Truyen3h.Co

[BHTT - EDIT HOÀN] Bị Ép Thừa Kế Vợ - Phong Thính Lan

Chương 203 + 204

hathu410

Chương 203: Một bàn tay

Thời gian lững thững trôi đến Tết, trong khoảng thời gian này, bên cạnh Cố Ỷ không xảy ra chuyện gì kỳ quái cả.

Lâm Mạn Thư đang chuẩn bị bữa cơm tất niên ở nhà, bà bảo Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn ra siêu thị mua sắm ít đồ Tết. Đúng vào lúc đông nghịt người như vậy, việc Cố Ỷ dẫn theo Khương Tố Ngôn chẳng khác nào tự chuốc khổ vào thân.

Nhưng đại tiểu thư từ trước đến nay chưa từng đi siêu thị bình dân thế này lại tỏ ra vô cùng hứng thú, kéo tay Cố Ỷ ra cửa luôn.

Bên ngoài lạnh cắt da, lúc ra ngoài Cố Ỷ quấn chặt quần áo, nhìn sang Khương Tố Ngôn, dù biết cô không sợ lạnh nhưng vẫn lấy khăn choàng quấn kín Khương Tố Ngôn lại như một cái bánh chưng, rồi hai người mới tay trong tay ra khỏi nhà.

Tết nhất đến nơi, siêu thị đông nghẹt người, toàn là những người đến mua đồ Tết. Cố Ỷ đẩy xe đẩy nhỏ, cùng Khương Tố Ngôn đứng nhìn nhau dưới cầu thang cuốn. Cầu thang này muốn lên được cũng phải mất một lúc. Cả hai nhìn vào mắt nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trong ánh mắt đối phương, Cố Ỷ bật cười thành tiếng. Nhìn thấy ánh mắt như vậy trong mắt Khương Tố Ngôn, thật sự rất thú vị.

Ánh mắt của Khương Tố Ngôn có chút ngây ngô, lại thêm phần ngơ ngác, rõ ràng là chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ. Cũng đúng thôi, một tiểu thư con nhà giàu như Khương Tố Ngôn, đến Tết cần mua gì chắc chắn cũng là người làm trong nhà mang đến tận nơi để cô chọn lựa.

Cả hai chen chúc ở cầu thang cuốn một lúc lâu mới lên được, đến lúc mua đồ cũng bị cảnh người ta vung tay vung chân khiến cho giật mình.

Là một sinh viên nghèo, Cố Ỷ nhìn người ta khuân từng thùng từng thùng đồ rồi liếc qua giá tiền, chỉ có thể cảm thán: bây giờ người ta giàu thật. Còn Khương Tố Ngôn bị hoảng là vì lần đầu tiên thấy cảnh tượng như vậy.

Vừa mua đồ, Cố Ỷ vừa càm ràm với Khương Tố Ngôn: "Chị xem, mẹ em chỉ biết sai tụi mình đi làm mấy chuyện rắc rối thôi."

Khương Tố Ngôn cười khẽ: "Hết cách rồi, dì đang nấu ăn, chỉ có tụi mình rảnh ra ngoài thôi mà."

Hai người chen chúc trong siêu thị suốt nửa ngày, cuối cùng cũng gom đủ đồ mà Lâm Mạn Thư giao. Trên đường ra về, Cố Ỷ đi ngang qua khu vực quần áo, nhìn thấy mấy bộ Hán phục màu đỏ mang đậm không khí lễ Tết được trưng bày.

Cố Ỷ kéo Khương Tố Ngôn lại, hỏi cô có thấy đẹp không. Khương Tố Ngôn nhìn một lúc, gật gật đầu.

Cố Ỷ hứng khởi hỏi có muốn mua cho cô một bộ không, chắc chắn Khương Tố Ngôn mặc lên sẽ rất hợp! Đẹp lắm luôn ấy!

Nhưng Khương Tố Ngôn liếc nhìn bảng giá, khẽ mím môi cười, bảo đợi sau này cô kiếm được tiền rồi sẽ mua. Cố Ỷ vừa định vỗ ngực cam đoan mình có tiền, nhưng nghĩ kỹ lại, cô chỉ có vài ngàn đồng từ việc đi làm thêm. Số tiền đó còn phải để dành, vì cô đã hứa với Khương Tố Ngôn sẽ đi công viên giải trí ở thành phố bên cạnh. Tiền đi đường, tiền khách sạn rồi mấy chi phí lặt vặt khác, kiểu gì cũng phải mất vài ngàn.

Nghĩ tới chuyện đó, Cố Ỷ đành kìm lòng lại. Khương Tố Ngôn là người biết điều, thấy sắc mặt Cố Ỷ không còn vui như lúc nãy, lập tức hiểu cô ấy đang nghĩ gì. Cô ghé sát vào tai Cố Ỷ thì thầm: "Đợi em tốt nghiệp, chúng ta sẽ kiếm được thật nhiều tiền, đến lúc đó cho em mua hết cho chị luôn."

Cố Ỷ nghe xong mới thấy dễ chịu hơn chút.

Mua đồ xong, Cố Ỷ gọi một chiếc taxi, nhét hết đồ vào cốp xe rồi cùng Khương Tố Ngôn về nhà. Về đến nơi, Lâm Mạn Thư và Cố Thanh đang bận rộn chuẩn bị cơm tất niên, Cố Ỷ biết món này phải nấu rất lâu, không có nửa ngày là không xong được.

Ba mẹ Cố đang nấu nướng trong bếp, những việc còn lại đương nhiên là để hai "vợ chồng nhỏ" lo. Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn dọn dẹp nhà cửa, dán chữ Phúc, đến khi làm xong hết rồi, Cố Ỷ cảm thấy mình như sắp gục đến nơi.

Khương Tố Ngôn chạy lại kéo Cố Ỷ dậy, rủ cô vào bếp ăn vụng, ăn mấy cái chả giò (nem rán) mà Lâm Mạn Thư đã chiên sẵn.

Sau một hồi bận rộn, đến lúc ăn cơm tất niên thì bên ngoài cũng vang lên từng đợt pháo hoa.

Lâm Mạn Thư rót Coca cho cả Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn. Giữa mùa đông, được ngồi trong căn phòng ấm áp, bật điều hòa, vừa xem chương trình Tết vừa ăn cơm tất niên, cảm giác thật sự khiến người ta say mê. Rèm cửa phòng khách nhà họ cố tình không kéo lại, từ đây có thể nhìn thấy pháo hoa nổ tung ở phía xa, từng cảnh tượng như thế khiến trái tim Cố Ỷ mềm mại hơn hẳn.

Ăn xong bữa tất niên, Cố Thanh và Lâm Mạn Thư quay về phòng. Họ không có thói quen thức đêm đón giao thừa, dù sao cũng lớn tuổi rồi, không còn sức thức khuya nữa. Thế là để cặp vợ chồng nhỏ riêng mình ở lại, để họ cùng nhau đón năm mới. Cố Ỷ bóc một trái quýt đường nhỏ, đặt trước mặt Khương Tố Ngôn. Khương Tố Ngôn bỏ vào miệng ăn, một lúc sau liền nghiêng người qua, thân mật cọ sát vào Cố Ỷ.

Hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau, cuối cùng môi họ cũng chạm vào nhau.

Miệng Khương Tố Ngôn ngọt lịm, chắc là do vừa ăn quýt đường. Cố Ỷ từ từ làm sâu thêm nụ hôn ấy, trong khoảnh khắc hai người bên nhau, cảm xúc tràn đầy quyến luyến, khiến lòng Cố Ỷ trở nên mềm mại hẳn. Trong không khí như thế, sự mập mờ cũng dần lan tỏa.

Cố Ỷ có lẽ đã rất rung động rồi, đã lâu lắm cô không chạm vào Khương Tố Ngôn. Chỉ một nụ hôn thôi cũng khiến cô đỏ bừng cả mặt. Gương mặt của Khương Tố Ngôn bên dưới người cô cũng đỏ ửng, trông vô cùng đáng yêu, khiến Cố Ỷ chỉ muốn "ăn sạch" cô ấy ngay tại chỗ.

Thế nhưng, đúng vào lúc như vậy, trong đầu Cố Ỷ lại chợt hiện lên một cảnh tượng cô chỉ thấy duy nhất một lần: trong phòng tắm, qua chiếc gương, cô thấy bàn tay kia đang siết chặt lấy tay mình.

Bàn tay đó lạnh đến rợn người, hoàn toàn khác với Khương Tố Ngôn. Da tay trắng bệch xen chút xanh xám, nhìn qua đã không giống của người sống.

Cố Ỷ cũng không hiểu vì sao, mà vào đúng giây phút ấy, cô lại nghĩ đến bàn tay đó.

Vì hình ảnh chợt lóe lên trong đầu này, Cố Ỷ bất chợt đẩy Khương Tố Ngôn ra. Hai người đang ngồi trên sofa, vì cú đẩy đó mà Cố Ỷ lệch sang một bên. Khương Tố Ngôn chống người ngồi dậy, khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên. Cô nghiêng người lại gần, muốn đưa tay chạm vào Cố Ỷ, nhưng lại bị Cố Ỷ hất ra.

"A Ỷ?"

Trong giọng Khương Tố Ngôn đầy sự kinh ngạc và hoang mang. Cố Ỷ nhìn tay mình, hoàn toàn không hiểu bản thân vừa làm gì.

Cô nhìn chằm chằm bàn tay mình, rồi lại quay sang nhìn Khương Tố Ngôn, gương mặt mang theo biểu cảm kỳ lạ đến mức Khương Tố Ngôn không biết phải diễn tả sao. Chính vẻ mặt ấy của Cố Ỷ khiến Khương Tố Ngôn cảm thấy đau lòng: "A Ỷ, em sao vậy?"

Khương Tố Ngôn lại một lần nữa đưa tay về phía Cố Ỷ, bàn tay cô vẫn còn đỏ ửng vì lạnh. Nhưng gương mặt Cố Ỷ lúc này lại hiện rõ vẻ sợ hãi. Cô cố gắng kiềm chế bản thân, không đẩy tay Khương Tố Ngôn ra nữa, mà vội vàng đứng dậy, chạy vài bước đến cửa.

"Em nhớ ra còn quên chưa mua một thứ! Em đi rồi về ngay!" Nói xong câu đó, Cố Ỷ vội vàng chụp lấy khăn quàng và áo khoác ở cạnh cửa ra vào, còn chưa kịp mặc tử tế đã chạy vụt ra ngoài.

Cô cũng không biết mình định đi đâu. Vừa chạy xuống cầu thang vừa mặc đồ cho tử tế, đến khi ra đến cửa khu nhà, Cố Ỷ còn lưỡng lự một lúc, cuối cùng chọn đại một hướng rồi cứ thế đi tiếp. Trên trời pháo hoa vẫn đang nổ rực rỡ, nhưng Cố Ỷ đi được một đoạn thì cảm thấy có bông tuyết lạnh buốt rơi lên người mình.

Một bông tuyết rơi lên sống mũi khiến Cố Ỷ rùng mình, cô mơ hồ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy từng đợt tuyết lớn đang lặng lẽ rơi xuống.

Vì sao vừa nãy mình lại làm như vậy?

Trong lòng Cố Ỷ không có câu trả lời, chỉ là... bàn tay ấy, bàn tay mềm mại, trắng hồng, mang theo hơi ấm ấy khiến cô theo bản năng sinh ra phản kháng. Thay vào đó, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh bàn tay không giống tay người kia.

Cô từ từ ngồi thụp xuống đất, ôm đầu thở dài: "Mình đúng là điên thật rồi."

Khương Tố Ngôn chắc chắn sẽ thấy cô kỳ lạ và khó hiểu lắm nhỉ? Người bình thường sao có thể đang thân mật với người yêu mà đột nhiên đẩy người ta ra rồi chạy thẳng ra ngoài cửa chứ? Đây là hành vi mà người bình thường sẽ làm sao?

Cố Ỷ bực bội gãi đầu. Vừa nãy cô còn viện ra một cái cớ dở tệ. Cô nói gì ấy nhỉ? Cô bảo mình ra ngoài mua đồ.

Cái lý do ngốc nghếch gì vậy chứ.

Cố Ỷ tự khinh thường chính mình. Tối ba mươi Tết, làm gì còn cửa hàng nào mở cửa nữa? Ai chẳng đang ngoan ngoãn ở nhà ăn bữa cơm tất niên ấm cúng? Cố Ỷ đứng dậy khỏi mặt đất, quay đầu nhìn lại con đường mình vừa đi. Cô có ý định quay về, nhưng lại thấy như vậy thì không hay lắm. Cô dậm dậm chân, trời lạnh quá, chỉ có thể làm vậy để làm ấm người.

Hay là gọi điện về xin lỗi trước?

Cố Ỷ nghĩ ra được một ý hay, bèn thò tay vào túi quần định lấy điện thoại, mới phát hiện điện thoại để quên trên bàn trà, hoàn toàn không mang theo.

Chắc là ý trời rồi. Cố Ỷ tìm được lý do hợp lý, lại thấy tuyết đang rơi xuống từ bầu trời, trong lòng càng thêm bực bội, cảm thấy bây giờ quay về đối mặt với Khương Tố Ngôn thật không ổn. Thôi thì đi dạo thêm một chút, đợi bình tĩnh lại rồi quay về.

Nghĩ vậy, Cố Ỷ lại nhấc chân tiếp tục bước đi.

Mọi nhà đều đang ở trong nhà xem chương trình gala cuối năm, đoàn tụ bên nhau, bên ngoài gần như không có lấy một bóng người. Cố Ỷ đi được một đoạn, bất giác lạc vào một con phố cũ kỹ trông rất lạ. Cô thậm chí còn không biết gần nhà mình lại có con phố này. Phố rất hẹp, chỉ có một làn xe, hai xe muốn tránh nhau cũng phải dừng lại nhường đường. Cô nhìn bảng số nhà bên cạnh, thấy đề hai chữ "Phố Cổ".

Cố Ỷ đi thêm một đoạn nữa, nhìn thấy số nhà "Phố Cổ 4-14", trong lòng còn nghĩ con số này thật không may mắn, vừa ngẩng đầu lên thì suýt nữa tức cười thành tiếng.

"Tiệm vàng mã lão Cố?" Cố Ỷ đọc thành tiếng, không ngờ chủ tiệm lại có họ giống mình, như thể năm trăm năm trước là người một nhà.

Cô lắc đầu cười, tiếp tục bước đi. Nhưng vừa đi được mấy bước, phía sau bỗng vang lên tiếng "két" chói tai. Trên trời pháo hoa vẫn đang rực rỡ, thế nhưng tiếng động kia lại như tiếng sét giữa trời quang, đột ngột vang lên trong tai Cố Ỷ.

Cô theo phản xạ quay đầu lại, chỉ thấy cánh cửa gỗ bên hông tiệm vàng mã lão Cố từ từ mở ra, từ trong đó thò ra một bàn tay trắng bệch.

Cố Ỷ khó mà diễn tả được bàn tay đó, nhưng cô chắc chắn nó không giống tay người sống. Phía sau cánh cửa chỉ lộ ra duy nhất một bàn tay, lặng lẽ buông thõng ra ngoài. Cố Ỷ có thể thấy rõ sắc trắng bệch pha lẫn xanh xám của da tay, cả mười đầu ngón tay đều có móng đen sì sì.

Móng tay dài đến rợn người, dài đến mức Cố Ỷ cảm thấy chỉ cần chạm vào là có thể đâm chết cô.

Bàn tay đó từ từ giơ lên rồi lại buông xuống, khi nâng lên thì các ngón tay co lại, khi hạ xuống thì xòe ra. Cố Ỷ hiểu, bàn tay đó đang vẫy gọi cô, động tác ấy rõ ràng là muốn cô đi qua.

Thế nhưng trong hoàn cảnh này, là một người bình thường, chắc chẳng ai lại chọn bước tới. Bóng tối sau cánh cửa gỗ khiến ánh nhìn thăm dò của Cố Ỷ bị chặn lại, cô hoàn toàn không thấy được bên trong có gì.

Ngoài bàn tay đang vẫy gọi kia, không còn thứ gì khác.

Nếu là người bình thường, lúc này hẳn đã chạy trối chết rồi.

Lời tác giả:

Khương Khương: Nàng chạy thử cho ta xem?

—-------------***----------------

Chương 204: Cô dâu ma

Nhưng Cố Ỷ lại không muốn chạy. Nói cô đầu óc có vấn đề cũng được, nói cô điên cũng xong, Cố Ỷ chẳng những không muốn chạy, mà còn muốn nắm lấy bàn tay kia.

Cô bước hai bước về phía cánh cửa, theo bản năng vươn tay ra, muốn chạm vào bàn tay đó.

Cô có thể tưởng tượng được cảm giác khi nắm lấy bàn tay ấy sẽ như thế nào, chắc chắn rất lạnh, lạnh thấu xương. Mùa đông lạnh như vậy, chỉ cần nắm lấy thôi, Cố Ỷ nhất định sẽ rùng mình.

Cô không đoán được sau khi nắm lấy tay ấy sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cô cũng không thấy sợ.

Dù cho kết quả khác với những gì cô đoán, thì cùng lắm cũng chỉ là một con quỷ thôi, có gì mà phải sợ chứ?

Ý nghĩ đó đột nhiên nảy ra trong đầu Cố Ỷ. Tuy cô lập tức cảm thấy mình nghĩ vậy là không ổn, đối phương là quỷ đấy! Là quỷ thật đấy! Cô làm sao đấu lại? Gặp quỷ mà không chạy, nghĩ gì thế, còn định qua đó bắt tay với người ta?

Cố Ỷ thật sự cảm thấy mình điên rồi, nhưng trong tiềm thức lại thấy suy nghĩ đó có lý, cho dù là quỷ, chẳng lẽ cô lại phải sợ nó sao?

Trong đầu cô rối bời, nhưng bước chân vẫn không dừng lại, từ từ tiến về phía cánh cửa gỗ kia. Nhưng chưa đi được bao xa, cô đã bị một giọng nói quát ngăn lại, Cố Ỷ nghe ra được, đó là giọng của Khương Tố Ngôn.

Cô còn đang ngơ ngác, thì đã bị Khương Tố Ngôn bất ngờ kéo mạnh về phía sau, cô ấy run rẩy kêu lên: "A Ỷ! Chạy mau!"

Khoảnh khắc ấy Cố Ỷ hơi nhói lòng, bởi vì trong giọng Khương Tố Ngôn đầy sợ hãi. Rõ ràng tình huống trước mắt nằm ngoài dự liệu của cô ấy, một người bình thường khi thấy cảnh quỷ dị như thế này, phản ứng đầu tiên sẽ là chạy trốn.

Và Khương Tố Ngôn đúng là đã làm vậy.

Cô không chỉ tự mình chạy, mà còn kéo theo cả Cố Ỷ. Giây phút đó Khương Tố Ngôn như có sức mạnh phi thường, đến mức Cố Ỷ không tài nào giằng ra được, chỉ có thể để cô ấy nắm tay kéo đi, càng lúc càng xa cánh cửa gỗ, xa cả bàn tay kia.

Cô muốn bảo Khương Tố Ngôn dừng lại một chút, nhưng chưa kịp mở miệng, chỉ vừa quay đầu liếc nhìn Khương Tố Ngôn một cái, đến khi quay lại thì phát hiện con phố cổ vừa rồi đã biến mất không còn dấu vết.

Cô còn định nói gì đó, nhưng Khương Tố Ngôn vừa thấy đã rời khỏi chỗ khi nãy thì thở phào nhẹ nhõm, buông tay Cố Ỷ ra, sau đó nhào vào lòng cô, giọng đầy hoảng loạn: "Hồi nãy đó là thứ gì vậy? A Ỷ, em không sao chứ? Hù chết chị rồi! Chị sợ quá, thứ đó đáng sợ thật! Nhìn nó không giống đạo cụ chơi khăm đâu, nó còn biết động đậy nữa!"

Bàn tay khi nãy khiến Cố Ỷ cảm thấy quen thuộc, nhưng cô cũng không thể bỏ mặc Khương Tố Ngôn trước mắt. Cô nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy, an ủi vị đại tiểu thư hiếm khi để lộ vẻ hoảng loạn và bối rối như lúc này. Khương Tố Ngôn ôm chặt lấy Cố Ỷ, hai người gần như không thể tách ra.

"Chị nói đúng, cảnh đó ban nãy..." Cố Ỷ vốn không định nói "đáng sợ", nhưng lại không nghĩ ra từ nào khác, đành phải thốt ra hai chữ đó: "Đáng sợ thật."

Cô dịu dàng an ủi Khương Tố Ngôn. Một lúc lâu sau, Khương Tố Ngôn mới trấn tĩnh lại, cùng Cố Ỷ đi về nhà.

Khi về đến nơi, Cố Ỷ phát hiện ba mẹ mình đang đứng chờ ngoài cửa. Hiển nhiên là chuyện cô đột ngột chạy ra ngoài đã làm họ lo lắng. Lâm Mạn Thư nhìn thấy cô quay về, không nhịn được liền xông lên túm lấy tai cô: "Giữa đêm giữa hôm, con phát điên cái gì vậy? Còn để Ngôn Ngôn đi tìm con khắp nơi! Sao hả, sống sung sướng quá hóa rồ rồi hả?"

Mẹ cô véo tai rất mạnh, khiến Cố Ỷ đau đến mức hét lên oai oái. Khương Tố Ngôn thấy vậy thì xót ruột, bước lên khuyên nhủ Lâm Mạn Thư. Lâm Mạn Thư lại mắng thêm một trận nữa rồi mới buông tai Cố Ỷ ra. Bà bảo hai đứa mau chóng đi nghỉ ngơi, Cố Ỷ lập tức vâng lời, rồi cùng Khương Tố Ngôn quay về phòng mình.

Khương Tố Ngôn có vẻ vẫn muốn nhắc lại chuyện vừa rồi, nhưng thấy Cố Ỷ trông có vẻ rất mệt mỏi, cuối cùng cô ấy vẫn không nói gì.

Cố Ỷ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, tuy trong đầu vẫn còn hiện lên hình ảnh của bàn tay kia, nhưng nó đã không còn ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày nữa. Kể từ đó cho đến hết kỳ nghỉ đông, trước khi quay trở lại trường, Cố Ỷ cũng không gặp lại bàn tay đó thêm lần nào.

Sau khi quay lại trường, cuộc sống nhàm chán và bình thường lại tiếp tục. Chỉ là Khương Tố Ngôn so với trước kia còn bám lấy Cố Ỷ nhiều hơn, cứ như thể sợ rằng Cố Ỷ lại gặp chuyện kỳ quái như lần trước.

Cố Ỷ trở lại trường cũng đồng nghĩa với việc cô tiếp tục những công việc làm thêm như trước. Học kỳ hai năm ba có ít tiết học hơn hẳn, Cố Ỷ vừa làm thêm vừa bắt đầu suy nghĩ về con đường sau này. Cô vốn không phải người thích học hành, nếu không ai ép thì chắc chắn sẽ không nghiêm túc học tập. Con đường học cao học bị cô gạch bỏ thẳng tay, vậy thì chỉ còn cách tìm một công việc, đi làm đàng hoàng.

Nhưng hôm nay dường như lại có một bước ngoặt nhỏ. Trong lúc đi làm thêm, có một người tự xưng là quản lý nghệ sĩ đến tìm cô. Anh ta nói mình tên là Thang Kiệt, đang quản lý rất nhiều nghệ sĩ, vừa nhìn thấy đã ưng ý với ngoại hình của Cố Ỷ. Anh ta còn đưa cho cô một tấm danh thiếp, đảm bảo rằng nếu cô ký hợp đồng với công ty anh ta, anh ta có thể biến cô thành một ngôi sao lớn. Nói thật, Cố Ỷ cũng hơi động lòng. Tuy cô biết mình không có tố chất để làm minh tinh, nhưng làm minh tinh thì kiếm được nhiều tiền, nuôi Khương Tố Ngôn cũng không thành vấn đề.

Dù ngoài miệng nói là sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng Cố Ỷ vẫn nhận lấy danh thiếp của Thang Kiệt.

Tối hôm đó tan làm, Cố Ỷ lái chiếc xe máy điện nhỏ chuẩn bị về ký túc xá. Nhưng khi đến khu đại học, chưa chạy được bao xa, cô đã nhìn thấy bên lề đường có một người đang đứng. Người đó mặc một bộ hán phục đỏ đứng yên tại chỗ. Lúc đó Cố Ỷ cũng chẳng để ý nhiều, trời lạnh thế này, cô quấn mình kín mít lại còn đội cả mũ bảo hiểm, chỉ cần vặn ga là lao vút qua người kia.

Thế nhưng chưa chạy được bao lâu, cô lại thấy phía trước xuất hiện một người giống như thế. Lần này thì cô nhìn rõ hơn một chút, người đó mặc một bộ hỷ phục đỏ rực, trên đầu còn trùm khăn voan đỏ.

Trời mùa đông buổi tối vốn đã ít người, huống chi lại là khu đại học, sinh viên đều đã về ký túc xá, các cửa hàng quanh đó cũng đóng cửa sớm. Bình thường còn có một hai người chạy xe máy điện lướt qua, nhưng hôm nay chỉ có mình Cố Ỷ. Nhìn thấy cảnh tượng này, tim Cố Ỷ khẽ giật một cái. Cô có linh cảm, chủ nhân của bàn tay kia đã tìm đến mình rồi.

Sau khi chạy qua người phụ nữ kia ba lần, cô phát hiện khung cảnh trên đường vẫn cứ lặp đi lặp lại. Cố Ỷ lập tức hiểu ra: cô đã bị lạc vào trận pháp "quỷ dẫn đường".

*Quỷ dẫn đường hay còn gọi quỷ đánh tường, quỷ đả tường: là một hiện tượng dân gian mô tả việc một người đi lạc, mất phương hướng, và liên tục quay lại điểm xuất phát dù có cảm giác đang đi thẳng về phía trước

Người phụ nữ kia chỉ đứng yên, không có hành động gì cụ thể với Cố Ỷ. Cô suy nghĩ một chút, hiểu rằng nếu không giao tiếp với người này, hay đúng hơn là với nữ quỷ kia thì chắc chắn sẽ không thể thoát ra được.

Cố Ỷ dừng xe điện lại, chống chân xe xuống rồi bước xuống xe. Nữ quỷ kia đứng cách cô chừng hai mươi mét, Cố Ỷ nuốt nước bọt một cái, rồi chậm rãi bước về phía trước vài bước. Bước chân dò dẫm của cô không khiến nữ quỷ có bất kỳ phản ứng nào. Cô ta vẫn chỉ đứng yên bất động tại chỗ.

Cô ta mang lại cho Cố Ỷ một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, giống như giữa họ từng có mối quan hệ rất thân thiết. Đầu óc Cố Ỷ có chút choáng váng, cũng không rõ đó có phải là do nữ quỷ đang giăng bẫy cô hay không.

Chân cô vẫn không dừng lại, tiếp tục tiến lên. Đến khi khoảng cách giữa họ chỉ còn khoảng mười mét, Cố Ỷ nhìn thấy rõ dáng người của nữ quỷ, chợt phát hiện vóc dáng cô ta rất giống Khương Tố Ngôn.

Cố Ỷ quá quen thuộc với Khương Tố Ngôn, lúc trước vì đứng xa nên không nhận ra, nhưng bây giờ đến gần rồi thì thật sự thấy rằng chiều cao của người kia gần như không khác Khương Tố Ngôn chút nào.

Cô thấy người đó càng lúc càng đến gần mình, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút sợ hãi. Nghĩ kỹ lại, bàn tay mình thấy trước đó cũng có vài phần giống với tay của Khương Tố Ngôn. Cố Ỷ không hề sợ nữ quỷ này, nhưng chính vì phát hiện ra sự giống nhau giữa cô ta và Khương Tố Ngôn, trong lòng mới nảy sinh nỗi sợ hãi.

Cô đang sợ cái gì?

Cố Ỷ không có câu trả lời.

Khi cô còn đang chần chừ, lại nghe thấy giọng nói của nữ quỷ.

"Phu quân..."

Cố Ỷ lập tức dừng bước, bởi vì cô nhận ra giọng nói đó - là giọng của Khương Tố Ngôn. Theo bản năng, cô quay đầu tìm bóng dáng của Khương Tố Ngôn, nhưng chẳng thấy gì cả. Đến lúc này cô mới bàng hoàng nhận ra: đó là giọng nói phát ra từ nữ quỷ. Nhưng chính điều này lại khiến cô càng thêm kinh hãi.

Nữ quỷ lại phát ra giọng nói của Khương Tố Ngôn?

Tất cả cảm giác quen thuộc lúc trước trong khoảnh khắc này lập tức biến thành nỗi sợ hãi tột độ. Con nữ quỷ này đang giả làm Khương Tố Ngôn, định dùng cách này để mê hoặc cô? Ý nghĩ đó cứ luẩn quẩn trong đầu Cố Ỷ khiến cô không sao bước nổi. Nhưng sâu trong lòng lại có một giọng nói thì thầm: Mau nghe đi...

Nghe, nghe gì cơ?

"Phu quân."

Nữ quỷ lại gọi thêm một tiếng. Trong giây phút ấy, nét mặt Cố Ỷ từ sợ hãi chuyển thành kinh ngạc.

Tại sao cô ta lại gọi mình là "phu quân"? Rõ ràng cô ta là phụ nữ, mà mình cũng là phụ nữ.

Cố Ỷ rất rõ, hơn hai mươi năm sống trên đời cô luôn là nữ giới, yêu Khương Tố Ngôn là lựa chọn cô đưa ra sau khi vượt qua rào cản giới tính. Cô và Khương Tố Ngôn, đều là con gái.

Nhưng bây giờ lại có một nữ quỷ gọi cô là "phu quân"?

Không lẽ... kiếp trước mình là đàn ông, từng cưới cô ta làm vợ, sau khi cô ta chết đi hóa thành quỷ, mãi tìm kiếm người chồng kiếp trước của mình? Ý nghĩ kỳ quặc này bất chợt nảy ra trong đầu Cố Ỷ, cô thật sự là người có trí tưởng tượng rất phong phú, trong đầu toàn là mấy câu chuyện kỳ lạ không đâu.

Cô hơi do dự, cũng không tiếp tục bước tới nữa.

Cô đem suy đoán trong lòng nói ra, có phần dè dặt hỏi nữ quỷ rằng: chẳng lẽ mình là phu quân kiếp trước của cô ta? Nếu thật sự là vậy thì xin cô ấy đừng tiếp tục theo đuổi mình nữa, bây giờ cô đã có người yêu, sẽ không ở bên ai khác nữa... tất nhiên cũng sẽ không ở bên một con quỷ.

Sau khi nghe những lời này, Cố Ỷ cảm giác được thân thể nữ quỷ cứng đờ một chút. Rồi sau đó, cô ta dùng chính giọng nói của Khương Tố Ngôn lạnh giọng nói: "Nàng có người yêu rồi? Người yêu của nàng là ai?"

Cố Ỷ không biết rằng một khắc này cô đang đi một vòng quanh quỷ môn quan. Cô chỉ nghiêm túc giải thích với nữ quỷ: "Tôi có một người mà tôi rất yêu, cô ấy là người yêu của tôi, cô ấy rất xinh đẹp. Cả đời này ngoài cô ấy ra, tôi sẽ không yêu thêm bất kỳ ai nữa. Cô còn bắt chước cả giọng cô ấy, chắc chắn là cô biết cô ấy đúng không? Cô ấy tên là Khương Tố Ngôn."

Cố Ỷ lảm nhảm bày tỏ sự chung thủy và tình cảm với vợ mình, còn nữ quỷ bên kia thì bật cười.

Cố Ỷ không hiểu tiếng cười của nữ quỷ mang ý gì, đành ngừng lại, lặng lẽ nhìn cô ta.

Nữ quỷ từ từ giơ tay lên, đúng là bàn tay mà cô đã thấy trước đó, trắng bệch với móng tay đen kịt. Cô ta giơ tay, vén tấm khăn đỏ trên đầu xuống, để lộ gương mặt của mình trước mặt Cố Ỷ.

Cố Ỷ sững sờ.

Đó rõ ràng là gương mặt của Khương Tố Ngôn, chỉ là biểu cảm hoàn toàn khác. Đôi con ngươi đen kịt ấy không có chút ánh sáng nào, như một vũng nước chết, nhìn vào chẳng gợn chút sóng. Dưới đôi mắt đen đó, những dòng lệ đỏ chảy xuống, trông cực kỳ ghê rợn.

Nhưng điều khiến Cố Ỷ kinh hãi nhất, lại là những vết nứt chằng chịt trên khuôn mặt ấy. Gương mặt đó... như thể sắp vỡ nát thành từng mảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co