Truyen3h.Co

[Đam mỹ] BỊ TƯỚNG QUÂN VÔ SỈ YÊU TỪ CÁI NHÌN ĐẦU TIÊN

CHƯƠNG 5: ĐỔ BỆNH

-hoathienthanh-

Không biết tuyết bắt đầu rơi từ lúc nào mà càng lúc càng trở nên dày đặc hơn. Những bông tuyết bay lả tả rồi vương lại trên vai Tiết Phùng Châu, màu trắng thuần của tuyết trông càng nổi bật hơn trên chiếc áo choàng đen của hắn.

Trong cơn choáng váng, Tô Thầm nhìn Tiết Phùng Châu: "Tiết, Tiết tướng quân, ngươi thả ta xuống đi, ta có thể tự về."

Tiết Phùng Châu nhíu mày, vừa nhìn liền nhận ra hắn đang không vui. Nếu Tô Thầm còn tỉnh táo, chắc hẳn y có thể cảm nhận được, nhưng hiện tại Tô Thầm nửa tỉnh nửa mê nên không hề chú ý đến tâm trạng của Tiết Phùng Châu.

Tiết Phùng Châu thả Tô Thầm xuống. Tô Thầm không còn điểm tựa, loạng choạng nghiêng người, y cuống quít nắm lấy tay áo của hắn nên không đến mức ngã ngồi xuống đất. Y ngước nhìn Tiết Phùng Châu với ánh mắt mơ màng, khi nhìn đến đôi mắt đen láy kia, y bất tri bất giác rụt lại cánh tay rồi tự giữ thăng bằng. Hơi thở của y ngưng tụ thành từng làn sương trắng, làm nhòe đi gương mặt của hắn.

"Đa tạ, đa tạ Tiết tướng quân." - Giọng nói của Tô Thầm có chút khàn khàn: "Từ đây về viện của ta không xa lắm, ta tự về là được. Xin cáo từ."

Tiết Phùng Châu không lên tiếng, trầm mặc nhìn thiếu niên trước mặt. Những bông tuyết đọng lại trên mi mắt y, trang phục đỏ thẫm nổi bật giữa nền tuyết trắng nhưng sắc mặt lại nhợt nhạt như tờ giấy. Hắn dõi theo từng bước chân khập khiễng dẫm trên tuyết của Tô Thầm, thân hình của y hơi nghiêng ngả, giống như một bông hoa mỏng manh đung đưa trong gió lạnh, dễ gãy dễ tàn.

Tô Thầm bước chân lên cầu vòm, đôi tay lạnh buốt vươn ra khỏi áo choàng, bám lấy thành cầu lạnh như băng. Tuy y không cảm thấy lạnh, nhưng cơ thể nóng rực như thôi thúc y ôm lấy cái lạnh này để có thể làm dịu thân nhiệt xuống. Có điều phải cẩn thận mới được, nếu bị té ngã sẽ rất rắc rối.

Phải mau chóng về Phúc Lan Uyển mới được.

Không biết là bước hụt chỗ nào, cả người y lảo đảo rồi ngã về phía sau.

"......", tiêu rồi. Hai chữ này ngay lập tức hiện ra trong đầu, y cảm thấy nếu mình té ngã thì chắc chắn không thể đứng dậy nổi. Nền tuyết nguy hiểm, tuyệt đối không thể......

Trời đất như quay cuồng, Tô Thầm chợt nắm được một chiếc áo choàng đen, y cố gắng nhấc đôi hàng mi ướt đẫm vì tuyết, tay run rẩy, nói: "Tiết...Đa tạ, Tiết tướng quân."

"Nếu thật sự muốn cảm tạ thì để ta đưa ngươi về." - Tiết Phùng Châu đi thật nhanh về hướng Phúc Lan Uyển: "Cho dù có sợ ta cũng đừng nên lấy sức khỏe ra đùa giỡn."

Sợ.......Tô Thầm hơi nhếch khóe môi, y không còn sức lực để tranh cãi với Tiết Phùng Châu nữa. Không ai thắc mắc tại sao Tiết Phùng Châu lại biết đường đến Phúc Lan Uyển, vì trong lòng cả hai đều biết rõ câu trả lời.

Tô Thầm không chống đỡ nổi mà nhắm mắt lại, y cảm thấy lần này mình mắc nợ Tiết Phùng Châu rồi.

Tiết Phùng Châu cúi đầu nhìn thoáng qua thiếu niên trong lòng, không biết y đang ngủ hay là đã ngất lịm, hắn nhíu mày......Người của phủ Thừa tướng sao lại sơ suất đến thế? Nếu tiểu công tử bị ốm, đáng lẽ phải có thêm vài hạ nhân đi theo chăm sóc mới đúng?
_______

Lần này bị sốt, Tô Thầm hôn mê suốt một ngày một đêm mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh, nhiệt độ cơ thể y lúc tăng lúc giảm. Bên tai văng vẳng giọng nói khe khẽ, thì ra là Mạnh Tụ Ngọc đang căn dặn tỳ nữ và hỏi thăm xem y có đỡ chút nào không.

Tô Thầm mở mắt nhưng tầm nhìn vẫn còn mông lung mờ ảo. Cổ họng khô khốc, y hơi cử động đôi mắt, lẩm bẩm: "Mẫu thân."

"Triều Triều tỉnh rồi sao?" - Mạnh Tụ Ngọc vội vàng cúi người xuống nhìn: "Con cảm thấy thế nào? Có khó chịu không? Đau đầu không? Hay là con đói bụng? Có thèm ăn cái gì không?"

Tô Thầm gật đầu nhẹ, chống người ngồi dậy: "Mẫu thân, con muốn uống nước."

Hạnh Chỉ bên cạnh vội rót nước: "Đây, công tử."

Tô Thầm uống nước từ tay Mạnh Tụ Ngọc, uống xong liền nhẹ nhàng nói: "Mẫu thân vất vả rồi."

"Con là hài tử của ta, có gì đâu mà vất vả?" - Mạnh Tụ Ngọc khẽ nhíu mày, nhéo bàn tay y rồi thở dài: "Nếu biết trước tổ chức yến tiệc làm con mệt đến mức đổ bệnh, nương sẽ không tổ chức đâu."

Tô Thầm gắng sức lắc đầu, giọng nói khàn khàn: "Không sao mà."

Y sớm đã quen cảm giác thường xuyên choáng váng, mệt mỏi nên ngày hôm đó mới không phát hiện bản thân bị sốt.

"Lần này thật sự phải đa tạ Tiết tướng quân." - Mạnh Tụ Ngọc lại thở dài: "Phủ ta nhiều người như vậy nhưng không có ai phát hiện con bị sốt, may mà có Tiết tướng quân đưa con về đây."

Khung cảnh mơ hồ trước mắt Tô Thầm dần trở nên rõ ràng, y bỗng nhớ tới hành động kỳ quái của Tiết Phùng Châu, không nhịn được mà ho khan một trận.

Tùy Ý bưng một bát thuốc đi vào: "Phu nhân, thuốc của công tử nấu xong rồi."

Bát thuốc đen ngỏm tỏa ra mùi vị đắng ngắt, vừa nhìn đã thấy khó nuốt. Tô Thầm nhận lấy thuốc, nhìn thoáng qua nét mặt lo lắng của Mạnh Tụ Ngọc rồi nín thở uống liền một hơi. Đã lâu không uống lại loại thuốc này, Tô Thầm suýt thì nôn ra vì vị đắng của nó.

Y vội che miệng, khó khăn nuốt xuống, ánh mắt đáng thương nhìn Mạnh Tụ Ngọc: "Mẫu thân......"

Mạnh Tụ Ngọc chạm vào khóe mắt ửng đỏ của Tô Thầm một cách âu yếm: "Lần sau sẽ chuẩn bị thêm kẹo mạch nha cho con."

Tô Thầm đưa bát thuốc cho Tùy Ý, sau đó hỏi sang chuyện khác: "Mẫu thân, sau khi Tiết tướng quân đưa con về có nói thêm gì không?"

Mạnh Tụ Ngọc lắc đầu: "Chỉ nói hãy chăm sóc con thật tốt......Dù sao Tiết tướng quân cũng không phải họ hàng thân thích với chúng ta."

Đúng vậy, Tiết Phùng Châu và bọn họ không thân không thích, tại sao hắn lại tặng huyết châu Nam Hải cho y? Nếu muốn dùng thứ đó để thử y thì cũng hơi quá xa xỉ.

"Mẫu thân, quà sinh nhật mà Tiết tướng quân tặng con đâu rồi ạ?" - Tô Thầm hỏi.

"Tiết tướng quân đích thân tặng quà cho con nên có lẽ hắn không muốn nó rơi vào tay cha và nương." - Mạnh Tụ Ngọc lấy ra hộp gấm: "Nương vẫn chưa nhìn bên trong đâu."

Tô Thầm mở hộp gấm ra, sờ viên huyết châu bên trong, sau đó nhìn về phía Mạnh Tụ Ngọc: "Thứ này quá quý giá, con không thể nhận được. Mẫu thân cho người gói lại rồi gửi về phủ Tiết tướng quân nhé."

Tô Thầm không muốn dính líu quá nhiều đến Tiết Phùng Châu, nếu nhận viên huyết châu Nam Hải này, y đương nhiên phải gặp mặt hắn để cảm tạ, khó tránh khỏi dây dưa qua lại. Tiết Phùng Châu quá nguy hiểm, trực giác mách bảo y tốt nhất không nên tiếp xúc quá nhiều với người này.

Mạnh Tụ Ngọc nhìn thoáng qua viên huyết châu: "Nương nghe nói thứ này rất tốt cho sức khỏe của con......"

"Mẫu thân." - Tô Thầm thở hổn hển, thấp giọng nói: "Thứ này trân quý như vậy, nếu nhận quá dễ dàng, sau này làm sao trả lại được? Phải dùng cái gì để trả? Mẫu thân cũng nói Tiết tướng quân không thân không thích với chúng ta, vậy hắn lấy tư cách gì để tặng vật này?"

Mạnh Tụ Ngọc đóng hộp gấm lại rồi đưa cho Hạnh Chỉ, cười khổ một tiếng: "Là nương không suy nghĩ chu toàn, hễ liên quan đến sức khỏe của con là nương lại......"

Tô Thầm dựa vào giường, nắm lấy tay Mạnh Tụ Ngọc, khóe môi mỉm cười: "Con biết mẫu thân quan tâm con, nhưng người đừng lo lắng. Trụ trì nói, chỉ cần con không tức giận, nghỉ ngơi thật tốt thì sẽ không dễ phát bệnh, cùng lắm là yếu hơn người khác một tí, chứ không khác người thường là bao."

Mạnh Tụ Ngọc nhoẻn miệng cười: "Được rồi."

"Mẫu thân, con hơi mệt. Con muốn ngủ một chút." - Tô Thầm lại nói.

Mạnh Tụ Ngọc đỡ Tô Thầm nằm xuống rồi nói: "Nương sẽ sai người trả viên huyết châu, đồng thời chuẩn bị thêm lễ vật để cảm tạ Tiết tướng quân đưa con về phòng hôm kia."

Tô Thầm chớp mắt nhẹ rồi từ từ nhắm nghiền lại.

Giọng nói của Mạnh Tụ Ngọc vang lên ngoài cửa: "Ta sẽ phái thêm hai hạ nhân đến Phúc Lan Uyển. Tùy Ý, hai ngày tới ngươi nhớ phải trông nom công tử cẩn thận hơn."

Tô Thầm nằm nghiêng người ngủ, mắt mơ màng nhìn tấm rèm hạt đung đưa trước gió, khẽ ho khan vài tiếng.

Sau khi Tân Đế đăng cơ, có nhiều thứ phải được xây dựng lại. Vậy nên, những ngày này Tô Ý vô cùng bận rộn, Tiết Phùng Châu cũng không ngoại lệ. Yến tiệc sinh nhật có lẽ chỉ là một tiếng nhạc đệm nhanh chóng lướt qua.

Thực ra Tô Thầm không buồn ngủ lắm, dù gì y đã ngủ suốt một ngày một đêm. Y chỉ cảm thấy không có sức lực, vừa nãy trò chuyện với Mạnh Tụ Ngọc nhiều như vậy, sức lực của y như bị rút cạn rồi. Thật mệt mỏi, mệt đến mức không muốn nghĩ đến những rắc rối kia.

Về phần chiếc khăn lụa, Tiết Phùng Châu muốn làm gì thì làm đi. Cho dù người khác phát hiện khăn lụa của y nằm trong tay hắn thì có sao? Cả hai đều là nam tử, chẳng có gì để lo lắng cả.
_______

"Tướng quân!" - Phó Tương vội vã chạy vào: "Phủ Thừa tướng phái người tới."

Tiết Phùng Châu đứng giữa nền tuyết trắng xóa, tay vung trường thương một cách gọn gàng, dứt khoát.

Triệu Cửu ngăn Phó Tương lại, hỏi: "Phủ Thừa tướng phái người tới thì ngươi gấp cái gì?"

"Hạ nhân của phủ Thừa tướng nói là Tô công tử gửi lễ vật, muốn cảm tạ tướng quân." - Phó Tương cẩn thận quan sát sắc mặt của Tiết Phùng Châu.

Tiết Phùng Châu liếc mắt nhìn Phó Tương, nhịp thở không thay đổi: "Lễ vật đâu?"

"Thuộc hạ chưa nhận." - Trước khi Tiết Phùng Châu kịp thay đổi sắc mặt, Phó Tương nhanh miệng nói tiếp: "Người hầu đó còn gửi lại viên huyết châu Nam Hải, nói rằng công tử không nhận."

Trường thương quét qua những cành cây khẳng khiu, tuy mặt Tiết Phùng Châu không biểu lộ cảm xúc, nhưng Phó Tương bất giác cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình khiến hắn không dám mở miệng nói tiếp.

Ngọn giáo bay ra khỏi tay Tiết Phùng Châu, đâm xuyên qua một gốc mai đỏ trong phủ. Hắn hừ nhẹ rồi cười một tiếng, không biết là đang nói với bản thân hay là với Phó Tương: "Lá gan lớn hơn so với vẻ bề ngoài đấy nhỉ."

Phó Tương: "?"

Tiết Phùng Châu xoay người, lấy một chiếc khăn lông lau tay: "Mang nhân sâm ngàn năm mà Bệ Hạ ban thưởng hai ngày trước ra đây."

Phó Tương vội vàng đuổi kịp Tiết Phùng Châu: "Tướng quân bị bệnh sao?"

"Đưa đến phủ Thừa tướng." - Tiết Phùng Châu bổ sung thêm nửa câu sau: "Nói với họ là, công tử đổ bệnh, bổn tướng quân cảm thấy áy náy nên tặng thứ này."

Phó Tương: "Hả?"

"Hả gì mà hả?" - Tiết Phùng Châu lạnh lùng nói: "Kêu ngươi đi thì đi nhanh lên."

"Còn huyết châu thì sao?" - Phó Tương hỏi.

"Cũng mang theo luôn." - Tiết Phùng Châu nhàn nhạt nói: "Ta có bao giờ lấy lại đồ đã tặng chưa? Nếu người khác biết được, chẳng phải Tiết Phùng Châu ta sẽ bị mang tiếng keo kiệt, bủn xỉn?"

Phó Tương đột nhiên hiểu ra: "Quả thật như vậy! Tướng quân anh minh."

Tiết Phùng Châu: "Đi đi."

"Vậy còn..." - Phó Tương lại hỏi: "Lễ vật của phủ Thừa tướng thì sao?"

Tiết Phùng Châu quay đầu lại, hơi híp mắt: "Lễ vật?"

"Thuộc hạ hiểu rồi, tướng quân nhất định sẽ không nhận thứ gì từ phủ Thừa tướng." - Phó Tương nói một cách chính trực: "Thuộc hạ sẽ sai người trả lại ngay."

Tiết Phùng Châu lạnh lùng nói: "Xem ra ngươi giỏi quyết định thay ta nhỉ."

Phó Tương nhạy bén nhận ra tâm tình của Tiết Phùng Châu không tốt, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn Tiết Phùng Châu. Giữa đôi lông mày của vị đại tướng quân toát ra khí lạnh, hắn nói: "Mang lễ vật vào thư phòng cho ta, còn nhân sâm và huyết châu thì đưa đến phủ Thừa tướng."

Phó Tương: "...."

"Nếu huyết châu và nhân sâm lại bị trả về thì ngươi đứng gác cổng ở phủ Thừa tướng luôn đi" - Tiết Phùng Châu bình tĩnh nói.

Phó Tương: "!"

Hắn vội vàng nói: "Tướng quân yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để phủ Thừa tướng trả lễ!"

Triệu Cửu đi theo sau Tiết Phùng Châu, hỏi: "Tướng quân, tiểu công tử họ Tô có vấn đề gì sao?"

Tiết Phùng Châu chậm rãi lau cây trường thương trong tay, từ tốn đáp: "Tất nhiên là có."

Đứa trẻ chết yểu ở kiếp trước có thể trưởng thành đến độ tuổi thiếu niên ở kiếp này, người đáng lẽ không còn tồn tại bây giờ lại hiện diện ngay trước mắt hắn. Hắn không chắc y là người hay yêu, hoặc có lẽ y cũng giống như hắn......Cho dù là thế nào, Tiết Phùng Châu cũng muốn để mắt đến y nhiều hơn.

Triệu Cửu nhìn dáng vẻ Tiết Phùng Châu buông trường thương xuống, không khỏi gãi đầu. Hắn thầm nghĩ, cho dù y có vấn đề cũng không đến mức đem hết đồ tốt trong phủ đi tặng chứ.... Chẳng lẽ tướng quân muốn làm Tô công tử mất cảnh giác? Ngoại trừ cái này ra, Triệu Cửu thật sự không nghĩ ra lý do nào khiến tướng quân nhà mình ân cần quan tâm người khác đến như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co