[BHTT - EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện - Lũ Ngọc Tài Băng
Chương 89: Thay nàng
Đây là...
Dư Doanh Hạ bỗng nhiên rùng mình một cái, ý thức cũng theo đó mà tỉnh táo hơn đôi phần. Nàng cố gắng nhìn chằm chằm vào ấn ký lúc ẩn lúc hiện kia, làn sương mù quấn quanh dần dần tan đi.
Nàng chưa từng thấy qua mấy phù văn đó, nhưng xét theo hình dạng, trong những nét vẽ như bùa vẽ quỷ họa kia lại rỗng ra một hình dáng giống như con rối, còn những nét bút thì tựa như xiềng xích quấn chặt quanh thân nó.
Trong lòng Dư Doanh Hạ chợt hiện lên ba chữ — Khôi Lỗi Ấn.
Nhất định là thứ đó! Nhưng thân thể của nguyên chủ không phải đã bị hủy rồi sao? Khôi Lỗi Ấn làm sao còn tồn tại được?! Rõ ràng nàng đã đổi sang một thân xác khác... chẳng lẽ khi Nhan Hoài Hi tạo thân thể mới cho nàng, đã bí mật để lại một thủ đoạn khống chế sao?
Sau khi thân thể và linh hồn dung hợp, Khôi Lỗi Ấn liền tự động nối liền với thân thể, đến mức không thể phân biệt rốt cuộc ấn ký này được in khắc trên linh hồn, hay là trên thân xác.
Ngày thường ấn ký sẽ tự động ẩn đi, cho nên ngay cả vị Tả Hộ Pháp kia cũng không hề hay biết sinh tử của mình vẫn bị Nhan Hoài Hi nắm trong tay. Trừ phi... chủ nhân của ấn ký gặp phải nguy hiểm đe dọa đến tính mạng, nó mới phát ra cảnh báo, vậy mà Dư Doanh Hạ lại hoàn toàn không hay biết.
"Rít..." Tim nàng bỗng nhiên truyền đến một cơn đau thắt dữ dội, thay thế cho cảm giác chua xót trước đó, Dư Doanh Hạ bị cơn đau đánh thẳng vào ý thức, lập tức tỉnh táo hẳn.
"Ầm ầm!" Thiên lôi không cho nàng cơ hội phản ứng, trực tiếp trút xuống. Dư Doanh Hạ cắn răng cầm bút vẽ kết giới, nhưng tay nàng đã gần như mất hết cảm giác, từng nét bút cũng trở nên nghiêng ngả.
Cũng may uy lực của thiên lôi lúc này đã không còn đáng sợ như ban đầu. Có lẽ thiên đạo rốt cuộc cũng phát hiện Dư Doanh Hạ không phải tà thần gì, nên cường độ lôi kiếp về sau cũng trở lại mức bình thường.
Kết giới của nàng chặn lại được phần lớn lôi kiếp, chỉ còn một phần nhỏ giáng thẳng lên thân thể nàng. Máu thịt nàng dưới sự tẩy rửa của sấm sét không ngừng tái tổ hợp, trong những kinh mạch vừa tái sinh cuộn chảy thứ lưu quang vàng rực mang hơi thở của lôi đình.
Đời trước nàng cũng chỉ là một người bình thường sống trong thời đại hòa bình, cả đời chưa từng phải chịu khổ sở đến mức này. Dù trước đây từng gặp đủ loại nguy hiểm, mỗi khi bị thương còn có thể ngất đi, nhưng lần này nàng lại buộc phải giữ cho mình tỉnh táo.
Dư Doanh Hạ đau đến mức nước mắt gần như cạn khô. Mãi cho đến khi gắng gượng chịu qua bảy bảy bốn chín đạo lôi kiếp, bầu trời cuối cùng mới dần trong xanh trở lại.
Những đạo lôi kiếp có uy lực dị thường ấy cũng triệt để đánh tan màn sương mù quanh năm bao phủ phía trên khu rừng Tử Vong. Ánh mặt trời chiếu rọi xuống, Nhan Hoài Hi đã thu hồi lại địa ngục chi ảnh, khu rừng này hiếm hoi mới được tắm mình trong ánh sáng ấm áp, đến cả tử khí cũng bị xua tan đi hơn phân nửa.
Cảm giác áp bức kinh hoàng khi tà thần giáng thế vừa rồi đã thành công dọa cho tất cả những kẻ xung quanh bỏ chạy tán loạn. Ngoại trừ mấy tên địch nhân bị dọa đến ngất xỉu, nằm la liệt trên mặt đất sống chết chưa rõ, vòng ngoài lúc này cũng chỉ còn lại thủ hạ của Nhan Hoài Hi. Nhưng thiên lôi đang giáng xuống khu vực trung tâm, bọn họ căn bản không dám đến gần, sợ chỉ sơ sẩy một chút là bị cuốn vào, cuối cùng còn phải làm chủ thượng phân tâm cứu người.
Vị trí nơi Dư Doanh Hạ đứng khi nãy đã bị mấy đạo lôi kiếp cuối cùng đánh thành một cái hố sâu hoắm. Nàng mặt mày lấm lem, nằm bẹp dưới đáy hố, bên tai tiếng sấm dường như vẫn còn ong ong chưa tan. Nàng đưa tay sờ lên tai mình, hẳn là bị ù tai rồi.
...Vậy là nàng đã gắng gượng vượt qua sao?
Khi luồng ánh sáng ấm áp chiếu rọi lên người, ngay cả bản thân Dư Doanh Hạ cũng ngỡ mình đang sinh ra ảo giác.
Lão tặc thiên cuối cùng cũng chịu buông tha cho nàng rồi ư? Nàng nằm trong hố, mắt không chớp nhìn lên bầu trời vừa hửng nắng, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng. Nhan Hoài Hi từng nói, sau khi nàng ra ngoài sẽ phải tiếp đủ bốn mươi chín đạo lôi kiếp. Dẫu nàng đã bị đánh đến choáng váng mơ hồ, nhưng trong ấn tượng của nàng, hình như mình chưa hứng đủ từng ấy đạo... thậm chí dường như chỉ hơn một nửa, chừng ba mươi mấy đạo thì phải?
"Khụ... Doanh Hạ!"
Trong cơn ù tai quay cuồng, Dư Doanh Hạ vẫn nhanh chóng bắt được giọng nói của Nhan Hoài Hi. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, nàng liền cảm thấy mình bị người ta ôm chặt vào trong lòng.
Dù lôi kiếp đã qua, nhưng kinh mạch và máu thịt trên người nàng vẫn còn đang tái tổ hợp, vì thế cơn đau vẫn chưa hề dứt.
Nhan Hoài Hi dùng linh lực nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế của Dư Doanh Hạ, sợ chỉ cần sơ suất một chút cũng sẽ khiến nàng đau thêm.
"Doanh Hạ, ngươi qua được rồi." Nhan Hoài Hi ôm nàng, tựa như đang ôm một con búp bê sứ dễ vỡ trong nhà. Người xưa nay tâm tính vững như bàn thạch, lúc này vành mắt cũng suýt nữa thì đỏ lên.
Trận lôi kiếp này vượt quá dự liệu của nàng. Những thứ nàng chuẩn bị cho Doanh Hạ hoàn toàn không đủ để chống đỡ. Uy lực của thiên lôi ấy đã gần bằng khi người thường đột phá Luyện Hư Hợp Đạo, chỉ là số lượng ít hơn mà thôi. Vì vậy, khi phát hiện Dư Doanh Hạ đã mất ý thức, Nhan Hoài Hi cũng chẳng còn tâm trí mà bận tâm đến nguy hiểm hay không nguy hiểm nữa, lập tức ra tay can thiệp vào lôi kiếp.
Khi ấy trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ, không thể để trời cao cướp mất Doanh Hạ.
Khóe môi Nhan Hoài Hi vẫn còn vương vài vệt máu chưa kịp lau sạch, nhưng nhìn bề ngoài, nàng chỉ có vẻ hơi chật vật, hoàn toàn không thấy rõ là đã bị thương ở đâu.
Phản ứng của Dư Doanh Hạ vẫn còn chậm chạp, hiển nhiên là chưa hoàn toàn hồi thần sau lôi kiếp vừa rồi. Mãi đến khi ý thức bắt đầu vận chuyển trở lại, nàng mới dám chắc rằng mình thật sự còn sống.
Nàng khẽ mấp máy môi, dường như muốn mở lời. Nhan Hoài Hi biết nàng đã không còn bao nhiêu sức, đang định cúi xuống lắng nghe kỹ xem nàng muốn nói gì thì người trong lòng bỗng nhiên vòng tay ôm chặt lấy nàng, vùi mặt vào trong lòng nàng.
Thân thể Dư Doanh Hạ khẽ run rẩy. Nhan Hoài Hi tưởng rằng nàng vừa trải qua lằn ranh sinh tử, cảm xúc sợ hãi sau đó dồn dập ập tới, liền hơi siết chặt cánh tay ôm nàng hơn.
Chỉ là nàng không hề hay biết, điều Dư Doanh Hạ thực sự muốn hỏi lại là... Ngươi vẫn không tin ta sao?
"Đừng sợ, lần này đã vượt qua rồi, con đường sau này của ngươi nhất định sẽ rộng mở bằng phẳng." Nhan Hoài Hi trong lòng tràn đầy vui mừng, cũng không biết có phải vị tiên nhân tổ tiên kia của mình đã sớm nhìn thấy tương lai của Dư Doanh Hạ có đại cơ duyên và tiềm lực như vậy, nên mới chọn nàng làm người thừa kế hay không.
Nếu thiên mệnh đã ưu ái Doanh Hạ như vậy, thì nàng cũng phải cố gắng hơn nữa mới được, phải sớm tìm ra cơ duyên đăng tiên. Bằng không, lỡ sau này bị Doanh Hạ bỏ lại nơi nhân gian... lúc đó nàng thật sự chẳng biết phải khóc với ai.
Nhan Hoài Hi vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, lặng lẽ an ủi người trong lòng. Đúng lúc ấy, nơi rìa hố lớn xuất hiện mấy bóng người, dẫn đầu là Đằng Nguyệt Lam. Nàng ta mang vẻ mặt lo lắng vội vã chạy tới, nhưng vừa chạm phải ánh mắt của Nhan Hoài Hi, liền lập tức lùi về sau một bước.
"Đằng đường chủ, chủ thượng nàng ấy..." Phía sau còn có người chưa hiểu rõ tình huống, định tiến tới góp mặt, liền bị Đằng Nguyệt Lam xua tay đuổi đi.
"Tất cả đừng đứng ở đây nữa, sang rừng bên kia cho ta. Nếu còn muốn giữ đôi mắt của mình thì đừng có thò đầu qua đây." Giọng nói của Đằng Nguyệt Lam lạnh xuống, mang theo uy áp không nhỏ. Dẫu đã cố hạ thấp âm lượng, vẫn khiến mấy kẻ quá tò mò phía sau nàng ngoan ngoãn rụt cổ lại.
Sau đó, Đằng Nguyệt Lam cũng lặng lẽ rời đi. Trong lòng nàng không khỏi dâng lên mấy phần cảm khái, đặt vào trước kia, nàng có nằm mơ cũng không dám nghĩ rằng chủ thượng lại có ngày sẽ động lòng với một người nào đó. Không ngờ vận mệnh lại kỳ diệu đến thế.
Sau chuyện lần này, e là tình cảm của hai vị kia còn vững vàng hơn trước. Biết đâu chẳng cần bao lâu nữa, nàng đã có cơ hội nghiên cứu xem hôn lễ nên tổ chức thế nào cho thỏa đáng rồi.
Đằng Nguyệt Lam sau khi nổi giận quát người xong lại bật cười. Mấy kẻ bị mắng nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ không biết có nên nhanh chóng đi tìm một vị y tu đến xem thử cho đường chủ hay không.
"Nếu mấy người các ngươi rảnh rỗi quá thì đi bắt mấy con chuột bọ vừa rồi xuất hiện quanh đây lại, xem còn con nào sống không." Đằng Nguyệt Lam không cần nhìn cũng biết họ đang lẩm bẩm điều gì, liền tiện tay phân việc cho bọn họ.
"Vâng!" Mấy người đi theo nàng lập tức quay về khu vực từng dựng trại để lục soát. Trước đó khi "tà thần" trấn áp bọn họ, những kẻ kia đã đồng loạt bại lộ khí tức.
Chẳng bao lâu sau, mấy người kéo tới mấy cỗ thi thể với dáng vẻ méo mó, cái chết vô cùng quỷ dị.
"Đường chủ, mấy người này đều đã chết. Nhưng kỳ quái là trên người họ không hề có chút ngoại thương nào, trông lại giống như là... bị dọa chết tươi?" Một vị y tu sau khi kiểm tra xong, vẻ mặt phức tạp bẩm báo với Đằng Nguyệt Lam.
Thực lực của mấy người này đều không hề thấp, sao có thể dễ dàng bị dọa chết như vậy? Cảnh tượng vừa rồi tuy kinh khủng thật, nhưng người thường gặp phải cũng không đến mức bị hù chết tại chỗ chứ? Trừ phi trên người vốn đã có bệnh.
Y tu đem nghi hoặc của mình nói ra, Đằng Nguyệt Lam chỉ khẽ lắc đầu:"Chỉ là ngươi không bị thứ vừa rồi nhắm tới mà thôi. Nó không hề đơn giản đâu, nếu thật sự bị nó để mắt tới, e rằng đến ta cũng khó mà toàn thân rút lui."
Thực lực càng mạnh, Đằng Nguyệt Lam lại càng sớm nhận ra sự đáng sợ của "tà thần" kia.
"Vậy chẳng lẽ... là thủ bút của chủ thượng?" Y tu chợt lóe lên một ý nghĩ, bừng tỉnh nói.
"Không. Đó không phải là thủ đoạn công kích của chủ thượng. Khi con quái vật kia xuất hiện, xung quanh rất yên lặng, cho nên hẳn không phải do chủ thượng ra tay." Mà nếu không phải chủ thượng, thì người duy nhất ở khu vực trung tâm khi ấy cũng chỉ còn lại Dư Doanh Hạ.
Chẳng lẽ là tiểu cô nương kia sao?
Đằng Nguyệt Lam thật sự không biết phải làm sao để đem tiểu cô nương mềm mại, rụt rè trong ấn tượng của mình, lại còn nghe chủ thượng nói là hơi sợ ma liên hệ với thứ vừa rồi trông như tà thần kia.
Một người sợ ma thì có thể tạo ra loại quái vật như vậy sao?
Đằng Nguyệt Lam theo bản năng nhìn về phía cái hố. Đúng lúc ấy, chủ thượng của nàng cũng dẫn theo tiểu cô nương kia đi ra. Có lẽ vì khóc đến đỏ hoe mắt, nên nàng trốn sau lưng chủ thượng, có chút không dám gặp người khác.
Sự tương phản này thật sự quá lớn.
"Chủ thượng." Tất cả mọi người đồng loạt dừng tay, cúi người hành lễ với Nhan Hoài Hi.
"Người đều đã bắt về hết rồi?" Nhan Hoài Hi liếc nhìn mấy cỗ thi thể trên mặt đất. Ngoại trừ tên Ân Đạc chạy thoát, những kẻ còn lại đều đã ở đây.
Nhan Hoài Hi hơi nghiêng người, chắn tầm mắt của Dư Doanh Hạ. Tướng chết của những người này tuy không đẫm máu, nhưng lại quỷ dị đến mức khiến người ta rợn tóc gáy. Nàng sợ những thứ này sẽ dọa đến người phía sau, liền vung tay áo một cái, toàn bộ thi thể lập tức bị xử lý sạch sẽ.
"Vâng. Chỉ là khi chúng thuộc hạ tìm được thì bọn họ đã chết cả rồi, hơn nữa đến cả linh hồn cũng không còn. Trên người họ cũng không có vật gì có thể tượng trưng cho thân phận, nên tạm thời vẫn chưa tra được kẻ đứng sau." Đằng Nguyệt Lam bẩm báo.
"Ta biết sau lưng họ là ai, không cần tra nữa. Qua một thời gian, ta sẽ tự mình cho hắn một phần đại lễ." Khóe môi Nhan Hoài Hi khẽ cong lên, nụ cười âm lãnh đến mức còn đáng sợ hơn cả ác quỷ nơi địa ngục.
"Còn các ngươi nữa, sống trong thái bình quá lâu rồi, đến cả sự cảnh giác cũng suy giảm hay sao? Nếu không phải Doanh Hạ phát hiện ra bọn chúng, lại còn liều mạng uy hiếp được địch nhân, e rằng lúc này linh hồn của các ngươi cũng đã bị nghiền nát rồi." Giọng nói của Nhan Hoài Hi trở nên nghiêm khắc, tất cả mọi người đều cúi đầu im lặng.
"Khụ khụ..." Cảm xúc của Nhan Hoài Hi vừa dao động liền dẫn động nội thương. Nàng đưa tay che môi ho khẽ mấy tiếng, trên môi dính lại một vệt máu nhạt.
Dư Doanh Hạ vẫn cúi đầu, không nghe rõ Nhan Hoài Hi vừa nói gì, trong lòng nàng lúc này có hai ý nghĩ đang không ngừng giằng co. Một bên nói rằng Nhan Hoài Hi đang dùng vẻ ôn nhu để từng chút một phá bỏ sự đề phòng của nàng, kỳ thực vẫn không hề tin tưởng nàng. Bên kia lại nói rằng Nhan Hoài Hi từ bé đến lớn đã sống quá khổ, đề phòng nhiều hơn một chút thì có gì sai? Dẫu có lưu lại Khôi Lỗi Ấn, nhưng trong tình huống không còn cần đến để kiềm chế Nhan Tranh nữa, người ta vẫn đã cứu nàng.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng ho của Nhan Hoài Hi, Dư Doanh Hạ mới bừng tỉnh. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy sắc môi tái nhợt kia nhuốm máu, toàn bộ những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu nàng đều bị ném sạch ra sau.
Vì sao Nhan Hoài Hi lại ho ra máu...? Nàng bị thương rồi sao? Bị lôi kiếp của mình liên lụy ư?
Sắc mặt Dư Doanh Hạ dần dần trắng bệch.
Vậy mười mấy, hai mươi đạo thiên lôi dường như đã biến mất kia... Có phải là có người đã thay nàng gánh chịu rồi đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co