Truyen3h.Co

[CV • Heesunsun] Dark Blood

Chap 24

NguynTho897

Sunoo ngủ rất sâu, mãi cho đến chiều ngày hôm sau mới từ từ mở mắt. Quay đầu trông thấy Wenlly đang ngồi trên giường đọc sách cách đó không xa, Sunoo khẽ lên tiếng, cổ họng khàn khàn. Wenlly nghe thấy tiếng động liền rót cho cậu một ly nước.

Uống xong, Sunoo vội vàng cảm ơn, "Thật ngại quá, làm phiền chị phải chăm sóc lâu như thế."

"Không sao. Chỉ là sau khi Cathy mất, ta vẫn chưa quen thôi."

Nhắc tới Cathy, Suno thoáng trầm mặc. Cậu không biết dùng lời nào để an ủi Wenlly, có lẽ, có nói gì cũng không thể xoa dịu nỗi đau của cô được.

"Sáng hôm nay Knight Derwent có đến thăm cậu, nhưng cậu ngủ say quá nên anh ấy không đánh thức."

"Anh ấy đã tới ạ?"

"Ừ, đến xong thì lại đi rồi, hình như vì hội nghị Nguyên lão viện mà ngay cả Jay Park và cậu bạn Ni-Ki của cậu cũng bị gọi tới."

"Chuyện gì thế?" Sunoo nhíu mày, tự hỏi sao những người bị gọi tới toàn là bạn của mình không vậy...

Ngay khi cậu còn đang nghi ngờ thì một giáo sư đã xuất hiện trong phòng Wenlly, thì thầm bên tai cô điều gì đó. Cô lập tức lộ vẻ bối rối, "Nhưng mà ta còn một người bạn cần chăm sóc."

Vị giáo sư kia liếc nhìn Sunoo một cái rồi nói, "Ta thấy trò ấy đã hồi phục rồi, không cần trò chăm sóc nữa đâu."

Wenlly đành phải nói xin lỗi với Sunoo rồi vội vàng theo tên giáo sư kia ra khỏi cửa.

Sunoo nằm trong căn phòng vắng vẻ, cảm thấy có vẻ có chuyện gì đó liên quan đến mình sắp xảy ra. Dự đoán của cậu quả thật không sai, khi trời vừa chập tối, vị giáo sư đưa Wenlly rời đi lúc chiều một lần nữa trở lại, nói với cậu, "Nguyên lão viện đang trao đổi một số việc có liên quan đến trò, hiện giờ đến phiên trò có mặt rồi đó."

Sunoo gật đầu. Cậu không biết vì sao Nguyên lão viện lại muốn thẩm vấn mình, nhưng Steve Knight Derwent, Jay Park, và cả Wenlly đều bị kêu tới, nên bản thân cũng rất muốn biết đã có chuyện gì xảy ra. Khi đi tới cửa phòng họp của Nguyên lão viện rồi, không hiểu sao Sunoo lại không cảm thấy hồi hộp, đối với bản thân mà nói, ngoại trừ tự chính mình không thực sự là Sunoo ra thì cậu chẳng có bất cứ chuyện bí mật gì cả.

Cửa chính phòng họp mở toang, hội nghị bàn tròn đập thẳng vào mắt. Bàn được xếp theo hình bậc thang gồm năm, sáu hàng ghế, Sunoo gần như liếc mắt cũng nhận ra người ngồi ở hàng ghế trước mặt là Evan và Steve Knight Derwent. Bộ dạng Evan vẫn bình lặng như trước, trái ngược với nét mặt của Steve, thật sự vô cùng khó coi.

Sunoo bị chỉ định ngồi tại chiếc bàn giữa vòng tròn, cảm giác này thực sự giống với tiết mục 'Đấu trường một trăm' trên truyền hình. Đối diện với Sunoo là một ông lão râu tóc bạc phơ, Manrcy đang ngồi cạnh cậu, còn người phụ nữ tóc vàng ngồi bên kia thì hình như là Huyết nhân.

"William nhà họ Kim." Ngay khi ông lão râu bạc mở miệng, Sunoo đã biết con người này không đơn giản. Tiếng nói của ông khàn khàn và vẻ ngoài hợp với độ tuổi, nhưng thanh âm dày phát ra sự uy nghiêm tự nhiên sẵn có.

"Vâng." Sunoo thản nhiên đón nhận ánh mắt của ông.

"Nghe nói mấy tháng trước, vì trò nhảy từ Thư viện Trung ương xuống mà mất hết kí ức?"

Sunoo mở miệng định đáp thì Topher ngồi bên lại quái gở nói, "Đúng thế, mất đi kí ức mà còn biết thao túng Speed và Pratt nữa chứ!"

Ông già râu bạc không ngăn Topher lại mà vẫn nhìn Sunoo như trước, tựa như muốn tìm ra điều gì đó từ nét mặt cậu. Sunoo bình tĩnh cười cười, khẽ quay đầu liếc Topher một cái, "Không sai, con quả thực có thể thao túng Speed và Pratt, nhưng đó là sau khi con mất trí nhớ mới học được."

Ông lão râu bạc khẽ gật gù, nhưng tên Topher kia lại không chịu buông tha mà nói, "Vậy thì trò quả thực là giỏi nha! Từ năm nhất đã có thể nắm được những kiến thức của năm ba – thật đúng là thiên tài!"

"Thầy quá khen. Thực ra, con chỉ có chút hiểu biết hạn hẹp về linh thú thôi. Tất cả là nhờ bạn bè đã dạy cho con phương pháp thu phục, đồng thời còn ở bên cạnh bảo vệ, nên con mới có thể thuận lợi thuần phục được bọn chúng."

Người phụ nữ tóc vàng kia mở miệng hỏi, "Bạn bè mà cậu nói tới là Nishimura Riki, còn được gọi là Ni-Ki sao?"

"Không phải ạ." Sunoo dừng một chút, cậu ngẩng đầu nhìn Evan và Knight Derwent đang ngồi trên ghế. Đối phương cũng nhìn cậu như một lời chấp thuận. "Là Evan Lee và Steve Knight Derwent đã hướng dẫn con ạ."

Ông lão râu bạc gật đầu. Ngay khi Sunoo nghĩ thầm có lẽ Topher vẫn còn không chịu buông tha cho mình thì quả nhiên hắn lại mở miệng.

"Trò nói người dạy trò thao túng linh thú chính là Huyết nhân sao? Đáp án như thế thật quá buồn cười!"

"Trải qua hơn một ngàn năm, con nghĩ qua sách vở của chúng ta mà họ đã đọc và những sự kiện trong lịch sử, ắt hẳn phải biết nhiều hơn Ngài rồi. Nếu như con không nhìn lầm thì, Ngài chính là Nhật nhân?"

Topher hừ một tiếng không nói.

"Nếu vậy thì hiện giờ trò có thể thao túng được những linh thú nào?" Manrcy – người từ đầu đến giờ vẫn chưa mở miệng thình lình đặt câu hỏi.

"Phi Hành thú, Speed và Pratt."

"Hết rồi sao?"

Cặp mắt Sunoo lướt qua chỗ ghế ngồi, Evan vẫn yên lặng như trước nhưng mơ hồ có thể nhận ra áp lực trong đôi mắt anh. Sát bên anh, ấn đường của Knight Derwent lại càng khắc sâu thêm nữa.

"Có lẽ vẫn còn, nhưng con không nhớ ạ." Sunoo cứ dựa theo thực tế mà rằng.

Ông già râu bạc gật đầu nói, "Chúng ta đã nghe được tình hình rồi. Như vậy, hiện giờ con có hai lựa chọn, một là tiếp tục ở năm nhất, hai là quay lại năm ba – xét theo việc con đã có thể thao túng được Speed và Pratt."

Sunoo cảm thấy khó hiểu, năm nhất và năm ba có gì khác biệt lớn đâu, sao lại phải quyết định. Nhưng khi đôi mắt cậu lướt qua hàng ghế ngồi, có thể rõ ràng trông thấy Evan và Knight Derwent đều đang nhíu mày.

"Con nghĩ bản thân mình vẫn nên ở lại năm nhất thì tốt hơn. Một là vì hiện giờ con vẫn chưa nắm rõ hết các chủng loại linh thú, hai là không biết vì sao mà các học sinh năm ba rất ghét con. Con không hy vọng bản thân mình làm ảnh hưởng đến tâm lý học hành của họ." Sunoo cứ nghĩ khi nhìn vào Ni-Ki sẽ thấy thần sắc tức giận của đối phương, không ngờ cậu ta chỉ cười lạnh.

"Chỉ có bản thân mày mới rõ!"

Biểu cảm và khẩu khí đó của Ni-Ki có phần quá đáng. Tuy nhiên, Sunoo quen cậu ta lâu như thế, tự nhiên hiểu được đó chỉ là giả vở. Huống chi hai người bọn họ đã không có khúc mắc gì nữa, có lẽ vượt qua được khoảng thời gian này cũng có thể làm tiêu tan chướng ngại vật trước kia.

"Được rồi." Ông lão râu bạc đứng dậy, "Như vậy thì dù ở năm nhất trò cũng nên học tập cho tốt đi. Nhưng mà... dẫu cho là năm nhất hay năm ba, trên vai các con cũng đều mang cùng một gánh nặng đấy."

Các vị trưởng lão khác cũng đứng dậy ra ngoài, toàn bộ phòng họp chỉ có Sunoo và những người trên ghế. Sunoo tự động đi lên phía trước, khoác vai Ni-Ki rồi trêu chọc, "Hôm nay cậu làm sao thế, sao lại cố ý nói ác độc vậy?"

Ni-Ki đẩy cánh tay Sunoo ra, nhìn qua Evan rồi nói, "Không muốn mày phải đi chịu chết sớm thôi!"

"Hả?" Sunoo nhìn Evan như muốn có được đáp án từ anh, nhìn nhìn lại Knight Derwent thì lại phát hiện ra hắn cũng căng thẳng ngó mình, "Rốt cuộc là sao vậy?"

Knight Derwent không nói gì, hai tay đút trong túi quần, đi ra khỏi phòng họp, cũng không thèm quay đầu lại.

"Nghỉ ngơi cho tốt, vài ngày sau sẽ đi học lại đấy." Evan vỗ vỗ vai Sunoo, theo

Knight Derwent ra ngoài.

"Hả? Mọi người làm sao thế này?"

"Ha ha, cậu nên tự tìm hiểu đi!" Jay Park cũng mang vẻ mặt khó hiểu đi ra ngoài.

Lúc Wenlly lướt qua Sunoo, cô cũng thản nhiên cười, "William, cậu thật hạnh phúc!"

Nhân vật chính trong câu chuyện này vẫn không hiểu đầu cua tai nheo gì hết, nếu như tôi hạnh phúc thì xin nói cho tôi biết, bản thân hạnh phúc ở chỗ nào đây?

Cuối cùng khi mọi người đã đi hết, Ni-Ki mới bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Sau khi mày bị thương, tên Topher đáng ghét kia chạy đến Nguyên lão viện nói rằng việc mày mất trí nhớ là giả vờ, cố ý không muốn tốt nghiệp thôi!"

"Hả? Vì sao?"

"Ngốc thế! Không tốt nghiệp cũng có nghĩa là không ra chiến trường. Trên chiến trường, sinh mệnh của Nhật nhân chúng ta chẳng khác gì con sâu cái kiến, đâu thể so với sinh mệnh quý giá của Trường thọ tộc và Vĩnh Thọ tộc chứ?"

Sunoo trầm mặc, thì ra Evan và Steve có loại biểu cảm đó chính là sợ cậu

sẽ phải ra chiến trường làm bia đỡ đạn, "Thế nhưng hiện tại tôi đang ở năm nhất mà, chung quy cũng phải tốt nghiệp thôi."

"Thế nhưng chờ đến lúc đó, Ngài Evan cũng đã tốt nghiệp rồi!"

"Không phải năm nay anh Evan sẽ tốt nghiệp sao?"

Ni-Ki mang vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn lên trời mà nói, "Một cấp của Huyết tộc là một trăm năm, năm nay là năm thứ chín mươi tám của Ngài ấy rồi. Tiện thể nói một câu, tao cũng không hy vọng mày nhanh gặp anh Jake Sim như thế!"

"Chờ chút nào-" Sunoo nắm lấy Ni-Ki đang định rời đi, "Thế nhưng năm nay cậu sẽ tốt nghiệp... Chẳng lẽ cậu không sợ..."

"Đồ ngốc! Trước hết hãy giải quyết cho xong học phần của mình đi. Tao có giống mày đâu!" Ni-Ki, túm lấy Sunoo kéo ra ngoài, "Thu dọn mấy thứ đồ đạc đi, hôm nay mày có thể quay lại phòng ngủ của mình rồi."

"Sao? Tôi ở phòng cậu rất thoải mái mà." Sunoo dùng khuỷu tay đánh vào đầu hắn, "Đừng tưởng tôi không biết nửa đêm cậu thỉnh thoảng vẫn tỉnh dậy đắp cho tôi cái chăn nha!"

"Đó là vì tao sợ mày sinh bệnh sẽ bị ho, đến lúc đó làm ồn trong phòng thì tao làm sao ngủ được!"

Thu dọn đồ của mình cũng không tốn nhiều thời gian. Lúc ra đi, Sunoo xoay người nói với Ni-Ki đang mở sách vở trên bàn, "Cậu nhất định không được chết sớm đâu đấy nhá!"

"Cút!" Ni-Ki trán nổi gân xanh, hung hăng cầm quyển sách ném thẳng về phía Sunoo, "Còn nửa năm nữa tao mới tốt nghiệp nhé!"

___________________________________

Vừa trở về phòng không được bao lâu, Sunoo đã nhận được thông báo nhập học lại của nhà trường. Vẫn là Hợp tác khoá, chẳng qua cộng sự sẽ không còn giữ nguyên như cũ thôi. Vì Ariel mà Melany không còn cộng sự, bị điều tới lớp khác. Đôi lúc Sunoo quay đầu lại cũng không còn trông thấy Ariel đang cúi đầu chép bài hăng say nữa.

Chăm chỉ như vậy để làm gì cơ chứ? Dù sao cô cũng là Huyết tộc, có cần dùng tới linh thú đâu. Sunoo cười khổ.

Steve chống đầu, liếc mắt nhìn Sunoo quay đi, dấu răng trên cổ vẫn rõ ràng

như trước. Hắn thừa nhận trong lòng mình có phần khó chịu... có phần mệt mỏi... và cả đau thương.

Đồ ngốc, ngươi còn nhớ nhung đứa con gái đó sao?

Khi hắn chưa kịp nhận ra thì ngón tay đã chạm vào vết thương kia rồi. Đáng tiếc tư duy của Sunoo đã sớm bị thổi bay cách xa đại não, không hề chú ý đến cảm xúc dịu dàng mang theo lưu luyến truyền tới từ đầu ngón tay kia... cũng không có cơ hội biết rằng, vẫn đang hiện hữu một ánh mắt nhìn mình mang biết bao phần tiếc nuối.

Khoé miệng Steve điểm nhẹ một nụ cười. Hắn thu ngón tay về, trên mặt bàn khẽ gõ một cái. Cây bút của Sunoo liền lăn lăn theo mép bàn rơi xuống, tiếng lạch cạch trong phòng học yên lặng đặc biệt vang dội, mà thần hồn của chủ nhân chiếc bút kia cũng nhanh chóng bị kéo trở về. Sunoo lập tức cúi xuống bàn, mò dưới gầm bàn muốn tìm cái bút không biết đã lăn tới đâu.

A, tìm được rồi!

Sunoo vừa mới duỗi tay ra, bỗng dưng một bàn tay khác cũng vươn tới đè vai cậu lại.

"Knight Derwent? Anh mò xuống gầm bàn..." Sunoo còn chưa nói xong, ngón tay Steve đã đặt dưới cằm rồi kéo cậu về phía hắn, đôi môi lạnh lẽo liền phủ lên.

Hắn gắt gao quấn lấy chiếc lưỡi đang chạy trốn của Sunoo, chẳng hề lưu tình mà mút tới.

Sunoo kinh hãi, sự khiêu khích bất ngờ của đối phương làm cậu cả kinh, thần trí trống rỗng. Hai người cứ chui rúc dưới gầm bàn khiến Sunoo muốn thở cũng không xong. cậu hung hăng kéo tóc Steve, mong rằng đau đớn có thể khiến hắn buông cậu ra.

Thế nhưng đối phương chỉ dùng sức ngón tay bóp nhẹ một cái như để trả thù. Cằm đau khiến Sunoo muốn khóc.

Đã làm thì làm cho tới luôn!

Nhoáng cái Sunoo liền phóng ra Speed khiến những học sinh khác giật mình quay sang nhìn nơi khởi nguồn sự việc. Ngay trong khoảnh khắc Speed xuyên thủng cái bàn, Steve nhanh chóng rút lưỡi ra khỏi khoang miệng cậu, lập khôi phục lại dáng ngồi như trước. Còn Sunoo vì chưa kịp tránh nên đã lĩnh ngay một mảnh gỗ vào đầu.

"Anh vừa làm gì thế hả?!" Sunoo hung hăng chà môi trừng mắt nhìn cái tên vẫn cười tươi như hoa kia.

"William Kim! Tôi mới là người phải hỏi trò muốn làm gì trên lớp của tôi đây!" Tiếng thầy giáo giận dữ truyền tới, bên cạnh là ánh mắt của các học trò khác đang háo hức chờ xem kịch vui.

"Em... Thực sự xin lỗi!"

Rõ là xui xẻo!

"Thưa thầy, cái bàn của ta bị hỏng rồi." Steve vẫn một bộ dạng nhàn nhã như trước, "Xin hỏi ta có thể về nghỉ ngơi không?"

"Hả... có thể..." Thầy giáo ngơ ngác trả lời, lửa giận vừa rồi thoáng cái đã bị đè bẹp xuống.

Sunoo túm tay Steve, nghiến răng đè giọng hỏi, "Sao anh lại làm thế với

tôi?"

"Ừ thì..." Đôi môi người kia càng lúc càng tiến đến gần. Nhìn sự trêu chọc hiện lên trong đôi mắt hắn, Sunoo cắn răng ép mình không được né tránh. Hơi thở của Steve nhẹ nhàng phả tới bên tai cậu khiến cậu không hiểu sao lại cảm thấy ngưa ngứa, "...để cậu tạm thời có thể quên cái con nhỏ kia đấy."

Nói xong, hắn nhẹ nhàng nâng tay thoát khỏi sự kiềm chế của Sunoo, tiêu sái xoay người rời khỏi phòng học.

Thật sự là một tên quái đản!

Sunoo ngồi về chỗ, nhìn cái bàn bị phá hoại kia, không khỏi cảm thấy đau đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co