạng phức tạp: "Con sẽ đón Nhan Hạo đúng giờ."
Nhan Tê Trì: "Ừm, làm phiền con rồi."
Buông điện thoại xuống, Nhan Thiến ngây người với vẻ mặt nghiêm trọng, khi cô và ba yêu đương vụng trộm từ hai năm trước.
Quan hệ giữa cô và Triệu Điềm càng ngày càng xa cách, cô thậm chí còn cố tình bỏ qua sự tồn tại của mẹ mình, cô coi bà ta là một nhân vật có cũng được không có cũng không sao.
Cô chuyển đến ký túc xá dành cho công nhân viên chức sau khi khai giảng, sống cuộc sống nửa vời với ba ba.
Về mặt tình dục, cô đã vượt qua giới hạn cuối cùng với ba ba, khi cô làm đến bước cuối cùng, Nhan Thiến trực tiếp đưa mẹ và Nhan Hạo bỏ lại phía sau, như thể không có hai người đó, cô chính là người duy nhất của ba ba.
Nhưng thực tế là như vậy, nó sẽ luôn cho bạn một cú đánh vào đầu khi bạn quá đắc ý.
Nhan Thiến giật mình, đột nhiên nhớ rằng ba ba không phải là của một mình cô, ông vẫn là chồng của Triệu Điềm và cũng là ba ba của Nhan Hạo.
Cho dù cô và ba ba có chuyện riêng tư phóng đãng như thế nào, nhưng nhìn ở bề ngoài, mối quan hệ của bọn họ vẫn là cha con thuần túy, một mối quan hệ không thể yêu, kết hôn hay quan hệ tình dục.
Lâm Vãn Vãn và cô cùng đi học, phát hiện sắc mặt của cô không tốt, cô ấy lo lắng hỏi cô xem có phải cơ thể có chỗ cảm thấy không thoải mái hay không.
Nhan Thiến lắc đầu, nói rằng mẹ cô bị thương ở chân nên cô phải về nhà một chuyến.
Lâm Vãn Vãn ít nhiều cũng biết mối quan hệ giữa cô và gia đình, nên cũng trở nên lo lắng theo: "Vậy làm sao bây giờ, tạm thời cậu phải về nhà ở sao?"
"Mình phải quay trở về và kiểm tra tình hình trước đã." Nhan Thiến nói.
Cô có linh cảm, vì trách nhiệm, ba ba cô nhất định sẽ về nhà ở và giúp đỡ chăm sóc cho bà, nhưng ba ba biết cô không thích về nhà, chắc chắn sẽ không để cô trở về.
Nhưng Nhan Thiến thật sự lo lắng.
Năm giờ chiều, Nhan Thiến lái xe đến trường tiểu học đón Nhan Hạo đúng giờ, Nhan Hạo đã học lớp sáu.
Ngoại trừ cơ thể mập mạp hơn thì không có thay đổi gì nhiều, cậu và Nhan Thiến nhìn nhau liền cảm thấy chán ghét, khi cậu nhìn thấy cô đến đón, nét mặt hiện lên một vẻ ghét bỏ.
"Sao lại là chị?"
"Chân mẹ bị thương, không thể đến đón nhóc." Nhan Thiến nói xong giục cậu nhanh chóng lên xe, cô cũng không muốn nhìn thấy mặt cậu.
Khi hai người về đến nhà, Nhan Tê Trì đang nói chuyện điện thoại, Triệu Điềm vẻ mặt buồn bã ngồi trên sô pha, chân bà được bọc trong lớp thạch cao dày, hiển nhiên vô cùng đau.
Khi bà nhìn thấy hai chị em cô trở về, Triệu Điềm mới miễn cưỡng nở nụ cười.
Nhan Thiến bình tĩnh liếc nhìn ba ba đang đứng trước cửa sổ kính cao từ trần nhà cho đến sàn, phát hiện ra rằng ông cũng đang nhìn về phía cô, vì vậy cô thu lại ánh mắt và đi chào hỏi Triệu Điềm.
Nhan Hạo vừa bước vào đã hét lên. Sau khi hỏi về vết thương ở chân của mẹ cậu, nhận thấy bà ta không sao, cậu nhanh chóng quay vào nhà và chơi Ipad.
Nhan Thiến ngồi xuống ghế sô pha dài, cẩn thận hỏi thăm về vết thương của mẹ, thì ra là bà ta đã ngã khỏi ghế khi cố gắng lấy thứ gì đó từ tủ trong lúc nấu ăn vào buổi trưa.
"Cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là trong vòng nửa tháng mẹ không thể đi lại bằng cái chân này." Triệu Điềm nói.
"Nửa tháng?" Nhan Thiến nhỏ giọng lặp lại.
Lúc này Nhan Tê Trì vừa gọi điện thoại xong, vẻ mặt nghiêm túc đi tới, ông rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Nhan Thiến.
Sau đó nói với Triệu Điềm: "Tôi vừa mới liên lạc xong rồi, hai ngày nữa sẽ tìm được một hộ lý thỏa mãn điều kiện đến đây "
Khi Nhan Thiến vừa nghe được ông muốn mời hộ lý đến, trong lòng cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra ba ba cũng không có ý định sống ở nhà mãi.
Nhưng Triệu Điềm vừa nghe lời này, hai mắt lập tức đỏ lên: "Chồng à, tôi bị thương thành ra như vậy rồi, ông không thể trở về sống ở đây được sao?"
Lời nói nũng nịu có chút dụ dỗ khiến hai cha con đang ngồi trên ghế sô pha, cơ thể đồng thời như muốn đóng băng.
Một lúc sau, cô mới nghe thấy người đàn ông nói chuyện với giọng điệu lạnh lùng: "Trước khi hộ lý đến, tôi sẽ sống ở đây."
Nhan Thiến cảm thấy trái tim cô giống như đang bị chèn ép nghiêm trọng, điều này khiến cô rất khó chịu.
Sắp đến giờ cơm, Nhan Thiến vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối, trong tủ lạnh của Triệu Điềm rất phong phú.
Cô tùy ý chọn mấy món thịt và rau đem ra ngoài xử lý, tài nấu nướng hiện tại của cô rất tốt, dù sao cô cũng đã nghiêm túc học từ bà nội.
Nhan Thiến đi vào không bao lâu, Nhan Tê Trì cũng đi theo, đầu tiên ông đứng ở bên cửa nhìn cô một lúc, sau đó mới đến gần cô hơn một chút và nói: "Để ba nấu cho."
Nhan Thiến vừa nghĩ đến mối quan hệ không rõ ràng này của hai người bây giờ, tâm trạng càng thêm buồn bực, ngay lập tức trở nên khó xử, giọng điệu có chút khó nghe và nói: "Không cần, ba đi giúp mẹ đi."
Sắc mặt Nhan Tê Trì trở nên lạnh lùng, im lặng đứng một hồi, sau đó ông đi về phía cô, đứng ở phía sau cô thấp giọng nói: "Thiến Thiến, đừng làm loạn."
Nhan Thiến phớt lờ ông và tiếp tục rửa đồ ăn mà không hề ngẩng đầu lên.
Hai người cứ như vậy, một người yên lặng rửa rau, một người cúi đầu nhìn, cả hai đều không phá vỡ sự im lặng.
Đột nhiên, Nhan Thiến cảm thấy người đàn ông phía sau tiến lên một bước, cơ thể ông áp sát vào lưng cô như thể không có gì.
Nhan Thiến thở chậm lại, sau đó cô lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa, từ góc độ này, không thể nhìn thấy sô pha trong phòng khách, cũng không biết người ngồi trên sô pha đang làm gì.
Ngay bây giờ mẹ còn đang ngồi trong phòng khách, ba ba muốn làm gì?
Tim cô đập nhanh, máu trong cơ thể dần nóng lên, Nhan Thiến căng thẳng muốn mở miệng nói điều gì đó, nhưng bàn tay của ba ba đã lặng lẽ chạm vào eo cô.
Không thể nào, chuyện này quá táo bạo!
Nhan Thiến đang lo lắng suy nghĩ, nhưng cơ thể cô dường như đã bị kích thích và đóng băng tại chỗ.
Lòng bàn tay của người đàn ông ấm áp, áp vào eo cô, mơn man da thịt khiến cô nhất thời tê dại, bàn tay cầm rau khẽ run lên.
"Đừng mà... " Cô không dám lên tiếng, chỉ có thể nói bằng giọng mũi.
Nhan Tê Trì dường như không nghe thấy lời từ chối của cô, ông dùng những ngón tay thon dài vén quần áo của cô lên, chậm rãi chui vào quần áo cô, đưa tay lên áo ngực, nắm lấy và nhẹ nhàng xoa bóp vú của cô.
"Ưm... " Nhan Thiến cắn chặt môi dưới, không dám phát ra âm thanh.
Cơ thể hiện tại của cô đã quen thuộc với mùi vị của dục vọng, so với trước đây mẫn cảm hơn rất nhiều, cặp vú bị baba xoa bóp, hai chân cô lập tức trở nên mềm nhũn, cô không dám kêu to cũng không thể phản kháng, vì vậy cô chỉ có thể chống tay lên mặt bàn và thở dốc.
Kiểu vụng trộm như vậy đối với bọn họ mà nói, vừa quen thuộc vừa kích thích, chỉ một lúc sau, phía dưới Nhan Thiến đã chảy ra nước, chiếc quần lót trở nên dính dính và nhớp nháp.
Nhan Tê Trì không lên tiếng, chỉ im lặng áp sát cô, đẩy áo ngực của cô lên cao một chút, trực tiếp cầm lấy bầu vú, dùng sức xoa nắn, dương vật của ông cương cứng, cách lớp quần ép sát vào thắt lưng của Nhan Thiến, sau đó cọ xát lên xuống.
Nhan Thiến cảm thấy đầu óc choáng váng, mẹ đang ngồi trên sô pha trong phòng khách bên ngoài, cô và ba lại vụng trộm một cách công khai trong phòng bếp, thậm chí ngay cả cửa cũng không đóng lại.
Nhưng thật sự rất tuyệt, vừa nghĩ đến người đàn ông phía sau vốn nên thuộc về mẹ, nhưng hiện tại lại bị thân thể của cô mê hoặc.
Nhan Thiến cảm thấy rất sảng khoái, tinh thần sảng khoái, cơ thể càng sung sướng hơn.
Dần dần, cơ thể của Nhan Thiến cũng không còn cứng nữa, cô di chuyển eo theo biên độ nhỏ, để mộng của mình cọ vào dương vật của ba ba.
Ngay sau đó cô chợt nghe thấy tiếng thở dốc dần dần nặng nề hơn của ba ba, xem ra ông được cô cọ đến sảng khoái.
Tiểu huyệt giữa hai chân vừa nóng vừa ngứa, mật dịch chảy ra như nước tiểu.
Sau đó, cô cảm thấy ba ba cởi quần của cô ra.
Nhan Thiến vốn đang hơi nhắm mắt, sợ tới mức trong nháy mắt mở to hai mắt ra, cô có chút hoảng hốt muốn giữ chặt tay ba, không cho ông cởi ra: "Đừng..."
Vụng trộm ở phần ngực thôi đã rất nguy hiểm, hiện tại lại còn phải cởi quần ra, cho dù chân mẹ đi lại không tiện, nhưng không phải vẫn còn Nhan Hạo ở đây sao, nếu cậu đột nhiên đi xuống lầu, đến lúc đó mặc quần vào cũng không kịp nữa.
Trong lúc giữ lại, quần của Nhan Thiến vẫn bị kéo xuống đến đùi, để lộ ra cặp mông vểnh lên và cái bánh bao không có lông, tiểu huyệt của cô vẫn giữ được dáng vẻ như vậy vì thường xuyên được xử lý.
Trái tim của Nhan Thiến đập loạn nhịp, như thể sắp bật ra khỏi lồng ngực.
Cô còn chưa kịp hoàn hồn, Nhan Tê Trì đột nhiên vươn tay lấy một củ cà rốt đã rửa sạch sau đó ghé sát vào tai cô thì thầm: "Mở rộng chân ra."
Nhan Thiến xấu hổ muốn chết, ông định lấy cà rốt chơi cô sao?
Ngay khi cô nghĩ như vậy, củ cà rốt lạnh lẽo còn mang theo giọt nước kia, đã bị ba ba cầm lấy và nhét vào giữa hai chân cô.
Đọc truyện xong hãy nhấn ⭐️ cho mình nhé iuuu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co