Truyen3h.Co

[CV • Heesunsun] Dark Blood

Chap 42

NguynTho897

Sunoo ngẩng đầu lên, không chút sợ hãi nhìn về phía Boning, "Để ta mở rộng tầm mắt xem Ngài lợi hại đến đâu — Boning Mine!"

"Nhóc con, ta sẽ không khoan nhượng đâu — bất luận là ai!" Boning phóng xuất toàn bộ sức mạnh kìm nén trong người.

"Nhất định phải ngăn hắn chạm tới tư duy của em!" Steve níu chặt Sunoo, nhắc nhở.

Ngón tay cậu lướt qua vết máu trên hàng mi của hắn, "Ngốc ạ, đã có anh ở đây rồi, còn nguy hiểm nào có thể tiếp cận được chúng ta?"

Bởi vì... anh chính là sức mạnh sau lưng em!

Sunoo vừa ngước nhìn, trái tim Boning đột nhiên đập mạnh. Rõ ràng kẻ gây áp lực là ông ta, thế nhưng tại sao bản thân lại cảm thấy ánh mắt của vị thiếu niên đó đang xé rách không khí, đập ngược vào con ngươi của mình?

Ông ta hoảng sợ... Rốt cuộc là sức mạnh nào đã khiến tư duy của tên tiểu quỷ chỉ mới hai mươi mốt tuổi kia có mật độ dày đến thế, làm cho hắn không thể tìm được khe hở mà chui vào?

Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!

Boning điều khiển sức mạnh bản thân trở nên khéo léo uyển chuyển hơn, trong khi Sunoo càng thêm cẩn trọng che đậy toàn bộ tư duy của mình. Trạng thái giằng co không biết kéo dài bao lâu, đến khi Steve phát hiện bàn tay nắm lấy tay mình đang dần ướt mồ hôi, thân thể mà hắn dựa vào cũng vì gắng sức mà bất chợt run rẩy.

Nếu cục diện biến chuyển thành cuộc chiến thời gian, Steve hiểu rõ rằng Sunoo không có lợi thế. Thêm vào đó, Boning dĩ nhiên không muốn đối diện lâu với một thiếu niên Nhật tộc – điều đó làm tổn thương lòng tự trọng của gã. Vì thế, nếu ông ta tìm được khe hở để sức mạnh của mình chen vào, chuyện hủy diệt chỉ là trong chớp mắt mà thôi.

"William... có lẽ khuyên em dừng lại là rất khó... Vậy hãy thử tiếp nhận sức mạnh của tôi..." Steve cố sức ngồi dậy, đặt ngón tay mình lên cổ tay. Năng lực như dòng nước suối nhẹ nhàng kéo tới, chậm rãi chảy vào cơ thể Sunoo rồi bỗng nhiên mạnh mẽ vực dậy tư duy đã dần thấm mệt của cậu.

"Cảm nhận tần số của tôi... Đừng cự tuyệt..."

Để sức mạnh của cả hai hòa hợp lại, Sunoo thấy được mạch máu đang chảy thông thuận từ tứ chi. Đối mặt với ánh mắt Boning, cậu không do dự mở rộng tư duy của mình ra ngoài, nơi sâu thẳm nhất trong trí não tựa hồ đã hình thành một bức tường kính, "Hiện giờ, năng lực của tôi cũng chính là năng lực của em... Em muốn nó cường đại bao nhiêu... nó sẽ cường đại bấy nhiêu!" Thanh âm của Steve văng vẳng bên tai cậu.

"Không, là chúng ta muốn nó cường đại bao nhiêu, nó sẽ cường đại bấy nhiêu—" Con ngươi của Boning nhanh chóng phóng đại, ông ta cảm giác ánh mắt mình đột ngột đập vào một mặt kính rộng lớn, cứ như bị sóng biển cản hết đường đi.

"Á —" Bờ vai trong nháy mắt bị công kích đến nát bấy, ông ta liên tiếp lui về phía sau cho đến khi bị Vendelison– kẻ vẫn còn kinh ngạc trước những gì đã xảy ra - giữ lại.

"Boning!" Vendelison gọi ông ta.

"Sức mạnh của ta bị phản xạ lại!" Boning ôm vai, sợ hãi nhìn vị thiếu niên Nhật tộc đang ngồi ở đằng xa đỡ lấy Knight Derwent.

"Không thể nào!" Xương gai của Vendelison trong tích tắc liền bật ra, đâm thẳng về phía Sunoo.

Steve thiếp đi vì kiệt lực. Sunoo vừa vươn tay ra, linh thú một sừng đã ưu nhã xuất hiện từ không trung, mở rộng hàm răng nanh rồi thét lên một tiếng, bẻ gãy toàn bộ gai xương.

"Cho dù có Địa ngục chi mâu... Ngươi cũng không thể là đối thủ của ta!" Vendelison tiếp tục phóng xuất gai xương của mình, đâm thủng ma vật.

Sunoo cười lạnh, "Các ngươi khiến anh ấy bị thương... Ta sẽ bắt các ngươi trả lại gấp bội!"

Sự đau đớn khiến Địa ngục chi mâu rống to lên, há miệng phun ra linh thú phụ thuộc. Gai xương của Vendelison đâm thủng từng con từng con một, tốc độ và mật độ công kích khủng khiếp tới mức trước giờ chưa hề gặp qua.

Thế nhưng, hắn lập tức sợ đến ngây người. Những gai xương vẫn còn nguyên vẹn trên ngƣời con quái thú, thế mà nó đã rất nhanh di chuyển tới trước mặt hắn. Vendelison hoảng sợ đan chéo gai xương khiến Địa ngục chi mâu không thể nào tiến lại gần, đúng lúc một thân ảnh đỏ rực bỗng nhiên lao thẳng về phía hắn...

Là Nguyệt điểu sao? Không thể nào, Nguyệt điểu không thể có tốc độ nhanh như thế, cũng không thể nhỏ bé như thế...

Cái bóng đỏ rực xuyên qua tầng tầng lớp lớp gai xương vây quanh Vendelison.

"A – ' Hắn ré lên thảng thốt, nhìn tay mình bị đâm thủng... Độ nóng đó chắc chắn là của Nguyệt điểu! Bởi vì thể tích bị nén lại mà sức công kích của linh thú này càng tăng lên nhiều lần!

Bất chợt, một con linh thú truyền tin xẹt ngang bầu trời, Vendelison đọc tin xong không khỏi kinh hãi. "Boning — chúng ta đã bị lừa, con cáo già Stephen đó đã cử một đội khác chuyển Nước mắt Nhân Ngư tới Tây tuyến rồi!"

"Chết tiệt! Trước tiên cứ để ta thanh toán bọn chúng đã..." Boning lại muốn tiến tới.

"Không còn thời gian đâu! Chúng ta phải ngăn chặn Stephen trước khi hắn rời khỏi Greg Walden!" Vendelison túm lấy Boning ý muốn rời đi, nhưng Nguyệt điểu và Địa ngục chi mâu của Sunoo đã theo sát phía sau bọn hắn.

Khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, Vendelison bất ngờ đâm trúng Nguyệt điểu, "Nhóc con — lần sau gặp lại!"

Nhìn bóng lưng kẻ thù tan biến giữa khói bụi, Sunoo ngỡ ngàng nhận ra miệng mình không biết từ lúc nào đã thoang thoảng vị máu tươi. Cậu gục đầu xuống, phát hiện Knight Derwent đang vô lực nằm trong vòng tay, dòng suối huyết sắc theo vết thương mà lan ra khắp bốn phía.

"Steve! Steve!" Sunoo cố lay đối phương dậy nhưng người đó lại chẳng có chút phản ứng nào.

"Nước mắt Nhân Ngư của anh đâu?" Vội vàng lục trong túi áo Steve, cậu bỗng nhiên nhớ lại khi bản thân bị thương, hắn đã bón Nước mắt Nhân Ngư của mình vào miệng cậu, "Anh đúng là đồ ngốc mà!"

Đôi mắt Sunoo bỗng nhòe đi, cậu gấp rút lấy Nước mắt Nhân Ngư ra rồi run rẩy đút cho người kia uống, cổ Steve vẫn mềm mại đặt yên trong lòng. Cậu nhớ rằng Wenlly đã từng nói, khi sự thụ thương của Huyết tộc vượt trên tốc độ khép lại, nếu không được người khác tiếp máu... thì sẽ là Yên giấc ngàn thu.

"Anh không được chết, em không cho anh chết!" Sunoo tức khắc lấy dao nhỏ cắt đứt cổ tay, để máu của mình chảy vào miệng hắn. Cậu phóng xuất Phi Hành thú, "Bây giờ chúng ta phải tới nơi có thật nhiều Nước mắt Nhân Ngư!"

Trong làn gió tràn đầy mùi hương thơm ngọt, Steve khe khẽ mở mắt ra. Hắn trông thấy đường cằm của vị thiếu niên kia, cả sự thống khổ bi ai hiện lên trên gương mặt cậu. Sau đó, hắn được cậu ôm chặt lấy... một cảm giác đẹp đến khó tin, mơ hồ như ảo ảnh.

Hắn mỉm cười.

Sự tồn tại của mình... đối với em ấy... quan trọng đến thế sao?

___________________________

Liên Quân Tây tuyến ngẩng đầu nhìn, trông thấy từ phía xa có một Phi Hành thú đang bay thẳng về phía Quân doanh.

"Đánh úp — đánh úp —"

Cung tiễn của Nhân Ngư còn chưa kịp lên dây, Phi Hành thú kia đã phá vỡ doanh trại mà đáp xuống mặt đất.

"Không được làm hại họ!" Ni-Ki vội vàng chạy tới. Hắn đã đến Tây tuyến từ lâu để đợi Sunoo trở về.

"William — William — Knight Derwent —" Zioen đẩy mành trại lộn xộn lên, kéo hai người đang sắp ngất tới nơi kia lại gần, "Sao lại chảy máu nhiều như vậy?!"

Mọi người còn đang sững sờ, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

"Còn đứng đực ra đấy làm gì?! Mau đưa bọn họ đi chữa trị!" Thiếu tá Duchovny vừa bước tới, lập tức đẩy mấy sĩ quan cấp úy ra ngoài.

_____________________________

Steve tỉnh lại lúc trời đã vào đêm. Ánh trăng lạnh lẽo hắt bóng vào khe hở nơi màn trướng.

Hắn nghiêng đầu, thở dốc vì kinh ngạc khi trông thấy khuôn mặt của Sunoo ngay sát bên. Vì mệt mỏi mà cậu đã thiếp đi trên giường, những sợi tóc buông hờ nơi khóe mắt.

Đôi môi nhỏ bé khe khẽ hé ra... Cổ tay cậu đặt ngoài chăn, băng vải trắng quấn quanh thoáng hiện lên vết máu.

Không hiểu sao, trái tim Steve lại đột nhiên chấn động. Hắn vẫn còn nhớ như in cảm giác cậu siết chặt mình trong lòng, cả sự tinh tế của dòng máu chảy vào khoang miệng... Steve vươn tay, chạm nhẹ vào đầu ngón tay của đối phương đang đặt trên giường. Cảm giác lạnh lẽo khiến hắn bất chợt đớn đau.

Sự ấm áp của người kia đã luôn khắc sâu vào tận đáy lòng hắn...

Sunoo nhíu mày, gian nan mở mắt. Trông thấy ánh nhìn trong veo của Steve, nỗi vui mừng cứ thế mà tuôn trào.

"Anh tỉnh rồi..." Cậu xốc chăn, ngồi dậy bên cạnh Steve.

Người kia níu một góc chăn về phía mình rồi kéo cậu vào trong. Chiếc giường đơn có phần chật chội làm cho cơ thể hai người không khỏi áp sát lại gần. Sunoo xấu hổ nói, "Chi bằng em về giường mình thì hơn..."

"Không cần đâu, thế này là được rồi!" Steve tựa đầu trên ngực Sunoo, tiếng trái tim đập đều đều khiến hắn bất giác cảm thấy an tâm đến lạ, "Xin lỗi, tôi không giống Nhật tộc, chẳng thể nào dùng thân nhiệt của mình để sưởi ấm cho em..."

Sunoo mỉm cười, vươn tay ôm chặt lấy đối phương, "Chỉ cần anh còn sống là em đã thấy rất ấm áp rồi!"

Nằm trong chăn, Steve phát ra tiếng cười buồn bực, "Sao tôi lại có cảm giác mình chẳng khác nào một cô gái yếu đuối thế?"

"Em đã nói rồi mà! Anh rất đẹp, làm mỹ nữ cũng có sao đâu!" Sunoo bắt đầu trêu hắn. Cảm giác sống sót sau tai nạn vừa rồi khiến cậu không hiểu sao lại trở nên cởi mở hơn.

Bất ngờ, người đàn ông trong lòng trở mình đè Sunoo xuống, đặt hai tay cậu lên hai bên gối rồi nhàn nhạt cười, "Ai là mỹ nữ hả?"

Sunoo bỗng dưng có cảm giác hoa mắt... Gương mặt cương nghị của Steve trong nhất khắc lại có nét êm dịu ngọt ngào, làm cho ánh nhìn của bản thân không sao rời đi được.

"Anh..."

"Anh làm sao?" Khóe môi Steve vẽ nên một đường cong làm thần hồn điên đảo. Hắn cúi đầu, tấm lưng ưu nhã hiện ra trong tầm mắt của Sunoo. Chẳng bao lâu, một cảm giác mềm mại dịu dàng khẽ rơi xuống gáy cậu.

"Đồ khốn!" Sunoo đánh vào lưng Steve, "Dám sử dụng Sự mê hoặc của viên kim cương đỏ với em!"

Steve thở dài một hơi, tựa đầu bên tai Sunoo, giọng nói đượm nét buồn phiền, "Không phải anh cố ý đâu, mà là... Một khi Huyết nhân đã động tình, Sự mê hoặc của viên kim cương đỏ sẽ tự động được phóng ra..."

Nghe đến đó, Sunoo cảm thấy mặt mình nóng bừng, không khỏi nghiêng đầu quay đi. Thế nhưng, hơi thở của Steve vẫn cứ lẩn quất quanh nơi cổ cậu. Hơi thở đó lướt qua da thịt, ngấm vào trong máu như một thứ độc dược diệu kỳ, khiến trái tim cậu không hiểu sao lại đập nhanh hơn.

"William... Nếu như anh thực sự Yên giấc ngàn thu trước mắt em, liệu rằng em có vì vậy mà cảm thấy đau khổ?"

Thanh âm của Steve rất nhỏ, nhưng Sunoo vẫn nghe thấy rõ ràng. Trái tim quặn lại, cậu vô thức đưa tay vào chăn, nắm chặt tay hắn.

"Anh có thể nào... trong mười giây... không nghĩ đến điều gì khác ngoài em không?"

Steve chợt thấy buồn cười: "William, anh có thể dùng cả đời này để nghĩ về em, nói chi là mười giây ngắn ngủi?"

Hàng mi Sunoo không khỏi rung rung, cậu thở dài một hơi rồi nói, "Em không cần từng đó thời gian, em chỉ muốn mười giây thôi."

"Được rồi!" Steve nhắm hai mắt lại.

Em hiểu chiến trường thực sự rất tàn khốc, cũng ý thức được rằng anh sẽ không ngần ngại đồng ý với em mọi điều dẫu cho chúng có bất khả thi ra sao... Thế nhưng, em không muốn anh biến mất tại nơi nào hay vào lúc nào mà bản thân em không thể biết được...

Steve cảm giác được một luồng khí rất mảnh từ ngón tay Sunoo đang truyền đến ngón tay mình, sau đó dung hòa vào máu như trở thành một bộ phận của cơ thể, "Đó là thứ gì vậy?"

"Không có gì!" Sunoo xoay người qua chỗ khác, đưa lưng về phía hắn.

"Này, là cái gì thế?" Steve lắc lắc vai Sunoo. Người kia càng làm ra vẻ bí mật thì hắn lại càng muốn biết.

Bị hắn lay đến phát bực, Sunoo quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn, "Đã bảo không có gì là không có gì mà, sao anh lại giống một đứa con nít thế kia?!"

"Em không nói cho anh biết, anh sẽ hôn em đấy!"

Sunoo cười gian, "Cũng tốt, được một cô gái xinh đẹp đòi hôn, không vui mới lạ!"

"Em!" Steve bị cậu nói cho cứng họng, gương mặt vì khó xử mà chẳng mấy chốc đã đỏ ửng lên. Trong nháy mắt, tim Sunoo không khỏi đập nhộn nhạo, ma xui quỷ khiến thế nào lại ngẩng đầu lên chạm vào môi hắn... Đến khi hồn về với xác, cậu hối hận đến mức xém chút là muốn cắt lưỡi mình đi cho xong.

"Em... Về ngủ..." Sunoo vừa định ngồi dậy, đôi môi cường bạo của Steve một lần nữa lại tấn công làm cho cậu hốt nhiên bị đè xuống gối, "Ưm..."

Đầu lưỡi hắn tách đôi môi cậu ra, hàm răng khẽ nhay cắn vào môi trên khiến cậu vô cùng kinh hãi. Chực đẩy hắn, không ngờ cổ tay Sunoo lại bị đối phương thuận thế chế trụ, đặt chúng xuống hai bên gối nằm. Sunoo cảm nhận lưỡi của Steve đảo qua hàm răng mình, "nhân tiện" chui vào khoang miệng trong khi đầu gối người kia đã nhanh chóng chen vào giữa hai chân. Cậu nghiêng người né tránh, chợt phát hiện hắn đã kịp thả cổ tay mình ra rồi trượt một đường xuống dưới, vuốt ve đùi non.

Lười Steve trong khoang miệng Sunoo quấy nhiễu rồi lại mút vào, đầu cậu

cũng bị hắn giữ chặt không thể động đậy. Ngón tay hắn lướt khẽ qua da thịt nơi bắp đùi, chậm rãi xoa nắn rồi thả ra. Sunoo cố sức muốn khép lại nhưng thắt lưng Steve lại dính chặt không rời. Thứ tượng trưng cho nam tính nóng rực kia ngăn cậu kháng cự lại, ngón tay linh xảo của đối phương rất nhanh kéo quần cậu xuống, để vật cứng rắn ấy chạm vào phân thân của mình.

Steve không khỏi hít sâu một hơi.

Cứ tiếp tục thế này... sẽ không đơn giản là chỉ chà xát như thế đâu!

Hai tay đã được tự do của Sunoo gấp rút đẩy đẩy bờ vai Steve muốn hắn đứng dậy, Steve cũng buông tha đôi môi kia khiến cho thiếu niên dưới thân không khỏi thở dốc.

Một khắc sau, lưỡi hắn lướt qua đường cằm bướng bỉnh của Sunoo, cơ thể khẽ đẩy về phía trước để phân thân của mình cọ sát với chỗ tư mật của cậu. Toàn thân Sunoo lại được một phen run rẩy.

"Steve... Anh không hề giống một cô gái xinh đẹp yếu đuối đâu... Giờ anh đứng dậy được chưa?" Sunoo thất kinh.

"Về chuyện này... chẳng phải bây giờ anh đang chứng minh cho em thấy đó sao?"

Nụ cười tà mị kia khiến Sunoo đột nhiên nín thở, chóp mũi hắn tiếp tục cọ cọ vào gáy cậu làm cho phân thân của Sunoo càng bị quấy rầy ác liệt.

"Không cần đâu! Em không cần anh chứng minh!" Sunoo dùng khuỷu tay chống người mình ra sau, đối phương chỉ cười để cậu tùy ý. Nơi tư mật của hai người mỗi lúc một tiếp xúc với nhau nhiều hơn.

"Anh biết em chán ghét Sự mê hoặc của viên kim cương đỏ...", thanh âm tràn đầy từ tính của hắn như có ma lực, lôi kéo suy nghĩ của Sunoo tới gần, "Hôm nay để anh dùng một lần thôi..."

Đôi môi hắn đặt lên gáy cậu, đầu lưỡi phác họa đường mạch máu trong khi hai tay lại nâng cặp mông tròn trĩnh của cậu lên, khẽ vuốt ve rồi đưa một ngón tay đi vào dò xét.

Sunoo mở to mắt, thanh âm run rẩy, "Steve... Dừng lại đi... Được không..."

"Không!" Giọng nói của hắn rất ôn nhu, thậm chí còn mang theo sự cưng chiều nhẹ nhàng nhưng ngón tay vẫn không hề dừng lại. Đến lúc đối phương rút ra, Sunoo căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh.

"Anh thấy đấy... Khó khăn lắm chúng ta mới sống sót... Anh không muốn em chết ở đây đâu... Đúng không?" Sunoo biết, trừ khi đối phương tình nguyện buông tha, bằng không... với năng lực của Huyết tộc, cậu căn bản không có cách nào chạy trốn cả.

"Thế nhưng... Anh tình nguyện để em chết ngay lúc này!" Vừa dứt lời, ngón tay thứ hai của hắn lại đi vào khiến Sunoo cả kinh cong người lên.

"Em có thể kêu to cho người khác nghe, bên ngoài có sĩ quan cấp úy đang đi tuần tra đấy. Biết đâu bọn họ có thể đến cứu em!"

"Anh điên à! Anh... Anh... muốn... Chiến hữu của anh, chắc chắn sẽ bị thẩm tra!"

"Ai dám! Dù sao quân đội cũng đang rất cần anh nên sẽ không thể làm gì anh được. Nói không chừng... vì mặc cảm tội lỗi mà Thiếu Tướng Stephen sẽ nói với Nguyên lão viện để gả William Kim đây cho Steve Knight Derwent nữa đó!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co