Truyen3h.Co

[BHTT][Edit] Thập Lý Hồng Trang - Ngọc Lưu Ly Tú

Chương 32

HinagikuDinh

Sáng sớm, Hoàng đế đang ở tiểu thư phòng xem bức họa 《 Ngày mùa thu thưởng cúc khai hiên nhàn ngọa đồ 》 do họa sĩ cung đình Chu Diên Tân dâng lên. Chỉ thấy trong tranh, nét vẽ tinh xảo, bút pháp tuyệt đẹp, thể hiện cái vẻ nhàn nhã, thản nhiên đến vô cùng nhuần nhuyễn. Ở chỗ trống, có dòng chữ thư pháp hành thư phóng khoáng, bay bổng viết: "Vô sự đáo tâm đầu, kính nhàn thần diệc không" (Không có việc gì trong lòng, ngay cả thần cũng thấy nhàn). Đây chính là câu thơ mà Vân Nương đã làm trong tiệc đầy một tuổi của tiểu Hoàng tử. Thơ và họa hòa hợp, mỗi thứ đều có vẻ đẹp riêng. Hoàng đế xem xong liên tiếp gật đầu, thần sắc thập phần thỏa mãn, quay sang hỏi vị đại thái giám bên cạnh: "Vương Phúc Toàn, ngươi xem thơ họa này thế nào?"

Vương Thái giám cười tiến lại gần: "Hoàng thượng, nô tài không hiểu những thứ này, nhưng Hoàng thượng thấy tốt, thì tự nhiên là vô cùng tốt rồi. Trước không nói Chu tiên sinh là đại danh gia khắp thiên hạ, ngay cả cô gái Thu tiểu nương tử làm ra câu thơ này, cũng được Hoàng thượng khen không ngớt miệng. Hoàng thượng đều nói hay, vậy còn chê vào đâu được?"

Hoàng đế bật cười ha hả: "Ngươi đúng là khéo ăn nói. Bất quá, câu thơ của Thu tiểu nương tử này xưa nay quả thực rất hợp ý Trẫm."

Vương Thái giám mắt rủ xuống, đảo qua đảo lại, "Hoàng thượng yêu thích, đó tự nhiên là phúc khí của Thu tiểu nương tử. Chỉ là, nếu Hoàng thượng đã thích thơ của Thu tiểu nương tử, sao không triệu nàng vào cung phục vụ Hoàng thượng?"

Ánh mắt Hoàng đế lơ đãng liếc hắn một cái, cười nói: "Rốt cuộc vẫn còn quá trẻ."

Cũng không nói thêm ý tứ gì dứt khoát. Vương Thái giám cẩn thận phỏng đoán dụng tâm, đồng tình nói: "Hiện tại thì còn nhỏ chút, nhưng qua vài năm nữa, trong cung nên tuyển tú, tuổi tác chẳng phải là vừa vặn sao?"

Hoàng đế cầm tập tranh tựa hồ suy nghĩ một chút, lập tức lại cười cười thản nhiên: "Cứ để thêm nữa đi."

...

Trong số các tiểu thái giám hầu cận, có người quen biết Chu Thành An. Họ nghe lỏm được lời nói này, một lần Chu Thành An uống rượu đã đem chuyện kể lại cho Ngọc Nương

Còn về việc đó là lỡ lời sau khi say hay cố ý tiết lộ, thì không ai được biết.

Lần này Ngọc Nương bị trách phạt, là Vân Nương ra tay cứu giúp. Ngọc Nương suy nghĩ trước sau, quyết định vẫn nên nói cho Vân Nương. Nếu nàng cố tình muốn vào cung, nàng tự nhiên sẽ cảm kích việc được báo tin sớm này, đương nhiên, sau này chắc chắn cũng sẽ nhiều mặt chiếu cố bản thân nàng. Nếu nàng không muốn, thì nàng cũng đã mua được một phần nhân tình tốt ..

Chỉ là nhìn thấy Vân Nương vẻ mặt ngây ngốc như gà gỗ, Ngọc Nương liền hiểu được tâm ý của nàng.

Không vào cung là đúng. Nàng xuất thân hèn mọn, không hề có gia thế. Vào cung nếu không được sủng ái, e rằng sống không bằng chết. Nếu được sủng ái, không khéo sẽ bị người ta nướng trên lửa hồng. Những thủ đoạn hại người trong cung thì quá nhiều. Nàng lại không có ai chống lưng, chỉ sợ nửa bước khó đi, ăn bữa hôm lo bữa mai, tính mạng đáng lo; ở bên ngoài, với danh tiếng tài mạo, rốt cuộc có thể tìm được gia đình tốt mà an vui phú quý suốt đời ..

Lấy người mà so với mình, nghĩ đến thân thế đau khổ, đáng thương của bản thân, sau này còn không biết sẽ ra sao. Ngọc Nương trong lòng không khỏi một trận buồn bã, lập tức thu lại, nắm chặt tay Vân Nương nhẹ giọng căn dặn: "Nếu như ngươi không có ý định đó, còn cần phải sớm làm chuẩn bị, vẫn còn có thời gian, vẫn còn có đường lui."

Vân Nương thất hồn lạc phách, mơ màng nhìn nàng: "Chuẩn bị? Chuẩn bị thế nào?" Lẽ nào thật sự muốn nàng sớm gả vào Dư Phủ?

Không!

Nàng nội tâm thét chói tai, cực độ không tình nguyện.

Tuy nói sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, thế nhưng cái sự không tình nguyện này lại kịch liệt đến vậy, đến nỗi nghĩ đến loại khả năng đó, thật giống như có con dao nhỏ sắc bén đâm vào tim nàng ..

Theo lý mà nói, Dư gia, đối với gia đình như các nàng mà nói đã là cực kỳ tốt, nói ra còn là nhà nàng trèo cao. Chỉ là...

Chỉ là cái gì, nàng lại không muốn suy nghĩ nhiều, cũng không có tâm trí để suy nghĩ.

Nàng chỉ cảm thấy đầu bị vật gì đó nghiền ép dường như phát ra tiếng kêu ầm ầm long trời, tất cả tư tưởng cũng đều hóa thành hư ảo trong tiếng nổ vang, dĩ nhiên không thể sắp xếp ra được một chút ý tứ nào.

Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới Hoàng đế sẽ để ý đến nàng.

Việc nàng "thể hiện" trước mặt Hoàng đế, bất quá chỉ là một loại thủ đoạn để sống sót: trong cung nhiều người, thị phi cũng nhiều, không biết lúc nào, ở đâu đắc tội người ta. Nếu nàng tại trước mặt Hoàng đế có thể nói được một câu nửa câu, người khác dù muốn hại nàng, cũng phải kiêng dè một chút tình cảm của Hoàng đế. Chỉ có thể tự trách mình tính toán ngàn vạn lần, nhưng lại quên mất Hoàng đế là một nam nhân, thích nữ nhân tài ba ..

Vân Nương cảm thấy choáng váng.

Nếu có thể rời khỏi Hầu Phủ, nàng cũng không muốn ở lại Hầu Phủ lâu thêm, huống chi là nơi ăn thịt người không nhả xương như trong cung?

Nghĩ đến việc cha nàng sớm định ra hôn sự cho nàng, cũng có lẽ có nỗi lo lắng phát sinh loại chuyện này ở bên trong. Chỉ là, thiên hạ đều là của Hoàng đế, huống chi nàng? Đường Minh Hoàng còn có thể cướp con dâu mình đâu, huống chi nàng chỉ là đính hôn, nếu Hoàng đế muốn nàng tiến cung, ai dám nói một tiếng không?

Cũng may, tựa như Hoàng đế nói, nàng tuổi tác còn nhỏ. Trước khi nàng "lớn lên", nhất định có biện pháp thoát khỏi loại số phận này. Nàng nắm chặt tay, cố gắng hết sức trấn tĩnh bản thân. Nàng nhất định có thể!

Nghĩ tới đây, nàng bình tĩnh lại một chút, vừa muốn cảm ơn Ngọc Nương, chợt nghe thấy ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân. Tiểu Thanh vội vã mang theo đại phu đến khám bệnh. Vân Nương liền chặn ở cửa, nhanh chóng lấy bình phong che cho Ngọc Nương, chỉ uyển chuyển nói cho đối phương Ngọc Nương bị chút ngoại thương. Vị đại phu chuyên là xem bệnh cho phụ nhân nội viện, cũng biết một ít thủ đoạn trừng phạt trong nội viện, bất động thanh sắc lắng nghe, bắt mạch cho Ngọc Nương, kê mấy thang thuốc an thần dưỡng khí, ngoài ra còn cho một ít thuốc mỡ trị liệu ngoại thương. Cầm tiền thưởng, ông ta liền vội vã rời đi, không hỏi nhiều thêm.

Vân Nương phân phó Tiểu Thanh đi sắc thuốc, lại an ủi Ngọc Nương một phen, liền cáo từ rời đi. Trở lại trong phòng, Chu Vi còn chưa trở về. Nàng tâm thần không yên, vô luận thế nào cũng không thể ổn định tâm thần được, chỉ cảm thấy có cái gì đặc quánh như sương mù bao phủ toàn thân, cả căn phòng, vô cùng khó chịu.

Cứ như vậy ngẩn ngơ, không biết qua bao lâu, đại nha hoàn Tử Quyên của Chu Vi đến bẩm báo: "Tiểu thư hồi phủ rồi, dẫn theo tiểu thư họ Nghiêm của Hưng Trữ Bá Phủ về, nói có tình bạn cố tri với Thu nương tử người, bảo ngươi nhanh lên qua đó."

Vân Nương sửng sốt một chút, gật đầu: "Ta thay một bộ quần áo rồi đi." Đi vào phòng trong thay một chiếc áo giao lĩnh màu hồng cánh sen, đi ra ngoài, đã thấy Tử Quyên còn chờ mình. Hỏi kỹ mới biết được, hóa ra Chu Vi đi yến hội của tiểu thư Binh Bộ Thị Lang nhận biết vị tiểu thư họ Nghiêm này. Hai người thập phần hợp ý, sau đó không biết nói thế nào lại nhắc đến nàng, dĩ nhiên có một đoạn nguyên do. Chu Vi vui mừng, liền thỉnh tiểu thư họ Nghiêm này trở về. Vân Nương nghĩ kỳ quái. Nàng theo Chu Vi đi lại, cũng quen biết không ít Phu nhân, tiểu thư, vị tiểu thư Hưng Trữ Bá này lại không có ấn tượng ..

Tới phòng khách, thấy rõ một vị tiểu thư lạ mặt mặc chiếc áo cổ tim màu trắng thuần, quần áo vẽ hoa sen, trang phục trang nhã, thanh lịch. Vóc người tiểu thư kia không cao, mặt trái xoan, mày lá liễu, một đôi mắt to ngập nước, có một loại khí chất dịu dàng lại kiên định. Thấy rõ Vân Nương đi vào, nàng bật người đứng lên, trên mặt nở một nụ cười nhạt, càng thêm vẻ trang nhã thanh tao lịch sự, làm người ta yêu mến.

Chu Vi vui mừng đón lấy, "Tỷ tỷ tốt của ta, đoán xem đây là ai?"

Vân Nương cúi mình chào, "Đây tất nhiên là Nghiêm tiểu thư của Bá Phủ."

Nghiêm Minh Nguyệt cười khanh khách cũng hành lễ: "Từ nhiều năm trước hoa yến Thượng Thư Phủ từ biệt, Thu tiểu nương tử vẫn khỏe chứ?"

Vân Nương bừng tỉnh đại ngộ, trách không được thấy có chút quen mắt, hóa ra dĩ nhiên là vị tiểu thư duy nhất đứng ra nói giúp nàng khi Mã Uyển Như gây khó dễ cho nàng tại hoa yến Thượng Thư Phủ nhiều năm trước.

Nàng vội vàng cúi mình một cái: "Cảm ơn Nghiêm tiểu thư, tất cả mạnh khỏe. Lòng tốt của Nghiêm tiểu thư tại hoa yến năm ấy, chưa từng bái tạ, lần này nhìn thấy, vừa vui sướng đến không biết nói cái gì cho phải. Tiểu thư cứ nhận cái cúi đầu này của dân nữ đi."

Nói xong nàng dịu dàng vén vạt áo, Nghiêm Minh Nguyệt vội vàng đỡ lấy nàng không cho nàng hành lễ, chỉ lo lắng nói: "Đây là làm gì? Ban đầu gặp lại ở Thượng Thư quý phủ, ta đã yêu quý Thu tiểu nương tử, thầm nghĩ quả là người có tài, ta làm sao có thể cùng nàng làm bằng hữu a. Sau này ngoại tổ mẫu mất, ta về quê chịu tang nên vô duyên gặp mặt. Mới trở lại kinh thành không mấy ngày, liền nghe đầy tai tài danh của Thu tiểu nương tử, thật tình ngưỡng mộ vô cùng, hận không thể lập tức gặp mặt. Chỉ là không ai có thể giới thiệu, chỉ có thể nhẫn nại. Lần này tại phủ Binh Bộ Thượng Thư gặp Chu tiểu thư, liền không để ý thất lễ mà theo sát trở về. Ngươi đừng trách ta mất mặt là tốt rồi, chưa đến đã thụ lễ của ngươi, xấu hổ chết ta rồi."

Vân Nương vội xưng không dám. Chu Vi cũng cười nói: "Xem cái miệng này, rõ ràng là ta thích tỷ tỷ nên mời ngươi trở về, nhưng lại thành ngươi đòi tới rồi. Chỉ là, mặt mũi tỷ tỷ tốt của ta còn lớn hơn cả ta, chỉ trách ta không có tài văn chương, không thể làm cho tỷ tỷ yêu quý ngưỡng mộ. Sau này nhất định phải xem thêm mấy quyển sách để học hỏi mới được."

Nói xong, mọi người trong phòng cười rộ lên.

Lại qua vài ngày, Nghiêm Minh Nguyệt thỉnh Chu Vi cùng Vân Nương qua phủ làm khách. Lợi dụng lúc Chu Vi cùng các tiểu thư khác đang chơi cờ, nàng lặng lẽ kéo Vân Nương tới một chỗ an tĩnh, hỏi: "Phụ thân của Tỷ tỷ có phải là người đang làm phụ tá dưới quyền Tào đại nhân, Kinh Thành Phủ Doãn, tên là Thu Vân Sơn không?"

Hai người qua nhiều lần tiếp xúc, đều thập phần thích đối phương, lén lút đã xưng hô tỷ muội.

Vân Nương trong lòng đánh một tiếng thịch, vội hỏi: "Đúng là."

Nghiêm Minh Nguyệt đè thấp thanh âm: "Ta nghe nói Tào đại nhân vì Thu bá phụ cầu xin một chức vụ Chủ Bộ ở kinh đô và vùng lân cận, thế nhưng mặt trên..." Nghiêm Minh Nguyệt sắc mặt trở nên cổ quái: "Lại an bài bác Thu đi An Bình Huyện làm Huyện lệnh."

Vân Nương lại sửng sốt.

"Tỷ tỷ đại khái không biết tình hình An Bình Huyện. Ta nghe phụ thân nói, nơi đó xa xôi hoang vu, là vùng khỉ ho cò gáy, nơi người man rợ dị tộc tụ tập, ngôn ngữ khó thông, phong tục hung hãn, là nơi khó chơi nhất. Lại nhân sơn thế hiểm trở, rất nhiều nơi có cướp bóc. Lúc Thái Tổ năm xưa, ngay cả bạc của quân lương, vật chất vận đi gửi cho tướng sĩ cũng dám cướp. Rất là đáng sợ, lại gần biên giới, như có ngoại tộc xâm phạm, nơi đó là nơi bị đánh đầu tiên. Kinh lịch đó là thấp nhất, nhưng người ta cũng không nguyện ý đi vào đó. Nghe nói nơi đó sớm không có Huyện lệnh, vì mọi người không ai nguyện đi, đi cũng trăm phương nghìn kế trốn trở về." Nàng nhìn sắc mặt Vân Nương, lại nói: "Cha ta vì ta cùng với tiểu thư Hầu Phủ giao hảo, lại biết ái mộ Tỷ tỷ ngươi, vì vậy có ý muốn giữ lại, nghe nói .. là Hoàng đại nhân, Cấp Sự Trung, đề nghị. Chỉ nói gặp qua Thu bá phụ, là một người có tài cán, nhất định có thể trị lý tốt khu vực đó. Hoàng đại nhân, có người nói cùng nhà Vi Quý Phi có hơi chút quan hệ vòng vo."

Nghiêm Minh Nguyệt nói xong rất uyển chuyển. Nếu không có Ngọc Nương nhắc nhở trước, Vân Nương khả năng còn có chút hồ đồ. Hiện tại nàng đã không còn mờ mịt nữa: Nếu Chu Thành An có thể được biết Hoàng đế có ý định cho nàng vào cung, bàn tay của Vi Quý Phi trải dài như vậy, làm sao có thể không biết được? Nàng ta đây là biến đổi biện pháp chỉnh nàng. Trong cung nếu không có đại quy mô dân gian tuyển tú .. Hoàng đế xưa nay nổi tiếng là người tiết kiệm, lường trước sẽ không làm chuyện lớn lao, tốn kém như vậy, thì chỉ có thể chọn từ gia đình quan viên có phẩm cấp. Mà phụ thân nàng bất quá là một người dân thường, nếu Hoàng đế thật có ý định cho nàng vào cung, dù sao cũng phải có một lý do. Việc này làm cho phụ thân nàng làm quan chính là bước đầu tiên. Việc này tuy là việc làm hợp tình hợp lý, nhưng xét bên ngoài, Hoàng đế dù biết, cũng không thể nói gì. Đúng vậy, Hoàng đế cũng không thể vô duyên vô cớ ban cho cha nàng một chức quan béo bở, làm người khác bàn tán, chọc triều quan chửi rủa đi? Chức Huyện lệnh có thể có mà không có người này liền trở nên đương nhiên: Mọi người đều biết, càng là địa phương nghèo khó càng dễ lập được chính tích. Nếu làm tốt, thì mọi nhà vui mừng; nếu làm không tốt, một cái lý do áp xuống, Vi Quý Phi giữ thế chủ động rất đơn giản. Không thương tổn ai, lại không bị trách phạt. Chí ít cũng có thể trước tiên đem nàng đưa ra khỏi kinh thành, đừng có lảng vảng trước mặt Hoàng đế. Nếu như Hoàng đế vô tâm, cũng bất quá là một chức quan lặt vặt, người người tránh không kịp mà thôi, đối với Vi Quý Phi không chút nào vướng bận ..

Dù sao, mặc kệ xét trên phương diện nào, cũng đều không tìm ra Vi Quý Phi một tia sai sót, quả thực chính là kế sách vạn toàn.

Chỉ là, lại không biết vì sao Hưng Trữ Bá Phủ lại muốn thông qua miệng Nghiêm Minh Nguyệt nói ra điều này, bọn họ không cần phải như Ngọc Nương mà mua nhân tình. Lẽ nào, đã đặt cược vào người nàng? Đổ nàng tương lai sẽ vào cung được sủng ái?

Vân Nương nhất thời ý nghĩ đến mê muội, trên mặt lại cười, vẻ mặt cảm kích: "Muội muội tốt của ta, ân tình như vậy ta nên làm thế nào báo đáp? Việc này ta nhất định sẽ nói cho phụ thân, làm cho hắn suy nghĩ kỹ lưỡng."

Nghiêm Minh Nguyệt nắm tay nàng: "Tỷ tỷ tốt của ta, ngươi nói ở đâu nói. Ta với ngươi vừa gặp đã quý, còn nói lời khách khí làm gì? Ta chỉ mong tỷ muội chúng ta đều được tốt, trong nhà cũng được tốt."

Vân Nương miễn cưỡng cười: "Nhất định sẽ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co