BHTT || Edit | Xuyên thành ảnh hậu tỷ tỷ cơm mềm A - Ám Đăng
Chương 7: Tôi không phải không được
Một điếu thuốc cháy hết, Quý Hướng Vũ mới dần hồi phục tinh thần, những cảm xúc bất thường nơi mày mắt cũng dần bình ổn.
Chị đứng dậy, dí tàn thuốc vào gạt tàn, rồi lại ngồi xuống mép giường, xoa xoa trán.
Thẩm Ý Thư tùy ý dựa vào tường cạnh giường, bất đắc dĩ véo véo gáy đang hơi nóng lên của mình. Quý Hướng Vũ ôm xong thì đã dễ chịu, bây giờ lại đến lượt cô khó chịu.
Hai người vừa mới tiến hành hành vi đánh dấu, đều sẽ sinh ra một sự phụ thuộc nhất định vào pheromone của đối phương. Giống như một ổ khóa và chiếc chìa khóa tương thích, chỉ cần ở gần nhau, sẽ không kìm được mà muốn lại gần để mở khóa.
Thấy Quý Hướng Vũ mãi không lên tiếng, cô lười biếng cười cười: "Tỷ tỷ, hôm nay chị bảo em tối nay đến tìm chị, không thể nào chỉ vì chuyện vừa rồi chứ?"
Quý Hướng Vũ vắt chéo chân, hai tay chống bên cạnh. Dưới ống quần rộng để lộ ra một đoạn bắp chân trắng nõn. Chân đi một đôi giày vải màu đen kinh điển, nhưng không xỏ vào hẳn, chỉ đi như dép lê. Vẻ xuân tình theo gió đêm tan vào bóng tối, cả người chị thả lỏng, hơi ngửa ra sau, hoàn toàn không còn thấy đường cong căng chặt nơi eo khi được Thẩm Ý Thư ôm lúc nãy.
Thẩm Ý Thư cảm thấy, nếu tối qua nhìn thấy Quý Hướng Vũ trong dáng vẻ này, cô chắc chắn không thể gọi ra tiếng "tỷ tỷ" kia.
"Không phải." Quý Hướng Vũ nghiêng đầu trả lời.
Sau câu trả lời đó, căn phòng lại chìm vào im lặng.
Màu mắt của Quý Hướng Vũ rất đen, tựa như mặt hồ sâu ngàn thước, không thể đoán được suy nghĩ bên trong. Thẩm Ý Thư cảm thấy Quý Hướng Vũ đang xem xét mình, dường như đang phỏng đoán điều gì đó.
Chỉ là ánh mắt không có ác ý, chỉ có sự tìm tòi thuần túy.
"Tỷ tỷ muốn biết gì có thể hỏi thẳng." Thẩm Ý Thư khẽ thở dài. Cô đã xem nhẹ sức mạnh của pheromone, nếu còn ở cùng Quý Hướng Vũ nữa, cô sợ mình sẽ bốc cháy mất.
"Em vừa mới gặp Lâm Lạc Sanh." Đó là một câu trần thuật.
"Ừm." Cô không chỉ gặp, mà còn nhìn rất kỹ, ghi nhớ rõ ràng từng đường nét trên gương mặt Lâm Lạc Sanh, quyết định sau này sẽ không nhận nhầm người nữa.
Theo nguyên tác, Quý Hướng Vũ và Lâm Lạc Sanh là chị em họ. Như vậy, khả năng lớn nhất hôm nay là, Quý Hướng Vũ đã nghe Lâm Lạc Sanh kể lể, nên đến đây chất vấn thay cho em họ.
"Em thấy cô ấy thế nào?" Câu hỏi lại hướng về một phía mà Thẩm Ý Thư hoàn toàn không ngờ tới.
"Hả?" Cô kinh ngạc nhìn thẳng vào mắt Quý Hướng Vũ.
"..." Quý Hướng Vũ cũng nhận ra câu hỏi của mình có chút không ổn.
Từ lúc vào phòng Thẩm Ý Thư, hành vi của chị đã có chút không kiểm soát được.
"Gần đây cô ấy gặp chút rắc rối." Quý Hướng Vũ tiếp tục theo chủ đề lúc nãy.
"Em thấy cô ấy khá tốt." Thẩm Ý Thư nói rất thật lòng. Nguyên tác là một bộ truyện sủng ngọt, rất nhiều độc giả sau khi đọc xong đều tỏ ra yêu thích tính cách của Lâm Lạc Sanh, chỉ yểu điệu với Alpha định mệnh Trịnh Thù của mình, còn khi đóng phim thì không hề kêu ca mệt khổ.
"Có cần em giúp không?" Thẩm Ý Thư suy nghĩ một chút, rồi bổ sung.
Ý nghĩ của cô rất đơn giản, cho dù bây giờ cốt truyện đã đi chệch hướng, nhưng vai pháo hôi như cô cũng nên có tác dụng thúc đẩy sự nghiệp và tình yêu của Lâm Lạc Sanh đều viên mãn. Nếu đã vậy, không bằng cô chủ động tấn công, trở thành một vai phụ tích cực.
Quý Hướng Vũ nhìn cô một cách kỳ lạ, con ngươi tràn đầy vẻ "khó hiểu".
Thẩm Ý Thư: "..."
Cô suýt nữa thì quên, có Trịnh Thù và Quý Hướng Vũ ở đây, cô có thể phát huy tác dụng tích cực gì chứ.
"Giúp thì không cần, cô ấy muốn hỏi em, chuyện đêm qua có phải do em làm không?" Quý Hướng Vũ mắt sáng như đuốc, nhìn Thẩm Ý Thư không chớp mắt.
"..." Thẩm Ý Thư có chút khó xử.
Cô thật sự không biết chuyện này có phải do nguyên chủ làm hay không. Với cái tính ăn chơi trác táng của nguyên chủ, làm ra chuyện gì cũng đều có khả năng. Nhưng vấn đề là, nếu cô nhận thay cho nguyên chủ, người bị trừng phạt sẽ là chính cô.
Cô xuyên qua đây không có bàn tay vàng, ngoài nội dung trong truyện gốc ra thì không biết gì cả. Tùy tiện nhận lỗi mà nguyên chủ đã phạm, với điều kiện hiện tại của cô, nếu Trịnh Thù, Quý Hướng Vũ và Lâm Lạc Sanh muốn chỉnh cô, cô không có cách nào giải quyết được rắc rối. Huống hồ, cô từ trước đến nay chỉ chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, chuyện không phải mình làm, cô cũng không muốn nhận.
Nếu không nhận, sau này bị Quý Hướng Vũ phát hiện, cô sợ mình sẽ chết càng sớm hơn.
Quý Hướng Vũ không mở miệng thúc giục, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Không khí nhất thời có chút ngưng trọng.
Hai người im lặng giằng co.
Đột nhiên, Thẩm Ý Thư véo mạnh vào đùi mình một cái.
Quý Hướng Vũ: "?"
So với việc không nghĩ ra câu trả lời, điều khiến Thẩm Ý Thư đau khổ nhất lúc này là, trong căn phòng vẫn còn thoang thoảng mùi hương Mê Điệt, cô bị dụ dỗ đến mức cũng muốn ôm lấy Omega trước mắt.
Đây là phản ứng sinh lý bình thường, chỉ là nó xuất hiện không đúng lúc.
Quý Hướng Vũ nhíu mày, im lặng hai giây rồi hỏi: "Em không sao chứ?"
Thẩm Ý Thư: Tôi có sao, tôi có sao lắm.
Cô cảm giác như mình đã quay trở lại khoảnh khắc vừa tỉnh dậy đêm qua, toàn thân nóng bừng, dục vọng bị Omega khơi dậy đang thôi thúc cô làm những việc mà cô không hề muốn.
Hôm qua cô không làm, hôm nay cô cũng sẽ không làm.
Chỉ là việc kiềm chế thật sự quá khó khăn. Thẩm Ý Thư chỉ có thể dựa vào việc véo mình một cái, để nỗi đau chi phối suy nghĩ, thay vì để dục vọng mất kiểm soát.
Thẩm Ý Thư hít sâu một hơi, nhân lúc sự tỉnh táo do cơn đau mang lại vẫn còn, vội vàng mở miệng: "Ngày mai em sẽ cho chị câu trả lời, được không?"
Quý Hướng Vũ cho rằng cô nhất thời không nghĩ ra được cái cớ để giải vây cho mình, nên mới đề nghị ngày mai sẽ trả lời. Lông mày chị càng nhíu chặt hơn, bắt đầu hoài nghi việc mình xin Trịnh Thù thêm vài ngày có phải là đúng đắn hay không.
Lẽ ra chị không nên xin thêm mấy ngày này. Trịnh Thù làm việc luôn gọn gàng, chờ đến khi Thẩm Ý Thư rút lui khỏi giới giải trí, chị thậm chí không cần lo lắng chuyện mình là Omega bị tiết lộ sớm, càng không cần lo lắng Thẩm Ý Thư sẽ dùng chuyện đêm qua để khống chế mình.
Chỉ là khi nghĩ đến cú cắn ngây ngô mà kiềm chế của Alpha trước mắt đêm qua, nhớ lại việc cô ấy đã bảo vệ mình trước mặt Khương Vu hôm nay, chị lại cảm thấy, mọi chuyện có lẽ không đơn giản như vậy.
Quý Hướng Vũ thu lại giọng điệu chất vấn, nhàn nhạt hỏi: "Tại sao?"
Thẩm Ý Thư nóng đến mức muốn cởi phăng quần áo, đi vào phòng tắm dội một gáo nước lạnh để làm dịu đi pheromone đang xao động. Quý Hướng Vũ ở lại thêm một phút, pheromone trong cơ thể cô lại càng xao động thêm ba phần. Cô gần như phải dùng hết lý trí mới có thể ngăn chặn được sự hấp dẫn của pheromone.
Cô đưa tay ra, khóc không ra nước mắt mà lại véo mình thêm một cái nữa: "Tỷ tỷ, chị thèm pheromone của em, chẳng lẽ em lại không thèm của chị sao?"
Quý Hướng Vũ: "..."
Chị hoàn toàn không nghĩ đến phương diện này.
Thẩm Ý Thư nóng đến mức vươn tay, vặn nhiệt độ điều hòa xuống thêm hai độ. Làn gió lạnh buốt thổi vào mặt và cổ, làm dịu đi phần nào sự khó chịu, lý trí cũng dần quay trở lại.
"Chị về trước đi, ngày mai em nhất định sẽ cho chị một câu trả lời hài lòng."
Cô thấy Quý Hướng Vũ không còn căng thẳng như lúc nãy, trong lòng thầm thở phào. Chỉ cần Quý Hướng Vũ đi, cô thổi gió lạnh một lúc là có thể bình tĩnh lại.
Quý Hướng Vũ do dự mở miệng: "Em cũng có thể ôm tôi một chút."
Thẩm Ý Thư: "?"
Thẩm Ý Thư: "Hả???"
Thẩm Ý Thư che lấy gáy đang nóng bừng, liên tục từ chối: "Em không sao, chị đi rồi là em hết khó chịu ngay."
Gương mặt trắng như sứ của Quý Hướng Vũ ửng lên một lớp phấn hồng nhàn nhạt. Chị cũng có chút xấu hổ vì câu nói vừa rồi của mình. Chị cho rằng Thẩm Ý Thư vẫn còn nhớ đến "ước định" đêm qua, liền hắng giọng nói: "Coi như là tôi xin lỗi vì đã đột nhiên ôm em lúc nãy."
Thẩm Ý Thư có rất nhiều điều lo lắng.
Cô và Quý Hướng Vũ vốn dĩ nên kết thúc mối duyên sương sớm này ngay từ đêm qua. Nhưng trớ trêu thay, hai người lại ở cùng một đoàn phim, sức hấp dẫn của pheromone quá lớn, mới gây ra chuyện tối nay.
Ôm nhau còn ái muội hơn cả một đêm xuân phong. Chung chăn chung gối có thể là vì nhu cầu sinh lý, nhưng một cái ôm, có lẽ nên xuất phát từ tình yêu.
Cả người cô dán vào bức tường lạnh lẽo, ôn tồn từ chối lời đề nghị của Quý Hướng Vũ: "Như vậy không tốt lắm đâu."
Quý Hướng Vũ nhìn chằm chằm vào mặt cô ba giây, rồi đột nhiên cười một tiếng.
Chị đứng dậy, đi về phía cửa.
Khi tay vừa chạm vào tay nắm cửa, chị quay đầu lại nhìn Thẩm Ý Thư đang dõi theo mình.
"Tôi suýt nữa thì quên, em nói em thích Omega yểu điệu."
Thẩm Ý Thư không hiểu gì cả.
"Mà tôi lại là một Alpha chuyên quyền."
Quý Hướng Vũ vặn tay nắm cửa, hiên ngang rời đi. Cánh cửa đập vào khung cửa, mang theo một luồng gió, thổi cho Thẩm Ý Thư đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
Thẩm Ý Thư: "?"
Cô không hiểu ý nghĩa của hai câu nói cuối cùng của Quý Hướng Vũ, nhưng cô biết, Quý Hướng Vũ chắc chắn đã nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện của cô và Khương Vu. Cô chỉ mừng là mình chưa nói xấu gì Quý Hướng Vũ, và càng không hé lộ một chút nào về việc chị là Omega.
Theo lời Chu Ly, Khương Vu muốn bóp chết cô dễ như trở bàn tay, vậy thì người còn lợi hại hơn Khương Vu là Quý Hướng Vũ, muốn khiến cuộc sống của cô không yên ổn, chẳng phải chỉ cần búng tay một cái thôi sao.
Cô khập khiễng ngồi xuống mép giường, xem xét chỗ mình vừa véo, đã đỏ ửng lên.
Da của Thẩm Ý Thư tuy không trắng bằng Quý Hướng Vũ, nhưng cũng trắng hơn người thường đến ba tông. Vùng da đỏ sưng lên chói lọi trên đùi, như thể đang nhắc nhở Thẩm Ý Thư về cái giá phải trả khi trêu chọc Quý Hướng Vũ.
Cô thở dài.
Thẩm Ý Thư à Thẩm Ý Thư, vẫn là nên sớm hoàn thành công việc này, rồi tránh xa nữ chính và Quý Hướng Vũ một chút đi.
Điều hòa dần dần hút đi mùi pheromone trong không khí, Thẩm Ý Thư cũng tỉnh táo hơn nhiều. Cô lấy điện thoại ra, nhân lúc hôm nay có nhiều thời gian, quyết định nghiên cứu một chút về cuộc đời của nhân vật pháo hôi "Thẩm Ý Thư" này, xem ngoài việc "nuôi cả một ao cá" ra, còn có chuyện gì khác không.
Vừa lấy ra, điện thoại hiện lên mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều từ cùng một người.
【Đại bá】
Thẩm Ý Thư cân nhắc một chút, rồi gọi lại.
Cuộc gọi vừa kết nối, đối phương đã vội vàng hỏi: "Cháu gái à, tối qua thế nào rồi?"
Thẩm Ý Thư cúi mắt, nhận ra lý do để trả lời Quý Hướng Vũ vào ngày mai đã có bước đột phá.
Quý Hướng Vũ lấy khẩu trang và mũ từ trong túi áo hoodie ra, đi thang máy trở về tầng cao nhất. Người trong gương thang máy chỉ để lộ ra một đôi mắt hẹp dài tinh xảo, chứa đầy vẻ kiên quyết.
Quý Hướng Vũ nghe nói, Alpha lần đầu nếm trải mùi vị đánh dấu sẽ nghiện không dứt, không nỡ rời xa Omega của mình.
Chị thấy Thẩm Ý Thư lại có vẻ rất thản nhiên.
Hoặc là đã qua cái tuổi mới nếm trải, hoặc là... không "ra gì" cho lắm.
Dù là lý do nào, đối với chị đều là chuyện tốt. Chỉ là khi nghĩ đến cảnh Alpha kia ngước mắt, thừa nhận mình cũng thích Omega yểu điệu, Quý Hướng Vũ vẫn muốn cười lạnh một tiếng.
Hừ, Alpha cặn bã.
Tác giả có lời muốn nói:
Thư Thư: Tôi không phải không được, tôi chỉ là rất biết nhẫn nhịn thôi QAQ(Cảm ơn các độc giả đã ủng hộ)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co