[đam/H văn /np] (Q2) Xuyên vào truyện người lớn giành trai với nam chính
️🎧[STREAMER GIỌNG HAY].11
Chương 11
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Tờ giấy A4 vương vãi khắp nơi, toàn nội dung 18+, còn được thiếu niên chăm chỉ gạch những điểm chính và đánh dấu giọng điệu bên cạnh.
Đường Đường quay lưng lại với Phàn Tử Tấn, mặt mê man, mông của cậu kề sát vào đùi của người đàn ông, sự chênh lệch chiều cao gần 30cm khiến cậu ngồi trên đùi của người đàn ông mà ngón chân không chạm đất.
Sau vài giây nữa, cậu cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cúi đầu bẻ cánh tay đang ôm mình của Phàn Tử Tấn, hơi mất bình tĩnh.
"Anh làm gì vậy? Buông ra, buông em ra."
"Không, câu này sai rồi." Phàn Tử Tấn mỉm cười, ôm thiếu niên trong lòng sát hơn, bờ mông mềm mại dưới lớp quần jean dán chặt vào đũng quần phồng lên.
Thiếu niên trong ngực đột nhiên cứng đờ, đôi mắt đẹp giống như nai con sợ hãi, động tác bẻ tay hắn cũng ngừng, đầu ngón tay mát lạnh chạm vào người khẽ run lên, tựa hồ đang cố gắng hết sức che giấu sự hoảng sợ.
Ánh nắng chiếu vào phòng ghi âm, cửa sổ kính được điều chỉnh thành một chiều, Phàn Tử Tấn xắn ống tay áo sơ mi trắng, thản nhiên ngồi trên ghế sô pha da, còn thiếu niên mặc áo len màu trắng sữa thì ngồi trên đôi chân dài được bọc trong chiếc quần âu màu xám của hắn.
"Em phải nói..." Bàn tay xương xẩu luồn vào kẽ áo len màu trắng sữa, hơi thở phả lên lỗ tai nhạy cảm của cậu, thấp giọng cười dạy bảo: "Bệ hạ, buông thần ra đi,...... Cầu bệ hạ tha, tha cho thần đi."
Thân thể mềm mại dưới lòng bàn tay run lên, thiếu niên giống như một cái hồ lô bị xẻ miệng, bị ôm vào lòng vuốt ve mà không dám nói lời nào, Phàn Tử Tấn thì thào bên tai, tay còn lại sờ soạng đến quần cậu.
"Ư.. đừng!!"
Thiếu niên giả chết đột nhiên vùng vẫy, cậu thút thít muốn chạy trốn, lại bị hai cánh tay của hắn kéo trở về, giãy giụa thế nào cũng vô dụng, thấp bé như vậy có giãy cỡ nào cũng không ăn thua, từng mảnh quần áo bị ném xuống, đồ lót bằng vải bông nằm trơ trọi trên sàn nhà sạch sẽ.
"Ngoan, đừng nhúc nhích."
Hắn cởi thắt lưng, lấy ra dục vọng cứng ngắc nổi đầy gân xanh nhét vào khe hở giữa hai mông thiếu niên, khúc thịt đỏ tím chen vào nơi mềm mại, nhiệt độ mang đến khiến Đường Đường toàn thân run lên, nhưng người đàn ông lại thở dài hưởng thụ, cọ xát vào eo.
Cái gớm ghiếc kia không vừa, hiện ra một cái đầu to ở trước mặt hắn, đối lập với gậy thịt mềm mại hồng hào của thiếu niên, giống như một con sói hung dữ cùng một con cừu non ngoan ngoãn, thật sự khác nhau một trời một vực.
"Anh.. anh Phàn," Đường Đường cúi đầu nhìn dương vật đỏ tím ra vào trong hai chân trắng nõn của mình, giống như giãy giụa, nhỏ giọng cầu xin, "Đừng làm như vậy, em sợ... đừng mà."
"Sợ cái gì?"
Phàn Tử Tấn mỉm cười, thiếu niên trong vòng tay thơm tho mềm mại, hai chân ôm đồ vật vẫn không ngừng run rẩy, thoạt nhìn thật đáng thương, nhưng mà...
Hắn lại chẳng phải là người.
Người đàn ông rất bình tĩnh tự giác, tự phong cho mình danh hiệu cầm thú, dùng hai tay ôm eo thiếu niên, dễ dàng nhấc bổng cậu lên, quy đầu to lớn để trên lỗ nhỏ chảy nước ròng ròng.
Đường Đường lập tức bay lên không trung, giả vờ như bị bức bách giãy giụa, vặn eo nâng hông, giống như muốn thoát khỏi sự khống chế của bàn tay to, nhưng cặp mông trắng nõn lại run lên từng đợt thịt non mềm mại, một tiếng nức nở nho nhỏ trào ra khỏi cổ họng, kinh hãi: "Đừng... ...anh..anh Phàn, đừng mà, hức..."
"Suỵt, đừng sợ. . . Đoạn thở vừa nãy không tốt, chúng ta thực hành lại đi? Được không . . "
Phàn Tử Tấn ưỡn thẳng thắt lưng, đầu khấc to áp vào lỗ nhỏ của cậu vài cái, nơi hồng hào và chặt chẽ kia bị bóp phát ra tiếng "bốp bốp" thật lớn, xấu hổ mở miệng.
Nhét cả đầu quy đầu vào, tận hưởng cảm giác sung sướng khi được vách thịt bóp chặt, sau đó "baa" một tiếng rút ra, qua lại chơi đùa với thành ruột, sau vài lần, âm thanh thay đổi, dịch ruột tiết ra khiến khi đút vào phát ra một tiếng "phụt", thứ chất lỏng trong suốt chảy ra từ lỗ hậu một cách thèm thuồng, uốn lượn dọc theo cặp đùi săn chắc, thấm ướt bờ mông trắng nõn.
"Ư, Anh Phàn, thả em ra đi, xin anh thả em ra...."
Thiếu niên vẫn còn run lẩy bẩy, thực sự quá nhỏ bé, bị một người đàn ông cao hơn 1,9 mét ôm eo, đút vào lỗ sau, chỉ biết vùng vẫn đáng thương, lí nhí xin tha, nhưng tiếng nức nở càng khiến hắn phấn khích hơn.
Người đàn ông đột nhiên buông tay, Đường Đường không còn sức chống đỡ bỗng nhiên ngồi trên khúc thịt màu tím, nuốt thứ đó vào trong đến tận gốc.
"Phụt......"
"A ——!!"
Đường ruột chật hẹp ẩm ướt lập tức bị thứ nóng bỏng thô bạo kéo căng ra, miệng trực tràng sưng đỏ cắn chặt thân gậy, Đường Đường không kìm được hét lên, bụng nhỏ gồ lên hình dạng dương vật di chuyển bên trong, cậu run lẩy bẩy xụ lơ trong vòng tay người đàn ông, đôi chân treo lủng lẳng run rẩy, thật đáng thương.
Đồ chó, đồ... đồ chó!
Phàn Tử Tấn vòng tay qua eo cậu, hai chân quấn trong chiếc quần âu màu xám, tách đôi chân đang run rẩy của thiếu niên ra hai bên, để cậu mở rộng, mềm nhũn trong vòng tay của mình, eo hông điên cuồng thúc về trước, nắc vào lỗ cúc ngây ngô, thấp giọng chậm rãi nói: "Lão sư. . . Ngươi cắn trẫm đau quá."
"Vu Sơn mây mưa, hưởng thụ cực lạc ...... Trẫm làm như vậy có đúng không? Có làm lão sư cảm thấy sung sướng không? Lão sư......"
"Ngươi xem thử cho trẫm."
Da thịt mềm mại bị bóp tứ phía, nước dâm chảy ra ướt át trơn trượt, lỗ hậu như một cái động thiên thai, hút Phàn Tử Tấn đến sắp bay ra ngoài.
"Ư..không, ưm a, bụng...... A!!...... A a a!!"
Đường Đường khóc rống, hai tay không khỏi che cái bụng nhô ra, thân thể bị người đàn ông địt lắc lư, côn thịt nóng bỏng bành bạch quất, thịt ruột sưng đỏ, vừa đau vừa sướng rỉ nước nhờn.
Dương vật đỏ tía hung hãn xâm chiếm thành, ra vào vừa nhanh vừa mạnh, đè ép thành ruột phun nước xối xả xuống.
Phàn Tử Tấn thở dài một tiếng, mạnh mẽ ưỡn thẳng lưng, thở hổn hển ghé vào tai thiếu niên thì thầm bằng giọng nói thấm đẫm dục vọng: "Chỗ kia của lão sư ra nước thật nhiều, trẫm sung sướng cực kỳ......"
Người đàn ông vừa nói vừa dùng một đôi bàn tay to nắm lấy eo cậu, từ trên ghế sô pha đứng lên, bước qua đống giấy A4 vương vãi dưới đất, ôm thiếu niên trong lòng từng bước một đi tới trước thiết bị thu âm.
Thiếu niên cao chưa đầy 1,7m bị trói chặt vào dương vật khiến đầu ngón chân lủng lẳng không chạm đất, dương vật cắm vào trong quá sâu, cậu vừa khóc vừa van xin, nghẹn ngào: "Hức.. bụng sắp nổ tung rồi, anh.. Anh Phàn, a a! Anh, đừng..."
Phàn Tử Tấn bật thiết bị và nhập bản điện tử của bản thảo vào màn hình lớn phía trước, vòng tay qua eo của thiếu niên, áp hông vào bờ mông mềm mại, dập liên tục như muốn nghiền nát.
Hoàng đế bệ hạ Thiên hoành hậu duệ quý tộc thấp giọng dụ dỗ thiếu niên trong ngực đọc bản thảo, thấy cậu khóc lắc đầu, dương vật hung hăng đẩy về phía trước, thanh âm tràn đầy áp bức: "Không đọc?"
"A!! Đọc...em đọc..."
Cơ thể lơ lửng giữa không trung, cảm giác không có chỗ tựa thực sự không thoải mái, khuôn mặt trắng nõn của Đường Đường đỏ bừng, thân hình mảnh khảnh run rẩy, nuốt nước bọt mắng cẩu nam nhân, thanh minh Giọng nói nghẹn lại: "...ưm, ngài, .. Trái với luân thường đạo lý a!! Bệ hạ, đừng—! Buông ra, buông thần ra..."
"Lão sư nói gì vậy?"
Lỗ cực lạc siết chặt dục vọng của hắn, dương vật to lớn được vô số thịt mềm bao bọc, liếm láp tham lam thèm khát, Phàn Tử Tấn thở hồng hộc, bóp chặt thắt lưng thiếu niên, hắn ra sức nện thật thô bạo, thật tàn nhẫn, vắt ra vô số chất nhờn, giọng nói khản đặc mang theo tiếng thở hổn hển, dục vọng thấm đẫm từng câu chữ.
"Vu Sơn mây mưa là gì, trẫm còn chưa hiểu rõ mà...... Sao phải thả ngươi ra?"
"Ư!!"
Đường Đường mày mắt đầy ẩn tình, miệng há ra thở hổn hển, cao khoảng 1,6 mét như một con búp bê bằng vải bị đàn ông thô bạo địt, khoái cảm tích tụ khiến dương vật của cậu rỉ ra nước, dâm dục huơ hươ qua lại trong không khí.
"Biến... biến thái, điên, đồ điên!! Cưỡng hiếp... Bụng, bụng em đau quá, đau quá..." Cậu vừa khóc vừa thở hổn hển, bộ dạng giống như đã vỡ vụn, nhưng thực ra ruột dâm đói mà bóp chặt lấy dương vật, khoái cảm mãnh liệt như dòng điện khiến tiểu hồ ly sướng rùng mình.
Sướng quá, ưm...
Phàn Tử Tấn cười khẽ, càng địt mạnh hơn, hắn dùng hai tay túm chặt eo Đường Đường, nhấc bổng cậu lên, lại ấn cậu vào dương vật của mình, khúc thịt to lớn màu đỏ tím trượt qua lại trong cặp mông đào, quy đầu đánh thật nhanh vào điểm G, như muốn đập vỡ mảnh thịt đó, ép chất nhầy ra ngoài!
"A——! Không! Ư... sắp, sắp bắn!" Đường Đường vừa khóc vừa thở hổn hển, dương vật của cậu đang vung vẩy đột nhiên phun ra một dòng tinh dịch, Phàn Tử Tấn càng thở càng gấp, càng túm eo cậu nện mạnh hơn. Với những cú dập nhanh, cơ thể thiếu niên đẩy thẳng về phía trước, tinh dịch đứt quãng phun ra từng đợt.
Phàn Tử Tấn được cậu siết chặt bên trong rất sướng, thở hổn hển một lúc, kiên quyết căng ra đường ruột co giật, eo chó đực mạnh mẽ đóng cọc.
"Hưm, chặt quá... Dưới lớp áo quan uy nghiêm của lão sư lại là một bộ dáng dâm đãng như vậy. Không ai biết thừa tướng nước nhiều đến mức làm ướt ghế rồng, trẫm là người duy nhất!"
"Lão sư...... Ngươi là của trẫm."
Tấm kính trong phòng thu âm trở thành một chiều, nhân viên đi qua nhưng không ai nghi ngờ, vì sáng nay Phàn Tử Tấn đã nói hắn sẽ thu âm đoạn H nên khi nghe thấy một vài âm thanh lạ cũng không nghĩ nhiều, còn thầm khen diễn viên lồng tiếng mới rất được việc.
Nhưng họ không biết rằng đây không chỉ là một trận lồng tiếng đôi, mà là ... một trận giao phối.
Tiếng va chạm của da thịt, hòa lẫn với tiếng thở dốc của người đàn ông, tiếng rên rỉ bị kìm nén của thiếu niên, nước dâm chảy đầy sàn nhà, mùi tanh tưởi hòa lẫn với vị ngọt trong không khí, là liều thuốc kích dục mạnh nhất trên đời.
Quần âu màu xám ôm lấy đôi chân dài cường tráng, đôi giày da màu đen lấm tấm chất nhầy. Một đôi bàn chân trắng muốt khác thòng xuống phía trước, ngón chân cố gắng chạm đất, nhưng chủ nhân đôi chân này chênh lệch quá nhiều... nên chỉ có thể với lên giày da, rùng mũi chân trắng nõn ẩn hiện sắc tình.
Dục vọng được thịt mềm đỏ tươi mút lấy, giống như vô số chiếc lưỡi nhỏ liếm láp cán gậy, eo chó đực tràn đầy khí lực đánh vào điểm G đang co giật, làm cả vách ruột cuộn trào như điên, bên ngoài cửa hang nước cũng đã ước dầm.
Thiếu niên lùn như vậy, bị Phàn Tử Tấn ôm lấy làm tình, ngón chân còn không chạm đất, thân thể non nớt săn chắc run rẩy, động thiên thai ẩm ướt nóng ẩm làm xương cụt hắn tê dại, Phàn Tử Tấn thở hổn hển, tăng tốc nhanh hơn, đâm thiếu niên phía trên nhô ra một cục cứng khỏi bụng, kêu khóc như một con thú con.
"A! Bụng.... Ư ư ư, đau quá, hức, không được! Ư... Chết mất, a! Chết mất——!"
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt thiếu niên đang nhón chân nhón gót nhìn ô cửa kính, đôi mắt mờ sương, người đi lại bên ngoài liên tục khiến cậu tức khắc thắt chặt vách ruột, khiến người đàn ông rên rỉ sung sướng.
Thở hổn hển, Phàn Tử Tấn nhìn theo ánh mắt của cậu, nhìn thấy cửa sổ một chiều bên kia, đột nhiên cười lên vài tiếng, hai tay ôm eo, dùng dương vật thúc vào thiếu niên, càng đi về phía cửa sổ thủy tinh vách ruột càng siết hắn chặt hơn.
Cuối cùng họ ngừng lại trước cửa sổ kính một chiều, người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi trắng và quần tây màu xám ôm một thiếu niên cao 1,6 mét nhỏ xinh, vòng eo cường tráng dưới lớp sơ mi nắc lên tục, dương vật hung dữ rút ra như một cái đuôi thịt rồi đút thật mạnh vào cặp mông trắng nõn, nước dâm bị ép ra "phụt" một tiếng.
"A ——!!"
Đường Đường không chịu nổi khoái cảm mà phát khóc, người đàn ông đi qua bên ngoài hơi khựng lại, ghé vào cửa sổ thủy tinh một chiều như đang xem thử bên trong. Cậu nhìn thấy như vậy, đột nhiên cắn chặt môi, cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ.
"Suỵt..."
Phàn Tử Tấn hai mắt đầy điên cuồng, khoái cảm muốn bắn từ xương cụt truyền vào dây thần kinh, hắn giống như dã thú động dục, điên cuồng dập hông, vỗ mông thịt của cậu lay động ra từng đợt da thịt mềm mại, hoàng đế hơi thở đã không ổn định: "Cung nhân đang canh giữ ở ngoài điện, ách, lão sư cần phải nhẹ giọng chút."
Đường Đường sắp bị hắn địt đến chết, run rẩy xuất tinh, tất cả đều bắn tung tóe lên mặt kính, dương vật bán cương của cậu nhỏ giọt, mũi chân không chạm đất cuộn tròn không chịu nổi.
Trên cửa sổ thủy tinh mơ hồ in bóng khuôn mặt ửng hồng của thiếu niên, đôi mắt đẹp mê ly, ngậm xuân thủy nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng khóc nho nhỏ tràn đầy đau đớn cùng vui sướng, hé miệng chảy nước bọt, bộ dạng đã bị địt đến choáng váng.
Phàn Tử Tấn thật sự thích chết vẻ ngoài này!
Hai tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, cử động eo hông dập nhanh như chó điên, cặp mông hếch lên của Đường Đường bị xương hông vỗ đến sưng đỏ, từng đợt thịt sóng gợn lên thảm thiết, khoái cảm chết người chồng chất lên nhau rồi phát nổ.
Thiếu niên trong ngực liều mạng xuất tinh, Phàn Tử Tấn cuối cùng cũng thở hổn hển: "Hưm, bắn rồi!! Bắn toàn bộ tinh hoa vào trong lão sư!!..." Khúc gân to đập thình thịch điên cuồng, đâm vào phần sâu của khoang bụng, căng ra thành ruột chín rục đang co giật, phun ra từng dòng đặc sệt! !
"Hưm!!"
Tinh dịch dâng trào trong lỗ hậu đang cực khoái, từng chút một lấp đầy bụng cậu, Đường Đường mềm nhũn trong vòng tay người đàn ông, há miệng thở dốc, tựa hồ muốn gào khóc, phát tiết cảm giác căng đầy ở bụng, nhưng cuối cùng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, chỉ tràn ra những âm thanh vỡ vụn.
Đáng thương, lại quyến rũ.
Áo sơ mi trắng của người đàn ông hơi xộc xệch, quần tây màu xám thấm ướt vài vết dịch ruột, mà thiếu niên được hắn ôm trong lòng thì hoàn toàn trần trụi, thân thể trắng nõn mềm mại run rẩy, bụng phập phồng như một cô vợ nhỏ dâm đãng đang có bầu, những ngón chân yếu ớt khuỵu xuống nhưng vẫn không thể chạm sàn.
./.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co