Truyen3h.Co

[CV • Heesunsun] Dark Blood

Chap 55

NguynTho897

Tòa thành đá rất nhanh bị hai con Địa ngục chi mâu phá hủy, cát bụi bay mù mịt, ngay cả Hierna và Duchovny đều có phần phàn nàn, chẳng lẽ không có phương pháp "ôn hòa" hơn để giải quyết sao?

Evan tiến tới, chạm vào bờ vai Sunoo, chẳng cần quan tâm ánh mắt người khác ra sao, anh nhẹ nhàng hôn lên thái dương cậu, "Hình như Hierna và Duchovny không kiên nhẫn nữa đâu!"

"A?" Sunoo không hiểu nên quay đầu lại thì bàn tay Evan đã dịu dàng che đi đôi mắt cậu.

Chỉ khoảnh khắc đó thôi, con Địa ngục chi mâu đang quyết đấu với Sunoo liền hóa thành hàng ngàn mảnh vụn phiêu lãng trong không khí, trong khi tên sĩ quan điều khiển linh thú kia chỉ có thể trân trối đứng nhìn. Và rồi chiếc bóng của Evan kéo dài đến phía sau hắn, bóp chết!

Khi Evan đưa tay ra, Sunoo đã hiểu.

Ngay khi Sunoo và mọi người nghĩ rằng họ có thể chiếm lĩnh được tòa thành này rồi thì một giọng nói trầm thấp lãnh liệt cắt ngang không khí tiến vào trong lòng họ.

"Thì ra có một đám chuột nhắt Liên Quân mò vào đây!"

Bất giác ánh mắt mọi người đều tụ về nơi thanh âm ấy phát ra và trông thấy một người đàn ông Huyết tộc trung niên. Hắn chỉ lẳng lặng đứng trên bờ thành cao đã bị phá hủy rồi nhìn xuống cả tòa thành đầy thân thƣơng tích. Loại cảm giác hờ hững mà cao ngạo này khiến Sunoo chợt hiểu ra, chỉ e Huyết nhân này chính là Samuel Agere Crow - người đến từ một trong sáu đại gia tộc trong truyền thuyết.

Gương mặt của Hierna cùng Jay Park chợt cứng đờ, Evan trực tiếp đứng chắn trước mặt Sunoo. Anh biết, chỉ một nháy mắt sơ sẩy thôi cũng có thể khiến tính mạng của họ tan theo mây khói.

Những tên lính Rừng Già Sâu Thẳm còn sót lại đều lộ ra ánh mắt như trông thấy cọng cỏ cứu mạng. Samuel Agere không có bất kỳ động tác nào, vẫn đứng im tại chỗ, "Con ta - Ranslo Crow thua dưới tay Steve nhà Knight Derwent. Hôm nay hắn có ở đây không?"

"Không." Evan đáp thẳng.

Samuel Agere mỉm cười. Hắn không nhìn ra chút nào sợ hãi trong mắt chàng Huyết tộc trẻ tuổi này, chỉ có đề phòng.

"Vậy ta đoán hẳn ngươi là Evan nhà họ Lee?"

"Phải, không sai!" Evan nghiêng người, đẩy Sunoo về phía Duchovny.

Một khi có chuyện gì đó xảy ra, Duchovny chính là người duy nhất có thể đưa Sunoo rời đi. Nhưng Sunoo chỉ đứng phía sau anh không hề nhúc nhích. Evan bất đắc dĩ cười, làm sao anh có thể quên được tính cách của Sunoo chứ - không bao giờ cam nguyện trốn sau lưng người khác, lại càng đừng nói đến việc bỏ lại đồng đội mà bỏ đi một mình.

"Ta thực yêu thích ngươi." Samuel Agere chậm rãi nói, "Nhưng ta còn phải nói cho ngươi biết rằng, hôm nay, ngươi và đồng bọn của ngươi không có khả năng rời khỏi chốn này đâu!"

Evan khẽ cười, "Không biết vì sao mà mỗi vị tiền bối của Rừng Già Sâu Thẳm đều thích nói với ta những lời đó."

Vừa dứt lời anh liền đánh đòn phủ đầu. Chỉ thoáng ngẩng lên, ánh mắt liền đón theo đường nhìn của Samuel Agere hòng xông vào trí não hắn. Thế nhưng khi vừa chạm vào con ngươi đó, Evan liền phát hiện ra kẻ kia đã áp chế tầm mắt mình ra bên ngoài khiến anh không thể tiến vào dù chỉ một chút. Anh càng tăng cường thêm sức mạnh của mình nhưng chỉ có thềm đá phía sau hóa thành bột phấn tràn ra tựa khói bụi, nhưng Samuel Agere dường như chẳng mảy may lay động.

Sunoo đứng bên cạnh Evan khẽ vươn tay ra, chạm vào đầu ngón tay anh, rồi sau đó đan chặt mười ngón tay vào nhau. Xúc cảm mềm mại và sự ấm áp kia khiến Evan hiểu được, một khi anh thất bại thì hậu quả nào đang chờ trước mắt.

Samuel Agere giật mình. Lối suy nghĩ của vị Huyết tộc trẻ trước mắt đột nhiên hóa thành phong đao sắc lẻm chặt đứt phòng ngự của hắn, tiến thẳng vào lãnh địa cất chứa suy nghĩ của hắn. Samuel Agere không giống những kẻ khác, hắn không trực tiếp đuổi theo năng lượng mà Evan đang lẻn vào mà bắt đầu phong bế chính tư tưởng của mình từ nơi sâu nhất, một tầng lại một tầng, phá hỏng năng lực đột phá rào cản. Cho tới khi Evan cảm thấy mình đập phải mặt tường rắn chắc thì thái dương bắt đầu chảy mồ hôi. Ngón tay anh không khỏi siết chặt Sunoo, cảm giác được một dòng chảy trong mát chạy theo mạch máu hướng về đại não.

"William..."

"Đừng phân tâm, Evan!" Sunoo nhẹ nhàng nói.

Sức mạnh của Sunoo quấn quanh ánh mắt Evan rồi tựa như làn sóng ào ạt phóng về phía Samuel Agere. Cuối cùng vị trưởng lão Huyết tộc kia cũng cảm thấy mệt mỏi, chân hắn thoáng ra sau nửa bước để chống đỡ thân thể của mình. Sức công kích của hai tên tiểu bối đã buộc hắn phải xuất toàn lực để chống đỡ. Hắn hiểu được một khi khối năng lượng này phá tan được rào chắn thì kết quả của hắn cũng sẽ giống như tình cảnh khi hắn phát hiện ra Dala trong thông đạo.

Vì thế Samuel Agere cũng không cố cự tuyệt sự xâm lấn của Evan và Sunoo mà chỉ mở rộng lối vào tư tưởng của mình, sợ bị luồng suy nghĩ của đối phương phá tan. Đang lúc Evan và Sunoo thắc mắc vì sao bọn họ có thể đi suốt một thời gian như thế thì bỗng nhiên họ bị hút vào một hắc động. Evan vội vã đề phòng, kéo theo tư tưởng của Sunoo mau chóng rút khỏi đại não Samuel Agere.

"Sao lại... thế được..." Suno ngẩng đầu hỏi, liền trông thấy mồ hôi lạnh đã chảy bên thái dương Evan đọng tại cằm.

"Năng lực của nhà Crow là - Hắc động." Evan nhíu chặt mày, "Thiếu chút nữa thì suy nghĩ của chúng ta bị hút vào rồi."

Cách đó không xa, Jay Park và Duchovny đều nhìn họ với vẻ mặt khẩn trương. Evan quay đầu lại, nhìn Duchovny thoáng cười, "Tòa thạch bảo này đã không còn năng lực phòng ngự nữa rồi, nhiệm vụ của chúng ta coi như xong. Duchovny, ngươi dẫn bọn họ rút trước đi..."

Jay Park tiến lên tựa hồ muốn nói gì, nhưng Evan đã vội cướp lời, "Chúng ta không cần hy sinh vô ích!"

"A-" Samuel Agere cười rộ lên, "Vậy còn phải xem đồng bọn của ngươi có năng lực rời đi không đã!"

Dường như Jay Park đã hiểu được điều gì đó liền quay đầu lại. Quả nhiên bao quanh bọn họ đã có ba hắc động lớn xuất hiện, ngay cả không khí cũng bị hút vào. Zioen tựa hồ không đứng vững nổi, nếu không có Counvenli và Hitcock giữ lấy thì chắc rằng giờ này hắn đã bị hút đến không gian vô danh nào đó rồi. Nhưng sức mạnh của hắc động ngày càng lớn hơn, bọn họ sớm muộn gì cũng bị hút vào mất thôi.

"Evan nhà họ Lee!" Samuel Agere nhìn chàng Huyết tộc trẻ, "Năng lực của ngươi là Nhận, nếu dùng nó để đối phó với ta thì ngươi thực bất lợi. Nhận hắc động thì kết quả chính là bị hắc động nuốt chửng thôi."

Evan vừa định mở miệng thì Sunoo liền đè lại vai anh, mỉm cười nhìn Samuel Agere nói, "Vậy cứ to đến mức ngươi hút không được đi!"

Samuel Agere thoáng hoài nghi, mái tóc Sunoo bị ngọn cuồng phong của hắc động kéo xé. Cậu xoay người lại nói với những chiến hữu bị lực hấp dẫn kia áp bách đến không thể trả được, "Có cơ hội liền rời đi trước đi, không cần do dự!"

Duchovny gật đầu. Trong nháy mắt, năm sáu con Địa ngục chi mâu được phóng ra mở miệng chặn lại cửa động. Lực hút bị giảm bớt, Duchovny chớp lấy cơ hội liền hạt hóa tất cả, nhân khi linh thú của Sunoo chưa bị hút vào liền đưa mọi người rời khỏi thạch bảo.

Cuối cùng những con Địa ngục chi mâu kia vẫn bị Samuel Agere nuốt trọn. Trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, năng lực của Nhật nhân kia cũng không hơn Dala, nhưng mà tuổi cậu ta còn trẻ như vậy...

"Tên nhóc kia, ngươi tên gì?"

Hắn vừa dứt lời thì phía sau bị chấn động cực đại, cả tòa thành lung lay chực đổ. Xem ra Liên Quân đã bức Mefile về đây rồi.

"William Kim!" Sunoo đứng chắn trước người Evan.

Lúc này đây em sẽ không tiếp tục đứng sau anh nữa đâu!

Evan khẽ hạ ánh mắt nhìn Sunoo. Anh đọc hiểu ý tứ trong đôi mắt ấy. Anh đã từng vì cậu thiếu niên này mà mê muội, mà bất đắc dĩ, cũng đã vứt bỏ phong độ gìn giữ suốt hai ngàn năm, nhưng hết thảy đều không thể sánh được với giây phút này... khiến cho con tim anh loạn nhịp.

"Nếu ngươi không tham gia hành động lần này thì ta tin rằng ngày sau ngươi càng có thể tiến xa hơn."

Trong mắt Samuel chợt lóe lên tiếc nuối. Nhưng ngay sau đó một huyệt động không đáy to lớn thoát cái đã hiện ra trước mắt Sunoo và Evan. Toàn bộ bụi đất, thậm chí là tảng đá cũng bị Hắc động kia kéo tới. Sunoo không thể tự mình đứng vững được mà phải dựa vào Snake quấn sâu vào thềm đá. Evan ôm lấy cậu, dùng ánh mắt hóa tất cả đá tảng thành bụi bặm. Chỉ có như vậy thì Sunoo mới không bị chúng va vào mà bị thương.

Snake cũng sắp bị lực hút của hắc động kéo đi, nhưng làm sao Sunoo có thể cam lòng bị nuốt vào như vậy?

Năm, sáu con Nguyệt điểu hóa thành dây mảnh vượt qua phạm vi của hắc động đánh úp về phía Samuel Agere. Nhưng cuối cùng chúng cũng không thể thoát được sức hút mà quấn tròn theo hình xoắn ốc rồi chìm vào hắc ám. Không biết từ lúc nào bóng đen đã gần ngay trước mặt. Kỳ lạ là Sunoo không hề cảm thấy sợ hãi. Đầu cậu dựa vào ngực Evan.

"Xin lỗi em... William..." Evan nhẹ giọng nói bên tai Sunoo. Anh không thấy được thâm độ nơi khóe miệng thiếu niên, cũng không kịp nghe cậu nói rằng: Không sao, chúng ta cũng đâu cần sợ "kết thúc".

Sức hút ngập đầu không thể nào kháng cự nổi nữa, hai người đã chìm vào bóng tối. Samuel Agere nhìn chăm chăm khi hắc động từ từ khép lại, cả tòa thành tựa hồ bị sao băng ập xuống chỉ để lại miệng hố thật lớn. Trong giây lát hắn bỗng cảm thấy bờ vai đau nhói như bị đốt cháy, cúi đầu xuống mới trông thấy vệt đỏ ửng kia không ngừng mở rộng, cuối cùng chảy máu.

Giờ hắn mới hiểu được, hắn có thể nuốt trôi thiếu niên Nhật tộc đó nhưng không thể nào nuốt trọn linh thú mà cậu ta đã phóng ra. Vừa rồi, khi mà những Nguyệt điểu kia bị lực hấp dẫn kéo tới như thế thì đã có một con thành công vượt ra ngoài hắc động, xuyên thủng thân thể hắn.

Lúc này Mefile đã thống lĩnh quân đội Rừng Già Sâu Thẳm trở về, trông thấy thành quách nát tươm thì không khỏi nhíu mày, quay sang Samuel Agere hô lớn, "Lui về giữ bờ kia Lục Nhân hà!"

Phía sau bà là Liên Quân truy kích do Claude dẫn đầu. Samuel Agere che miệng vết thương lại, nhảy lên Phi Hành thú của Nhật tộc rồi rời đi cùng quân đội.

Đến lúc này, Nam tuyến và Tây tuyến đã nằm trong phạm vi của Liên Quân, ba hướng tiến quân cũng sắp được hình thành.

_____________________________

Sunoo bị một sức mạnh cường đại hút về khiến thân thể tưởng như bị kéo đứt. Evan ôm cậu thật chặt che chở trong lòng. Được sự bảo hộ của Pratt, cả hai nặng nề rơi xuống một vùng bụi bặm.

Thật lâu sau, Sunoo giãy dụa đứng lên trên cát sỏi. Chỉ thấy xung quanh tối đen như mực, trái tim cậu dường như rơi từ trên mây xuống địa ngục, vội vàng hét lớn, "Evan - Evan-"

Không thể nhìn rõ cũng không thể nghe thấy cái gì, sự kinh hoàng lại một lần nữa bao phủ trong lòng cậu. Nhưng đó không phải là điều khiến cậu sợ hãi nhất. Cậu còn sống, nhưng không thấy Evan đâu cả...

Hai chân khó nhọc thoát ra khỏi bãi cát, Sunoo chỉ cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn hơn vì lo sợ. Tiếng nói của cậu run rẩy, một lần lại một lần hô to tên người kia, thậm chí không buồn quan tâm mình đang ở đâu, tình hình xung quanh như thế nào, hay nếu như cậu đã không chết thì phải làm sao để thoát ra. Chỉ là, đáp lại cậu vẫn là một khoảng không yên tĩnh.

Đây không phải lần đầu cậu trải qua tình cảnh như thế. Khi trong ảo ảnh thu phục Địa ngục chi mâu, cậu đã từng nhận hết tất cả thống khổ lúc phải trông thấy Evan biến mất ngay trước mắt mình. Vì sao giờ đây lại phải nếm trải một lần nữa?

Ngay khi cậu thoát lực sắp rơi vào cát sỏi thì phía sau có người nâng cậu dậy, sau đó thiết tha kéo cậu vào trong lòng. Chóp mũi người đó khẽ cọ vào gương mặt cậu, "Đừng sợ - có anh ở đây - anh ở đây mà-"

Tiếng nói dịu dàng kia khiến Sunoo vui mừng muốn khóc, cậu chỉ cảm thấy nỗi lòng mình như vừa chìm sâu nơi đáy biển giờ đã được trồi lên trên mặt nước hít lấy không khí mát lành. Cậu ngả về phía sau dựa vào ngực Evan, nước mắt không chịu nghe lời mà trào ra.

Evan không nói gì, tựa như một bức tượng điêu khắc ngàn năm không đổi thay, anh duy trì tư thế đó, yên lặng để Sunoo khóc cho hả dạ. Đợi đến khi tâm tình Sunoo bình phục lại, Evan mới nói với cậu, "Em thử dùng lửa của Nguyệt điểu xem có thể thấy rõ vị trí hiện tại của chúng ta không?"

Sunoo hít sâu một hơi, ánh sáng nhàn nhạt hiện ra giúp họ nhìn được rõ ràng. Đây chỉ là một không gian toàn đất cát, tựa hồ duy có mình họ là sinh vật ở nơi này.

"Hình như chúng ta không ra ngoài được rồi..." Sunoo quay đầu nhìn Evan, nụ cười bất đắc dĩ thoáng hiện trên gương mặt.

"Nhưng dù sao thì chúng ta còn được ở bên nhau." Evan thản nhiên đáp, "Với lại, không đến giây phút cuối cùng, tuyệt không thể mất đi hy vọng."

Claude sững sờ nhìn Thạch thành tàn tạ, đôi hàng lông mày nhíu chặt lại. Trung tướng Simon đứng bên thấp giọng nói, "Bọn họ còn trẻ... Bọn họ..."

"Họ sẽ không chết! Chỉ cần chính họ không buông hy vọng thì sẽ không chết dễ dàng thế đâu." Claude quay lại, "Không ai khẳng định được hắc động của Samuel Agere chính là địa ngục!"

"Vậy chúng ta..." Trung tướng Simon muốn nói lại thôi.

Claude ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói, "Khi nào thì... băng tuyết mới hoàn toàn tan đi đây?"

______________________________

Bắc tuyến - Liên Quân

Stephen mang theo ý cười nghiền ngẫm nhìn thuộc hạ mặt mày lộ ra vẻ không kiên nhẫn, "Ôi Knight Derwent bé bỏng của ta, chúng ta đã chiếm lĩnh được trận địa Giới hạn sâm lâm rồi, rất nhanh là có thể tới được Lục Nhân hà, sao mặt ngươi cứ không vui vậy hả?"

"Bao giờ chúng ta có thể tới được Cung điện mùa Đông?" Steve trực tiếp buông chén trà đã cầm lâu trên tay. Hắn biết rõ cố tật của Stephen, chỉ thích dùng chén trà đựng rượu vang đỏ, giả danh trí thức.

"Tên nhóc này..." Stephen thở dài một hơi, "Chiến tranh giữa chúng ta và Rừng Già Sâu Thẳm đã kéo dài hơn mấy ngàn năm rồi, có vô số lần xém chút nữa là vượt qua Lục Nhân hà... Nhưng cũng không ít lần bị bức lui trở lại. Cho nên, ta không có cách nào nói cho ngươi biết rằng trước khi ngươi Yên giấc ngàn thu thì Liên Quân sẽ đánh được tới Cung điện mùa Đông!"

"Ý của Ngài là có lẽ ta vĩnh viễn không có cơ hội bắt được tên Justin kia?" Steve ngước lên hỏi.

Stephen chống đầu, nhìn thuộc hạ của mình với ánh mắt khó hiểu, "Ta thật sự thắc mắc, William Kim đối với ngươi quan trọng đến vậy sao? Dù cho rất nhanh sau này cậu ta sẽ xẹt qua sinh mệnh của ngươi rồi biến mất không có tung tích? Dù cho cậu ta không toàn tâm toàn ý yêu mình ngươi?"

"Dù cậu ấy có biến mất thì ta có thể coi như cậu ấy chưa hề tồn tại sao?" Steve quay lại, hiện lên gương mặt hoàn mỹ là sự cam chịu, "Dù cậu ấy không chỉ yêu mình ta, ta có thể ngừng yêu cậu ấy sao?"

Stephen nhìn hắn rồi thở dài một hơi, chậm rãi nói, "Đêm qua quân liên lạc ở Tây tuyến có tới chỗ ta, vì người đó phải suốt đêm trở về phụng mệnh nên nhờ ta nói với ngươi là, Trung tá William Kim đã hoàn toàn bình phục rồi!"

"Sao?" Steve sửng sốt, lập tức lộ ra nét mặt trào phúng, "Ngài không cần nói vậy để trấn an ta!"

Nhún vai, Stephen thản nhiên nói, "Ta biết ta là cấp trên không đáng tin. Nhưng ta có thể hướng về Trung Ương Thần Điện thề, lời ta nói chính là sự thật!"

Steve nhìn Stephen, nét mặt dần giãn ra. Hắn biết ở Trung Ương Thần Điện có khắc tên những bậc trưởng bối của Stephen, vị thủ trưởng không chút phẩm chất này cũng sẽ không lấy danh dự của họ ra để nói dối. Trong nhất thời hết thảy vui sướng tuôn trào trong lòng, lúc này chỉ còn lại lo lắng và hoài nhớ bao phủ, "Làm sao cậu ấy bình phục được? Giờ cậu ấy đang ở đâu thế?"

Stephen biết thuộc hạ này của mình xưa nay tùy hứng làm bậy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn có thể thoải mái hiện ra tính trẻ con. Điều đó lại khiến cho Stephen không biết làm sao để nói cho hắn nghe tin xấu kia.

Ánh mắt đang tận lực kiềm chế niềm vui như vỡ òa, Steve rất nhanh phát hiện ra ánh nhìn bất thường của cấp trên, "Không phải Ngài lại muốn ta đi làm nhiệm vụ quái gở nào chứ?"

"Ta... muốn nói cho ngươi biết, sáng nay Nam tuyến truyền tin đến nói, bọn họ đã thành công chiếm được Thạch bảo rồi."

"Ồ, đây là tin tốt mà!" Steve vẫn đùa nghịch chén trà trong tay, nhưng trong lòng hắn mơ hồ hiện lên nỗi bất an, "Không phải đã nói là tòa thành đá đó dễ thủ khó công sao?"

"Đúng, nhưng thời gian có đợi ai bao giờ. Cho nên Nguyên Soái Claude đã phái ra một đội quân đánh lén phía sau tòa thành đó, rồi tiền hậu giáp kích, chặt đứt đường lui của Mefile, bức bà ta phải giao ra tòa bảo thạch. Nhóm người đó có Evan Lee và Trung tá William Kim..."

"Nhiệm vụ của họ hẳn là hoàn thành xong rồi!" Steve nhăn mày nói.

Stephen hít sâu rồi đem toàn bộ sự việc nói liền một hơi, "Nhưng bọn họ chạm trán với Samuel Agere Crow, để che chắn cho đồng đội rút lui mà hai người họ bị hắc động hút vào!"

"Choang!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co