Truyen3h.Co

[ĐM/EDITING] (1) ĐOÀN DU LỊCH VÔ HẠN - YẾN CÔ HỒNG

18. Mê đắm chốn Tương Tây (18)

dangtrang22


"Đuổi thi Tương Tây, người sống tránh xa"

"Ồ? Mấy người muốn mời tôi qua đó à?"

Bọn Miêu Phương Phỉ chủ động tìm tới, phản ứng đầu tiên của Vệ Tuân là chắc mình vừa dọa Hứa Thần chết rồi. Vừa nãy trong sân đầy xác, chỉ liếc một cái mà Hứa Thần đã ngất xỉu, làm Vệ Tuân quên béng cả việc tìm người giặt đồ.

"Đúng vậy, mọi người đều rất mong chờ anh đến."

Miêu Phương Phỉ lựa lời nói, gượng cười: "Hướng dẫn viên Bính, dọc đường anh đã vất vả rồi, mọi người muốn chụp hình chung với anh."

Mời hướng dẫn viên qua cũng phải có cách. Vì thân phận đặc thù của họ, nhà trọ không cho phép hướng dẫn viên giúp đỡ du khách quá mức. Nếu Miêu Phương Phỉ nói là muốn mời Bính Cửu tới xử lý oán niệm trên quan tài, thì ngay lập tức Bính Cửu sẽ nhận cảnh cáo từ nhà trọ.

Nhưng nếu nói là muốn chụp hình chung với hướng dẫn viên, mời cậu qua, thì sẽ chẳng có vấn đề gì cả. Đây là kinh nghiệm mà những du khách kỳ cựu đã rút ra từ vô số hành trình.

Lần nữa đối diện với Bính Cửu, Miêu Phương Phỉ không hề vì chuyện trước đây Bính Cửu từng "nhìn trúng" mình mà tỏ ra thất lễ, ngược lại, cô càng cẩn trọng hơn, càng cung kính hơn. Miêu Phương Phỉ rất thông minh, mơ hồ đoán được việc Hứa Thần ngất xỉu không phải do nhìn thấy nguồn gốc oán niệm, mà chính là vì Bính Cửu!

Rốt cuộc Bính Cửu đã che giấu sức mạnh khủng khiếp đến mức nào, thần bí đến mức nào, mới có thể khiến Hứa Thần chỉ liếc mắt một cái đã ngã xỉu?

Nghĩ tới đây, Miêu Phương Phỉ lại càng cung kính, trong lòng cũng dấy thêm vài phần lo lắng. Cô không dám chắc thật sự có thể mời được Bính Cửu sang bên kia, thậm chí từ trước đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối. Nếu Bính Cửu thật sự từ chối thì ——

"Được thôi."

Vệ Tuân vui vẻ đáp ứng ngay, sau đó lại giả bộ phiền não, liếc nhìn tay áo rách nát của mình, kéo dài giọng:

"Đáng tiếc thật, bộ dạng tôi bây giờ... có hơi không lên hình được."

Không ngờ nghe vậy, Miêu Phương Phỉ lại nghi hoặc hỏi ngược: "Lâm Hi chẳng lẽ không... xin lỗi, là tôi vượt quá giới hạn rồi."

Giao việc giặt quần áo cho Lâm Hi chắc chắn hắn sẽ rất vui vẻ và sẵn lòng hoàn thành. Nhưng Vệ Tuân không muốn lần nào cũng bị Lâm Hi nhào tới, nhỡ Lâm Hi được nước làm tới, thật sự đè cậu xuống đất thì sao.

Cậu còn trong trắng đó!!

"Tôi hiểu."

Nhìn khóe môi Bính Cửu hơi cong, mỉm cười mà không nói, Miêu Phương Phỉ bỗng chốc hiểu ra, liền nghiêm túc gật đầu: "Anh sẽ hài lòng, giờ phiền anh đi cùng tôi đã, cả đoàn đều đang đợi anh chụp hình cùng."

Cô hiểu gì vậy?

Vệ Tuân hơi mờ mịt, đi theo Miêu Phương Phỉ vào nhà chính. Vừa bước vào, cậu thấy các du khách đã xếp thành hàng ngay ngắn, giống như đang chờ đón một vị khách quý. Khi thấy cậu xuất hiện liền đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

"Đi, chúng, chúng ta đi chụp hình thôi."

Một nhóc lùn đeo máy Polaroid nhỏ treo trước ngực liền lắp bắp nói, không dám nhìn thẳng vào mắt Vệ Tuân, như con chuột nhỏ rón rén lẻn vào trong nhà chính.

"Úc Hòa Tuệ nói đúng, chúng ta vào trong chụp đi."

Thạch Đào trợn mắt, nói dối: "Dù sao bên trong là di sản... di tích, chụp sẽ có cảm giác hơn."

Vệ Tuân bước vào phòng, ngay lập tức hiểu ra lý do tại sao bọn họ đã lôi kéo mình vào đây. Cậu cảm nhận được trong phòng có luồng khí lạnh như băng, oán khí bao phủ toàn bộ không gian. Tuy nhiên, ngay khi cậu bước vào, tất cả oán niệm đều lập tức tan biến.

Vì trong túi Vệ Tuân đang có dao găm oán máu Bình Bình.

Oán niệm của đám xác chết sợ oán khí của Bình Bình, tựa như chuột gặp mèo.

Vệ Tuân sinh hứng thú, định về sau nghiên cứu thêm về con dao găm trong truyền thuyết.

Ở đây, các du khách đã nhanh chóng xếp theo chiều cao thành hai hàng, vây Bính Cửu vào giữa. Mỗi người trên mặt đều đeo nụ cười giả tạo

"Cười nào."

Một tiếng răng rắc, ảnh chụp từ chiếc Polaroid hiện ra. Úc Hòa Tuệ run tay cầm ảnh lên xem, sắc mặt lập tức nhẹ nhõm.

Sau khi Miêu Phương Phỉ liên tục hứa hẹn, và cố gắng tiễn Bính Cửu đi, các du khách lập tức xúm lại xem ảnh chụp của Úc Hòa Tuệ.

Chiếc Polaroid này có thể chụp ảnh linh dị, lúc này trên ảnh có thể thấy rõ, lớp oán niệm đen phủ trên quan tài đã biến mất, chỉ còn một lớp oán niệm nhạt màu đỏ thẫm mỏng phủ lên cỗ quan tài.

Miêu Phương Phỉ và những người khác lập tức đi xem bốn cỗ quan tài còn lại, quả nhiên, t‌hi t‌hể trong quan tài hiện nguyên hình, chính là những xác trong sân bị mưa làm thối rữa và trắng bệch!

Sợ lại xảy ra chuyện, họ không trực tiếp chạm vào, mà là mang cả t‌hi t‌hể và quan tài ra ngoài. Miêu Phương Phỉ và Triệu Hoành Đồ cẩn thận dùng cây gậy tre tìm được để lật hủ t‌hi, Miêu Phương Phỉ tinh mắt phát hiện những hủ t‌hi này tay đều thiếu mất ngón giữa.

Là trùng hợp, hay là...

"Không ngờ Bính Cửu lại mạnh như vậy."

Thanh âm Triệu Hoành Đồ rất thấp, cậu ta không cam lòng nắm chặt nắm tay, Bính Cửu chỉ là tới lượn một vòng, liền đuổi hết oán niệm những xác chết đi. Không chỉ có như thế, Bính Cửu còn để lại "hơi thở" của chính mình, làm oán niệm những xác chết không dám lại gần.

Chênh lệch thực lực lớn vậy sao?

"Anh ta là hướng dẫn viên của đoàn chúng ta."

Miêu Phương Phỉ nhàn nhạt nói: "Đi thôi, xử lý thi thể thôi."

"Đội trưởng Miêu, làm cách nào mời được hướng dẫn viên Bính đến vậy?"

Vương Bành Phái từ bên kia đi đến, thay mọi người nói lên nỗi lo trong lòng: "Đây là chuyện có lợi cho cả đoàn du lịch, chẳng ai để cô phải gánh vác một mình đâu."

Không ai phản bác lời Vương Bành Phái, rõ ràng sau lần hợp tác này, tình cảm giữa các thành viên trong đoàn đã tốt hơn chút ít.

"Không có gì đâu."

Miêu Phương Phỉ cũng nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Mọi người biết đấy, Bính Cửu có thói ở sạch, anh ta muốn có người giặt quần áo vá áo giúp thôi."

Cô cụp mắt xuống, trông có vài phần ưu tư, cố tỏ ra không sao:"Mọi người tiếp tục đi, trước 9 giờ tối chúng ta phải xong công việc. Tôi sẽ tăng tốc, sau đó tôi đi, Hoành Đồ, cậu ở lại bảo vệ mọi người——"

"Đội trưởng Miêu, để tôi đi."

Triệu Hoành Đồ đột nhiên ngắt lời, quay đầu lại, kiên quyết nói: "Tôi gần xong rồi, chị, chị mạnh hơn, ở lại sẽ an toàn hơn."

Ban đầu, Triệu Hoành Đồ không phục Miêu Phương Phỉ, thậm chí còn khinh thường mối quan hệ giữa cô và Bình Cửu. Nhưng sau vài lần tiếp xúc, đầu óc thông minh cùng với quyết đoán Miêu Phương Phỉ đã khiến hắn dần thay đổi cách nhìn.

Bất kể việc Miêu Phương Phỉ chủ động quỳ xuống trước hay cô mời được Bình Cửu đến giúp giải quyết khó khăn của cả đoàn, cô đều xứng đáng với danh xưng đội trưởng. Triệu Hoành Đồ, một thiếu niên yêu ghét rõ ràng, lại càng cảm thấy Miêu Phương Phỉ là một đội trưởng xuất sắc.

Cô khuất phục trước Bình Cửu, chắc chắn là do tên kia ép buộc.

Điều khiến Triệu Hoành Đồ cảm động nhất chính là, trước đây đã hiểu lầm cô rất nhiều, vậy mà đội trưởng Miêu vẫn tin tưởng mình. Xem kìa, cô còn cố ý điểm danh để mình ở lại bảo vệ mọi người, rõ là vô cùng tin tưởng hắn.

Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ.

Đã vậy, cậu ta là đàn ông, sao có thể để Miêu Phương Phỉ lại đi vào hang sói của Bính Cửu được!

Miêu Phương Phỉ nhiều lần từ chối, nhưng Triệu Hoành Đồ vẫn kiên quyết, cam đoan tuyệt đối sẽ không giở trò, mà sẽ giặt sạch quần áo của Bình Cửu, gấp gọn gàng, chỉnh tề —— nhà cậu ta nghèo, nên đã quen với việc may vá từ nhỏ.

Các du khách không dám chậm trễ, nhanh chóng bắt tay vào xử lý thi thể trong quan tài. Họ điểm chu sa, bọc bùa Thần Châu, rồi quấn thêm lớp vải màu.

Triệu Hoành Đồ và Miêu Phương Phỉ là hai người hoàn thành nhanh nhất. Hai người liếc nhìn nhau, Triệu Hoành Đồ gật đầu, ánh mắt có chút đồng cảm.

Quay lưng bước ra màn mưa ngoài kia, Triệu Hoành Đồ bất giác dâng lên một vẻ bi tráng.

Gió hiu hiu thổi, sông Dịch lạnh buốt; tráng sĩ một đi*.. khoan đã không đúng!

*Đây là điển tích nổi tiếng từ bài ca tiễn Kinh Kha: "Gió hiu hiu thổi, sông Dịch lạnh buốt; tráng sĩ một đi chẳng trở về".

Bình Cửu rõ ràng thích nam, vậy chẳng phải mình đến còn nguy hiểm hơn cả Miêu Phương Phỉ sao?!

Triệu Hoành Đồ chần chừ quay lại nhìn Miêu Phương Phỉ. Nào ngờ thấy cô vẫn đứng ở cửa, nét mặt đầy lo lắng. Thấy cậu ta dừng lại, Miêu Phương Phỉ thoáng ngây người,rồi không chút do dự mà lập tức tiến tới.

Không! Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!

Triệu Hoành Đồ lập tức kiên định lại niềm tin, giơ tay ngăn Miêu Phương Phỉ, rồi sải bước đi về phía Bính Cửu.

Cuối cùng cũng dỗ được Triệu Hoành Đồ đi rồi.

Miêu Phương Phỉ thở phào nhẹ nhõm, khóe môi khẽ cong, cô xoay người lại, liền bắt gặp ánh mắt bất đắc dĩ của Hầu Phi Hổ.

Mánh khóe con cỏn này, Triệu Hoành Đồ không nhìn thấu, nhưng Hầu Phi Hổ thì hiểu rất rõ. Tuy hắn thân với Triệu Hoành Đồ nhất, nhưng cũng không ngăn cản.

Miêu Phương Phỉ lại cảm thấy cần giải thích với hắn.

"Hướng dẫn viên Bính tính hay để bụng. Trước đó Hoành Đồ đã chĩa tên vào anh ta, anh ta sẽ không quên đâu."

Miêu Phương Phỉ giải thích: "Giải quyết ngay bây giờ, còn hơn để xảy ra chuyện dọc đường."

Chỉ là vá quần áo, giặt giũ cho Bính Cửu thôi, còn hơn bị âm thầm hại chết mà không hay biết.

Hơn nữa, Miêu Phương Phỉ cảm thấy Bính Cửu vốn chẳng để mắt đến Triệu Hoành Đồ. Hoặc nên nói, từ sau khi Lâm Hi tỏ ý thân thiện với cô, rồi tiết lộ cho cô biết điểm nhan sắc thực sự của Bính Cửu, cô liền cảm thấy trong cả đội ngũ này, chẳng ai xứng với Bính Cửu.

"Đội trưởng Miêu, tôi hiểu."

Hầu Phi Hổ hạ giọng, nở nụ cười bất đắc dĩ: "Nhóc Đồ có tính nóng nảy, đúng là cần phải rèn giũa. Tính tình cứ cứng nhắc như vậy, e phải vất vả nhiều."

Hắn thở dài, thoáng hiện vẻ trầm tư. Trong hành trình, chẳng ai sẽ kiên nhẫn chờ đợi cậu nhóc trưởng thành. Nếu Triệu Hoành Đồ còn tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ chết.

_________

Bên ngoài mưa phùn kéo dài, bầu trời càng lúc càng tối; đến tám giờ tối, trời đã hoàn toàn đen, đậm đặc như mực loang. Trong lúc Hầu Phi Hổ sốt ruột chờ đợi, cuối cùng Triệu Hoành Đồ cũng quay về. Tuy sắc mặt cậu nhóc không mấy dễ coi, nhưng trên người lại không hề có vết thương nào.

Mọi người i lấy ra ít bánh quy nén và thanh năng lượng mang theo để bổ sung thể lực, thu dọn hành lý, rồi ai nấy đều nặng nề bước đến trước "thi thể" của mình.

"Tiền bối, thằng mập tôi tiễn ngài về quê nhé. Ngài đại nhân đại lượng, lát nữa phối hợp với tôi một chút, tôi xin ngài đấy."

Miêu Phương Phỉ nghe thấy gã mập lẩm bẩm, những người khác cũng hoặc thì thầm với chính mình, hoặc nói chuyện với hủ thi, trông chẳng khác nào một đám điên.

Chỉ có như vậy, họ mới tạm thời kìm được nỗi sợ trong lòng.

Nửa đêm, men theo đường núi, dẫn hủ thi đi.

Nguy hiểm thực sự sắp ập đến, loại thử thách gian nan này, chắc chắn sẽ có người bỏ mạng.

Không biết lần này đoàn du lịch tám người của họ, cuối cùng sẽ còn lại mấy người.

"Tám giờ rưỡi rồi."

Không rõ là ai khẽ nói, ngay sau đó, liền nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa, từ xa lại gần.

Như bước chân của ác quỷ, từng bước từng bước, giẫm thẳng lên tim người.

"Đã đến đủ cả chưa?"

Hướng dẫn viên Bính Cửu xuất hiện. Nhìn thấy chiếc mặt nạ quỷ bằng đồng che kín gương mặt hắn, chẳng hiểu sao lại khiến các du khách yên tâm hơn đôi chút.

Người ta thường nói, quỷ cũng sợ kẻ ác.

Hy vọng Bính Cửu ác đến mức quỷ cũng phải khiếp sợ.

"Bây giờ bắt đầu điểm danh."

Vệ Tuân điểm danh xong theo đúng quy củ, liếc nhìn đồng hồ: "Tám giờ bốn mươi rồi à, chúng ta xuất phát sớm một chút đi. Tránh giờ cao điểm, cũng đỡ phải gặp ai."

Nửa đêm đi đuổi thi thì còn có thể gặp ai?

Miêu Phương Phỉ và những người khác bất lực không nói nên lời, nhưng vừa nghĩ lại thì tim liền lạnh buốt.

Trong lời của Bính Cửu, dường như còn ẩn chứa hàm ý khác.

Nửa đêm đuổi thi, đương nhiên sẽ không gặp người sống... mà sẽ gặp phải...

Để khuấy động không khí, Vệ Tuân tự cho rằng mình làm hướng dẫn viên cũng khá tốt, liền vung cao cờ chỉ dẫn. Lá cờ đỏ tươi trong màn đêm tự phát sáng, như một ngọn đèn dẫn lối, soi rọi con đường u tối phía trước.

"Đi thôi."

Hướng dẫn viên ra lệnh, tất cả du khách đều căng thẳng trong lòng. Họ lấy ra chiêng ra, đồng loạt gõ vang.

"Chát!"

"Rầm!"

Một tiếng chiêng vang lên, những hủ thi vốn nằm trong quan tài bắt đầu lắc lư đứng dậy. Thân thể chúng cứng đờ, lặng lẽ đứng trong quan tài, trên người bôi chu sa, quấn bùa và dải lụa màu. Thế nhưng cảnh tượng ấy không hề buồn cười, mà trái lại, những vết thương loang lổ do năm tháng lưu lại trên thân thể càng khiến chúng thêm đáng sợ.

Bị giam cầm trăm năm, hôm nay cuối cùng bọn họ cũng có thể trở về quê hương.

"Leng keng!"

Tiếng chiêng vang lên, đám hủ thi nhảy ra khỏi quan tài.

Các du khách nhanh chóng đội nón lá cho hủ thi, rồi lại gõ thêm một tiếng.

"Leng keng!"

Đám hủ thi lập tức đứng ra sau từng người một. Cánh tay khô cứng vắt ngang, đặt lên vai từng du khách. Hơi lạnh âm u từ phía sau truyền tới, khiến máu trong người như sắp đông cứng lại. Đây là thi thể thật sự, không phải ai cũng chịu nổi cảm giác có một hủ thi đứng ngay sau lưng mình!

Nhưng họ cũng chỉ có thể làm vậy, các du khách không phải là người đuổi thi chuyên nghiệp, không biết niệm chú, chỉ có thể để mặc hủ thi cứng đờ đặt tay lên vai họ, dùng tiếng thanh la để điều khiển hủ thi di chuyển.

Miêu Phương Phỉ đi phía trước, Triệu Hoành Đồ đi cuối, Hầu Phi Hổ cõng Hứa Thần đã kiệt sức, đứng giữa đội ngũ. Những người khác xếp theo thực lực, từng người một, gõ thanh la, dẫn theo hủ thi, bước ra khỏi nhà chính.

Cơn mưa lạnh buốt như cắt da cắt thịt ào ạt trút xuống đầu. Rõ ràng đang là giữa mùa hè, vậy mà cả người lại rét run cầm cập. Miêu Phương Phỉ bám sát theo sau Bính Cửu, mỗi bước đi là một tiếng chiêng. Từng chút một, cả đội ngũ dần bước đều, tiếng chiêng cũng đồng loạt vang lên.

"Leng keng!"

"Thiên linh linh, địa linh linh, đuổi thi Tương Tây, người sống tránh xa!"

Trong nhịp chiêng trầm vang cùng tiếng xướng ngân dài, đoàn đuổi thi rời khỏi nhà chính, hướng về cổng nghĩa trang.

Quãng đường này, buộc phải đi ngang qua sân đầy đám xác chết!

Mọi người đều căng thẳng tột độ, thần kinh kéo chặt như dây đàn. May thay, cuối cùng cũng không có chuyện ngoài ý muốn, bọn họ thuận lợi đi ngang qua sân, tiến đến cổng của nghĩa trang.

"CHÁTT!"

Đúng lúc ấy, một tiếng chiêng bất ngờ vang lên, phá vỡ nhịp điệu, mang theo vẻ hoảng loạn! Tim Miêu Phương Phỉ thắt lại, chẳng bao lâu sau, giọng Lâm Hi run rẩy truyền tới từ ngay phía sau lưng cô.

Với đội hình đuổi thi như thế này, sẽ khó mà trao đổi thông tin. Vì thế, ngay từ trước khi xuất phát, bọn họ đã bàn bạc: ai phát hiện dị thường thì sẽ dùng tiếng chiêng làm tín hiệu cảnh báo, rồi truyền miệng dọc theo hàng để mọi người đều biết.

"Triệu Hoành Đồ nói.. nói."

Lâm Hi giọng run rẩy: "Cậu ta nói, những xác chết ở sân của nghĩa trang Tiểu Long đã bám theo rồi."

"Ngay phía sau chúng ta!"

Quả nhiên.

Miêu Phương Phỉ nhắm mắt, mở ra lần nữa thì ánh mắt đã kiên định, cất giọng nhẹ nhưng chắc nịch: "Đừng ngoái lại."

Cứ đi về phía trước, tuyệt đối đừng quay đầu!

【Công bố hành trình】

【Xin hướng dẫn viên Bính Cửu, trước một giờ sáng phải dẫn đoàn cùng những hủ thi vượt qua sạn đạo Hung Cốt. Tuyệt đối không được trễ!】

Từ bây giờ đến một giờ sáng, còn hơn bốn tiếng.

Bọn họ buộc phải cầm cự suốt bốn tiếng đồng hồ này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co