[BHTT - Edit] Tôi mới không phải tra A
Chương 106: Nguyện ý
Hơi thở của người trong lòng dần dần đều đặn, Cố Thu biết, Lâm Căng Trúc đã ngủ rồi.
Cố Thu lại không có buồn ngủ, cô dưới ánh sáng tối tăm nhìn thân hình đang quay lưng về phía mình của Lâm Căng Trúc, vươn ngón tay, cẩn thận sờ sờ đuôi tóc Lâm Căng Trúc, sợ làm đối phương tỉnh giấc.
Cô nằm trong hoàn cảnh quen thuộc này, lồng ngực tràn đầy cảm xúc kích động, hưng phấn và thỏa mãn.
"Lâm Căng Trúc, tớ vui quá." Cố Thu dí mũi vào mái tóc thơm tho của Lâm Căng Trúc, lẩm bẩm.
Vui quá, thật sự rất vui. Ban đầu khi sống chung, cô đã đề nghị mang Lâm Căng Trúc cùng về nhà xem, căn biệt thự này chứa đựng quá nhiều ký ức trước đây của cô và Lâm Căng Trúc, không ngờ vòng đi vòng lại, các nàng rốt cuộc cùng nhau về nhà, cư nhiên lại là lúc ra mắt gia đình.
Cô thật sự rất thích Lâm Căng Trúc, tại sao trước đây lại trì độn như vậy, nếu có thể phát hiện sớm hơn thì tốt biết mấy.
Bất quá cũng may, bây giờ cũng không quá muộn.
Muốn ngửi lại Pheromone của Lâm Căng Trúc...
Cố Thu niệm ý nghĩ này trong lòng, thuận thế vùi mặt vào sau cổ người trước mắt, chóp mũi hư hư dán vào tuyến thể, cũng theo đó mà ngủ thiếp đi.
Ý thức chìm vào bóng tối, vì còn phải giải quyết chuyện của lũ chỉ xám, cách mấy ngày, cô lại một lần nữa lựa chọn tiến vào không gian đó.
Cô vừa lại gần, lũ chỉ xám liền lập tức sinh động lên.
"Thần, ngài bận xong rồi sao?"
"Ừm." Cố Thu đáp, mấy ngày trước vì phải chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ, cô liền nói mình có việc, phải đợi bận xong rồi mới đến.
Hiện giờ, cô vẫn từng chút một truyền năng lượng vào bên trong chúng, lại nghe được giọng nói pha chút tò mò của lũ chỉ xám.
"Thần, lần này ngài trông giống như rất vui vẻ."
Cố Thu không phủ nhận, cho dù trong hoàn cảnh tối tăm, cũng không ngăn được đôi mắt trong trẻo mà thanh thoát của cô.
Bất quá lần này Cố Thu lại đây, cũng có chuyện muốn thăm dò rõ ràng, sự khác thường trong Pheromone của Lương Tuế Tuế, đến nay cô còn chưa biết nguyên nhân.
Pheromone của một người trong tình huống nào sẽ thay đổi?
Cô đem vấn đề này hỏi ra.
Nhưng lũ chỉ xám nói: "Pheromone là cái gì?"
Cố Thu lúc này mới nhớ ra lũ chỉ xám không biết Pheromone, cô thay đổi một cách nói mà chúng biết.
"Năng lượng trên người một người trong tình huống nào sẽ thay đổi?"
Lũ chỉ xám nói: "Năng lượng trong tình huống bình thường không thể thay đổi, chỉ có thần mới có thể ảnh hưởng đến năng lượng của người khác."
Cố Thu lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Lũ chỉ xám lại nói: "Thần, ngài chừng nào mới có thể trở về nha?"
Cố Thu không hiểu lắm ý của lũ chỉ xám, hỏi: "Trở về? Về nơi đó?"
Hôi Tuyến nói: "Nơi này nha. Thần, ngài rời đi lâu như vậy, khi nào mới có thể trở về nha?"
"Thật nhớ trước kia ngài ở bên chúng tôi."
"Còn có tiểu hoa, chúng tôi vẫn luôn không nhìn thấy tiểu hoa, thần, ngài biết tiểu hoa đi đâu rồi sao?"
Đây là lần thứ hai chúng nó nhắc đến "tiểu hoa", Cố Thu nhớ lại đóa hoa màu xanh lam trong mơ, nói: "Ta không biết tiểu hoa là gì, cũng không biết tiểu hoa ở đâu."
"Hơn nữa..." Cố Thu mím môi, nói, "Ta có lẽ không thể trở lại nơi này, bởi vì ta có rất nhiều người quan tâm ta, và người ta quan tâm, còn có bạn đời."
Nghe Cố Thu nói mình không trở lại, lũ chỉ xám rất thất vọng, ủ rũ, nhưng vẫn không khỏi tò mò: "Bạn đời của Thần?"
"Đúng vậy, bạn đời." Tưởng tượng đến Lâm Căng Trúc, ngực Cố Thu liền bị một cảm xúc ngọt ngào trướng đầy, cô chủ động kéo dài chủ đề này, "Chúng ta quen biết rất lâu, ta thích nàng, nàng là một Omega rất tốt rất tốt, rất xinh đẹp, có đôi khi bề ngoài rất lạnh lùng, nhưng thực ra rất mềm lòng cũng rất lương thiện."
Nghe đến đây, lũ chỉ xám quét sạch sự mất mát trước đó, ngược lại trở nên có chút hưng phấn, bất quá hiển nhiên điểm chú ý của chúng ở nơi khác.
"So với chúng ta và thần quen biết còn lâu hơn sao?"
"Cái gì là Omega?"
Chúng tranh nhau hỏi, như những đứa trẻ ngây thơ mờ mịt, như đối với rất nhiều chuyện đều rất mơ hồ, cũng không hiểu biết.
Đây là lần thứ hai lũ chỉ xám biểu lộ sự nghi hoặc đối với giới tính ABO.
Trong lòng Cố Thu trầm tư, trên mặt lại giải thích: "Omega là một loại giới tính, ngoài Omega, còn có Alpha và Beta."
Hôi Tuyến ngây thơ mờ mịt mà niệm: "Ta biết ta biết, lần trước thần cũng nhắc đến Beta!"
"Ta cũng nhớ!" Các sợi chỉ xám còn lại lập tức hùa theo.
Cố Thu thử hỏi: "Các ngươi tồn tại bao lâu rồi?"
Những sợi chỉ xám này thoạt nhìn đối với những thứ cơ bản nhất này hoàn toàn không biết gì cả.
Trí nhớ cô không tồi, trước đây những sợi chỉ xám đó nhắc đến, cái gọi là ngụy thần đã đi vào không gian này ngàn năm, thời điểm đó... nhân loại đã phân hóa sao?
Lũ chỉ xám nói: "Rất lâu rất lâu."
Nhưng rốt cuộc là bao lâu chúng lại không nói ra được lý do, chỉ biết lặp lại lẩm bẩm từ "rất lâu" này.
"Bất quá chúng ta vừa xuất hiện, thế giới này đã ra đời rồi."
"Khi đó có thể thấy rất nhiều thứ đẹp đẽ, đều là do thần sáng tạo ra, chúng ta cũng vậy."
"Chúng ta thích thần."
"Đáng tiếc hiện tại nơi này cái gì cũng không thấy được, một chút cũng không giống như trước đây."
"Sau đó chúng ta vẫn luôn hôn mê, ngủ rất lâu."
Sau khi Cố Thu nghe xong những điều này, đại khái đoán được một số điều, cô giải thích cho chúng về Pheromone và sự phân hóa giới tính: "Thời gian các ngươi hôn mê hẳn là rất lâu, bởi vì khoảng một ngàn năm trước, thế giới này đã xảy ra một số thay đổi, nhân loại phân hóa thành ba loại giới tính, có một thứ gọi là Pheromone."
Cô vừa nói, một bên cẩn thận cảm nhận cảm xúc của chúng.
Quả nhiên, lũ chỉ xám thoạt nhìn đối với điều này một chút cũng không hiểu biết, ngược lại vô cùng mới lạ, lại một lần nữa ríu rít nói: "Thế giới này đã thay đổi sao? Chúng ta cũng muốn xem thế giới mới!"
Bất quá có một số sợi chỉ xám ngữ khí nghe có vẻ có chút mất mát: "Nhưng mà thần hiện tại lực lượng đã bị hao tổn rất nhiều, chúng ta tạm thời không có cách nào thấy được."
Một số sợi chỉ xám khác lại vô cùng lạc quan, trực tiếp trả lời: "Không sao đâu, lực lượng của thần hiện tại đã đang hồi phục, đợi thần trở nên mạnh mẽ hơn một chút, liền có thể giống như trước đây, thiết lập lại kết nối, để chúng ta cũng có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài!"
Những lời này, làm trong lòng Cố Thu khẽ động.
Những sợi chỉ xám này gọi cô là "thần", như vậy ý của những lời này hiện tại, chính là cô có thể thiết lập lại cái gọi là kết nối, để những sợi chỉ xám đó đi cảm nhận và nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Cô luôn có một dự cảm, nếu làm được điều này, cô sẽ có được tiến triển thêm một bước.
...
Sắc trời chuyển sáng, lại bị rèm cửa dày cộm cản mất hơn một nửa ánh sáng, sau khi tỉnh lại ngày hôm sau, đã là 7 giờ sáng.
Cố Thu mở mắt ra, phát hiện cô và Lâm Căng Trúc tối hôm qua không biết khi nào đã biến thành tư thế ôm nhau.
Hai người trán kề trán, hơi thở giao hòa quấn quýt lấy nhau.
Gần như ngay khi Cố Thu vừa động, lông mi Lâm Căng Trúc cũng theo đó rung động, chậm rãi mở mắt.
Các nàng bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên, Cố Thu ghé lại gần, hôn lên môi nàng một cái, trên mặt cười rạng rỡ, nói: "Buổi sáng tốt lành, Lâm Căng Trúc."
Lâm Căng Trúc không khỏi nhấp nhấp chỗ bị hôn, nói: "Buổi sáng tốt lành."
Sau khi rửa mặt đánh răng xong xuống lầu, bảo mẫu nhà họ Cố vừa vặn làm xong bữa sáng, hiện giờ đang lần lượt bưng ra bàn ăn.
Cố Văn Tiêu và Khâu Tư Ý đã tỉnh lại, hiện giờ đang ngồi trên ghế sofa ở sảnh lớn.
Nhận thấy động tĩnh ở cửa cầu thang, Cố Văn Tiêu ngẩng đầu, nói: "Các con xuống rồi à, đang định cho người đi gọi các con ăn sáng."
Khâu Tư Ý nói: "Mau tới đây đi."
Buổi sáng Cố Thu ý thức còn chưa tỉnh táo, nhìn thấy Lâm Căng Trúc ngồi xuống, theo bản năng liền ngồi bên cạnh nàng, không chỉ như thế, còn thân mật dán vai vào, hận không thể cả người dính lấy Lâm Căng Trúc, hoàn toàn không có sự e dè cố ý tối hôm qua.
Cố Văn Tiêu: "..."
Khâu Tư Ý: "..."
Cố Thu lúc này cũng phản ứng lại, cô lo lắng Lâm Căng Trúc sẽ cảm thấy ngượng ngùng, vì thế không tình nguyện mà chậm rãi ngồi thẳng người, trên mặt còn mang theo sự không nỡ.
Bữa sáng của nhà họ Cố chuẩn bị rất phong phú, có thịt xông khói bánh mì nướng, cũng có cháo và bánh bao chiên, gần như có thể nói là đầy đủ các loại.
Vì duyên cớ nhà họ Liễu, Lâm Căng Trúc từ trước đến nay thiên về các món ăn sáng như cháo, hiện giờ đang dùng muỗng múc một chén cháo nóng, sau khi nguội bớt, miệng nhỏ miệng nhỏ uống.
Dư quang Cố Thu vẫn luôn nhìn Lâm Căng Trúc, thấy đối phương chỉ ăn cháo, trên mặt mang theo sự không tán thành: "Ăn thêm chút khác đi."
Cô gắp cho Lâm Căng Trúc một chiếc bánh bao chiên ngón tay cái, còn cẩn thận đặt bên miệng thổi cho nguội, mới đặt vào chén Lâm Căng Trúc.
Hai ánh mắt sáng quắc đối diện bàn đang nhìn chằm chằm nơi này, Lâm Căng Trúc mím môi, ăn chiếc bánh bao chiên.
Ngày hôm qua ăn cơm cũng như vậy, hai vị trưởng bối này vô cùng thích nhìn chằm chằm các nàng, ánh mắt đó không pha chút ác ý nào, thuần túy mang theo sự tò mò.
Hiện tại, Lâm Căng Trúc phát hiện mình cư nhiên dần dần thích ứng.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Cố Thu và Lâm Căng Trúc không tiếp tục ở lại đây.
Tư Duy Nhĩ cho học sinh nghỉ hai ngày, hiện tại kỳ nghỉ này đã qua một nửa, chỉ còn lại ngày này.
Sau khi ra khỏi biệt thự, Cố Thu mới kinh ngạc phát hiện nhiệt độ hôm nay hình như giảm đi rất nhiều.
Khi ra ngoài, vì chênh lệch nhiệt độ, gió lạnh thổi vào mặt, có một cảm giác lạnh buốt, bất quá cũng may hai người đều quàng khăn quàng cổ.
"Lạnh quá." Dù vậy, Cố Thu vẫn nói như vậy, cô nhìn về phía người bên cạnh, Lâm Căng Trúc bên ngoài mặc một chiếc áo khoác len ngắn màu tím nhạt, cổ áo có lông nhìn vô cùng ấm áp, rất lớn một mảng, bên cạnh bị khăn quàng cổ che lại.
Chiếc áo này là mua năm ngoái, ngay trong tủ quần áo của phòng ngủ Lâm Căng Trúc kia, sáng nay được lấy ra, Cố Thu có một chiếc cùng kiểu nhưng khác màu, hiện tại cũng mặc trên người.
Cố Thu quay sang trước mặt Lâm Căng Trúc, dùng tay che che mặt đối phương, lại vén những sợi tóc rủ bên tai, nhìn một chút, nói: "Lâm Căng Trúc, tai cậu đều đông lạnh đỏ rồi, sao tài xế còn chưa tới."
Làn da Lâm Căng Trúc vốn đã trắng, hiện tại vành tai ửng hồng, quả thực giống một khối hồng ngọc, làm người ta muốn liếm một ngụm.
Cố Thu thu lại bàn tay撩 tóc, đột nhiên hai tay xách lên hai bên cổ áo lông của Lâm Căng Trúc, kéo lên, trực tiếp che kín hai bên tai của Lâm Căng Trúc.
Mặt Lâm Căng Trúc kẹp giữa cổ áo, hai bên má còn dán mấy sợi tóc.
"Bây giờ có phải không lạnh nữa không?" Cố Thu ghé đầu qua, ngữ mang đắc ý, nhìn chăm chú Lâm Căng Trúc vài giây, sau đó mới từ từ nói, "Lâm Căng Trúc, cậu thế này giống như thỏ cụp tai."
Thật đáng yêu.
Lâm Căng Trúc ngước mắt, nhìn cặp mắt kia, môi mỏng khẽ mở: "Ấu trĩ không ấu trĩ."
Cơ thể lại cũng học Cố Thu, xách hai bên cổ áo lông của đối phương, học theo che kín tai cho Cố Thu.
"Cố Thu, cậu giữa trưa có nguyện ý cùng tớ về nhà họ Liễu một chuyến không? Chúng ta buổi chiều liền về chung cư."
Muốn cho Cố Thu cũng gặp mặt người nhà mình, muốn xác minh quan hệ giữa các nàng, cảm giác bức thiết này đã làm Lâm Căng Trúc một khắc cũng không đợi được.
Câu trả lời của Cố Thu là cúi người tiến lên, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi nàng, trong mắt ánh sáng rực rỡ bắt mắt, rạng rỡ khoảnh khắc.
Cô hiển nhiên rất vui vẻ: "Đương nhiên nguyện ý."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co