Truyen3h.Co

[Đam mỹ] BỊ TƯỚNG QUÂN VÔ SỈ YÊU TỪ CÁI NHÌN ĐẦU TIÊN

CHƯƠNG 28.1: BẰNG HỮU

-hoathienthanh-

Tiết Phùng Châu vừa đi, Tô Thừa tướng liền mừng rỡ ra mặt, liên tục nói với Mạnh Tụ Ngọc rằng sát thần cuối cùng cũng đi rồi.

Mạnh Tụ Ngọc đang tính toán sổ sách, bất đắc dĩ thở dài: "Đại nhân, ông đừng quấy rầy ta nữa được không? Ông rảnh rỗi như vậy, có thể đi thăm nhi tử ngoan của chúng ta không?"

“Ta cũng muốn đi thăm, nhưng quan hệ giữa Triều Triều với Tiết Phùng Châu rất tốt. Lỡ ta vui mừng quá trớn trước mặt con làm con nó giận thì sao?” - Tô Thừa tướng buồn rầu.

“Vậy ông đừng có vui mừng quá trớn.” - Mạnh Tụ Ngọc không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú lật lật sổ sách: “Tiết tướng quân vì Đại Tấn mà chịu khổ nhiều như vậy, chẳng hiểu ông bất mãn cái gì với người ta.”

Tô Thừa tướng: “……”, bất mãn cái gì? Đương nhiên là bất mãn rất nhiều việc. Nhưng ông không thể không thừa nhận Tiết Phùng Châu chính là trụ cột của Tấn Quốc. Chỉ cần có Tiết Phùng Châu ở đây, ít nhất Đại Tấn sẽ không bị ngoại bang nào xâm phạm.

Tô Ý khẽ thở dài: “Hắn đã giết Thái Tử ngay trước mắt ta, ta không thể không xem xét hắn có thực sự là trung thần hay không. Lỡ hắn có suy nghĩ không an phận nào đó, chỉ sợ……”

Mạnh Tụ Ngọc nhíu mày: “Phu quân cẩn thận lời nói.”

“Ta chỉ nói trước mặt bà thôi.” - Tô Thừa tướng xua xua tay: "Tuy người này hành xử kỳ quặc, nhưng cho đến hiện tại, xem ra hắn thật sự không có suy nghĩ đó... Thôi được rồi, dù sao hắn cũng từng ra chiến trường, nên hành động cực đoan cũng là chuyện thường tình. Ta chỉ hy vọng hắn đừng làm hại Triều Triều."

Mạnh Tụ Ngọc nói: "Kể từ khi Triều Triều và Tiết tướng quân quen biết, Tiết tướng quân thỉnh thoảng vẫn sai người đến phủ Thừa tướng tặng quà. Bây giờ trong kho có rất nhiều món đồ tốt cho sức khỏe của Triều Triều. Ta nghĩ hắn thật sự có thành ý với Triều Triều."

Tô Thừa tướng khó chịu: “Phủ chúng ta đâu có thiếu mấy món đồ đó, sao lại nhận của hắn làm gì?”

Mạnh Tụ Ngọc: “Nếu không nhận, người đưa quà sẽ đứng trước cổng nhà ta cả ngày. Người ta là tướng sĩ vào sinh ra tử vì Đại Tấn, ta đâu thể làm nhục họ như vậy được."

Tô Thừa tướng hừ lạnh một tiếng: “Tiết Phùng Châu này nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.”

“Ta lo Triều Triều sẽ thấy buồn chán, mấy môn sinh của ông có ai cùng tuổi con nó không, dẫn Triều Triều ra ngoài gặp gỡ dạo chơi đi?”
______

Mưa phùn cuối xuân rơi rào rạt, Tô Thầm đứng dưới mái hiên, nhìn những giọt mưa tí tách rơi xuống. Y đưa tay ra hứng, nước mưa đọng lại trong lòng bàn tay rồi chậm rãi lan ra. Y quay đầu nhìn thoáng qua khung cảnh ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy hôm nay thích hợp để vẽ tranh.

Tiết Phùng Châu đi rồi nên Tô Thầm đã kêu người hầu dỡ bỏ niêm phong cửa sổ, dù có niêm phong thì cũng không ngăn được Tiết Phùng Châu lẻn vào phòng y. Vậy nên cần gì phải làm khó chính mình, ở mãi trong một căn phòng âm u cũng bức bối khó chịu.

“Công tử, gió mát quá.” - Tùy Ý cầm thư đi vào, thấy Tô Thầm đang đứng bên cửa sổ thì đi lấy áo choàng cho y: “Mấy ngày nay tinh thần của công tử không tốt lắm, nhỡ bị bệnh thì phải làm sao?"

Sau khi tiễn Tiết Phùng Châu đi, Tô Thầm quay về liền cảm thấy cả người uể oải, nhưng mời thầy lang xem thử thì không có bệnh gì nên đành bỏ qua. Y nhờ Tùy Ý thắt dây lưng, đồng thời nói mình không sao.

“Tiết tướng quân gửi thư tới.” - Tùy Ý giơ lá thư ra: “Công tử muốn đọc không ạ?”

Tô Thầm cầm lấy, thấy bức thư khá nặng thì hơi nghi ngờ: "Lá thư... dày thế sao?", không biết Tiết Phùng Châu viết cái gì nữa.

Tô Thầm mở lá thư đọc kỹ, nhưng chưa được vài dòng thì nghiến răng.

Tiết Phùng Châu không cần phải kể chi tiết như vậy, y đâu có nhu cầu biết hắn nghĩ gì, làm gì hàng ngày.

Nam nhân này viết thư không hề kiêng dè chút nào.

Lật qua vài trang, Tiết Phùng Châu cuối cùng nhắc đến tình hình thổ phỉ, còn nói bản thân không có thời gian nghỉ ngơi, rồi là hy vọng tiểu công tử sẽ hồi âm, vân vân.

Cơn giận ban nãy tan biến, Tô Thầm cất thư đi, rồi nhìn Tùy Ý: “Lấy giấy bút lại đây cho ta.”

“Công tử muốn viết thư hồi âm cho Tiết tướng quân ạ?” -  Tùy Ý hỏi.

Tô Thầm hơi cong khóe mắt: “Ừm.”

Tùy Ý thoáng thấy Tô Thầm mỉm cười, nàng vui vẻ nói: “Công tử thực sự để ý đến Tiết tướng quân.”

Tô Thầm khẽ ha một tiếng: “Thực sự để ý sao? Ta cũng không biết bản thân có thích hắn hay không, chỉ cảm thấy ở bên cạnh hắn khá vui vẻ……Có lẽ ta cũng hơi thích hắn.”

“Tiết tướng quân rất biết cách chăm sóc công tử.” - Tùy Ý ở bên cạnh mài mực: “Tuy trước đây nô tỳ luôn cảm thấy Tiết tướng quân quá đáng, nhưng ngài ấy đối xử với công tử rất tốt. Lúc công tử giận Tiết tướng quân hai ngày liền, nô tỳ thấy tướng quân cũng có chút buồn bã."

Ánh mắt Tô Thầm hơi đảo qua: “.......Lúc đó hắn quá đáng thật mà.”

Quan trọng hơn là, khi ấy Tô Thầm không hề suy nghĩ theo hướng đó, nên hành động của Tiết Phùng Châu khiến cho y sốc toàn tập, đương nhiên sẽ có cảm giác bị Tiết Phùng Châu phản bội lòng tin.

Tùy Ý không biết chuyện gì đã phát sinh sau khi Tô Thầm ngã ngựa, chỉ biết khi y trở về mặt mũi hoàn toàn trắng bệch. Khi ấy nàng còn oán giận Tiết Phùng Châu, cảm thấy quả nhiên không thể tin tưởng người này.

Tô Thầm phác họa một gốc đại thụ trong sân vào bức thư.

“Sao công tử lại vẽ cái này?” - Tùy Ý thấy kỳ lạ: “Công tử muốn gửi kèm nó cho Tiết tướng quân sao?”

Tô Thầm ừ một tiếng, lông mày khẽ nhướng lên, mỉm cười: "Ta muốn chia sẻ với hắn."

Nếu ở thời hiện đại thì chỉ cần chụp ảnh là được, nhưng đây là thời cổ đại nên còn nhiều hạn chế, vẫn may là y biết vẽ.

Tùy Ý không nhịn được cười: "Nếu công tử muốn vẽ lại tất cả những gì mình thấy rồi gửi cho Tiết tướng quân, e rằng số lượng thư mà tướng quân nhận mỗi ngày sẽ không đếm xuể mất."

Tô Thầm khẽ mím môi: "Ta đâu có định vẽ lại tất cả những gì mình thấy rồi gửi cho hắn. Ta chỉ cảm thấy lúc hắn rời đi, lá trên cây không được tươi tốt như bây giờ..."

“Nhưng tướng quân mới đi có mấy ngày thôi mà.”

Tô Thầm: “……”

Đúng vậy, Tiết Phùng Châu chỉ mới đi có vài ngày. Tuy vậy, Tô Thầm lại có cảm giác hắn đã đi lâu rồi. Mới ngày nào còn thấy Tiết Phùng Châu quấn lấy y, giờ hắn đi rồi y lại cảm thấy nhớ.

Cảm giác này thật kỳ lạ.

"Nếu hắn đi trấn áp thổ phỉ, chắc hẳn phải có tin tức từ triều đình." - Tô Thầm nói: "Khi nào có dịp ta sẽ hỏi phụ thân."

Vừa dán thư xong, bên ngoài có người cầm ô đi vào dưới cơn mưa.

“Hình như là Thẩm đại nhân và Lộ đại nhân.” - Tùy Ý cầm lấy lá thư: “Nhưng hai người họ đến giờ này làm gì nhỉ? Còn đi cùng nhau nữa? Không phải quan hệ giữa họ không tốt sao?”

“Đợi mưa tạnh rồi hẵng gửi thư.” - Tô Thầm dặn dò Tùy Ý rồi đứng dậy mở cửa.

Quả nhiên là Lộ Cảnh Hủ và Thẩm Hoàn Chi, Tùy Ý hành lễ với họ rồi đi vòng qua hành lang. Ánh mắt Thẩm Hoàn Chi lướt qua lá thư trên tay Tùy Ý.

Lộ Cảnh Hủ lạnh lùng thu dù lại, bước vài bước đến bên cạnh Tô Thầm: “Triều Triều, ta tới tìm đệ.”

“Trời còn đang mưa, sao hai người lại đi cùng nhau?" - Tô Thầm nhìn họ từ trên xuống dưới: "Quần áo của hai người có ướt không?"

“Không có.” - Sắc mặt Thẩm Hoàn Chi bình tĩnh: “Ta không phải đi cùng hắn, chỉ là trùng hợp gặp nhau ở bên ngoài.”

“Triều Triều, đệ thân thiết với tên họ Thẩm này khi nào vậy?” - Lộ Cảnh Hủ cười nhưng giống như đang nghiến răng nghiến lợi: “Ta còn nghe nói hắn hẹn đệ đi chơi thuyền vào Hội hoa xuân?”

Tô Thầm gật đầu: “Ừm, đã hẹn rồi.”

“Đương nhiên là sau khi ngươi rời khỏi kinh thành.” - Thẩm Hoàn Chi trả lời câu hỏi của Lộ Cảnh Hủ rồi đi đến bên cạnh Tô Thầm, giọng nói nhẹ nhàng: “Sắc mặt ngươi không tốt lắm.”

Tô Thầm sờ lên mặt, nói: “Có lẽ do không ngủ ngon.”

“Ngươi cần nghỉ ngơi không?” - Thẩm Hoàn Chi hỏi.

“Không cần.” - Tô Thầm nói: “Ngồi xuống trước đi.”

Thẩm Hoàn Chi ngồi xuống, sau đó hắn rót nước cho Tô Thầm, sẵn tiện hỏi Lộ Cảnh Hủ: "Uống trà hay nước lọc?"

Lộ Cảnh Hủ trừng mắt nhìn hành động của Thẩm Hoàn Chi: “Đây là phòng của Triều Triều, ngươi dựa vào đâu mà xem mình như chủ nhà?”

Tô Thầm: “……”

Thẩm Hoàn Chi nhìn thoáng qua Tô Thầm, cười nhạt: "Đến nhiều nên quen."
Đến nhiều nên quen.

Ngắn ngủn bốn chữ nhưng đủ để chọc giận Lộ Cảnh Hủ: “Ngươi đúng là không có liêm sỉ, đừng tưởng rằng bá phụ hơi chú ý đến ngươi một chút, ngươi liền cho rằng bản thân đã trở thành người của phủ Thừa tướng.”

Tô Thầm nhíu mày: “Quan Nam, huynh……”

“Triều Triều, Thẩm Hoàn Chi đang lừa gạt đệ đó.” - Lộ Cảnh Hủ cắt ngang lời nói của Tô Thầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thẩm Hoàn Chi: “Bây giờ hắn ở trong phòng đệ cư xử như chủ nhà, sau này nhất định sẽ xem toàn bộ phủ Thừa tướng như nhà của hắn mà nghênh ngang đi vào.”

"Ta không có." - Thẩm Hoàn Chi đặt cốc nước xuống, vẫn giữ vẻ mặt không chút biểu cảm, nhưng người ta vẫn có thể cảm nhận được sự chua xót trong mắt hắn.

Hắn nhìn Tô Thầm: "Triều Triều, ta chưa bao giờ nghĩ mình là người của phủ Thừa tướng vì được đại nhân coi trọng. Ta chỉ muốn làm bạn với ngươi, đồng thời giúp Thừa tướng đại nhân phân ưu."

Bàn tay Tô Thầm hơi nắm lại, y biết Lộ Cảnh Hủ và Thẩm Hoàn Chi không ưa nhau, phải đứng giữa hai người họ khiến y cảm thấy khó xử, chỉ có thể trấn an Thẩm Hoàn Chi trước: “Ta biết, ngươi là người tốt.”

“Triều Triều, đệ đừng bị vẻ ngoài đạo mạo giả tạo đó của hắn lừa.” - Lộ Cảnh Hủ cười lạnh: “Ta vừa là bằng hữu vừa là thanh mai trúc mã của đệ, hơn nữa bá phụ có rất nhiều môn sinh, Thẩm Hoàn Chi là đang tranh thủ kết bằng hữu với đệ. Suy cho cùng, hắn chỉ muốn lấy lòng mọi người để con đường thăng quan tiến chức thuận lợi hơn thôi. Ta vốn tưởng hắn thanh cao, hóa ra đều là giả.”

Thầm Hoàn Chi hoàn toàn thờ ơ với Lộ Cảnh Hủ. Hai người bọn họ vốn chẳng ưa gì nhau, nhưng vì đang ở trước mặt Tô Thầm nên mới đè nén sự ghét bỏ xuống mà thôi.

Nghe thấy những lời Lộ Cảnh Hủ nói, Thẩm Hoàn Chi cũng chỉ cười nhạt rồi nói: “Ngươi muốn nghĩ ta thế nào kệ ngươi, chỉ cần Triều Triều tin ta là được.”

“Giả tạo!”

Lộ Cảnh Hủ tức giận định nói thêm gì đó, nhưng Tô Thầm đã nhíu mày ngắt lời Lộ Cảnh Hủ: "Quan Nam, đủ rồi."

Lộ Cảnh Hủ ngừng nói, nhìn Tô Thầm với ánh mắt không thể tin: “Đệ quát ta, đệ vì hắn mà quát ta?”

“Di Tắc là bằng hữu của ta, huynh cũng là bằng hữu của ta.” - Tô Thầm nhìn Lộ Cảnh Hủ, bình tĩnh nói: “Ta biết hai người không thích nhau, ta cũng không yêu cầu hai người phải kết thân…… Nhưng cả hai đều là bằng hữu của ta, huynh có thể tôn trọng Di Tắc khi ở trước mặt ta không?”

Lộ Cảnh Hủ trợn to mắt: “Đệ nói ta không tôn trọng hắn…… Đệ muốn ta phải tôn trọng hắn thế nào? Hắn có tôn trọng ta sao?”

“Vậy hắn bất kính với huynh khi nào?” - Tô Thầm hỏi.

Lộ Cảnh Hủ nghẹn lời: “......”

Tô Thầm cảm thấy hơi mệt, nếu là ngày thường thì y sẽ trấn an Lộ Cảnh Hủ. Nhưng mấy hôm nay y cảm thấy không được thoải mái, nên không còn sức để quan tâm chuyện này.

Y nói: “Hôm nay hai người vô tình đến đây cùng lúc, lần sau đừng đến nữa là được. Cả hai có thể cãi nhau, thậm chí là đánh nhau, miễn là đừng để ta nhìn thấy. Còn nếu đã đứng trước mặt ta, ta không mong muốn nhìn thấy bằng hữu của mình công kích lẫn nhau. Đơn giản vậy thôi.”

Thẩm Hoàn Chi chỉ im lặng nghe hai người họ nói chuyện, hắn lặng lẽ đi đến đỡ Tô Thầm, thấp giọng hỏi: “Có phải lại thấy khó chịu?”

Tô Thầm hít một hơi, lắc đầu.

Lộ Cảnh Hủ vươn tay rồi lại chậm rãi thu lại: “Đệ vì hắn mà trách ta?”

“Ta không trách huynh. Huynh là bằng hữu của ta, ta sẽ không chỉ trích bằng hữu của mình.” - Tô Thầm nói: “Ta chỉ muốn nói Di Tắc không phải người như vậy, Quan Nam à.”

Lộ Cảnh Hủ siết chặt nắm đấm. Hắn nhìn hành động của Thẩm Hòan Chi, cảm thấy người này thật sự rất đáng ghét. Rõ ràng trước đây Tô Thầm từng bênh vực hắn, nói hộ cho hắn, lại còn mắng Thẩm Hoàn Chi. Hắn chỉ cùng lắm rời khỏi Vọng Kinh một thời gian, tại sao quan hệ giữa Thẩm Hoàn Chi và Tô Thầm lại tốt như vậy?

“Được, được, được.” - Lộ Cảnh Hủ cắn răng: “Hắn là bằng hữu của đệ, ta cũng là bằng hữu của đệ…… Vậy đệ nói cho ta biết, ai quan trọng hơn đối với đệ?”

Tô Thầm nhìn Lộ Cảnh Hủ, thấp giọng hỏi: “Huynh nhất định phải như vậy sao?”

“Bằng hữu của đệ hoặc là ta, hoặc là hắn, có hắn thì không có ta.” - Ngực Lộ Cảnh Hủ như muốn nổ tung: “Đệ biết ta chán ghét hắn nhưng vẫn làm bạn với hắn, đệ căn bản không quan tâm đến ta.”

Dứt lời, Lộ Cảnh Hủ xoay người bỏ đi dưới cơn mưa tầm tã, ngay cả dù cũng không cầm theo.

Giọng nói của Tô Thầm nghẹn lại trong cổ họng, y hơi nắm chặt tay, nhìn về phía chiếc dù giấy vẫn còn nhỏ từng giọt nước lõm bõm bên cạnh…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co