Truyen3h.Co

[Đam mỹ] BỊ TƯỚNG QUÂN VÔ SỈ YÊU TỪ CÁI NHÌN ĐẦU TIÊN

CHƯƠNG 27.1: TIỄN BIỆT

-hoathienthanh-

Đến giờ Mão [5h], Tiết Phùng Châu mở mắt.

Hắn ôm chặt Tô Thầm vào lòng theo thói quen. Thiếu niên đang ngủ say chợt nhíu mày lẩm bẩm cái gì đó. Thấy vậy, Tiết Phùng Châu nhẹ nhàng buông lỏng tay ra.

Lông mi của thiếu niên vừa mỏng vừa dài lại cong vút, khi mở mắt thì xinh đẹp tuyệt trần, khi nhắm lại thì ngoan ngoãn, an tĩnh.

Tiết Phùng Châu lấy ngón tay chạm lên nốt chu sa giữa mày của Tô Thầm, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt y như thể muốn khắc sâu hình bóng y vào lòng trước khi rời đi. Mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng động, hắn mới lưu luyến thu hồi tầm mắt, và lấy y phục trên bình phong mặc vào.

Thiếu niên trên giường trở mình, môi mấp máy gọi: "Tiết Phùng Châu......"

Tiết Phùng Châu xoay người lại, thấy Tô Thầm đang dụi mặt vào gối, một bên mắt nửa mở nửa che mà nhìn hắn một cách mơ màng.

"Ta làm ngươi tỉnh à?" - Tiết Phùng Châu đi tới mép giường rồi cúi xuống, khẽ nói: "Lỗi của ta."

Tô Thầm vẫn chưa tỉnh táo: "Sao ngươi lại ra khỏi giường?"

Thiếu niên vẫn còn ngái ngủ nên nói bằng giọng mũi nghèn nghẹn, nghe nũng nịu như thể đang làm nũng. Trái tim Tiết Phùng Châu như muốn tan chảy, hắn không nhịn được mà hôn lên khóe môi của Tô Thầm: " Hôm qua đã nói với tiểu công tử rồi mà, ta sẽ rời kinh một khoảng thời gian."

"Ồ." - Tô Thầm cố gắng mở mắt: "Rời kinh, rời kinh làm gì......khi nào đi?"

"Đợi chút." - Tiết Phùng Châu bật cười, duỗi tay che mắt Tô Thầm lại: "Tiểu công tử ngủ đi, chờ ngươi ngủ ta mới đi."

"Đêm qua, giận ngươi, ta muốn......" - Tô Thầm lẩm bẩm, giọng nói càng ngày càng nhỏ: "Ta muốn tiễn ngươi."

Chỉ vài chữ ngắn ngủi đập vào màng nhĩ đã đủ khiến trái tim Tiết Phùng Châu đập thình thịch, hắn vừa hồi hộp vừa mong chờ.

Yết hầu lăn lộn, hắn nói: "Ta phải đi sớm, không tiện gọi ngươi dậy. Tiểu công tử muốn tiễn ta đã đủ khiến ta vui sướng rồi, rất rất vui."

Tô Thầm có chút ngây ngốc.

"Tiểu công tử." - Tiết Phùng Châu đặt một con dao găm ở đầu giường: "Mấy ngày tới không có ta bên cạnh, ngươi phải tự bảo vệ chính mình cho tốt", Lâm Vu cũng sẽ bảo vệ ngươi.

Tô Thầm mơ hồ ừm một tiếng.

"Dao găm này tặng ngươi để phòng thân." - Tiết Phùng Châu tiếp tục nói: "Nếu có ai bắt nạt ngươi thì hãy dùng nó."

Tô Thầm giơ tay bụm miệng Tiết Phùng Châu lại: "Ồn ào."

"......" - Tiết Phùng Châu hôn vào lòng bàn tay của Tô Thầm: "Ta không nói nữa, ngươi mau ngủ đi."

"Ngươi cũng ngủ." - Tô Thầm nhắm mắt lại, đầu óc bị cơn buồn ngủ nhấn chìm: "Ngủ."

Đáy mắt Tiết Phùng Châu hiện lên ý cười dịu dàng: "Bây giờ ta không ngủ được. Nếu tiểu công tử muốn ta ngủ cùng thì chờ ta về nhé, sau này sẽ ngủ chung giường với ngươi mỗi ngày."

"Ừm......."

"Mau ngủ đi." - Tiết Phùng Châu lại nói: "Ngươi ngủ rồi ta mới đi."

"Khi nào đi thì gọi ta......" - Tô Thầm dụi mặt vào tay Tiết Phùng Châu: "Gọi ta......tiễn ngươi."

Tiết Phùng Châu kiên nhẫn ngồi chờ Tô Thầm ngủ say, sau đó mới rời khỏi phòng. Hắn leo qua tường viện rồi dừng bên ngoài phủ Thừa tướng, nhìn về phía Lâm Vu: "Những ngày ta không có ở đây, ngươi nhất định phải bảo vệ tốt Tô công tử."

Lâm Vu nói: "Tướng quân yên tâm, thuộc hạ có chết cũng không để công tử mất một sợi tóc."

Tiết Phùng Châu: "...... Ngươi sống thì tốt hơn."

Lâm Vu gãi đầu cười khờ khạo, hỏi: "Tướng quân, thuộc hạ có cần báo cáo toàn bộ hành tung của công tử cho tướng quân không?"

Tiết Phùng Châu do dự một lúc.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Thầm, nhiệm vụ hàng ngày của Lâm Vu đã chuyển thành trông coi Tô Thầm thay hắn, sau đó kể lại mọi chuyện về Tô Thầm cho hắn nghe. Cho nên hắn mới có thể luôn xuất hiện bên cạnh Tô Thầm mỗi khi y cần, hắn không cảm thấy làm như vậy là sai.

Mọi chuyện liên quan đến Tô Thầm phải được hắn nắm rõ trong lòng bàn tay, như vậy hắn mới cảm thấy an tâm. Nhưng hiện tại suy nghĩ lại, Tiết Phùng Châu mơ hồ nhận ra nếu tiểu công tử biết bản thân luôn bị người của hắn theo dõi, chắc chắn y sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn.

"Tướng quân?" - Lâm Vu lại gọi một tiếng.

Tiết Phùng Châu cố nén nỗi bất an khó hiểu trong lòng, vẻ mặt bình tĩnh: "Được, cứ viết thư cho ta, tuyệt đối không để tiểu công tử nhìn thấy ngươi và những người khác. Chỉ khi tiểu công tử gặp nguy hiểm, các ngươi mới có thể xuất hiện, còn không nhất định phải ẩn núp."

Tiết Phùng Châu quyết định vẫn để Lâm Vu tiếp tục theo dõi, nắm rõ mọi hành động của y đã dần trở thành thói quen của hắn. Tiết Phùng Châu nghĩ, chỉ cần không bị tiểu công tử phát hiện là được, chỉ cần không bị phát hiện......

"Rõ!" - Lâm Vu đáp: "Thuộc hạ tuyệt đối không để tiểu công tử phát hiện."

Tiết Phùng Châu gật đầu, xoay người nói: "Nếu tiểu công tử đi chơi cùng Thẩm Hoàn Chi, tốt nhất nên nghĩ cách phá đám......Ta chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là đảm bảo an toàn cho tiểu công tử."

Lâm Vu bước vài bước theo sau Tiết Phùng Châu, hỏi: "Tướng quân, nếu tiểu công tử thật sự phát hiện ra bọn thuộc hạ, vậy thì phải làm sao?"

"Ngươi có thể cắn lưỡi tự vẫn." - Tiết Phùng Châu thản nhiên nói: "Tóm lại không được để tiểu công tử biết ngươi đang theo dõi y."

"Với quan hệ hiện tại giữa tiểu công tử và tướng quân, tướng quân đâu cần phải theo dõi sát sao như vậy? Thuộc hạ thấy tiểu công tử cũng rất để ý ngài, đêm qua không có đuổi tướng quân đi......"

Nói tới đây, Lâm Vu không khỏi chột dạ, vội giơ tay che miệng lại. Hắn thề hắn không hề cố ý nghe lén tướng quân và Tô công tử nói chuyện, chỉ là vô tình...vô tình, vô tình nghe được vài câu trước lúc rời đi.

Tiết Phùng Châu lạnh lùng liếc Lâm Vu: "Nếu tiểu công tử viết thư cho ta, ngươi có thể chặn người đưa thư giữa đường rồi trực tiếp chuyển tới cho ta. Đợi người đưa thư thì chậm quá."

Lâm Vu vội vàng gật đầu, tỏ ý mình nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Tiết Phùng Châu quay đầu nhìn bức tường viện cao chót vót: "Ngươi đi đi, ta phải đi đây."

Lâm Vu tuân lệnh rồi bật nhảy lên thành tường.

Lúc này, trong phủ Thừa tướng đã bắt đầu rộn rã tiếng người.

_____

Tô Thầm lại nằm mơ.

Cảnh tượng Tiết Phùng Châu ngã gục xuống tuyết lại hiện ra trước mắt, máu của hắn nhuộm đỏ tuyết trắng, cây trường thương nằm quạnh quẽ bên cạnh chủ nhân của mình.

Y không thể làm gì ngoài trơ mắt nhìn thi thể của Tiết Phùng Châu bị chôn vùi dưới tuyết. Y chạy tới đào lớp tuyết kia lên, nhưng đã không còn dấu vết nào cả. Tô Thầm muốn gọi tên Tiết Phùng Châu nhưng cổ họng không thể phát ra tiếng, y nhận ra mình đang ở trong mơ.

Đại tướng quân danh tiếng lẫy lừng của Tấn Quốc cứ như vậy bị chôn vùi trong tuyết, không hề để lại dấu tích gì.

Tiết Phùng Châu chết, Thái tử bị sát hại, triều đại Tấn nâng đỡ Lục hoàng tử đăng cơ, đó cũng là nhi tử duy nhất còn sống sót của tiên đế. Tuy nhiên, Tô Thầm biết vị Lục hoàng tử này chưa ngồi trên ngai vàng bao lâu thì bị quân khởi nghĩa giết chết.

"Tiết Phùng Châu đã chết, Tấn Quốc lâm nguy" - Y nghe thấy Tô Thừa tướng thở dài: "Công thần trung tướng chết dưới sự nghi kỵ của đế vương, thật đáng buồn......Đã đến lúc ta cáo lão hồi hương rồi."

Tô Thầm cúi xuống, nhìn thấy ngón tay mình trong suốt thì biết bản thân vẫn đang nằm mơ, y cũng nhận ra giấc mơ này hẳn là dòng lịch sử ban đầu.

Phụ thân cáo lão hồi hương, vậy y đang ở đâu?

Tô Thầm đi theo Tô Thừa tướng về phủ, cảnh vật tiêu điều khiến y sững sờ một lúc lâu. Trong phủ......không có bóng dáng của y, cũng không có bóng dáng của Mạnh Tụ Ngọc.

Tô Thầm mơ màng mở mắt, vô thức sờ vào chỗ nằm bên cạnh, thật lạnh lẽo.

...... Tiết Phùng Châu đi rồi?

Cảnh tượng Tiết Phùng Châu bị chôn vùi trong tuyết kích thích tâm trí Tô Thầm, y bật dậy gọi lớn: "Tùy Ý!"

Tùy Ý nhanh chóng đi vào: "Sao vậy công tử? Người đói bụng ạ?"

"Không phải." - Tô Thầm nhận ra mình phản ứng hơi thái quá nên đè xuống nét mặt: "Ta muốn hỏi bây giờ là mấy giờ."

"Là giờ Tỵ [9h] ạ." - Tùy Ý vừa nói vừa quan sát giường của Tô Thầm. Nàng cảm thấy khó hiểu, rõ ràng nàng nhớ chăn nệm trên giường công tử ngày hôm qua không phải bộ này. Tùy Ý luôn phụ trách thay chăn và ga giường cho Tô Thầm, nàng không bao giờ dùng loại chăn có hoa văn và màu sắc sặc sỡ, chúng được đặt trong tủ chỉ để phòng hờ thôi.

Tại sao.......công tử lại đột nhiên thay đổi chăn đệm?

"Ngươi có biết..." - Tô Thầm không biết suy nghĩ của Tùy Ý, cảm thấy hỏi chuyện này thì hơi ngượng: "Ngươi có biết chuyện Tiết Phùng Châu phải rời Vọng Kinh hôm nay không?"

Tùy Ý ngẩn ra, ngay sau đó đáp: "Nô tỳ có nghe nói."

"Ồ..." - Tô Thầm chậm rãi khoác áo ngoài vào: "Vậy ngươi biết sáng nay hắn phải rời đi lúc mấy giờ không?"

"Nô tỳ không rõ lắm, hình như là giờ Mão. Công tử hỏi cái này làm gì?" - Tùy Ý hỏi.

"......"

Tô Thầm im lặng một lúc. Hôm qua y vốn định hỏi giờ, nhưng rốt cuộc bị Tiết Phùng Châu nháo một hồi nên quên mất. Sáng này khi y nửa tỉnh nửa mơ, hình như có thấy Tiết Phùng Châu đang mặc quần áo, hắn còn nói gì đó với y thì phải......

Là mơ sao?

Chắc vậy.

Mơ?

Ánh mắt Tô Thầm chuyển tới chiếc tủ đầu giường, một thanh dao găm lặng lẽ đặt ở đó, tỏa ra hàn khí.

"Đây không phải dao găm của Tiết tướng quân sao?" - Tùy Ý cảm thấy kỳ lạ: "Sao nó lại ở đây?"

Tô Thầm dụi mắt, dường như vẫn còn chút ấm áp vương vấn, ký ức trong đầu dần trở nên rõ ràng. Y cầm lấy dao găm, ngơ ngẩn nhìn một lúc lâu: "Tiết Phùng Châu......đi rồi sao?"

"Bây giờ chắc đã đi rồi." - Tùy Ý nhìn sắc trời bên ngoài: "Lúc này có lẽ đã ra tới cổng thành."

Đang ở cổng thành? Tô Thầm tính toán thời gian rồi nhìn Tùy Ý, nói: "Ta muốn ra ngoài."

"Nhưng công tử vẫn chưa ăn sáng." - Tùy Ý nói: "Nô tỳ sẽ lập tức bảo nhà bếp mang bữa sáng đến cho công tử."

"Không cần, dẫn ngựa đến đây cho ta." - Tô Thầm khoác đại một chiếc áo choàng lên người: "Ta sẽ đi một mình, ngươi không cần đi theo."

"Nhưng mà cưỡi ngựa......" - Tùy Ý lo lắng: "Lần trước công tử đã suýt ngã ngựa."

"Sẽ không ngã nữa đâu." - Tô Thầm lấy lại bình tĩnh: "Ta muốn tiễn hắn, ta có chuyện muốn nói với hắn."

"Hắn? Tiết tướng quân ạ?" - Tùy Ý hỏi.

Tô Thầm mím môi: "Dẫn ngựa tới đây."

Tùy Ý bất đắc dĩ, đành phải đi lấy ngựa cho Tô Thầm, nhưng để y cưỡi ngựa một mình ra ngoài thì không được, thế nên nàng cũng chạy theo sau: "Dù sao đi nữa nô tỳ vẫn phải đi theo công tử."

Lần này Tô Thầm chỉ ừ một tiếng rồi nhảy lên ngựa. Nhớ tới lần trước suýt ngã ngựa, y theo bản năng nắm chặt dây cương, hít sâu một hơi rồi vung roi: "Đi——"

Áo choàng sau lưng bay phấp phới trong gió, Tô Thầm nhìn thẳng về phía trước, thúc ngựa đi về hướng cổng thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co