Chap 71
Trên đỉnh cung điện, Steve quỵ một gối trên nền băng, màu tóc đen nhánh đã dần đổi màu, khóe mắt sắc bén giờ đã hiện những nếp nhăn, lặng lẽ ngưng kết thành sương.
"Xem ra có kẻ muốn quấy rầy chúng ta." Pampas nghiêng mặt, dòng khí Thứu Long thổi quét tiến vào cuốn theo sợi tóc của bà, làm y phục bà thoáng động, "Ta phải cho chúng biết chủ nhân Cung điện mùa Đông này là ai."
Ngay khi Thứu Long chuẩn bị đánh vào Cung điện mùa Đông lần nữa thì vách tường băng bỗng hóa thành nước, nhấn chìm cả cơ thể Thứu Long trong đó. Cứ như vậy sóng nước quật ra tứ phía như một cơn lốc xoáy. Đến khi Jikar hồi phục tinh thần thì nước lại lập tức đóng băng, khôi phục hình thái nguyên bản của nó, tựa hồ như Pampas đang cười nhạo con linh thú cao cấp nhất thế gian.
Jikar thử lại vài lần liên tiếp nhưng kết quả vẫn không thay đổi, Cung điện mùa Đông như không chịu chút tổn hại nào dưới những đòn tấn công của bà, Noah ngồi trên Phi hành thú của Jikar, cau mày nói, "Sao lại thế?"
"Thời gian của tòa Cung điện mùa Đông này bị Pampas điều khiển. Khi nước mất đi thời gian chính là hóa thành băng vậy đó." Jikar thở dài một hơi, "Thứu Long cũng có khi phải bất lực."
"Vậy dù cho dùng Nguyệt điểu thì nó cũng không bị tan chảy, vì tòa cung điện này là do tư duy của Pampas khống chế ư?" Noah phỏng đoán.
"Đúng vậy." Jikar xoay người đi về phía quân đội, "Quân đặc nhiệm chuẩn bị, chúng ta có thể phải lẩn vào Cung điện mùa Đông."
Một vị Thượng tướng Huyết tộc gật đầu liền tập trung hàng nghìn quân đặc nhiệm tới trước mặt. Jikar đi tới chào họ bằng nghi thức quân đội, "Mọi người chính là tinh anh trong tinh anh, nhưng ta càng muốn gọi mọi người là chiến hữu. Tuổi thọ của các đồng chí đều dài hơn ta nhiều lắm, mỗi người đều xuất sắc hơn ta. Ta tuyệt không phải là người thích hợp nhất để lãnh đạo mọi người. Nhưng lúc này đây ta hy vọng có người nguyện theo ta tiến vào tòa cung điện kia. Có thể lần này đi sẽ không còn bất cứ ai trở về, nên ta hy vọng không phải vì mệnh lệnh của thượng cấp đối với hạ cấp, mà là mọi người hãy dựa theo ý nguyện của mình mà đứng ra!"
Một thanh niên Huyết tộc trầm ổn tới đầu hàng ngũ, trên gương mặt hiện lên ý cười nhẹ nhàng, "Thưa Nguyên soái, Huyết tộc chúng ta kính nể Người không liên quan tới tuổi Người nhiều hay ít. Pampas đã sống hơn vạn năm nhưng bà ta vĩnh viễn không thể trở thành nhân vật được người người kính trọng. Ta nguyện theo Ngài. Như Ngài thấy đó, sinh mệnh Huyết tộc chúng ta quá dài, thời gian cho tới lúc kết thúc còn lâu lắm. Ta muốn tiến lên tấn công, không phải vì muốn tiếp tục sống trên cõi đời này, mà ta mong được cùng những bằng hữu có sinh mệnh ngắn ngủi kia sóng vai chiến đấu!"
Jikar cười nói, "Cảm ơn cậu, Jay Park."
"Có người luôn chửi thầm Huyết tộc chúng ta quá cao ngạo. Nếu đã bị dính với cái danh đó suốt đời thì cũng phải cho người ta thấy được, nguyên nhân mà chúng ta đây cao ngạo là do từ trước tới giờ, chúng ta chưa bao giờ lo sợ phải Yên giấc ngàn thu." Hierna cười bước ra đội ngũ.
"Nếu như có thể, ta hy vọng sẽ có ngày chúng ta không dùng thời gian ngắn dài để phân chia chủng tộc." Duchovny thản nhiên bước tới, "Dù là một vạn năm hay một trăm năm thì con người đều phải trải qua hỉ - nộ - ái - ố kia mà."
Không ngừng có Huyết nhân bước tới khiến Jikar cảm động vô cùng, thậm chí không một người nào trong số họ chịu lùi bước, nhưng cuối cùng Jikar cũng chỉ có thể chọn vài người mà thôi.
Bà quay đầu nhìn tòa kiến trúc không chút độ ấm kia, cảm thán nói, Victor, ông biết không, sinh ra tại một Quốc gia như thế, thật sự là một chuyện may mắn!
_________________
Sunoo và Evan chạy như bay trên hành lang Cung điện mùa Đông. Nghe âm thanh chiến đấu bên ngoài, cậu biết Jikar đã thống lĩnh Liên quân tiến sát chân thành. Tiếng rít của tiễn vũ, tiếng thét của Thứu Long đinh tai nhức óc khiến lòng người căng thẳng. Họ không có thời gian để thò đầu ra quan sát chiến cuộc nữa, chỉ có thể tận lực chạy tới chỗ Pampas.
Đôi lúc có kẻ muốn ngáng đường, Evan chỉ bảo Sunoo cứ tập trung hết sức điều khiển Phi hành thú để tìm được Pampas trong thời gian ngắn nhất. Những tên canh gác vừa lộ diện liền bị ánh mắt Evan hóa thành tro bụi chỉ trong tích tắc. Dù hai người tiến nhanh như chỗ không người nhưng Sunoo lại cảm thấy buồn bực, vì dù có đi thế nào thì cậu cũng chỉ thấy hành lang giống nhau, cửa sổ một loại. Gần như cậu đã không thể khẳng định mình có đang tới gần chỗ Pampas hay không. Dự cảm bất an lấp đầy cõi lòng, cậu cảm nhận hơi thở của Steve càng lúc càng mong manh.
Chẳng lẽ không thể nhanh hơn nữa sao? Mấy hành lang với vách tường kia thật phiền toái!
Phải rồi, hành lang và vách tường... Vì sao mình không xuyên qua chúng chứ?
Sunoo liền điều khiển Phi Hành thú mãnh liệt đập vào trần nhà, lao thẳng tới phía trên. Nguyệt điểu đập nát tầng tầng rào chắn giúp Sunoo tạo đường đi tới*.
"Làm tốt lắm William!" Evan thật lòng khen ngợi.
Ngay khi họ nghĩ cứ như vậy sẽ tới được nơi cần đến thì đột nhiên hàng chục xương gai không biết từ nơi nào đâm tới, lại bị Pratt biến hình lập tức ngăn lại.
*Giải thích: Thứu long không thể đập nát cung điện này được, vì khi cung điện hóa lỏng thì Thứu Long liền xuyên thẳng qua, mà mục đích của Sunoo là lao tới tầng cao nhất, nên vạn nhất mà Pampas hóa lỏng trần nhà thì chỉ càng giúp Sunoo dễ dàng tiến tới mà thôi. Mình sợ có ai không hiểu nên giải thích chút chút.
Vendelison đứng bên lỗ hổng vừa được tạo ra, cúi đầu nhìn Sunoo, "Giờ trở về còn kịp đấy."
Sunoo ngây người, Evan đang định dùng năng lực của Boning thì bị Sunoo giữ lại.
"Nếu Ngài muốn làm hại ta thì số lượng gai xương lúc nãy phải là nhiều không đếm xuể, và sức mạnh cũng không phải như vừa rồi thôi đâu."
"Ngươi thật tỉnh táo." Vendelison chậm rãi mở miệng, "Vậy ta hy vọng ngươi có thể sáng suốt hơn. Ngươi không phải đối thủ của Pampas. Ta không muốn sinh mệnh của Ariel bị ngươi lãng phí như thế."
"Thật xin lỗi, ta không thể dừng lại như thế được, đó là việc ta nhất định phải làm. Chỉ cần ta còn sống, ta còn phải tiếp tục tiến tới. Thưa tiền bối, ta không thể dừng lại được!"
Vendelison khẽ cười. Ông nhìn ánh mắt của cậu thiếu niên Nhật tộc còn sáng rực hơn vầng dương kia, đó chính là nơi Ariel khát cầu hướng tới.
"Vậy nếu đã định được hướng đi thì đừng nhát gan quay lại." Vendelison lấy một chiếc đồng hồ cát nhỏ trong lòng ra, "Ta không muốn con gái mình hiến dâng tất cả cho một kẻ nhu nhược."
Trong khoảnh khắc đó, Sunoo bỗng cảm thấy kính phục vị tiền bối này, không phải vì ông là cha của Ariel, "Không... Ta không thể nhận được... của Ngài..."
"Ta không phải tặng ngươi, ta chỉ hy vọng con gái mình có được vị trí bền lâu trong lòng ngươi." Đồng hồ cát được ném vào bàn tay Sunoo, "Ngươi không có nhiều thời gian do dự thế đâu!"
Sunoo cắn răng gật đầu rồi phóng tới nơi cao nhất kia.
Vendelison ngẩng đầu dõi theo. Cả đời ông chưa từng nhìn theo một hậu bối, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
Ariel của cha, đây là chuyện cuối cùng cha có thể làm cho con.
___________________________
Được sự yểm trợ của Liên Quân, Jikar cùng với Jay Park, Hierna và Duchovny nhanh chóng đột nhập vào Cung điện mùa Đông.
Trái ngược với vẻ ngoài hoa lệ, bên trong tòa kiến trúc này, dường như ngay cả ánh mặt trời cũng không muốn dừng chân. Thứ ánh sáng tồn tại duy nhất nơi đây chỉ là tia lửa chập chờn từ ngọn đuốc, in khắc thân ảnh của bọn họ thành những cái bóng vặn vẹo lên tường.
Jikar đột ngột ngừng lại, "Có kẻ đang theo dõi chúng ta."
Jay Park khẽ nhíu mày, "Ta cũng nghĩ vậy."
Đoàn người dựa lưng vào nhau, cẩn thận quan sát bốn vách tường nơi hành lang sâu thẳm đó. Duchovny cúi đầu, phát hiện trên mặt đất có một vũng nước. Chẳng biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm thấy thứ chất lỏng ấy từ từ di động rồi luồn dưới gót chân mình. Trong nháy mắt, Duchovny lập tức hóa thân thành bụi, trong khi vũng nước kia bất ngờ biến dạng, thiếu chút nữa đã đâm thủng hắn.
Nhanh như cắt, Jay Park đóng băng khối chất lỏng đó lại, ngăn chặn mọi sự tấn công có thể. Mái tóc của Hierna bất ngờ đâm tới, những vệt máu đỏ sẫm chậm rãi loang ra.
"Xem ra... chúng ta không dễ gì tìm được bà ta đâu." Jikar nhíu mày.
Duchovny lặng nhìn khối băng đã bị xuyên thủng trăm chỗ, từ tốn cất lời, "Có lẽ năng lực của người là tự do chuyển đổi hình thái. Tuy nhiên, có điều này ta vẫn phải nói: biến thành nước không phải là một ý kiến hay đâu."
"Nhưng hắn đã cho chúng ta thấy năng lực của các ngươi." Cách đó không xa, một thiếu niên Huyết tộc đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào họ. Tên đồng bọn phía sau hắn ẩn người trong bóng tối, không rõ biểu cảm như thế nào.
Hierna hừ một tiếng, "Nguyên soái à, Ngài nói không sai, đúng là chúng ta không dễ gì mà tìm được Pampas."
"Nhưng, chỉ là không dễ mà thôi." Duchovny nhướn mày, "Lại gặp nhau rồi, Ranslo."
_______________________
"Ôm chặt em, Evan!" Sunoo nhắm mắt lại, tưởng tượng mình đang chìm trong bóng đêm, cản phá mọi trói buộc để lao về phía ánh sáng.
Evan càng lúc càng kinh hãi. Tốc độ của Sunoo lúc này thực sự quá nhanh. Anh có thể cảm nhận được không khí đang ma sát như muốn thiêu cháy da thịt mình, thậm chí cả tiếng băng vỡ vụn cũng không kịp nghe. Anh chỉ có thể giữ chặt lồng ngực, hy vọng trái tim sẽ không vì tốc độ khủng khiếp này mà rơi ra ngoài cơ thể.
Trong khi đó, sự tức giận của Pampas đang không ngừng tăng lên. Từ trước đến nay, bà ta chưa bao giờ tổn hao sức lực để cướp đi thời gian của kẻ khác như thế, cũng chưa có ai chẳng chút sợ hãi khi đứng trước mặt bà như người này.
"Nhìn ngươi xem, tóc mai đã điểm bạc rồi. Hẳn là ngươi cũng biết... đôi mắt đỏ kia chính là biểu tượng cho sự cao quý của Huyết tộc chúng ta, đúng không? Làn da giờ đây đã không còn một chút trơn nhẵn, nói là tao nhã cũng đáng khinh. Còn có nếp nhăn kia nữa! Sâu thật! Sâu thật! Kẻ nào không biết, ắt hẳn sẽ nghĩ rằng ngươi chỉ là một tên Nhật tộc hèn hạ mà thôi -"
Tường kính của Steve không ngừng bị đập nát, thế nhưng hắn vẫn kiên trì kết dựng. Steve ngẩng đầu nhìn Pampas, nụ cười vẫn vẹn nguyên vẻ cao ngạo, "Bệ hạ tôn kính - Ngài đang sợ ta ư? Nếu không sao lại thốt ra nhiều lời vớ vẩn như thế?"
Chính lúc ấy, Pampas cảm thấy tư duy của mình đột nhiên bị tấn công đến đau nhức. Tốc độ đó quá nhanh khiến bà ta gần như không có thời gian mà áp chế lại. Mặt đất tan hoang bỗng phát ra một tiếng "Rầm -", kéo theo những mảnh băng vụn văng ra khắp nơi. Đến khi vừa kịp định thần, một con Phi Hành thú đã mạnh mẽ hiện ra trước mặt, còn có hai ánh nhìn sắc như dao quét về phía Pampas khiến bà vô thức mở to đôi mắt.
"William-" Steve nhẹ khép hàng mi, đôi môi vô thức họa lên một đường cong dịu dàng.
Chỉ một khắc phân tâm đó thôi cũng đủ tạo cơ hội cho Pampas cướp đi chút thời gian cuối cùng của hắn. Ngay khi chúng sắp thoát khỏi thân thể Steve, Pampas giật mình cảm thấy tầm nhìn của bản thân như bị lệch đi, bất ngờ chạm vào ánh mắt của Sunoo lúc này đang đứng sau Evan.
"Chưa có kẻ nào dùng cách này để lôi cuốn sự chú ý của ta cả." Pampas ngẩng đầu, lộ ra chiếc cổ duyên dáng.
"Nơi này cứ giao cho anh." Evan hạ giọng, tao nhã xoay người xuống khỏi Phi Hành thú rồi điềm nhiên bước trên những mảnh băng vụn, "Trước tiên hãy kết hợp với Steve, cự tuyệt sức mạnh của Pampas rồi ký khế ước với cậu ấy đi!"
"Ngươi tự phụ quá đấy!" Pampas khẽ cười, dùng năng lực của mình xuyên qua tầm mắt Evan, xâm nhập vào mạch máu trong người anh, tiến sâu đến từng hơi thở.
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó Pampas đã kinh ngạc phát hiện rằng, tư duy của Evan không khác nào một vực sâu không đáy. Bản thân không ngừng mong muốn đoạt đi mọi thứ trong cơ thể anh, thế nhưng ở đâu cũng toàn là một khoảng trống trải. Không ngừng xâm nhập, không ngừng tìm kiếm, thế mà chỉ thấy mình như đang lạc trong một mê cung.
"Sao có thể..." Pampas không tìm thấy thời gian của anh, còn chàng thanh niên Huyết tộc kia chỉ nhìn bà hờ hững, "Ngươi... Chẳng lẽ ngươi đã kết Chân huyết khế ước với ai khác, cho nên mới có thể dùng mối liên hệ giữa hai người để chuyển dời tất cả thời gian của ngươi cho người ký hiệp ước đó? Chẳng trách ta không thể tìm được bất cứ thứ gì."
"Đúng thế." Câu trả lời của Evan đã đánh vào lòng tự tôn của Pampas.
"Ha ha ha ha -" Bà cười đến mức thở không ra hơi, "Bao nhiêu năm qua - cuối cùng ta cũng gặp được một kẻ ngu ngốc y như chính mình năm xưa!"
Sunoo nâng thân thể Steve dậy, thái dương hắn đã đẫm mồ hôi. Cậu biết người này đã cố gắng rất lâu, đã dùng hết toàn bộ sức lực, thậm chí không tiếc tính mạng của mình.
"Anh đã già rồi." Steve khẽ nhếch khóe miệng.
"Vâng," Sunoo mỉm cười, mái tóc ngắn của cậu thoáng bay theo gió, tựa hồ cả cơ thể cũng chao nghiêng, "Nhưng nhìn chung vẫn ổn cả. Em cứ tưởng khi anh già sẽ khó coi lắm... Tuy nhiên, được như thế này thì vẫn coi như là đẹp lão rồi, đến mức người khác phải ghen tỵ nữa cơ..."
Steve mỗi lúc một thêm mệt mỏi, thời gian trong cơ thể hắn bị đoạt đi ngày càng nhiều, năng lực phản kháng cũng dần suy yếu. Evan nhận ra điều đó, bàn tay anh vô thức nắm lại chặt hơn, "Không biết có phải do ta còn quá trẻ nên không đáng để Ngài toàn tâm chiến đấu không?"
Pampas phát giác Evan đang bắt đầu đuổi theo sức mạnh của mình, như thể chính anh mới là kẻ đi săn trong cuộc đuổi bắt tư duy này.
"Ngươi muốn đoạt lấy năng lực của ta?" Thanh âm Pampas cao lên như đang chế nhạo. Chính lúc đó, sức mạnh của bà ta đột nhiên gia tăng khiến tư duy của Evan đang bám vào liền bị bóc rời thành từng mảnh nhỏ.
Evan hít sâu một hơi, không ngừng đan dệt lại suy nghĩ của mình. Pampas nhất định sẽ biết người ký khế ước với anh chính là Sunoo, nếu không giữ chân bà ta ở đây, nhất định cậu sẽ bị công kích!
Biết rõ không còn nhiều thời gian, Sunoo nắm lấy bàn tay Steve, đưa suy nghĩ của mình vào, rốt cuộc cũng tìm được nơi sức mạnh của hắn bị hút ra. Cậu chẳng chút do dự mà bám chặt, quấn quanh, rồi bao bọc lấy nó, tựa như đang bảo vệ một đứa trẻ sơ sinh.
Ngay trên những nơi bị Pampas xâm nhập, mặt kính rất nhanh được hình thành. Pampas không cam lòng, muốn phá tan chướng ngại, nhưng sức mạnh của bà ta lại đang bị Evan đeo đuổi.
"Chúng ta hãy cùng... đẩy Pampas ra!"
Bức tường kính bị sức mạnh của đối phương đánh phá đang khó khăn hình thành mặt lõm, thế nhưng hất được bà ta ra ngoài là một việc vô cùng gian nan, bởi lúc này, Steve gần như đã không còn năng lực phản kháng nữa.
Sunoo cắn răng, lấy đồng hồ thời gian mà Verdelison trao cho mình ra, đổ cát vào cơ thể hắn. Trong nháy mắt, sự sống tưởng như khô cạn nay lại tràn đầy, sức mạnh không ngừng kết tụ thành dòng, mạnh mẽ đập vào tư duy của Sunoo rồi hòa làm một. Mặt kính lõm càng lúc càng trở nên mạnh mẽ, chầm chậm đẩy sức mạnh của Pampas ra ngoài.
"Các ngươi cho rằng chỉ với năng lực của hai người mà có thể ngăn cản ta được sao? Ngu ngốc!" Mặt tường kính phát ra tiếng nứt vỡ, những vết rạn bắt đầu lan ra từ trung tâm.
"Steve... Nếu tin em, anh có thể giao sức mạnh cho em không?"
"Em nói Chân huyết khế ước ư?" Steve nắm chặt ngón tay Sunoo, "Nếu có cách nào có thể xây nên mối liên hệ giữa chúng ta, anh đều cam lòng."
"Rồi sau khi đã có tất cả, nó sẽ bắt đầu khống chế ngươi, còn ngươi thì chẳng còn gì hết!" Pampas cười vang như đang chế nhạo một kẻ ngốc nghếch không hiểu sự đời. Cả trần nhà bằng băng phút chốc hóa lỏng thành nước, trút xuống như cơn đại hồng thủy rồi lại trong nháy mắt trở về thể băng, gần như muốn ập vào lưng Sunoo. Ngay lúc đó, một đứa bé đột nhiên nhảy lên vai cậu, hai tay vừa chạm vào tảng băng liền khiến nó vỡ vụn, phiêu tán trong không trung, dày đặc như sương mù.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co