Truyen3h.Co

[Đam mỹ] BỊ TƯỚNG QUÂN VÔ SỈ YÊU TỪ CÁI NHÌN ĐẦU TIÊN

CHƯƠNG 45.1: CHƠI CỜ

-hoathienthanh-

Bên ngoài có rất nhiều người kéo đến xem náo nhiệt, Tô Thừa tướng không thể để bản thân bị mất mặt nên đành cho phép người của phủ tướng quân tiến vào.

Tiết Phùng Châu một đường đi vào đều tươi cười không ngớt.

Không có ai lại ra tay đánh người đang tươi cười, nhưng Tô Thừa tướng thực sự ngứa mắt với nụ cười của Tiết Phùng Châu, cảm thấy hắn đang khiêu khích mình.

Ông lạnh lùng nhìn Tiết Phùng Châu: “Tiết tướng quân hôm nay tới cầu hôn?”

“Đúng vậy.” - Tiết Phùng Châu hành lễ một cách lễ phép: “Vãn bối có mang theo sinh thần bát tự, nếu có thể đính hôn trong hôm nay thì càng tốt.”

Tô Thừa tướng: “……”

Mạnh Tụ Ngọc nhìn sang nhi tử ngồi bên cạnh: “Triều Triều, con thấy sao?”

Tô Thầm nhìn vào đôi mắt đầy mong chờ của Tiết Phùng Châu, khóe môi hơi cong lên: “Mẫu thân hỏi ý con, nếu con đồng ý thì có thể đính hôn luôn sao?”

Mạnh Tụ Ngọc còn chưa kịp nói gì, Tô Thừa tướng đã nghiến răng ken két: “Nếu con thích, thì cứ làm như vậy đi.”

“Con thích.” - Tô Thầm không hề chần chờ: “Cha, con thích hắn.”

Tô Thừa tướng càng nghiến răng nghiến lợi hơn, ông mỉm cười: “Hay là chúng ta mời người đến xem sinh thần bát tự trước đã……”

“Lần trước đến chùa Bạch Mã, Tuệ Giác đại sư đã xem sinh thần bát tự cho vãn bối và tiểu công tử rồi.” - Tiết Phùng Châu nói: “Vãn bối cũng có mang theo thư pháp của Tuệ Giác đại sư tới đây.”

Tô Thầm sửng sốt, việc này y đúng là không biết, Tiết Phùng Châu tìm đến sư phụ đối chiếu bát tự để làm gì?

Tô Thừa tướng siết chặt nắm tay, nhi tử ông thực sự có thể áp chế bản tính ngang ngược này của Tiết Phùng Châu sao?

Mạnh Tụ Ngọc nhướn mày nhìn những rương sính lễ được chất cao ngất trong sân: “Tiết tướng quân, danh sách lễ vật đâu?”

Triệu Cửu đứng bên cạnh vội vàng lấy ra danh sách: “Mời phu nhân xem qua, đây là danh sách sính lễ cùng với thư mời…….Tam thư lục lễ đều không thể thiếu, tướng quân của chúng ta tuyệt đối có thành ý.”

Mạnh Tụ Ngọc cầm lấy tờ danh sách, đứng dậy liếc mắt nhìn qua từng chiếc rương, sau khi xem xong một vòng, bà mới quay về chỗ ngồi rồi nhìn Tô Thầm.

Tầm mắt bà lướt qua xương quai xanh của thiếu niên, dù có cố gắng che giấu thế nào cũng vẫn lộ ra dấu răng. Vẻ mặt bà thản nhiên: “Tiết tướng quân và con ta đều là nam tử, làm sao biết được đây là sính lễ hay của hồi môn?”

“Vãn bối có thể ở rể Tô gia, cũng có thể để tiểu công tử sống trong phủ tướng quân.” - Đôi mắt Tiết Phùng Châu sáng rực nhìn Tô Thầm: “Nếu y muốn đi, vãn bối sẽ bảo vệ y. Cho nên những thứ vãn bối mang đến hôm nay có thể là sính lễ, cũng có thể là của hồi môn, gọi như thế nào đều được cả.”

“Nói hay hơn làm.” - Tô Thừa tướng cười lạnh một tiếng.

Tô Thầm hơi nâng mi, nhỏ giọng kêu: “Phụ thân à.”

“Cái gì mà ban hành luật kết hôn đồng giới, ta vừa nghe liền biết có gì đó không ổn.” - Tô Thừa tướng nhìn Tô Thầm, chỉ hận không thể luyện sắt thành thép, rồi sau đó lạnh lùng nhìn Tiết Phùng Châu: “Bây giờ nhi tử của ta lại là người đầu tiên áp dụng luật này….Tiết Phùng Châu, nếu ngươi dám khi dễ con ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Tiết Phùng Châu vén vạt áo quỳ xuống, lưng giữ thẳng tắp. Ngay khi hắn vừa quỳ xuống, đoàn người đưa sính lễ cũng đồng loạt quỳ theo.

Tiết Phùng Châu nhìn thẳng vào Tô Thừa tướng và Mạnh Tụ Ngọc: “Vãn bối Tiết Phùng Châu, hôm nay ngay tại đây, xin thề với trời rằng cả đời này chỉ có Tô Thầm. Ta sẽ yêu thương, bảo vệ và tôn trọng y, y chính là người mà ta yêu nhất. Nếu ta bội bạc với Tô Thầm, nguyện chết không toàn thây, không có nơi chôn cất.”

Tô Thầm nắm chặt khăn lụa trong tay, cố nén cơn ho khan. Y biết Tiết Phùng Châu muốn tỏ rõ thái độ với phụ thân và mẫu thân, nhưng mà…….

Tô Thầm đứng dậy, quỳ xuống bên cạnh Tiết Phùng Châu.

“Triều Triều.” - Tiết Phùng Châu vươn tay đỡ Tô Thầm: “Ngươi làm gì vậy?”

Tô Thầm không đứng dậy, y cúi đầu hành đại lễ với cha mẹ mình, sau đó ngước nhìn hai người: “Cha, nương, Hành Chu không có song thân phụ mẫu, con cũng muốn hắn được gọi hai người là cha mẹ.”

Tô Thừa tướng biến sắc: “Con muốn làm gì?”

“Triều Triều.” - Sắc mặt Tiết Phùng Châu đột nhiên thay đổi: “Ta không cần ngươi thề.”

Tô Thầm cười khẽ: “Ta và ngươi lưỡng tình tương duyệt, nếu muốn thành hôn và ở bên nhau, thì cho dù sau này có xảy ra chuyện tốt chuyện xấu, đều sẽ ở bên nhau. Ngươi muốn thề, ta đương nhiên cũng sẽ thề.”

Tô Thầm giơ tay lên, sắc mặt bình tĩnh: “Ta, Tô Thầm, hôm nay ngay tại đây, xin thề với trời rằng sau khi đính hôn với Tiết Phùng Châu, sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương hắn. Mặc cho bất kỳ chuyện gì xảy ra, ta đều sẽ đồng cam cộng khổ bên cạnh hắn. Nếu vi phạm lời thề, nguyện chết —— ưm?”

Tiết Phùng Châu lấy tay che miệng Tô Thầm lại, đôi mắt đen láy của hắn hơi trầm xuống: “Như vậy đủ rồi, ta chỉ muốn nghe tiểu công tử nói tới đó thôi. Biết tiểu công tử cũng yêu ta, ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn, ta không muốn nghe những lời còn lại.”

Tô Thầm còn chưa nói xong nên đẩy tay Tiết Phùng Châu ra, nhưng hắn vẫn cố chấp che miệng y lại, rồi nhìn về phía hai vợ chồng Thừa tướng: “Ta sẽ đối xử tốt với y, tuyệt nhiên không để y buồn phiền. Y muốn đi đâu, ta sẽ dẫn y đi đó. Nếu y thật sự xảy ra chuyện gì, ta cũng không muốn sống lẻ loi trên cõi đời này.”

“Ta nhổ, nhổ, nhổ.” - Tô Thừa tướng xanh cả mặt: “Cái gì mà xảy ra chuyện? Ta cho ngươi nói lại lần nữa.”

Mạnh Tụ Ngọc khẽ thở dài, quay sang nói với Tô Thừa tướng: “Ta đã nói rồi, Triều Triều có chủ kiến riêng của mình.”

Tô Thừa tướng hừ một tiếng: “Thôi được rồi, hai đứa mau đứng lên đi. Sính lễ cũng dâng đến tận cửa rồi, mẫu thân các ngươi đã nhận, chọn một ngày lành tháng tốt để thành hôn nữa là xong.”

Đôi mắt Tiết Phùng Châu sáng lên, lúc này mới buông tay không che miệng Tô Thầm nữa.

Tô Thầm lau môi, trừng mắt nhìn Tiết Phùng Châu một cái, sau đó nhìn hai vợ chồng Thừa tướng, nghiêm túc nói: “Cha, nương, con sẽ chịu trách nhiệm với quyết định của mình.”

Dứt lời, y dập đầu một cái rồi đứng dậy, Tiết Phùng Châu cũng làm theo. Hắn không chờ nổi mà kéo Tô Thầm dậy, sờ sờ vào đầu gối y, đau lòng hỏi: “Triều Triều, có đau không?”

Tô Thầm: “…… Không đau.”

Sự quan tâm của Tiết Phùng Châu đã trở thành một phần thói quen của y, nhưng trước mặt cha mẹ, y vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Y hơi lùi lại, nhìn về phía vợ chồng Thừa tướng: “Cha, nương, vậy chuyện này…….”

“Cứ như vậy đi.” Mạnh Tụ Ngọc nói: “Quyết định xong rồi thì cứ làm đi.”

Lông mi Tô Thầm khẽ rung động, y hơi nghiêng đầu nhìn Tiết Phùng Châu.

Khuôn mặt nam nhân như hiện lên cảm xúc gì đó, giống như một con cún nhỏ chịu đói chịu khát đã lâu, cuối cùng cũng tìm được một cục xương nhỏ của riêng nó. Hắn mở miệng, gọi: “Cha, nương.”

Tô Thầm: “……”

Y không biết phải nói gì trước vẻ mặt khó tả của Tô Thừa tướng, còn Mạnh Tụ Ngọc thì mỉm cười đưa cho Tiết Phùng Châu một món đồ vật: “Chiếc vòng tay này là vật gia truyền được truyền cho nhiều đời con dâu, bây giờ ta tặng lại cho con.”

“Đa tạ mẫu thân.” - Tiết Phùng Châu nhìn chiếc vòng ngọc bích lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, rồi nhìn xuống cổ tay Tô Thầm. Hắn bỗng nắm lấy tay y, mỉm cười nói: “Có điều con cao lớn thô kệch, không thể đeo vừa chiếc vòng này. Con và tiểu công tử là phu phu, chiếc vòng này để tiểu công tử đeo vậy……”

Vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ tay thanh tú của Tô Thầm, khiến nó trông càng thêm tinh tế, xinh đẹp.

Mạnh Tụ Ngọc nhướng mày, không nói gì cả.

Tiết Phùng Châu nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay Tô Thầm, dù sao cũng đang đứng trước mặt trưởng bối, hắn cố gắng kiềm chế không hôn lên tay y, chỉ nói: “Tiểu công tử mệt chưa? Nếu mệt, ta đưa ngươi về phòng.”

Tô Thầm sau đó hành lễ với cha mẹ rồi xoay người rời đi.

Tiết Phùng Châu liếc mắt với Triệu Cửu một cái: “Ta còn có việc, ngươi dẫn các huynh đệ quay về trước đi.”

Triệu Cửu đứng nghiêm, đáp: “Vâng.”

Tiết Phùng Châu đỡ eo Tô Thầm, hạ giọng nói: “Ta nghe nói trước ba ngày tân hôn, phu thê không được gặp nhau, nếu ta nhớ ngươi thì phải làm sao bây giờ?”

Tô Thầm không nhịn được cười: “Ngày cưới còn chưa định, ngươi lo lắng chuyện này hơi sớm đó.”

Tiết Phùng Châu: “Đúng là vậy, nhưng ta cảm thấy lo lắng trước vẫn tốt hơn. Nếu chúng ta không thể gặp nhau, ta có thể đứng ngoài cửa sổ nói chuyện với ngươi không?”

Tô Thầm: “……”

Tô Thầm hết nói nổi hắn: “Thật ra ba ngày trôi qua rất mau……”

“Ngươi sẽ không nhớ ta sao?” - Tiết Phùng Châu ngay lập tức tỏ ra ủy khuất, đôi mắt trông mong nhìn Tô Thầm: “Còn ta thì lúc nào cũng nhớ ngươi.”

“Ta cũng vậy mà……”

Tiết Phùng Châu ngoắc lấy ngón tay Tô Thầm: “Thật ra ta nghĩ những quy tắc ấy vốn dành cho hôn lễ giữa nam và nữ. Chúng ta đều là nam tử, có lẽ không cần tuân theo những quy tắc này đâu.”

Tô Thầm: “Ừm, ta cảm thấy ngươi nói cũng có lý.”

Đôi mắt Tiết Phùng Châu sáng bừng: “Cho nên ta vẫn có thể đến tìm ngươi.”

Tô Thầm hơi nhón mũi chân, giúp Tiết Phùng Châu chỉnh lại cổ áo, sóng mắt lưu chuyển: “Cúi đầu.”

Tiết Phùng Châu nghe lời mà cúi xuống, Tô Thầm ôm lấy cổ Tiết Phùng Châu, nói: “Còn có một lựa chọn khác.”

Tiết Phùng Châu hỏi: “Là cái gì?”

“Nếu ngươi thuyết phục được cha mẹ, ta có thể ở lại phủ tướng quân với ngươi một quãng thời gian, chờ đến ba ngày tân hôn mới quay về.”

Tiết Phùng Châu bế Tô Thầm lên giống như một đứa trẻ, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh: “Nhắc mới nhớ, ta đã chuẩn bị một món quà cho tiểu công tử.”

Tô Thầm nghiêng đầu, có chút khó hiểu: “Quà?”

“Ta đã thuyết phục Thừa tướng và phu nhân để ngươi đến phủ tướng quân rồi.” - Tiết Phùng Châu sải bước, đi nhanh về hướng Phúc Lan Uyển: “Đến lúc đó, ta chắc chắn tiểu công tử sẽ thích món quà này.”

Nụ cười trên môi Tiết Phùng Châu trông thật mờ ám, Tô Thầm nắm lấy áo của hắn: “Ta nói ngươi……”

Tiết Phùng Châu ngẩng đầu: “Hửm?”

Tô Thầm do dự một lúc: “…… Không có gì.”

Chắc sẽ không có chuyện gì, Tiết Phùng Châu có nhiều hứng thú với chuyện giường chiếu, nên là…….Tô Thầm mặt không đổi sắc nhưng lỗ tai lại nóng lên, chỉ cần không làm gì quá đáng, y cũng…….cảm thấy khá thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co