[BHTT][JENSOO/Cover] Mạc Đạo Vô Tâm - Hiện đại 2 - Sủng Phi Cự Liêu
Chương 32 - Vũ đạo
Kim Trân Ni nói được làm được. Vì có thể quay đánh diễn mỗi ngày kiên trì tập thể hình cùng Kim Trí Tú. Vốn buổi sáng nàng phải chạy bộ với Kim Trí Tú, xong rồi tập luyện kiến thức kinh kịch cơ bản. Sau đó thì đến phim trường đóng phim. Bộ phim này nàng là nữ số 2, suất diễn không ít, mỗi ngày đều có suất diễn. Sau khi xong, nàng sẽ đến phòng tập luyện vũ đạo. Hoàn thành tất cả, nàng sẽ theo Kim Trí Tú đến phòng gym tập thể hình.
"Có phải em muốn một ngày có 48 tiếng đúng không?" Kim Trí Tú không tán thành việc Kim Trân Ni vất vả như vậy, nhưng lại muốn phối hợp giúp nàng luyện tập.
Dưới sự trợ giúp của Kim Trí Tú, Kim Trân Ni nỗ lực luyện tập, "Em còn được. Trước em có thể chịu được. Chờ đến khi em không chịu nổi, em sẽ nói với chị. Nhưng em luyện như vậy có thể chụp đánh diễn tốt sao?"
Kim Trí Tú buồn cười. "Nini, em muốn hát kinh kịch cần luyện những kiến thức cơ bản, chụp đánh diễn cũng cần luyện tập cơ bản cùng tốc độ. Đừng nóng vội, từ từ được, dù sao trong một lúc Lư Tự cũng không nhận được đánh diễn." Kim Trí Tú cảm thấy đạo diễn chọn Kim Trân Ni quay đánh diễn, đại khái mắt mù.
"Cho nên chị mới nguyện ý giúp em luyện tập, đúng không?" Kim Trân Ni nhìn bộ dáng có lệ của Kim Trí Tú, càng muốn diễn một bộ đánh diễn.
"A, ngày mai Lệ Sa với Thái Anh tung ra album mới, em có muốn mua không?" Kim Trí Tú cứng người đổi đề tài.
"Còn phải nói. Chị giúp em một vạn bản."
Kim Trí Tú cả kinh suýt nữa nhảy lên. "Một vạn bản?"
"Em đáp ứng hai nha đầu khi album được tung ra sẽ hỗ trợ. Nhưng hiện tại em không có sức ảnh hưởng giúp hai đứa quảng bá, nên chỉ có thể ra tiền." Kim Trân Ni đã nhận vài bộ phim cùng với đại ngôn quảng cáo, tiền vẫn có một ít, tuy rằng không nhiều, nhưng vẫn đủ ủng hộ Lệ Sa cùng Thái Anh.
"Em thật hào phóng." Kim Trí Tú nói, lấy điện thoại báo tin. Trong chốc lát, Lệ Sa cùng Thái Anh nhắn biểu tượng quỳ lạy, kèm năm chữ: "Tạ nương nương ân điển".
"Nhìn hai đứa kìa. Phỏng chừng là ngủ cũng cười tỉnh." Kim Trí Tú nói có chút chua.
Kim Trân Ni thả dụng cụ thể hình xuống, nghỉ ngơi trong chốc lát. Vừa uống nước vừa hỏi: "Chị ghen tị?"
"Không có." Kim Trí Tú quật cường lắc đầu.
"Nếu chị ra album, em mua mười vạn bản." Kim Trân Ni nhướng mày, khóe môi cong lên, vẻ mặt cười như không cười.
Kim Trí Tú vừa định nói sao mình có thể ra album, đột nhiên cô ý thức được đây là nương nương trả thù mình lúc nãy nói nàng không nhận đánh diễn được. Sao có thể mang thù như vậy!
"Chị sai rồi. Chị sẽ đốc thúc Lư Tự mau chóng giúp em nhận một bộ đánh diễn." Kim Trí Tú cúi đầu, ngoan ngoãn nhận sai.
"Ngoan."Kim Trân Ni duỗi tay xoa đầu Kim Trí Tú, xoa tóc vốn đã tán loạn biến thành ổ gà.
Lăng Tương Quân được chính đạo diễn Tiền Ngôn thừa nhận sửa lại kịch bản vô cùng đắc ý. Đầu năm nay, quả nhiên có tiền có quyền. Dù là đạo diễn cũng phải làm theo ý mình. Nhưng nàng đắc ý chưa đến hai ngày, lại buồn bực. Hôm nay quay cảnh vũ đạo của Quý phi. Cảnh này là quay bên trong hậu cung, Quý phi một mình khiêu vũ cho Hoàng thượng. Thời điểm phu thê thân mật này sẽ không thích hợp cho đám nhạc sư thổi kèn đàn hát. Cho nên chỉ có hai nhạc sư. Một đàn tỳ bà cùng một đàn tranh. Quý phi trong tiếng nhạc dịu nhẹ khởi vũ. Vũ y mềm mại đem dáng người Quý phi hiện lên hoàn toàn. Quý phi là vì Hoàng thượng khiêu vũ, dù động dù tĩnh đều vì Hoàng thượng. Mỗi một lần ngoái đầu, mỗi lần ngóng nhìn, vũ mị lại không mất vẻ đoan trang của nữ tử hoàng gia.
Tôn Liệt đóng vai Hoàng thượng cảnh quay này tương đối đơn giản, chỉ cần ngồi nhìn Quý phi khiêu vũ, bản thân chỉ cần diễn dáng vẻ trầm mê là được. Nhưng khi hắn nhìn thấy vũ đạo của Kim Trân Ni, mặc dù đã gặp qua vô số mỹ nữ, hắn cũng khó tránh khỏi tâm động thần trì. Tim loạn nhịp, này thật sự là cảm giác tâm động. Loại vũ mị này nằm ở đuôi chân mày, ở khóe mắt, ở vòng eo vặn vẹo, ở những ngón tay mềm mại, ở mỗi một bộ phận trên cơ thể Kim Trân Ni. Là vũ mị không phải yêu mị. Khác với vẻ õng ẹo tạo dáng của nữ diễn viên, vũ đạo của Kim Trân Ni nhìn chỉ cảm thấy đẹp, cảm thấy tâm động, lại không sinh ra tà niệm.
Vũ hoàn, sau khi đạo diễn kêu cắt, toàn trường quay reo hò.
Tiền Ngôn cười nói: "Chúng tôi đều nhập tâm xem. Suýt nữa tôi cũng quên hô cắt. Quay phim, thế nào?"
Nhân viên quay phim giơ dấu OK. "Vũ đạo xuất sắc như vậy nếu không quay tốt, tôi cũng cảm thấy tiếc nuối."
Triệu lão sư cười nói: "Này đã gọi tốt? Chờ đến khi quay Nini diễn cảnh đại vũ, bảo đảm mọi người kinh ngạc đến rớt cằm."
"Vậy chúng tôi sẽ chờ xem." Mọi người hi hi ha ha chuẩn bị đổi cảnh.
Sau khi nhảy xong, nhìn mềm nhẹ phiêu dật nhưng Kim Trân Ni lại không thoải mái. Lúc này mặt nàng đỏ lên, người đầy mồ hôi, được Kim Trí Tú khoác áo khoác giữ ấm. "Trời lạnh, em đừng để cảm."
Kim Trân Ni nhìn sắc mặt Kim Trí Tú, không có biến hóa gì. "Hiếm thấy chị không ăn giấm."
Kim Trí Tú sửng sốt, "Nini, em đừng xem thường chị như vậy. Chị là người trưởng thành. Chị hiểu đây là công tác của em."
"Có tiến bộ." Kim Trân Ni vỗ mặt Kim Trí Tú xem như khuyến khích.
Bên kia, trợ lý Tôn Liệt cùng Tôn Liệt ngồi nghỉ ngơi. Tôn Liệt cúi đầu nhìn kịch bản, trong đầu chỉ toàn ánh mắt Kim Trân Ni nhìn mình vừa nãy. Ánh mắt đó là kỹ thuật diễn thật sao? Hay là nói, Kim Trân Ni có hảo cảm với mình? Tôn Liệt bắt đầu suy nghĩ nhiều. Nghĩ lại từng cảnh gặp nhau của mình cùng Kim Trân Ni, sau đó hắn kinh ngạc phát hiện mình lại nhớ rõ như vậy.
"Liệt ca, chuẩn bị quay." Trợ lý nhắc nhở.
"À, được." Tôn Liệt đứng dậy tiến vào sân. Cảnh này là hắn cùng Lăng Tương Quân diễn. Phương Như Đình ngây thơ, hoạt bát, trước mặt hoàng thượng vô câu vô thúc. Hoàng thượng luôn nhìn thấy các phi tần theo đúng khuôn phép trong cung, nay gặp được nữ tử không tuân thủ quy củ thì khuynh tâm. Cảnh này vẫn là cảnh khiêu vũ. Phương Như Đình nhảy là nhảy hiện đại, Hoàng thượng thấy mới lạ, hai người tình ý miên man, càng thêm gần nhau.
Tôn Liệt vừa vào sân nghe đạo diễn giảng diễn đã muốn cười. Quý phi đoan trang dịu dàng như vậy không sủng hạnh, lại thích một tiểu nha đầu cãi cọ ồn ào, không chút quy củ, Hoàng thượng bị mù sao?
Trong quá trình đối diễn, đối mặt với Lăng Tương Quân đột nhiên khiêu vũ, Tôn Liệt không nhịn được, ngồi xổm trên đất cười không thẳng eo nổi.
"Anh cười cái gì?" Lăng Tương Quân nhịn không được hỏi.
"Xin lỗi, thật xin lỗi!" Tôn Liệt cười đến có cơ bụng tám múi. Thất vất vả mới nhịn cười, hắn vội vàng xin lỗi đạo diễn. Đối diễn không thể không đứng đắn như vậy.
Lần thứ hai đối diễn, Tôn Liệt đã chuẩn bị tâm lý không cười, nhưng vẻ mặt xem đến ngu ngốc là thế nào?
"Cô ấy là người hiện đại, cho nên cô ấy nhảy vũ đạo trước nay cậu chưa từng thấy. Này phải làm cho cậu cảm thấy kinh ngạc, sau đó cảm thấy hứng thú, cuối cùng cảm thấy tiểu cô nương này khác với mọi người, rất thưởng thức, cậu hiểu không?" Tiền Ngôn nhìn thấy Tôn Liệt không nhập diễn, nhanh chóng giảng diễn cho hắn.
"Đạo diễn, cô ấy cứ nhảy như vậy sao? Tốt xấu gì cũng nên có nhạc đệm, bằng không tôi thật sự rất muốn cười." Tôn Liệt đưa ra ý kiến của mình. Không có nhạc đệm đột nhiên lại nhảy, nhìn quỷ dị vô cùng.
Tiền Ngôn cũng cảm thấy đây là vấn đề. Nhưng này dù sao cũng là cổ đại, nếu có một đoạn âm nhạc hiện đại sẽ không thể giải thích được. Tuy là kịch xuyên không nhưng logic cơ bản vẫn phải có.
"Như vậy đi, Tương Quân, cô khẽ hát một đoạn đi. Dù sao chỉ một cảnh quay. Chờ đến cảnh khiêu vũ tiếp theo thì có thể phối nhạc." Với yêu thích của Hoàng thượng đối với Phương Như Đình, một giây cho nhạc sư phối nhạc là không thành vấn đề.
"Tôi khẽ hát.....một đoạn?" Lăng Tương Quân có chút ngốc. Đầu năm nay đóng phim còn phải tự mình phối nhạc sao?
"Một đoạn ngắn là được." Tiền Ngôn đã quyết định.
Không còn cách khác, Lăng Tương Quân chỉ có thể tự mình khẽ hát một đoạn. Quay năm sáu lần, cảnh này cũng qua. Cảnh tiếp theo không phải cảnh Tôn Liệt diên, hắn vội vàng lên xe trở về phòng mình nghỉ ngơi. Vào xe liền nói: "Đầu năm nay kiếm tiền thật không dễ mà! Xem người khác khiêu vũ phải trả tiền, xem Lăng Tương Quân khiêu vũ thì muốn mạng! Trẫm thân là hoàng đế vì sao phải chịu loại tra tấn này?"
Trợ lý nghẹn cười đóng cửa xe.
Cảnh tiếp theo là cảnh sau ngày tấn phong. Phương Như Đình được phong Mỹ nhân. Sau khi thị tẩm đến thỉnh an Hoàng hậu. Trong lục cung, bắt đầu chiến tranh không khói súng với Hoàng hậu.
Chuyện như vậy, kiếp trước Kim Trân Ni mỗi ngày đều trải qua, biểu tình thả lỏng. Nàng đóng vai Quý phi không phải người tranh sủng, luôn muốn hậu cung an tĩnh. Nàng không thuận theo thế lực nào, cho nên dù bên nào chiếm thượng phong đều sẽ không đả động được nàng. Nàng trong hậu cung như cây Định Hải Thần Châm, dù cho hậu cung phong vân biến hóa thế nào, nàng vẫn là nàng.
Cảnh này là như thế. Các phi tần lời nói sắc bén, ngươi tới ta lui, mỗi người đều tỏ ra thân thiện. Chỉ có nàng mang vẻ mỉm cười, không nói lời nào. Hoàng hậu thấy nàng không lên tiếng, nhịn không được hỏi: "Quý phi, Phương mỹ nhân là người trong cung của ngươi, nay được thịnh sủng, nói vậy ngươi cũng vui vẻ đi?"
Lời này có chút tru tâm. Quý phi vẫn mỉm cười như cũ, "Hoàng hậu nương nương nói phải. Hoàng thượng có thể coi trọng người trong cung thần thiếp, đó là vinh hạnh của thần thiếp, cùng là phúc khí của Phương mỹ nhân."
Hoàng hậu tựa như đánh một quyền vào bông, không chút tác dụng.
"Vẫn là Quý phi tỷ tỷ có thể dung người." Một phi tần khác nói: "Nếu mà trong cung thần thiếp có nha đầu dám câu dẫn Hoàng thượng, thần thiếp sẽ xé rách mặt tên tiểu tử kia."
Phương Như Đình ngồi gần cuối, tuy cúi đầu nhưng nàng lại đùa nghịch ngọc bội bên hông của mình, nàng căn bản không trò chuyện với các phi tần khác. Đây là giả thiết phù hợp của nhân vật này.
Hoàng hậu cũng chú ý đến động tác nhỏ của Phương Như Đình, ho một tiếng. "Phương mỹ nhân, nếu mọi người đều là tỷ muội trong hậu cung, có chút lời, bổn cung không thể không dặn dò ngươi. Mặc kệ lúc trước ngươi là dạng người gì, nếu đã vào cung, phải tuân theo quy củ trong cung. Ngồi phải đoan trang, không thể tùy tiện nghịch đồ vật. Ngươi tốt xấu cũng xuất thân cung nữ, những quy củ này lúc trước chẳng lẽ chưa học sao?" Lời này của Hoàng hậu là nói với Quý phi.
Quý phi đứng dậy nói: "Là thần thiếp sơ sót."
Một lời nhận sai khiến Hoàng hậu nghẹn không biết giận. Địa vị Quý phi còn ở đó, nếu vì chút chuyện nhỏ bé này mà chỉ trích nàng, vậy có vẻ hoàng hậu chuyện bé xé to, cố tình gây rối.
"Hoàng hậu nương nương, ta chính là không có quy củ. Hoàng thượng nói tính ta đơn thuần, quy củ có thể từ từ học, không cần gấp gáp." Phương Như Đình ngẩng đầu cãi cọ.
Hoàng hậu cười nói, "Nếu Hoàng thượng đã nói vậy, bổn cung cũng không tiện cưỡng cầu. Kim ma ma, từ hôm nay ngươi theo Phương mỹ nhân, dạy quy củ cho nàng. Dựa theo ý Hoàng thượng, không cần gấp gáp, chậm rãi dạy là được."
Đôi mắt Quý phi híp lại, ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu một cái, không nói chuyện.
Cảnh này mọi người không có động tác gì, chỉ luôn nói chuyện. Nhưng một cảnh quay này cũng không phải dễ. Cảnh quay cần sự phối hợp của mỗi một diễn viên. Cho nên quay đến buổi chiều, cảnh này mới xong.
Hôm nay Kim Trân Ni đã diễn xong suất diễn, nàng cùng Kim Trí Tú trở về khách sạn.
"Em nói hiện tại người xem đều thích cốt truyện ngu ngốc như vậy sao?" Kim Trí Tú cảm thấy mình già rồi, không theo kịp trào lưu của người xem.
"Nếu đem bản thân dung nhập vào nhân vật Phương Như Đình, chị không cảm thấy rất chân thật sao?" Kim Trân Ni vốn cũng không rõ. Nhưng nàng giỏi về học tập, giỏi về suy ngẫm, cũng giỏi về tổng kết người. Kim Trí Tú hỏi vấn đề mà nàng đã luôn tự hỏi. Trong quá trình đóng phim, cuối cùng nàng cũng tìm được đáp án. Tuy người xem đếu là thị giác thượng đế. Nhưng người xem cũng không muốn làm thượng đế, người xem hy vọng mình có thể nhập cảnh. Hiển nhiên phim là muốn người xem nhập vào nhân vật Phương Như Đình. Trong hoàng cung quy củ nghiêm ngặt, chỉ có nàng là người không tuân thủ quy củ, không bị phạt lại được Hoàng thượng sủng ái.
Kim Trí Tú lắc đầu. "Chỉ có trẻ con mới thích cốt truyện như này. Không nghĩ người trưởng thành còn ngây thơ như vậy." Khi cô xuyên đến hậu cung, dưới sự che chở của Kim Trân Ni, mỗi ngày nỗ lực không làm lỗi, kết quả vẫn sống trong nơm nớp lo sợ. Không phải bị thương thì phải chịu hình, da đều rơi mấy lớp. Kết quả một tiểu nha đầu không là gì lại được Hoàng thượng nhìn trúng, như cá gặp nước trong hậu cung? Vậy hậu cung không có ai sao?
Hoàng thượng sủng ái trong hậu cung thì có tác dụng gì? Kim Trí Tú đến bây giờ cũng không hiểu. Nhìn như chỉ cần được sủng ái thì chính là phong cảnh vô hạn, tỷ như Khang phi. Nhưng tranh đấu của nữ nhân trong hậu cung. Hoàng thượng không có khả năng luôn bên cạnh nữ nhân mình sủng ái. Nhưng hậu cung tranh đấu thì thời thời khắc khắc đều diễn ra, không ngừng nghỉ. Nữ nhân được Hoàng thượng sủng ái, trong một giây hậu cung có thể cho nàng biến mất không chút tăm hơi. Được sủng ái là cái đích cho mọi người chỉ trích là cái đinh trong mắt, là cái gai trong thịt mọi người. Dưới tình huống không có năng lực bảo hộ chính mình, được sủng ái tuyệt đối không phải chuyện tốt.
"Hậu cung chúng ta trải qua là hậu cung chân thật. Hậu cung ở đây là hậu cung của Phương Như Đình. Chị hiểu không?" Hai người vào phòng tập luyện, nhìn thấy Triệu lão sư đang dạy nhóm vũ công. Kim Trân Ni rất hứng thú nhìn trong chốc lát, cho đến khi tập luyện kết thúc.
" Trân Ni, em đến rồi." Triệu lão sư cho nhóm vũ công nghỉ ngơi, nàng đi về phía Kim Trân Ni.
"Vũ đạo đại thịnh tường âm, ý vị khắp chốn vui mừng." Kim Trân Ni nghĩ chút, "Là dùng cho lễ mừng phong phi của Phương Như Đình."
Triệu lão sư gật đầu, "Này em cũng nhìn ra. Nói thật, tuy chỉ là an bài cho cốt truyện, nhưng chị cảm thấy vũ đạo này quá lớn cho lễ phong phi của Phương Như Đình. Nhưng đạo diễn nói phải có vẻ long trọng cực hạn này để bày ra sự sủng ái cùng coi trọng của Hoàng thượng đối với Phương Như Đình."
"Xưa nay quân vương vì muốn có được nụ cười của mỹ nhân phong hỏa hí chư hầu*, vong thiên hạ đều không tiếc. Hiện tại chỉ là nhảy một đoạn vũ đạo, cũng không là gì." Ân sủng của đế vương, ngọn nguồn đều là viên đạn bọc đường. Ăn không phải, không ăn cũng không phải.
* Phong hỏa hí chư hầu: Là một điển tích của Bao Tự (Tứ đại yêu cơ). Khi nàng vào cung mà không cười, Chu U Vương đã tìm mọi cách cho nàng cười, thậm chí dùng nghìn lượng vàng để ban thưởng cho người làm nàng cười. Sau đó Chu U vương nghe theo Thạc Phụ nước Quắc đốt đài lừa đùa giỡn chư hầu cho Bao Tự cười, khiến nhà Chu diệt vong.
"Em nói như vậy cũng có lý. Em luyện tập đi, chị cùng vũ công cũng nghỉ trong chốc lát." Triệu lão sư cho một vũ công mở nhạc, nàng ngồi một bên nhìn Kim Trân Ni khiêu vũ.
Kim Trân Ni đã trải qua luyện tập, thể lực cũng hơn trước. Khúc nhảy hoàn, trung gian không cần nghỉ ngơi.
Kim Trí Tú ngồi nhìn, đây là lần đầu tiên Kim Trân Ni nhảy hoàn chỉnh một khúc. Kim Trí Tú bị đả động. Ngẫm lại lúc trước cô nhìn Kim Trân Ni luyện tập luôn mơ màng sắp ngủ, hôm nay cô lại có xúc động muốn khóc. Vũ đạo này cô hoàn toàn không hiểu, nhưng nhìn động tác cùng biểu tình của Kim Trân Ni, đột nhiên cô cảm thấy khổ sở.
Triệu lão sư lắc đầu. " Trân Ni, em thật không tính là diễn viên múa chuyên nghiệp sao?"
Kim Trân Ni đứng dậy, nhìn thoáng qua Kim Trí Tú ngây ngốc, cũng không gọi cô. Lấy khăn từ trong ba lô cô lau mồ hôi. "Em vừa lòng với công tác hiện tại. Có thể nếm trải nhiều loại nhân sinh cũng là một lạc thú."
"Được. Dù sao em ưu tú như vậy, còn có thể chịu khổ, sớm muộn cũng thành đại minh tinh."
"Mượn lời cát ngôn của chị." Kim Trân Ni lấy nước ấm uống từng ngụm.
Lúc này Kim Trí Tú mới phản ứng, " Trân Ni, vừa rồi em nhảy là vũ đạo gì vậy? Vì sao... nhìn lại khổ sở như vậy?"
"Bởi vì đây là vũ đạo Quý phi nhảy trước khi chết cho Hoàng thượng xem." Kim Trân Ni cười, vỗ bả vai Kim Trí Tú, "Đừng quá nhập tâm. Nhân vật là nhân vật, em là em."
"Nhưng nó khác với những lần trước em luyện tập." Trí nhớ Kim Trí Tú rất tốt.
Triệu lão sư giải thích: "Điệu nhảy kia Trân Ni quyết định không nhảy. Nhường cho Lăng Tương Quân."
"Sao?" Kim Trí Tú vẻ mặt mông lung, đây là chuyện khi nào? Sao cô hoàn toàn không biết.
"Chị ít ngủ một chút, sẽ biết." Kim Trân Ni thầm mắng.
Đương nhiên Kim Trí Tú có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng sau khi Kim Trân Ni nghỉ ngơi xong lại tiếp tục khiêu vũ.
Trở về khách sạn, hai người đến nhà ăn ăn cơm. Trong lúc ăn, Kim Trí Tú muốn hỏi việc này.
"Xuất diễn xuất sắc đều cho em, chị đoán Lăng Tương Quân sẽ làm gì?" Kim Trân Ni vẫn ăn cháo. Nàng là người mệt mỏi sẽ không ăn được cơm, hiện tại mỗi ngày đều ăn rất ít. Cũng may có Kim Trí Tú nấu canh bồi bổ, tuy là vậy nhưng nàng vẫn ngày một gầy đi.
Kim Trí Tú vừa nghe lời này đã hiểu. Lăng Tương Quân có thể làm nhà đầu tư sửa kịch bản một lần, đương nhiên cũng có thể sửa lần thứ hai. Suất diễn khiêu vũ đều của Kim Trân Ni, Lăng Tương Quân chắc chắn sẽ ra tay. Hiện giờ Kim Trân Ni chủ động lui một bước, không chỉ chứng tỏ bản thân rộng lượng cùng giảm bớt áp lực cho đoàn phim, là một cách làm tương đối thích hợp. Nhưng Kim Trí Tú nhìn Kim Trân Ni quấy cháo, từng ngụm ăn, "Như vậy không phải quá ủy khuất cho em sao?"
Kim Trân Ni hơi cười. Nếu không phải Kim Trí Tú hiểu nàng, sẽ không thấy nàng đang cười. "Chị biết, không có đối lập....."
"Sẽ không có thương tổn?" Kim Trí Tú theo bản năng đáp nửa câu sau.
Kim Trân Ni vẻ mặt tán thưởng nhìn cô. Kim Trí Tú suy nghĩ một chút, rốt cuộc minh bạch. "Em thật xấu."
"Em đã từng nói, trước nay em không phải người tốt." Kim Trân Ni cười càng lúc càng lạnh.
"Đúng vậy, vừa vặn chị cũng không phải người tốt. Chúng ta là trời sinh một đôi." Tay Kim Trí Tú nắm chặt tay Kim Trân Ni.
Hai người ăn cơm chiều xong đi đến siêu thị gần đó. Mỗi ngày Kim Trí Tú đều nấu canh nên phải luôn đến siêu thị mua nguyên liệu nấu. Thông thường cô không muốn mang theo Kim Trân Ni, muốn cho Kim Trân Ni được nghỉ ngơi nhiều hơn. Hôm nay Kim Trân Ni vui vẻ, hai người cùng nhau mua sắm.
Hiện tại Kim Trân Ni ra ngoài phải cần ngụy trang. Khẩu trang, mắt kính, mũ đều không thể thiếu. Hai người mua xong nguyên liệu nấu ăn, đẩy xe đến khu sản phẩm làm từ sữa. Vì Kim Trân Ni không thể ăn, Kim Trí Tú mua sữa chua cho nàng.
"Chị nhìn xem đồ trong xe đều cho em. Chị cũng nên mua cho mình một chút." Kim Trân Ni hiểu mình vất vả, Kim Trí Tú cũng không thoải mái.
"Chị gì cũng không cần. Em nhìn xem canh chị nấu, em chỉ uống một chút, dư lại đều đi vào đâu? Đều vào bụng chị. Thật không biết là tẩm bổ cho em hay cho chị? Nếu em đau lòng chị vậy thì ngoan ngoãn uống hết canh chị nấu cho em, chị đây sẽ rất vui vẻ." Mỗi ngày Kim Trí Tú chiếu cố Kim Trân Ni, không những không cảm thấy mệt, ngược lại còn vô cùng thỏa mãn.
"Em không phải hà mã." Kim Trân Ni giơ tay gõ đầu Kim Trí Tú.
Kim Trí Tú bắt lấy tay nàng, "Chị đang đội mũ, cẩn thận đau tay."
Bộ dáng chân chó này làm Kim Trân Ni cúi đầu cười không ngừng. Hai người vừa đi vừa nói, giống như khuê mật trên phố, nhẹ nhàng tự nhiên.
Album Lệ Sa cùng Thái Anh vừa online, nương nương đã mua một vạn bản. Dẫn dắt như vậy không có tác dụng lớn, nhưng là một khởi đầu tốt. Đối mặt với việc tiêu thụ không ngừng tăng lên, công ty rất vừa lòng. Mã bất đình đề an bài hoạt động tuyên truyền cho hai người.
"Vốn nghĩ vội xong album có thể nghỉ ngơi mấy ngày, đến thăm ban nương nương. Kết quả ngày càng vội." Thái Anh oán giận. "Em thật nhớ nương nương."
"Vậy gọi video đi." Lệ Sa nói.
"Chị đừng đùa. Nương nương không chịu gọi video." Thái Anh đã sớm nghĩ đến. Nhưng Kim Trân Ni cảm thấy đối thoại qua video rất quái dị, nên không có hứng thú.
"Em tìm nương nương làm gì? Tìm Kim Trí Tú mà gọi." Lệ Sa có chuyện gì cũng sẽ tìm Kim Trí Tú đầu tiên.
Thái Anh mở to mắt nhìn, "Chị, chị thật thông minh!" Nàng hôn lên mặt Lệ Sa.
Lệ Sa cười. Kiếp trước hai người cùng trải qua nhiều trắc trở vẫn không rời không bỏ. Kiếp này gió êm sóng lặng, Thái Anh cũng hoạt bát hơn xưa. Hai người lại càng thêm thân mật nhưng vẫn không tiến đến bước cuối cùng. Lệ Sa bất đắc dĩ, cũng không thể sốt ruột.
"Gọi gọi!" Thái Anh kêu to.
"Em đang hát sao, lớn tiếng như vậy." Lệ Sa oán giận nói.
Điện thoại là Kim Trí Tú cầm, đưa về phía Kim Trân Ni tập dụng cụ thể hình.
"Oa, nương nương đang làm gì vậy? Nương nương đã bao giờ luyện những thứ này đâu? Nương nương có bất mãn với Kim Trí Tú sao? Giá trị vũ lực là yếu điểm duy nhất của nương nương! Này nếu được bổ sung, nương nương có thể thống nhất giang hồ." Thái Anh kích động bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.
"Sao lại như vậy?" Lệ Sa hỏi.
Kết quả không ai trả lời.
"Kim Trí Tú vụng trộm gọi video, nào dám trả lời chị? Có lẽ tai nghe cũng dám đeo. Em thấy nương nương luyện tập tốt sau đó có thể đạp Kim Trí Tú." Thái Anh đang nói, màn hình đột nhiên tối sầm.
"Này này! Xảy ra chuyện gì?" Thái Anh bấm điện thoại.
Tin nhắn Kim Trí Tú hiện đến, "Chị có đeo tai nghe."
"Cho em nói bậy." Lệ Sa bất đắc dĩ.
"Ai nha! Em sai rồi." Thái Anh bắt đầu oanh tạc Kim Trí Tú. "Chị Kim Trí Tú, cầu chị, cho em thấy nương nương."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co