BHTT || Edit | Xuyên thành ảnh hậu tỷ tỷ cơm mềm A - Ám Đăng
Chương 62
Nơi mà đoàn phim thuê để quay phim cách thành phố rất xa, đặc biệt xa, xa đến mức Thẩm Ý Thư đều hoài nghi đoàn phim có phải đang buôn người bất hợp pháp không. Đường đi xa xôi lại gập ghềnh, Thẩm Ý Thư nhẫn nhịn mãi, axit dạ dày đều sắp trào ra.
Vốn dĩ đoàn phim định thuê phim trường ở một khu điện ảnh, kết quả nhân viên công tác trong lúc vô tình tìm được một ngôi làng miền núi hẻo lánh. Trần đạo và hai vị diễn viên chính đã thương lượng một chút, rồi đổi nơi quay phim, cố gắng tìm được một nơi hài lòng nhất.
Thẩm Ý Thư luôn theo ý Quý Hướng Vũ, Quý Hướng Vũ nói đông, cô tuyệt đối không đi tây, vì vậy căn bản không chú ý đến những bức ảnh mà Trần đạo đã gửi. Đợi đến khi thật sự xuống xe, cô mới hậu tri hậu giác mà hoài nghi nhân sinh.
Quý Hướng Vũ từ trên xe xuống, vẫn là một bộ dáng nhẹ nhàng, thanh thoát, thậm chí còn vỗ lưng Thẩm Ý Thư, thấp giọng hỏi cô cảm giác thế nào, có khó chịu lắm không.
Nếu không phải Thẩm Ý Thư quen thuộc mọi cử chỉ của Quý Hướng Vũ, thật sự sẽ cảm thấy Quý Hướng Vũ không có vấn đề gì.
Cô vặn nắp bình giữ ấm mà Chu Ly đưa, đưa cho Quý Hướng Vũ, sau đó bắt đầu quan sát môi trường xung quanh.
Không thể không nói, tuy rằng một đường gập ghềnh bảy tám giờ, từ thành phố xuất phát, qua huyện, qua thị trấn, cuối cùng lái lên con đường làng gập ghềnh. Thẩm Ý Thư đại học nghỉ hè đã đi dạy học một lần, lúc đó trường học để đảm bảo an toàn cho học sinh, đã chọn những trường học không quá hẻo lánh, ít nhất là có đường xi măng vào làng.
Lần này khoa trương hơn nhiều, đường xi măng vào núi là không có, đi vào trong nữa toàn là đường đất. May mà gần đây không mưa, không biết đoàn phim từ đâu tìm được một nơi quay phim gần sát với kịch bản như vậy.
Nước ấm xuống bụng, Quý Hướng Vũ hoãn lại không ít. Quay phim truyền hình rất ít khi có môi trường tồi tệ như vậy, đa số đều có thể giải quyết ở phim trường, chị cũng không quen.
"Quý lão sư, Thẩm lão sư, lối này." Nhân viên công tác chạy chậm đến đón người.
Vì vận chuyển thiết bị và hậu cần khai hoang, nhân viên công tác đã đến đây trước nửa tháng, mặc đôi giày đen đầy bùn, vừa nhìn là biết môi trường ở đây thế nào.
Đi theo sau nhân viên công tác, dẫm lên con đường nhỏ, bốn phía là cỏ dại xanh mướt, biếc biếc xanh xanh. Trời còn chưa tối, trời xanh mây trắng, gió se lạnh thổi qua, Thẩm Ý Thư bọc lại chiếc áo len đen trên người, quay đầu lại xem Quý Hướng Vũ có mang áo khoác không.
Nhân viên công tác vừa đi vừa giới thiệu: "Con đường này đều là tạm thời dọn ra, làng này hoang gần như không còn ai, chỉ có mấy nhà người còn ở, đều là người già, người trẻ tuổi đã đi hết rồi."
Thẩm Ý Thư xác nhận Quý Hướng Vũ đã mặc xong áo khoác, quay đầu lại nghiêm túc xem đường. Khi cô đi dạy học ở nơi đó cũng như vậy, cả làng tìm không ra hai thanh niên trai tráng, nhưng lại có một đống trẻ em bị bỏ lại.
"Trần đạo bảo tôi hỏi hai vị lão sư, là trực tiếp ở nhà dân hay là dựng lều." Nhân viên công tác xoa mồ hôi trên trán, trong lòng thầm mắng Trần đạo.
Trần đạo sợ Quý Hướng Vũ và Thẩm Ý Thư nổi nóng bỏ gánh, ông ta sẽ không sợ sao!
"Dựng lều đi," Quý Hướng Vũ đã đoán trước, giọng điệu rất bình thản, "Tôi không thích ở nhà người khác."
Thẩm Ý Thư không nhịn được, hỏi: "Tôi có thể ở cùng quý lão sư không?"
Nhân viên công tác kinh ngạc quay đầu lại: "Không... không được, Trần đạo không cho."
Thẩm Ý Thư thất vọng "ồ" một tiếng, vô tội quay đầu lại nhìn Quý Hướng Vũ đang vùi đầu cười. Cô thật chỉ là thuận miệng hỏi, không ôm bất kỳ kỳ vọng nào. Nếu người đến đón là Trần đạo, cô đã không hỏi.
Đến khi đến nơi, các vai phụ đã đến gần như đầy đủ. 《Trường Hạ》 ngoài hai vị nữ chính, còn có vài vị vai phụ xuất hiện với tần suất khá cao. Bạch Diệu cũng ở đây, đây là tác phẩm đầu tay của cô, cô sẽ theo đoàn suốt quá trình.
Đoàn phim tạm thời dựng một cái lều, lều chỉ có một bóng đèn lẻ loi, chiếu đến sắc mặt mọi người trắng bệch, rất giống như một trung tâm quay phim kinh dị nào đó.
Khi Trần đạo cầm một chiếc bình giữ ấm đi vào, Thẩm Ý Thư vừa vặn dựa vào Quý Hướng Vũ ngồi xuống.
"Ra ngoài xem đi," Trần đạo vừa vào đã nhíu mày, rõ ràng cũng có bất mãn với ánh đèn, "Trời sáng rồi."
Mọi người dọn những chiếc ghế nhỏ ra ngoài.
Khi Thẩm Ý Thư lại muốn ngồi vào bên cạnh Quý Hướng Vũ, Trần đạo chỉ vào vị trí của một vai phụ khác: "Cô ngồi đó, không cần ngồi cùng quý lão sư."
Cô lưu luyến đổi vị trí với người bên cạnh.
Chu Ly tay ôm hai quyển kịch bản chạy đến, đưa cho hai người.
"Trước hết tự giới thiệu đi, sau đó thảo luận một chút về kịch bản, mấy ngày nay chủ yếu là làm quen với môi trường." Trần đạo dọn một chiếc ghế nhỏ, hòa vào giữa mọi người.
Ngoài hai nhân vật trung tâm là Phương Miểu và Dư Linh, còn có các diễn viên quần chúng là dân làng, cha mẹ và anh chị em của hai người.
Quý Hướng Vũ và Thẩm Ý Thư chủ động trước, dù những người ngồi đây đều nhận ra họ, nhưng quy trình vẫn phải đi.
"Chào mọi người, tôi tên là Thời Huân, đóng vai Dư Phi. Tôi là người mới, diễn xuất còn chưa thuần thục, xin mọi người chiếu cố." người đàn ông bên tay trái Thẩm Ý Thư tiếp lời.
Dư Phi là em trai ruột của Dư Linh, trong phim thuộc về dân làng lệ thụ điển hình, học hành bình thường, miễn cưỡng biết chữ, cả đời mặt chấm đất lưng hướng trời, chờ đợi mai mối đến cửa nói một cuộc hôn nhân, kết hôn
Sinh con
, cứ như vậy cả đời.
Thẩm Ý Thư nghe thấy họ "Thời" liền liếc mắt nhìn Thời Huân, ngay sau đó cảm thấy mình suy nghĩ nhiều. Trên thế giới có nhiều người họ Thời như vậy, đâu chỉ có một nhà Thời Kiều, huống hồ Thời Huân và Thời Kiều trông hoàn toàn không giống nhau.
"Chu Mạt, đóng vai Phương Tinh, rất vui được làm quen và cùng tổ với mọi người." Phương Tinh là em gái song sinh của Phương Miểu, tính cách mềm mại, luôn khóc lóc, từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, trông như gió thổi là ngã.
Chu Mạt bản thân thì không mềm mại, có người đáp lời hỏi cô có phải mấy tháng nay đã điên cuồng giảm cân không. Chu Mạt thở dài nói đúng vậy, nếu không sao có thể diễn ra dáng vẻ yếu ớt, không chịu nổi gió đâu.
Thẩm Ý Thư nghe vậy nhìn cô nhiều hơn một cái, nhìn ra được cô đã giảm cân đến sắc mặt không tốt, nhưng trong phim yêu cầu cô phải gầy xuống, nếu không Trần đạo sẽ không chút do dự đổi người, tìm một diễn viên phù hợp hơn đến.
Những người đóng vai cha mẹ hai bên đều là diễn viên gạo cội, Thẩm Ý Thư mấy tháng nay xem phim điện ảnh và phim truyền hình đều gặp họ rất nhiều lần, là những gương mặt quen thuộc trên màn ảnh.
"Có vấn đề gì bây giờ có thể đưa ra hỏi." Nói đến diễn xuất, sắc mặt của Trần đạo liền kéo xuống, nhìn chằm chằm đến Thẩm Ý Thư da đầu tê dại, Quý Hướng Vũ lại không ở bên cạnh cô.
"Trần đạo, tôi có một vấn đề," Thời Huân giơ tay, "Tại sao Dư Phi sau khi biết chuyện của Dư Linh và Phương Miểu, lại chọn cách tố giác với người nhà trước? Giả thiết là anh ta là người được cưng chiều nhất trong nhà, dù anh ta có nói hay không, người nhà cũng không thể để Dư Linh rời đi, tại sao lại phải lắm miệng một câu?"
Thẩm Ý Thư luôn cảm thấy ngụ ý của anh ta là muốn hỏi Bạch Diệu viết cốt truyện này có phải thuần túy là để ngược mà ngược, viết rất tục không có ý nghĩa.
"Dư Linh, cô nghĩ sao?" Trần đạo quay đầu hỏi Quý Hướng Vũ.
"Trong môi trường của làng lệ thụ, những thứ không phù hợp với môi trường, nên bị uốn nắn lại." Quý Hướng Vũ nhàn nhạt nói.
Mắt của Bạch Diệu sáng lên, ý cười trên mặt không thể che giấu.
"Dư Phi sợ hãi, những điều khác biệt với môi trường này sẽ mang đến sự thay đổi cho cuộc sống của anh ta, không ai thích những thay đổi không biết phương hướng." Chu Mạt tiếp lời.
"Tôi hình như đã hiểu." Thời Huân cái hiểu cái không gật đầu.
Trần đạo trừng mắt nhìn anh ta một cái, anh ta lập tức ôm đầu: "Tôi không hiểu thì hỏi, sẽ không làm bậy."
Đa số những vấn đề mà Thẩm Ý Thư có thể đọc ra từ kịch bản đều đã cùng Quý Hướng Vũ nói qua, nhưng Quý Hướng Vũ nói khi diễn xuất thực tế, nghi vấn sẽ càng nhiều, yêu cầu Thẩm Ý Thư tự mình đi ngộ đạo vấn đề.
Mấy người lặt vặt hỏi vài vấn đề, có liên quan đến nhân vật của mình, cũng có liên quan đến nhân vật của người khác, có đôi khi sẽ thảo luận thêm vài câu. Bạch Diệu chỉ nghe, không nói gì, có Quý Hướng Vũ ở đó, sự lý giải của những người khác sẽ không bị lệch.
Cho tới khi gió đêm thổi lên, Trần đạo vặn nắp bình nói có thể về nghỉ ngơi, ngày mai đi làm quen với môi trường.
Ông cố ý nhìn Thẩm Ý Thư và Quý Hướng Vũ: "Mọi người đều chọn dựng lều, lều của hai người tôi đã cố ý dặn cách ly. Từ tối nay, hai người chính là Dư Linh và Phương Miểu. Kịch bản mở đầu hai người dáng vẻ gì, các ngươi bây giờ phải là dáng vẻ đó."
Thẩm Ý Thư vô ngữ cứng họng, nhưng dù sao cũng ở gần, nếu thật sự ở khách sạn cách nhau rất xa, gặp nhau một lần cũng rất tốn công.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Trần đạo, hai người được trợ lý của mình dẫn đi.
Tuy điều kiện gian khổ, nhưng đoàn phim đã cố gắng hết sức để cung cấp cho mọi người môi trường ở trọ tốt nhất có thể. Thẩm Ý Thư không có gì để ghét bỏ, mọi người đều có thể chịu khổ, cô cũng có thể.
Chỉ là buổi tối ngủ trên giường khó tránh khỏi sẽ nhớ đến người vốn nên nằm bên cạnh, cô phiền muộn đến không ngủ được, đành phải lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Quý Hướng Vũ.
【 Thẩm Ý Thư: Tỷ tỷ, đang làm gì vậy? 】 Khi cô gửi tin nhắn đi, rất phiền muộn. Ở kinh thành khi Quý Hướng Vũ bận, họ cách nhau một thành phố như yêu xa, bây giờ đến đoàn phim, cách nhau bốn năm cái lều, lại tiếp tục yêu xa.
Thẩm Ý Thư biết Quý Hướng Vũ có thói quen tắt tiếng điện thoại khi làm việc, nên không ôm hy vọng có thể nhanh chóng nhận được tin nhắn. Giường không lớn, vừa vặn có thể ngủ một người, nhưng cô lại cảm thấy bên cạnh trống rỗng.
Quý Hướng Vũ lại trả lời ngay lập tức.
【 Quý Hướng Vũ: Đang cùng người đại diện xác nhận kế hoạch làm việc trong mấy tháng này. 】
Dù đã vào đoàn, nhưng khi thương vụ đổi mùa, quảng cáo cũng cần phải quay, đều phải xin nghỉ trước với đoàn phim, như vậy có thể rút ngắn thời gian xin nghỉ ở mức độ lớn nhất, để đạo diễn thay đổi kế hoạch quay phim, không ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim.
Bên phía Hoa Vũ cũng có nhiệm vụ quay phim mới, chỉ là Thẩm Ý Thư và Thời Kiều có giao tình, Thời Kiều mọi việc đều lấy sự tiện lợi của Thẩm Ý Thư làm đầu. Mà lịch trình của Quý Hướng Vũ phức tạp hơn rất nhiều, Trần đạo không phải là loại đạo diễn dung túng cho diễn viên xin nghỉ nhiều lần, Quý Hướng Vũ có thể đẩy được thì đẩy.
Thấy Thẩm Ý Thư chậm chạp không trả lời tin nhắn, Quý Hướng Vũ truy vấn.
【 Quý Hướng Vũ: Sao vậy? 】
【 Thẩm Ý Thư: Không quen ngủ một mình. 】
Thực ra Thẩm Ý Thư càng muốn hỏi, có thể tối nay lén gặp mặt không, nhân lúc trời tối gió cao, nhân lúc mọi người đều đã ngủ.
Quý Hướng Vũ lại rất tuyệt tình.
【 Quý Hướng Vũ: Sớm muộn gì cũng sẽ quen. 】
Thẩm Ý Thư nằm dài ra, tâm trạng càng buồn bực. Trần đạo nói Phương Miểu và Dư Linh trong phim ban đầu như thế nào, quan hệ của cô và Quý Hướng Vũ cũng phải như thế.
Vậy chẳng phải là, cô và Quý Hướng Vũ phải làm người xa lạ một thời gian sao?
Cô thở dài.
Cô và Quý Hướng Vũ chưa từng làm người xa lạ, dù sao cô xuyên sách đến là đã đối mặt với Quý Hướng Vũ, thậm chí còn bị Quý Hướng Vũ cưỡng ép hôn cổ.
Dư Linh và Phương Miểu là quen biết nhau nhưng không thân, chỉ là biết trên thế giới có người như vậy. Thẩm Ý Thư là quen Quý Hướng Vũ trước, mới biết trên thế giới có người như vậy. Trừ khi cô hoàn toàn biến mình thành Phương Miểu, nếu không, sự trùng hợp giữa thực tế và trong phim căn bản không có khả năng.
Cô mới ngộ ra tại sao lại nói Trần đạo là sát thủ tình yêu. Diễn xong bộ phim này, nhìn đối tượng cũng không biết là đang nhìn nhân vật hay là nhìn đối tượng.
【 Thẩm Ý Thư: Vậy được rồi, tỷ tỷ ngủ sớm đi QAQ. 】
Chất lượng giấc ngủ của cô tốt, hiếm khi mất ngủ, tối nay lại hiếm có mà không ngủ được. Trước khi đến cô không lo lắng quan hệ của mình và Quý Hướng Vũ có vấn đề, bây giờ sau khi suy nghĩ kỹ, mới nhận ra, lỡ như Quý Hướng Vũ quen rồi thì sao.
Giống như hôm nay.
Cô lại thở dài, cô thật muốn biến thành Uông Tinh, làm trợ lý bên cạnh Quý Hướng Vũ, cả đời yêu đương bí mật, như vậy sẽ không bị người ta ngăn cản thân mật.
Trong lúc miên man suy nghĩ, cô nặng nề ngủ thiếp đi.
Bên kia, lều của Quý Hướng Vũ.
Uông Tinh đeo túi vào, bên trong là một đống mỹ phẩm dưỡng da.
"Trần đạo còn đang ở bờ ruộng hút thuốc, tôi xem là muốn hút đến khuya đây," cô nhịn không được phàn nàn, "Đây là để phòng ngừa chị và Thẩm lão sư nửa đêm gặp mặt sao?"
Quý Hướng Vũ nhìn khuôn mặt tinh xảo của mình trong gương, không theo cô phàn nàn: "Có thể là áp lực lớn, Thời Kiều đã nói rõ với Trần đạo, bộ phim này phải có thành tích, không nhất định phải quá tốt, nhưng phải có giải thưởng."
Dù là vì Thẩm Ý Thư, Thời Kiều cũng sẽ không làm ăn lỗ vốn. Thương nhân trục lợi, cô cho Trần đạo khoản đầu tư lớn nhất, để đoàn phim có thể quay phim mà không có nỗi lo về sau, cũng cho Trần đạo một mục tiêu đã định.
Thời Kiều muốn nâng đỡ Thẩm Ý Thư, 《Trường Hạ》 liền rất quan trọng.
"Trần đạo đóng phim điện ảnh rất ít khi thất bại, không đến mức áp lực lớn đến mức này chứ." Uông Tinh có chút hoài nghi, phim điện ảnh kém nhất của Trần đạo cũng từng nhận được khen ngợi, chỉ là hàm lượng vàng không nhất định cao.
"Vợ ông ấy sức khỏe không tốt, bộ này quay xong ông ấy có lẽ sẽ nghỉ hưu không quay nữa, về nhà cùng vợ."
"... Hả?" Uông Tinh theo Quý Hướng Vũ sau đó đều là xem kịch bản, lịch trình, biết nội dung đa số đều là phim truyền hình, đối với những chuyện phiếm trong giới điện ảnh không hiểu.
Cô có chút không hiểu, Trần đạo có biệt danh là sát thủ tình yêu, thực tế lại là loại người này.
Đóng phim điện ảnh vào đoàn là nửa năm, hậu kỳ chạy quảng bá, chạy giải thưởng lại là mấy tháng, rất khó chăm sóc gia đình. Quý Hướng Vũ khoảng thời gian trước chạy mấy tháng lịch trình, rất có thể hiểu được ý định của Trần đạo, muốn làm xong phi vụ cuối cùng rồi nghỉ hưu không làm nữa.
Bộ phim điện ảnh cuối cùng tương đương với việc giao một câu trả lời cho sự nghiệp điện ảnh. Trần đạo là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, yêu cầu cao đối với nhân vật, yêu cầu càng cao đối với chính mình, hy vọng giao ra một câu trả lời hài lòng. Chị hoàn toàn có thể hiểu, và nguyện ý phối hợp.
Chỉ là khổ cho Thẩm Ý Thư.
Chị thở nhẹ.
Ai có thể quen với việc ngủ một mình chứ?
Ngày hôm sau Thẩm Ý Thư dậy rất sớm. Cơ sở vật chất của đoàn phim đơn sơ, cô đánh răng cũng phải đứng ở bờ ruộng, mặt cúi xuống đất, lưng hướng lên trời. Khoảnh khắc đó, cô thật sự cảm thấy mình chính là Phương Miểu.
Chu Mạt đứng bên cạnh cô, vừa nhìn là biết không ngủ ngon. Làn da trắng lạnh có quầng thâm, mí mắt cũng không nhấc lên nổi, như đang ngủ gà ngủ gật.
Tối hôm qua, Uông Tinh đã sửa sang lại một phần tài liệu về tất cả mọi người trong đoàn, gửi cho Quý Hướng Vũ và Thẩm Ý Thư. Buổi sáng Thẩm Ý Thư dậy xem một lần, Thời Huân là một Beta, không tra ra được gia thế, quả thực là một người mới hoàn toàn. Còn Chu Mạt là một Omega, lý lịch huy hoàng, huy hoàng đến mức việc cô làm vai phụ cho Thẩm Ý Thư cũng làm Thẩm Ý Thư có chút lương tâm bất an.
Thẩm Ý Thư phun ra một ngụm nước, mặt không biểu cảm mà nghĩ, lý lịch của Lâm Lạc Sanh chắc chắn cũng rất sạch sẽ. Không tra ra được gia thế mới là đáng sợ nhất, vì có người đã cố tình che giấu những điều đó.
Còn Chu Mạt khi ra mắt bị người ta gọi là "tiểu Quý Hướng Vũ", cũng là người vừa ra mắt đã đạt đến đỉnh cao. Dù không bằng cúp vàng của Quý Hướng Vũ ở nước ngoài, cũng đã giành được giải thưởng ảnh hậu có hàm lượng nhất định trong nước. Mấy năm nay vẫn luôn diễn phim nghệ thuật, có vai chính có vai phụ, gần như phim nào cũng có giải.
Còn có người nói thành tích của Chu Mạt hơn Quý Hướng Vũ rất nhiều, ít nhất không đi diễn phim truyền hình kiếm tiền bẩn. Nghe đến đây Thẩm Ý Thư liền không thoải mái, kiếm tiền đâu phải chuyện không nhận ra người, Quý Hướng Vũ chưa bao giờ phụ lòng đạo đức nghề nghiệp của mình.
Nhưng Chu Mạt trong một lần phỏng vấn đã rất nghiêm túc nói, cô không thích danh hiệu "tiểu Quý Hướng Vũ". Quý lão sư có con đường của quý lão sư, cô có con đường của cô. Quý lão sư là tiền bối mà cô rất kính trọng, cảm ơn mọi người đã dùng danh hiệu này để công nhận thành tích và diễn xuất của cô, nhưng cô hy vọng làm chính mình, làm Chu Mạt, chứ không phải là phiên bản 2.0 của người khác. Thẩm Ý Thư xem xong thoải mái một chút. Quý Hướng Vũ kiếm tiền vì cái gì, người khác không biết cô biết, cho nên người khác nhắc đến việc này, cô liền đau lòng.
"Trần đạo không cho cô gần gũi với quý lão sư sao?" Chu Mạt bắt chuyện với Thẩm Ý Thư.
"Ừ." Thẩm Ý Thư càng buồn hơn, cô muốn nói chuyện với tỷ tỷ, cô muốn yêu đương vụng trộm.
"Trần đạo áp lực với bộ phim này rất lớn," Chu Mạt đem những gì Quý Hướng Vũ đã nói với Uông Tinh hôm qua, nguyên lời kể lại cho Thẩm Ý Thư, "Cho nên quản lý đoàn rất nghiêm."
"Vậy à, cảm ơn cô đã cho biết." Thẩm Ý Thư đã biết, càng phiền muộn.
Như vậy sau này cô tìm Quý Hướng Vũ yêu đương vụng trộm sẽ càng áy náy, vậy thật sự giống như yêu đương vụng trộm.
"Không cần cảm ơn, tôi xem trọng cô, nói không chừng sau này chúng ta còn có thể diễn cùng." Chu Mạt xoa khóe miệng, đối Thẩm Ý Thư cười cười, rồi cầm ly đi.
Thẩm Ý Thư nhìn bóng lưng cô hai giây, đột nhiên bừng tỉnh. Chu Mạt được gọi là "tiểu Quý Hướng Vũ", có thể không chỉ vì thành tích ra mắt. Khí chất của cả hai thật sự có chút tương tự, chỉ là Chu Mạt tuổi còn nhỏ, còn nhỏ hơn Thẩm Ý Thư một tuổi, cái khí chất lạnh lùng đó còn đang ở bề ngoài.
Cô thu lại ánh mắt, tiếp tục súc miệng.
Xong việc, cô trở về rửa mặt, chải đầu, buộc tóc đuôi ngựa rồi đi tìm Quý Hướng Vũ, định nhân danh xem kịch bản để nói chuyện với Quý Hướng Vũ vài câu. Kết quả là thấy Trần đạo đã ôm một chiếc bình giữ ấm, đang nói chuyện với Quý Hướng Vũ.
Thẩm Ý Thư: ...
Kế hoạch thất bại.
Cô thả lỏng biểu cảm đi qua, tự nhiên chào hỏi: "Trần đạo, quý lão sư."
"Sau này gọi cô ấy là Dư Linh." Trần đạo thấy cô đến, ngẩng đầu, chỉ vào Quý Hướng Vũ nói với Thẩm Ý Thư.
"... Được," cô quay đầu, "Dư Linh."
Quý Hướng Vũ ngồi trên một chiếc ghế dài, bên kia là Bạch Diệu đang gặm bánh mì. Chị liếc mắt nhìn Trần đạo: "Nhanh như vậy đã thúc giục người ta nhập vai, còn vài ngày nữa mới khởi động máy."
"Không cho hai người họ nhập vai trước, mấy ngày nay sợ là sẽ dính thành một người," Trần đạo nhẹ nhàng nói, "Thích ứng trước một chút, mấy ngày nay không cần tương tác."
Ông biết mình như vậy rất quá đáng, nhưng cặp đôi đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt quay phim dễ bị thoát vai, một chút cảm xúc sai lầm là diễn ra không đúng. Ông không thích làm sát thủ tình yêu, nhưng nếu phải như vậy mới có thể có được cảnh diễn hài lòng, ông cũng chỉ có thể làm thế.
"Thôi," Bạch Diệu thở dài, "Mọi người đông đủ rồi thì bắt đầu xem bối cảnh đi, sớm quay xong ông cũng sớm nhẹ nhàng."
Trần đạo không hé răng, Quý Hướng Vũ đang uống một ly nước buổi sáng, Thẩm Ý Thư đành phải giả ngốc. Còn chưa bắt đầu quay, nói sớm quay xong có quá sớm không.
Một lát sau, Chu Mạt và Thời Huân đều đến. Thời Huân còn đang ngủ gà ngủ gật, mệt đến như tối qua không ngủ. Trợ lý của anh ta thấy mí mắt anh ta không mở ra được, trực tiếp cho anh ta một cái tát, Thời Huân mới miễn cưỡng đứng thẳng người. Chu Mạt lúc này tỉnh táo hơn nhiều, cô đã che đi quầng thâm mắt sau khi đánh răng, trạng thái tốt hơn không ít.
Thẩm Ý Thư thu lại tầm mắt, luôn cảm thấy Trần đạo thường xuyên quay đầu nhìn mình, lưng như kim châm, cô cũng không dám nhìn trộm Quý Hướng Vũ.
Chính thức xuất phát, Quý Hướng Vũ và Bạch Diệu đi ở hàng đầu, Trần đạo đi bên cạnh Bạch Diệu. Thẩm Ý Thư muốn chen đến bên cạnh Quý Hướng Vũ, nhưng Chu Mạt lại nhanh chân đi đến bên cạnh cô, cùng cô song hành. Những người khác rải rác theo sau.
Quý Hướng Vũ rất ít khi nói chuyện, phần lớn là Bạch Diệu đang nói, chị thỉnh thoảng ứng hòa. Thẩm Ý Thư cũng bắt đầu xem phong cảnh xung quanh, có vài nơi còn có giàn giáo, rõ ràng là do đoàn phim tìm người tu sửa. Trong làng gần như không có người, thỉnh thoảng có vài người đều là người già, lưng còng, tay cầm vài loại rau dại. Bạch Diệu đã đến đây hai tuần, đã quen với những người này, thấy người thậm chí có thể nói chuyện vài câu.
Đa số các ngôi nhà đều đã xuống cấp, đều là nhà đá, tùy tiện dựng lên. Mùa đông ở Hải Thị không có tuyết, nhưng mái nhà này trông cũng không chịu được mưa lớn, dần dần trùng khớp với cảnh tượng mà Bạch Diệu đã miêu tả.
Làng không lớn, nửa giờ có thể đi một vòng. Bạch Diệu là người hiểu rõ nhất kịch bản, vừa đi vừa nói với mọi người, nơi này sẽ xảy ra chuyện gì, nơi đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Sau lưng làng có một ngọn núi, vì không có người lên núi, cây cối trên núi xanh um tươi tốt, cành cây đan vào nhau che trời. Con đường sớm đã bị cỏ bao phủ, nhân viên công tác đã phải tốn rất nhiều công sức để dọn ra một con đường.
Thẩm Ý Thư đã bắt đầu mong chờ ngày chính thức bắt đầu quay.
Diễn viên thực ra là đang trải nghiệm cuộc sống của người khác. Nếu nói khi nhận được kịch bản, Thẩm Ý Thư còn cảm thấy đây là một kịch bản hay, chứ không phải là cuộc sống mà mình muốn trải nghiệm, thì khi thực địa khảo sát, cô hiện tại rất muốn tìm hiểu cuộc sống của Phương Miểu và Dư Linh.
Đi một vòng trở về, Trần đạo nhận được một cuộc điện thoại, cười đến nếp nhăn trên mặt cũng nhăn lại, tìm một nơi không người tiếp tục nói chuyện. Thẩm Ý Thư nhân cơ hội này vội vàng đi tìm Quý Hướng Vũ nói chuyện vài câu.
"Tỷ tỷ, nhớ chị." Càng không có nhiều thời gian, càng cần phải thẳng thắn, Thẩm Ý Thư đi lên liền đi thẳng vào vấn đề.
Quý Hướng Vũ sờ đầu cô, có chút đau lòng, nhưng cũng không có cách nào, đây là sự hy sinh cần thiết.
Chị đem những chuyện về gia đình Trần đạo mà đã nói với Uông Tinh tối qua, kể lại cho Thẩm Ý Thư, để Thẩm Ý Thư hiểu một chút. Đợi đến khi quan hệ của hai người trong phim đi vào quỹ đạo, Trần đạo sẽ không còn để ý đến cảm xúc ngầm nữa.
Thẩm Ý Thư gật đầu: "Em nghe Chu Mạt nói rồi."
"Chu Mạt?" Quý Hướng Vũ nhíu mày, chị đương nhiên biết Chu Mạt là ai. Sớm trước bộ phim này chị đã biết. Lúc đó văn phòng đã hỏi chị có muốn để bộ phận quan hệ xã hội tẩy đi danh hiệu "tiểu Quý Hướng Vũ" không, đây gần như là một hành động cọ nhiệt độ trần trụi.
Quý Hướng Vũ lúc đó nói thôi, chị không ngại, nếu Chu Mạt thật sự có thể nổi lên cũng là bản lĩnh của cô. Sau đó chính là Chu Mạt đã dùng cách của riêng mình để thoát khỏi biệt danh này. Lúc đó còn có người lôi Quý Hướng Vũ ra để dìm, đội ngũ quan hệ xã hội đã phải làm việc mấy ngày mới có thể đè nén được ảnh hưởng tiêu cực của việc này.
"Đúng vậy, cô ấy nói với em." Thẩm Ý Thư chỉ lo dính người, nhất thời không nhận ra sự không ổn trong giọng nói của Quý Hướng Vũ.
"Bảo bối của chúng ta có tiền đồ rồi," Quý Hướng Vũ cười một tiếng, "Vào đoàn một ngày đã tìm được bạn mới."
"Bạn mới gì chứ," Thẩm Ý Thư lập tức phản ứng lại, "Sáng nay lúc đánh răng gặp rồi cô ấy nói."
Để chứng minh mình và Chu Mạt không có quan hệ gì, cô thậm chí còn miêu tả lại toàn bộ tình cảnh lúc nói chuyện với Chu Mạt. "Chị biết rồi," giọng điệu của Quý Hướng Vũ hạ xuống, "Có thể quen biết bạn mới là chuyện tốt."
Thẩm Ý Thư còn muốn nói nữa, Chu Ly đã chạy đến: "Trần đạo về rồi!"
Để không liên lụy Quý Hướng Vũ cùng bị mắng, cô chỉ có thể đi trước.
Cô đứng lên, vội vàng nói một câu: "Tỷ tỷ, không có bạn mới nào khác, em thích nhất chị!"
Sau đó vận tốc ánh sáng chuồn mất.
Chỉ để lại Quý Hướng Vũ đang suy tư, hơi nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co