Truyen3h.Co

[ĐM/EDIT] NHẤT ĐỊNH KHÔNG ĐƯỢC ĐÓNG VAI ÁC

Chương 19

Jams0214

Edit & Beta: Đòe

Im lặng không nói lời nào tức là đồng ý

Lần đầu tiên bị đâm vào tận tử cung, cảm giác kích thích mãnh liệt đến đáng sợ. Dương Diệp chìm ngập trong cơn sướng kép, hoàn toàn mất hồn, không rõ là đang hôn mê hay đã ngủ. Chỉ biết rằng khi y tỉnh lại, con cặc khổng lồ trong cơ thể đã hung hãn ra vào, hiếp đáp tử cung của y. Lồn nhỏ, thậm chí cả tử cung, đều bị căng giãn đến mức đủ để chứa đựng thứ vũ khí to lớn ấy, tung hoành ngang dọc.

Đầu óc mơ màng của y tràn ngập nỗi sợ hãi và tuyệt vọng. Y rên rỉ, van xin: "Không, không được! Tha cho tôi... Ức... Sẽ bị địt hỏng mất, ra ngoài, ra ngoài đi, hức!"

Phủ Tinh Lan siết chặt eo y, ôm y ngồi lên người mình, hung hăng đâm chọc. Căn buồi thô to không chút thương tiếc đâm sâu vào, đẩy tử cung lên vị trí cao hơn, rồi lại xoay tròn bên trong, cọ xát vào vách thịt mềm mại. Đầu cặc và các rãnh trên thân mỗi lần đều khẽ kẹp chặt, kéo tử cung trượt xuống dưới, khiến lớp thịt non nớt ấy rung chuyển trong cơ thể.

"Đừng, đừng mà... ư! Đừng địt nữa... Sẽ rách mất!" Dương Diệp bị địt đến nước mắt giàn giụa, thần trí mơ hồ. Y sợ hãi tột độ, sợ rằng những động tác mãnh liệt ấy sẽ làm tử cung y rách toạc, bị con cặc đáng sợ kia móc ra ngoài cơ thể, hoặc sợ nó sẽ đâm thủng tử cung mỏng manh, làm nội tạng rối loạn.

Y chỉ còn cách ôm chặt con thú dữ trước mặt, dang rộng chân để cố gắng thuận theo cuộc giao hoan quá đỗi sâu sắc này, dùng cơ thể ép sát để hạn chế biên độ chuyển động của đối phương.

Chân y quấn chặt lấy vòng eo Phủ Tinh Lan, chim cửng của y kẹt giữa hai bụng dưới. Phủ Tinh Lan cố tình ép sát hơn, khiến chim của y cọ mạnh vào bụng mình.

Thứ vũ khí khổng lồ ấy quá lớn, đâm vào quá sâu, đến nỗi cơ bụng của Dương Diệp bị in hằn hình dạng cặc. Và giờ đây, chim của chính y lại cọ sát qua lớp da bụng, chạm vào vật cứng trong cơ thể. Hai cây buồi, cách một lớp da thịt, lại cọ vào nhau.

"Hừ..." Phủ Tinh Lan bị kích thích, khẽ rên lên, cắn vành tai Dương Diệp, thở hổn hển dụ dỗ: "Không sao, sẽ không địt hỏng đâu. Bên trong nóng quá, khít quá, cứ phun nước liên tục, rõ ràng là anh thích mà."

"Không, không phải... Ã... Đau quá, căng quá! Tha cho tôi... Đừng địt nữa mà, ư..." Bụng dưới của Dương Diệp nóng rực, chua xót. Cơn đau từ chỗ sâu nhất bị khuấy đảo hoàn toàn bị khoái cảm mãnh liệt nuốt chửng. Cái hang thịt dâm đãng ấy không ngừng phun trào, nước lồn tuôn ra bôi trơn cả cái vách thịt, theo từng nhịp ra vào mà bắn tung tóe. Ngay cả drap giường dưới chỗ giao hợp của họ cũng ướt sũng, đó cũng là lý do thứ khổng lồ ấy có thể ra vào trơn tru như vậy.

Sau khi Dương Diệp xuất tinh thêm một lần nữa, Phủ Tinh Lan lấy cà vạt bên cạnh trói chặt chim của y. Do tác dụng của thuốc và sự phun trào của cái lồn đẫm nước, y đã xuất tinh rất nhiều lần.

Còn Phủ Tinh Lan, với sức bền tăng lên qua năm tháng, lại mang trong lòng khát khao "thỏa mãn" người anh trai, nên kéo dài được khá lâu. Hắn địt thêm một lúc nữa, rồi mới dồn sức đâm sâu vào tử cung, run rẩy phóng ra dòng tinh dịch nóng bỏng. Tinh dịch đặc sệt phun vào lớp thịt non nớt, khiến tử cung dâm đãng ấy lại phun nước, tưới lên cây buồi trong cơ thể. Tinh dịch hòa lẫn với nước lồn, lấp đầy cả cái hang thịt.

"Ư, ha—!" Dương Diệp rên lên, gần như không thể phát ra tiếng. Khuôn mặt anh tuấn của y tràn ngập sắc hồng mê loạn và vẻ yếu ớt bị xâm phạm quá độ. Nước mắt sinh lý giàn giụa.

Y không thể chống lại con thú dữ trên người, lại sợ bị địt hỏng hoàn toàn, chỉ còn cách lấy lòng, ôm chặt Phủ Tinh Lan. Bụng dưới co bóp dữ dội, cái lồn non nớt và tử cung căng giãn nuốt lấy con cặc quá cỡ, lên đỉnh mà không bắn tinh.

Phủ Tinh Lan tận hưởng khoái cảm cả thể xác lẫn tinh thần, ôm lấy người anh lực lưỡng nhưng giờ đây hơi bất lực, hôn liếm lên cổ y. Hắn cọ xát vành tai và tóc mai của anh một lúc lâu, mới phát hiện ra anh đã ngất đi vì quá sướng.

Lông mày của anh trai nhíu chặt, gương mặt ửng hồng khó chịu, giống như lần trước khi bị liếm lồn trong lúc ngủ. Nhưng giờ đây, bé lồn của anh đã bị hắn tận tình lấp đầy, thậm chí cái tâm lồn như quả bóng nước bị chọc thủng, vô thức run rẩy chảy nước.

Hắn xác nhận anh chỉ ngất đi, không có gì đáng lo, cuối cùng cũng mở miệng, cắn tai anh nhẹ nhàng gọi: "Anh, anh ơi..."

Lý trí mách bảo Phủ Tinh Lan rằng anh đã không chịu nổi, hắn nên thả anh ra, để anh nghỉ ngơi, rồi rời đi như chưa có gì xảy ra.

Nhưng hắn không thể kìm nén được khát vọng đen tối trong lòng. Bao năm qua, dục vọng dành cho anh đã như đập nước đầy tràn, giờ chỉ cần mở van, dòng lũ ngập trời sẽ tuôn ra, nhấn chìm người anh.

Cặc của hắn bị bướm dâm khít khao cắn chặt, lại cửng lên và phồng to. Đã bốn năm, ba tháng và sáu ngày kể từ lần cuối gặp anh. Đêm nay, anh lại quyến rũ hắn lâu đến thế, một lần thực sự không đủ.

Anh sẽ hiểu cho hắn, phải không? Dù sao hắn đã nhẫn nhịn lâu như vậy, cũng đã học cách làm anh sướng đến mức xuất tinh liên tục, thậm chí ngất đi. Chắc chắn anh đã được thỏa mãn. Vậy thì hắn làm thêm vài lần, cũng không sao, đúng không?

Phủ Tinh Lan liếm môi, ôm anh hôn lên môi, quấn lấy lưỡi anh. Làn da trắng nõn của hắn ửng đỏ, như hoa hồng nở rộ. Đôi mắt nâu vàng nghiêm túc nhìn chăm chú người trong lòng, chứa đựng một biển dục vọng sâu thẳm. Khuôn mặt tinh xảo và dáng người quyến rũ của hắn đẹp đến mê hoặc, nhưng chẳng ai thưởng thức.

Hắn như thể xin ý kiến, dùng chóp mũi cọ nhẹ lên má anh, nhẹ giọng hỏi: "Anh ơi, em còn muốn nữa, được không?"

Trong vòng tay, người đàn ông bất tỉnh không thể đáp lại bất cứ điều gì. Phủ Tinh Lan vui vẻ ôm chặt lấy anh: "Anh không nói gì, tức là đồng ý. Anh cũng muốn, phải không, anh?"

Nếu Dương Diệp lúc này còn tỉnh táo, chắc chắn sẽ bị màn tự biên tự diễn, tự quyết định của hắn làm cho tức đến bốc khói, chửi ầm lên. Nhưng giờ đây, y đang mê man, chỉ có thể để mặc Phủ Tinh Lan sắp đặt, bị hắn đè xuống giường, bắt đầu một vòng đụ địt mới.

Tử cung non nớt bị căn cặc khổng lồ của con thú dữ hung hãn khuấy đảo, khiến khoang bụng đau nhức, khoái cảm sắc bén đến mức không thể chịu nổi. Dương Diệp tỉnh lại từng đợt, ngực bị véo nặn, mông bị đâm đến rung bần bật, lồn nhỏ và hột le bị ép chặt giữa hai cơ thể giao hợp. Bông hoa thịt đỏ tươi bị cặp dái to lớn của con thú trên người đập đến nước dâm văng tung tóe. Cả cơ thể y bị con thú ấy khống chế, bị cây buồi thô to đáng sợ kia đâm chặt vào cái lồn dâm đãng, đóng đinh vào tử cung.

"Ư... Tha cho tôi, đừng địt nữa! Lồn nhỏ đầy rồi... Ư á... Tử cung sắp bị địt hỏng mất!" Đầu óc y chẳng thể suy nghĩ gì, khoang bụng bị con cặc đóng cọc làm cho nóng rực. Cơn sướng quá độ gần như hóa thành đau đớn. Y không kìm được, rên rỉ khe khẽ, khóc thút thít, đưa tay bấu chặt drap giường, nằm sấp định trốn thoát khỏi gông cùm của con thú. Cái bướm dâm đãng kỳ lạ muốn thoát khỏi con cặc điên cuồng địt vào trong cơ thể.

Nhưng cổ tay y lại bị bàn tay thon dài khác đè chặt xuống giường, dập tắt ý định chạy trốn. Buồi đâm càng sâu, càng mạnh vào cái lồn thịt, trong cơn hiếp đáp không chút thương tiếc, mưa gió bão bùng. Y nước mắt giàn giụa, kêu khóc dâm đãng rối tung rối mù, lại một lần nữa bị ép buộc rót đầy tinh dịch, bị đánh dấu. Bụng dưới thậm chí bị bắn đến phình lên như mang thai.

Lần nữa tỉnh lại, Dương Diệp thấy căn phòng tối đen.

Y mơ hồ nhớ lại mình uống rượu, trúng xuân dược, rồi bị thằng nhóc khốn kiếp Phủ Tinh Lan kia lừa, bị địt đến tan nát...

Y nằm trên giường, mũi ngửi thấy mùi tanh nồng của dục vọng. Miệng khô khốc, y muốn ngồi dậy uống nước, nhưng lại phát hiện trong cơ thể mình vẫn còn chứa một thứ khổng lồ?

Giờ y mới để ý, Phủ Tinh Lan không hề rời đi mà đang ôm y vào lòng, ngủ cùng nhau. Đùi y quấn quanh eo hắn, còn cặc hắn vẫn cắm trong bướm của y, cánh tay vòng qua lưng y.

Dương Diệp không dám cúi xuống nhìn bướm mình. Dù Phủ Tinh Lan đã ngủ, cái đó mềm đi không còn đáng sợ như lúc cương, nhưng miệng tử cung vẫn bị đầu buồi chặn chặt. Không biết bên trong đã bị bắn bao nhiêu tinh dịch, đến mức bụng dưới y phình lên một đường cong mượt mà.

"Ư..." Y khẽ động chân, không khỏi rên lên. Bên trong vẫn ướt át, không khô khốc đến đau, nhưng rõ ràng bị làm quá tàn nhẫn, lồn và tử cung đau âm ỉ.

"Tỉnh rồi à?" Phủ Tinh Lan bị tiếng động đánh thức, vẫn còn đắm chìm trong sung sướng trước khi ngủ. Hắn dang tay ôm chặt y, thân mật trao một nụ hôn nồng cháy.

Dương Diệp bị địt đến nhừ người, chẳng muốn động đậy, lười biếng nói: "Nước."

Phủ Tinh Lan không rút cái đó ra để đi lấy nước, mà gọi robot gia dụng trong nhà mang nước đến. Hắn cầm ly nước uống một ngụm, ngậm trong miệng rồi hôn để truyền nước cho y.

Dương Diệp khát khô cổ, để uống nước, chỉ còn cách chủ động ngậm lấy hơi nước trong miệng hắn, bất đắc dĩ chìm vào bầu không khí cuồng nhiệt của cặp tình nhân thân mật. Hai người cứ thế, qua nụ hôn ướt át, chia sẻ hết cả ly nước.

Trong lúc quấn quýt thân mật, khó tránh khỏi châm ngòi lửa dục. Dương Diệp cảm nhận được thứ trong lồn bắt đầu nhúc nhích, phồng to. Da đầu tê dại, y ra lệnh: "Ra ngoài."

Phủ Tinh Lan cũng tự biết quá đáng, chỉ khẽ đâm vào miệng tử cung một chút, rồi ngoan ngoãn rút ra.

Khi cặc hắn rút khỏi, bên trong lồn nhỏ lập tức trào ra một dòng hỗn hợp tinh dịch và nước dâm, như thể mất kiểm soát, phun tung tóe, chảy mãi không ngừng, thấm ướt cả drap giường.

Dương Diệp mặt đỏ bừng, cảm giác mất kiểm soát này khiến y hiếm khi thấy xấu hổ và bất lực. Ychỉ còn cách nửa dựa vào đầu giường, cố gắng dang rộng chân, cầu mong thứ đó chảy hết nhanh chóng.

Mắt Phủ Tinh Lan không chớp nhìn chằm chằm cái bướm run rẩy đang phun tinh dịch. Hầu kết hắn nhúc nhích, bụng y bị hắn bắn đến phình lên, thứ bên trong chảy mãi không hết. Bé bướm vốn nhỏ nhắn giờ bị làm thành một bông hoa thịt đỏ rực, môi lớn uể oải rũ xuống, gần như không khép lại được. Môi nhỏ lộ ra lớp thịt mềm hoặc, mở đóng phun ra thứ tinh dịch không nuốt nổi. Hột le cũng bị chơi đến sưng to, không thể thu lại.

Lồn của anh trai vốn đã nhỏ, giờ thật sự bị hắn địt hỏng...

Dương Diệp nhìn vẻ mặt hắn khổ sở xen lẫn sắc hồng, như hổ rình mồi, sao còn không đoán được hắn nghĩ gì. Huống chi cây buồi căng phồng kia vẫn chĩa thẳng vào mình.

"Cậu còn đứng đó làm gì, cút đi!" Dương Diệp khàn giọng, yếu ớt mắng.

"Cứ để chảy thế này không sạch được, để tôi giúp anh." Phủ Tinh Lan mắt điếc tai ngơ, đưa tay vuốt bụng dưới y, cách lớp bụng xoa lên vị trí tử cung, dùng sức ấn xuống.

"Á aaaa!" Dương Diệp không ngờ hắn lại làm vậy, bất ngờ bị ấn đến nhói tử cung. Lồn nhỏ không khép được lập tức phun ra một dòng nước dâm! Lồn dâm đãng không biết xấu hổ lại bị kích thích phun nước, lần này không có cặc chặn lại, lớp thịt đỏ mọng phun ra một cột nước nhỏ, tí tách như mưa xuân. Bé lồn giống như quả bóng nước bị chọc thủng, còn hơn cả mất kiểm soát, như thể đang đái.

Dương Diệp mắt đỏ hoe, biểu cảm mê ly, sững sờ nhìn cảnh này, bên tai nghe tiếng thở dốc nặng nề của Phủ Tinh Lan.

Anh trai trông như một con chó cái dâm đãng bị địt đến đái ra...

Phủ Tinh Lan theo bản năng muốn làm nũng, xin anh cho làm thêm lần nữa. Hắn như một con chó đực chỉ biết giao phối, thậm chí muốn đái lên người anh để đánh dấu mùi của mình. Nhưng hắn biết cái lồn kia sắp hỏng rồi, anh chắc chắn không cho làm nữa.

"Đồ khốn!" Dương Diệp thẹn quá hóa giận, chửi um sùm: "Lồn không khép lại được, bên trong toàn thứ của cậu, cậu là súc vật động dục à?! Tôi đã ngất đi mà cậu vẫn làm, rốt cuộc làm bao nhiêu lần?"

Phủ Tinh Lan như hồi nhỏ, bị anh mắng lập tức tỏ ra ngoan ngoãn, thành thật nói: "Hình như ba lần, xin lỗi, tôi không nhịn được."

"Cậu nhịn cái rắm! Trúng xuân dược là tôi, không phải cậu! Tôi đã bảo không làm, cậu nên kéo quần cút đi từ lâu!"

Phủ Tinh Lan bị mắng đến ủ rũ, như con chó bị dạy dỗ vì làm sai. Nhưng cặc vẫn cửng lên, chẳng hề mềm, còn lẩm bẩm biện minh: "Chẳng phải anh quyến rũ tôi sao?"

"Tôi quyến rũ cậu?!" Dương Diệp tức đến sôi máu, cười lạnh: "Vậy nói xem, rốt cuộc ai bỏ thuốc tôi?!"

Phủ Tinh Lan lập tức im thin thít, đuối lý không dám lên tiếng.

Nhưng cặc hắn thì không.

Dương Diệp nhìn mà nhức đầu, mắng: "Cậu còn định làm đến bao giờ? Cất cái thứ động dục của cậu đi, cút! Nếu không tôi chặt nó cho cậu!"

"Anh không khỏe, tôi sẽ ở đây chăm sóc anh." Phủ Tinh Lan lấy dụng cụ trị liệu và thuốc, nhẹ nhàng dùng ngón tay mở bông hoa thịt bị địt hỏng, moi thứ bên trong chảy ra.

Dương Diệp bây giờ, với trạng thái và sức lực hiện tại, chẳng thể nào ép được hắn rời đi, chỉ đành tạm thời chịu đựng.

Phủ Tinh Lan nói thì hay, ngón tay lúc đầu cũng ngoan ngoãn, nhưng sau đó lại trở nên không đứng đắn. Khi bé bướm của Dương Diệp gần như chảy hết chất lỏng, hắn cầm dụng cụ trị liệu, đưa vào trong lồn. Rồi ngón tay hắn lại chạm vào cái lỗ phía sau đã sớm ướt đẫm, nhân lúc Dương Diệp không kịp chuẩn bị mà nhẹ nhàng chui vào.

Dương Diệp bị hắn địt đến mức gần như thần kinh quá nhạy cảm, hét lên: "Cậu lại định làm gì?!"

"Nơi này chưa ai vào bao giờ, phải không?" Phủ Tinh Lan cúi mắt, như thể bị dục vọng khống chế, khẽ cầu xin: "Để dành cho tôi, được không?"

"Và cả nơi này..." Hắn đưa tay bao lấy cái lồn vừa được bôi thuốc, rồi tháo cà vạt đang trói chiêm chiếp của Dương Diệp, "Tất cả chỉ dành cho tôi, được không? Đừng ở bên người khác, cũng đừng làm với ai khác."

Đôi mắt nhạt màu của Phủ Tinh Lan lấp lánh trong bóng tối, phản chiếu bóng hình chỉ một mình anh, như thể anh là vị thần duy nhất của hắn. Hắn gần như thành kính van nài: "Chỉ yêu một mình em, được không?"

Dù Dương Diệp là một gã đàn ông chỉ thích phụ nữ, cũng bị màn này làm cho ngẩn ngơ, bối rối nghĩ: "Đây là sức hút của nam chính à? Không chỉ đẹp trai, hàng to xài tốt, mà còn tình cảm dạt dào, chân thành sâu đậm. Làm tình xong còn ôm người, hỏi han chăm sóc. Một loạt hành động như thế này, chẳng trách thu phục được cả dàn hậu cung chất lượng."

Ngay cả Dương Diệp cũng cảm thấy tim đập thình thịch, thật sự muốn mạng.

Nhưng thiết lập nhân vật phản diện tà ác của y không thể sụp đổ, không thể mềm lòng với Phủ Tinh Lan và tuyệt đối không thể bị dụ dỗ thành một phần trong hậu cung của hắn.

"Quan tâm cái rắm cậu à?" Dương Diệp cười lạnh, không dao động: "Cậu là cái thá gì mà đòi quản tôi?"

"Cậu biết không?" Để giữ cốt truyện, Dương Diệp chuẩn bị chặn trước một bước. Y nắm cằm Phủ Tinh Lan, dang rộng hai chân, thờ ơ nói: "Người đầu tiên làm chỗ này chính là thằng em khốn kiếp của tôi. Nó đáng lẽ bị tôi tự tay giết chết, vậy mà cứ cố quay về làm chuyện ghê tởm này. Giờ chắc đã chết ngoài kia rồi."

"Nó làm rất tệ, nên sau đó tôi đi tìm không ít người thử xem." Dương Diệp chẳng chút chột dạ, bịa đặt: "Còn cậu, chẳng có gì đặc biệt. Không phải người đầu tiên, cũng chẳng thể là người cuối cùng. Đừng có mơ mộng hão huyền."

Phủ Tinh Lan không ngờ lại nhận được câu trả lời tuyệt tình như thế. Tình yêu ngập tràn bị dội gáo nước lạnh, thấm vào tận tâm can. Hắn bắt đầu nghi ngờ liệu y có nhận ra mình hay không. Dù sao, hắn đã cao lớn hơn, mạnh mẽ hơn, và chỗ đó cũng to hơn bốn năm trước...

Nhưng quý cô Delera dường như rất chắc chắn rằng y đã biết hắn là ai. Vậy tại sao y cứ cố nói như thế? Như thể cố tình nói cho hắn nghe, dù chỉ để từ chối tình cảm của hắn, cũng không cần dùng lời lẽ tàn nhẫn đến vậy, đúng không? Như thể không để lại cho hắn chút hy vọng nào, ép hắn tuyệt vọng hoàn toàn.

Đôi mắt hắn sau lớp mặt nạ ngân ngấn nước, đọng lại thành nước mắt, nhỏ xuống drap giường bừa bộn.

Mặt nạ của hắn không phải vật thật như của đấu sĩ giác đấu, mà là hình ảnh từ thiết bị thực tế ảo sau tai, che phủ khuôn mặt thật, không thể "gỡ xuống" hay "lột bỏ" bằng hành động thực tế, mà chỉ cần một nút là chỉnh sửa dung mạo.

Vậy nên, nước mắt xuyên qua "mặt nạ", như phá tan lớp ngụy trang giả dối, rõ ràng rơi xuống.

Dương Diệp sững sờ, không ngờ một kẻ to xác như Phủ Tinh Lan lại bị mình làm cho khóc, nhất thời luống cuống.

Nhưng y chỉ có thể ngậm chặt miệng, tránh thốt ra bất kỳ lời an ủi dư thừa nào.

"Xin lỗi." Phủ Tinh Lan sụt sịt, nghẹn ngào xin lỗi y.

Dương Diệp nhìn hắn, không nói gì, trong lòng cũng rất hụt hẫng. Rõ ràng y là người bị tên nam chính này hành hạ trên giường đến chết khiếp, vậy mà giờ lại như thể y bắt nạt hắn, trông đáng thương hề hề.

Nhưng lời "Xin lỗi" của hắn...

Dương Diệp thật sự có chút ám ảnh.

Dù tên này cúi đầu buồn bã, miệng nói "Xin lỗi", tỏ ra ngoan ngoãn nhận sai, nhưng ai biết con chó điên này trong lòng đang toan tính gì. Chỉ mong hắn thực sự tuyệt vọng mà rời đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Thích nhất kiểu chó con xinh đẹp hay khóc, trên thì mắt ngấn lệ, dưới thì cửng lên, hì hì hì.

-----

Quá trời anh Lan rồi :v anh Diệp, anh có chắc là mình thích phái nữ khum =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co