Truyen3h.Co

[đam/H văn /np] (Q2) Xuyên vào truyện người lớn giành trai với nam chính

🍓[GIÁO CHỦ YÊU NGHIỆT].13

AndrewPastel

Chương 13

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Buổi chiều ngày thứ hai.

​Căn nhà do Ôn Khanh Ẩn đứng tên rất rộng, trong hậu hoa viên phòng ngủ có hoa quý nở rộ, cửa sổ gỗ bị ai đó đẩy ra, nhiệt độ mùa xuân không lạnh cũng không nóng, gió nhẹ thổi vào phòng mang theo hương thơm thoang thoảng của hoa cỏ.

Trên chiếc giường khô ráo và ấm áp, có một người đàn ông mặc đồ lót màu trắng, bên hông quấn một chiếc chăn gấm màu xanh, ngọc trâm trên đầu trên đầu bị kéo ra, thác tóc như mực rũ xuống.

Môi đỏ, răng trắng, khuôn mặt như hoa đào thanh tú, sau khi ngủ say, lệ khí đã hoàn toàn được giấu kín, nhưng không hiểu sao lông mày lại cau lại, dường như ngay cả trong mơ cũng không thể an ổn. Nửa mơ nửa tỉnh mà trở mình,cuối cùng tỉnh dậy hẳn vì đau, rên rỉ thật dài.

Lông mi Đường Đường run lên, cậu từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, vô thức trở mình ngơ ngác, quay sang một bên thì cơ thể cứng đờ, khuôn mặt trong chốc lát vặn vẹo, phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn kéo dài.

​"Ah......"

​Toàn thân phía dưới đau nhức, tê dại, giống như từng khúc xương bị tháo ra rồi lắp ráp lại.

Quá tàn nhẫn, quá thú tính.

​Đường Đường hít một hơi thật sâu, trong đan điền cảm thấy ấm áp, sau khi tinh dương tràn vào cơ thể cậu đêm qua, chí cương chí dương khí bắt đầu chảy trong đan điền và kinh mạch của cậu, xua tan cảm giác lạnh buốt và đau đớn sau ma công phản phệ, cũng bớt được một chút nhức mỏi.

Cậu không thể ngồi dậy nên chỉ nhắm mắt lại, cố gắng hấp thụ luồng nhiệt như yêu nữ độc ác thải dương bổ âm, sau nửa giờ như vậy, cậu cẩn thận mở hai chân ra, ra khỏi giường, chộp lấy một bộ quần áo rồi mặc vào.

Nhưng vừa bước được một hai bước...

"Leng keng ——"

​Mắt cá chân của cậu bị lực cản lại, Đường Đường cứng ngắc cúi đầu xuống, còn chưa kịp xỏ giày, đôi chân trắng nõn đã đặt trên sàn, mắt cá chân cô đơn được buộc chặt bằng một sợi dây xích vàng rất mỏng và dài, kéo dài đến cuối giường.

"..."

​Sau khi tỉnh dậy, tất cả sự chú ý của cậu đều là tìm cách chạy, thậm chí còn không chú ý đến sợi dây xích.

Đôi chân trắng nõn của ma đầu đung đưa, sợi dây xích mảnh màu vàng sang trọng, khi đung đưa phát ra âm thanh nhẹ nhàng, tay nghề phù hợp với sở thích của giáo chủ, nhưng điều kiện tiên quyết là nó không bị khóa vào chân của chính mình. Khi cậu đang định xé sợi dây xích, chợt nhận ra điều gì đó, bèn dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Hôm nay nắng đẹp, chiếu vào ba người ở cửa một cách ấm áp, khiến những tên súc sinh nhân mô cẩu dạng này... khá đẹp mắt.

Đại ma đầu dùng từ "súc sinh" để miêu tả họ trong lòng, của quý kia hung hãn như vậy, nếu không phải thú vật thì có thể là gì?

Không khí trong phòng im lặng, Ôn Khanh Ẩn và nhóm người vừa trở về thì nhìn thấy kẻ vô tâm đang lẻn đi, ba người đứng ở cửa, còn kẻ vô tâm hai chân run rẩy chuẩn bị bỏ chạy thì nhìn nhau trong sự bối rối.

​Tịch Trần đi vào nhà trước, bế Đường Đường đang không đứng vững lên, vững vàng đi đến bên giường, lại nhét cậu vào ổ chăn: "Tỉnh rồi à? Cảm thấy không khỏe?"

"..." Đường Đường chớp mắt, nằm trên giường, nhìn Phật tử từ trên xuống dưới với ánh mắt kỳ lạ, sau lại như biết điều gì quan trọng, quay sang nhìn Ôn Khanh Ẩn đi vào, cùng Quân Ly đang ôm hộp thức ăn.

Trên cổ cả hai đều có dấu hôn, nhưng vết hôn của Ôn Khanh Ẩn sâu hơn còn của Quân Ly nông hơn.

Người trước ho mấy tiếng rồi đi vào cửa, yếu ớt dựa vào giường, u oán."Đồ vô tâm, lại chạy trốn nữa à?"

​Quân Ly đặt hộp thức ăn lên bàn, rót cho Đường Đường một tách trà, chuẩn bị đỡ cậu dậy. Đường Đường nhướng mi liếc nhìn hắn, không muốn để hắn đỡ, tự mình ngồi dậy uống trà rồi lại nằm xuống.

Cậu mặc bộ y phục đỏ mới, trông giống như bộ đồ được Ôn Khanh Ẩn chuẩn bị, gối mặt vào cánh tay, mái tóc đen buông xuống nhàn nhã, như một đóa hoa anh túc tản a mùi dâm mỹ kịch độc ."...Vô tâm? Tai phải xứng đáng với danh hiệu này, nếu không thì oan uổng lắm."

Mắt phượng của ma đầu hơi cong, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, khiến tâm trạng cậu dễ chịu hơn, trên môi nở một nụ cười nhẹ, nhưng nụ cười này không thuần khiết, như pha trộn một chút tà ác.

​Người đàn ông này chỉ chống tay lên đầu, y phục đỏ của cậu khiến cậu trông rất quyến rũ, cậu liếc nhìn mặt mấy người, cười khúc khích không rõ lý do rồi thản nhiên nói: "Này, các ngươi... thực sự thích ta à?"

Cậu luôn không biết xấu hổ, thẳng thắn hỏi làm khiến kiếm khách hơi cứng đờ, Phật Tử vẻ mặt bình tĩnh nhưng sau tai lại lan ra một chút màu đỏ mỏng manh, chỉ có Ôn Khanh Ẩn nhìn cậu một lát, cười buồn: "Đúng vậy, gặp người không tốt, bị bạc tình."

Nhưng dù bị bạc cũng không muốn quay đầu.

Đường Đường nghe xong không nói gì, chỉ chậm rãi ngồi dậy, lắc lắc sợi dây xích vàng trên mắt cá chân. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào xích vàng, làm mắt cá chân trắng nõn kia tản ra sắc dục. Họ bị nơi đó hấp dẫn ánh mắt, hơi nghiêng đầu thất thần nhìn chằm chằm vào chỗ kia.

"Các ngươi muốn nhốt ta lại à?"

​Giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng cổ của những người đàn ông chợt lạnh đi, Quân Ly quỳ xuống, lấy chìa khóa mở xích vàng, lòng bàn tay ôm lấy mắt cá chân, ngẩng đầu nhìn cậu.

"Không," kiếm khách mím môi: "Chúng ta vừa ra ngoài một lát, định quay lại mở khóa... Không phải là nhốt ngươi." Chỉ sợ ngươi tỉnh dậy lại bỏ chạy ra ngoài tìm người khác.

Đường Đường nhấc chân ra, không để ý đến lời nói ấm ức của kiếm khách, chậm rãi đi đến trước gương đồng, dường như muốn ngồi nhưng lại không dám ngồi, mãi đến khi Tịch Trần mang cho cậu một cái đệm, cậu mới chịu đau ngồi xuống: "Lại đây, chải tóc cho ta."

Tịch Trần và Quân Ly không cử động, người trước không biết chải tóc, người sau luôn đội ngọc quan, Ôn Khanh Ẩn bước tới, nhặt chiếc lược ngọc đứng ở phía sau cậu, vuốt lại mái tóc như lụa của cậu.

Hắn tự nhiên hiểu được ý tứ của mệnh lệnh vừa rồi, nhưng lại không biết Đường Đường có ý gì, đành phải chải tóc hỏi: "Giáo chủ đã biết tâm ý của chúng ta nhưng không có gì muốn nói sao?"

Đường Đường mông đau, ngồi hơi vặn vẹo, nhưng vì nhìn Ôn Khanh Ẩn hầu hạ, cậu đành nhịn, nhìn bóng người trên tấm gương đồng, khóe môi hiện lên một nụ cười tà ác, xấu xa nói: "Thần y muốn ta nên nói cái gì bây giờ? Nhưng đáng tiếc, ta chỉ muốn... các ngươi lấy lòng ta."

Trong giọng nói lười biếng của hắn tràn ngập sự bất cần, rõ ràng cậu rất xấu tính, nhưng ba người cũng không tức giận, họ biết rõ nhất kẻ vô tâm này là người như thế nào.

Ai lại không sẵn lòng hay không vui vẻ làm hài lòng vợ mình.

Ôn Khanh Ẩn cầm ngọc trâm lên, vấn mái tóc đen dài, nghe thấy lời này nhẹ nhàng cười nhẹ: "Được, vậy ta làm theo lời giáo chủ."

Chủ nhân của ngôi nhà này rất giàu có, chiếc gương đồng dùng để trang điểm được khảm đá quý, bề mặt sáng bóng của gương soi rõ người, ma đầu áo đỏ nhìn vào gương cũng không bỏ sót ánh mắt dịu dàng nào của thần y đang nhìn mình.

......

​Đường Đường bị họ làm quá trớn, ngày hôm đó cậu không ngồi nổi, Ôn Khanh Ẩn chải đầu xong cậu cũng không đứng dậy được, cuối cùng Quân Ly phải bế cậu lên giường. Ôn Khanh Ẩn xoa bóp cho cậu một hồi, nói chuyện một lúc, đại ma đầu xấu hổ nằm trên giường, ôm gối, ậm ừ với đôi tai đỏ bừng, không còn chút uy nghiêm như vừa rồi.

Sau sự việc này, giáo chủ cảm thấy mất mặt nên nằm trên giường nghỉ ngơi, rảnh rỗi ngồi chỉ tay năm ngón cho ba tên ngụy quân tử, được mấy lãnh tụ chính đạo hầu hạ cả thể xác và tinh thần.

Ngày này Ôn Khanh Ẩn đi giải quyết chuyện lớn nhỏ ở Thần Y cốc, Quân Ly đang giải quyết những trưởng lão chính đạo đến thăm hắn, Đường Đường chỉ có Phật tử hầu hạ.

Hòa thượng ngồi sau một chiếc bàn thấp chép kinh Phật, cậu lười biếng ngả ngớn bên cạnh, nhìn tướng mạo của hòa thượng rồi dùng chân đá vào người y.

"Này, hòa thượng."

​Tịch Trần dừng chép kinh Phật, cầm bút quay đầu nhìn Đường Đường.

Hòa thượng có khuôn mặt sạch sẽ, tăng y không một hạt bụi, ngồi trên nệm hương bồ chép kinh, đôi mắt đen trong suốt nhìn cậu đầy thắc mắc, trên gương mặt có chút từ bi và thiền y, thể hiện sự khoan dung với cậu.

Lưng của người đàn ông thẳng tắp dưới tăng bào, điều này càng làm cho ma đầu càng ngang ngược và lười biếng, giống như một con mèo lớn, dùng chân trần đá vào bắp chân của hòa thượng, nói: "Ta muốn ăn nho."

Tịch Trần đặt bút lông xuống, đi tìm đĩa trái cây, quay lại ngồi xuống nệm lần nữa.

Hạ mắt xuống, hắn bóc vỏ nho cho ma đầu lười biếng trước mặt, đưa phần thịt mọng nước lên môi.

Đường Đường nhàn nhã ăn nho, dùng đầu lưỡi liếm ngón tay của Tịch Trần, thản nhiên nhìn y bằng đôi mắt phượng nheo lại, dùng đôi môi gợi cảm mút đầu ngón tay y chùn chụt.

Bàn tay của Phật Tử trắng nõn, ngón tay thon dài như ngọc, khi thoát ra khỏi cái miệng nóng ẩm, đầu ngón tay đã lấm tấm một chút nước bọt trong suốt.

"A, vì sao thánh tăng lại đỏ mặt?"

​Ma đầu kia kinh ngạc, cười khẽ hỏi.

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co