Truyen3h.Co

[ĐM/EDITING] (1) ĐOÀN DU LỊCH VÔ HẠN - YẾN CÔ HỒNG

30. Mê đắm chốn Tương Tây (30)

dangtrang22


Kẻ địch mạnh

Thời gian quay trở lại bốn tiếng trước, vào lúc 0 giờ sáng, Vệ Tuân vừa hoàn thành xong thí nghiệm máu, đổ giòi xuống suối Tiểu Long, rồi mang theo quỷ anh đom đóm đi về nhà trưởng thôn.

Nhân lúc Bình Bình chưa trở về, lại có cục cưng quỷ anh trong tay, Vệ Tuân chuẩn bị đi trộm đồ. Vì Bình Bình là đối tượng chủ chốt xuyên suốt hành trình này, ngôi nhà từng ở và những đồ vật từng sử dụng đều có giá trị tham khảo cao.

Nhìn những món đồ Vệ Tuân lấy được trước đây, nào là "dao găm oán máu của Bình Bình", "Giày thêu của Bình Bình", thì làm sao có thể thiếu những thứ như "Khăn của Bình Bình" hay "Phấn son của Bình Bình" trong nhà được?

Dù không có gì, việc đi một vòng trong nhà Bình Bình cũng đủ khiến Vệ Tuân thấy kích thích. Cậu luôn để ý việc chưa thể đối mặt với lệ quỷ Bình Bình.

"Trước kia bé không ở đây sao?"

Nơi được bảo tồn nguyên vẹn nhất ở trung tâm thôn Thiết Bích là nơi thờ cúng, còn ngôi nhà thoạt nhìn đẹp nhất là nhà của trưởng thôn. Thế nhưng khi Vệ Tuân bước vào, đi một vòng thăm dò, chỉ khiến bụi bay đầy mũi mà không tìm thấy thứ gì giá trị. Đừng nói đến đồ của Bình Bình, cả căn nhà chỉ là vỏ bọc sáng sủa bên ngoài, còn bên trong tường đen kịt như bị cháy, không nội thất, trống rỗng hoàn toàn.

Có lẽ đây là căn nhà mà Bình Bình từng sống, nhưng chắc chắn không phải nơi quan trọng nhất.

Vệ Tuân thầm phân tích: Bình Bình là nữ trưởng thôn đầu tiên của thôn Thiết Bích trong hàng trăm năm, nhưng thực tế mối quan hệ với dân làng lại vô cùng căng thẳng. Những xác chết bị giam trong Nghĩa trang Tiểu Long, chuyện thai nhi bị phân thây, dường như tất cả đều gắn liền với số phận bi thảm của cô ta.

Thời điểm sinh nở chắc chắn là lúc người phụ nữ yếu đuối nhất, cũng là khi không còn khả năng phản kháng. Trong hoàn cảnh ấy, liệu Bình Bình có thể sinh con ngay trong thôn được sao?

"Bé cưng, dẫn anh trai đi xem nhà của bé đi."

Vệ Tuân không lãng phí thời gian trong căn nhà đổ nát nữa, dứt khoác mang quỷ anh ra khỏi thôn Thiết Bích. Cậu nhấc đom đóm từ vai, ném ra ngoài. Đom đóm vỗ cánh bay lên, tưởng Vệ Tuân đang chơi cùng, bay về tay cậu vài lần rồi lại bị ném đi, cuối cùng bối rối bay quanh cậu, không hiểu cậu đang làm gì.

Vệ Tuân không hy vọng quỷ anh sẽ trực tiếp dẫn cậu đến nơi ẩn náu của Bình Bình. Cậu tiếp tục men theo suối Tiểu Long, đi về phía thượng nguồn. Đêm nay không mưa, nhưng bầu trời vẫn phủ một lớp mây mỏng xám, bóng trăng mờ ảo, mép trăng như có quầng sáng.

Tựa như câu nói khi thấy quầng sáng quanh ánh trăng vào đêm ma quỷ, quỷ môn sẽ mở cửa, không nên ra ngoài.

Vệ Tuân không may nên chẳng gặp ma quỷ, đi hết suối Tiểu Long cũng không xảy ra chuyện gì. Cuối con suối là một hồ nước, phía trên nối với thác nước; bên cạnh hồ mọc đầy những cây trúc xanh to bằng cánh tay, thân trúc lốm đốm vết, như bị dính đầy máu và nước mắt. Hai bên là những bụi cỏ và cây rậm rạp, nhìn một lượt không thể phân biệt phía sau là đường hay vực thẳm.

"Đến nơi rồi."

Vệ Tuân đứng bên bờ hồ, rút đôi giày thêu dính máu của Bình Bình khỏi túi. Khi ở trong nhà trưởng thôn, đôi giày đã bắt đầu nóng lên, đi xuống hạ nguồn thì nhiệt độ giảm, đi lên thượng nguồn thì nhiệt độ tăng, còn khi đến bờ hồ, nó đã nóng đến mức như khoai nướng.

Vệ Tuân đoán rằng thứ này sẽ nóng lên nếu không phải là Bình Bình, thì sẽ là Vua Cương Thi Cáo Bay.

Nhân lúc này, Vệ Tuân định tìm ra Vua Cương Thi Cáo Bay giải quyết.

Từ lúc giao chiến với Đại Thủ lĩnh Cương Thi Cáo Bay ở sạn đạo Hùng Cốt, Vệ Tuân đã muốn tìm Vua Cương Thi Cáo Bay để đấu một trận. Loại khao khát xông vào chiến đấu, khao khát đổ máu, dục vọng hủy diệt vừa hủy người khác vừa hủy chính bản thân, khả năng mất kiểm soát... tất cả đều khiến Vệ Tuân phải cảnh giác.

Vệ Tuân luôn cố gắng kiềm chế bản thân, tránh né việc chạm trán với Vua Cương Thi Cáo Bay, không muốn rơi vào trạng thái chiến đấu điên cuồng.

Nhưng giá trị SAN giảm xuống dẫn đến mất kiểm soát không chỉ nằm ở ham muốn chiến đấu. Trước kia ở khu mội, cậu đã quá mê mẩn Bình Bình không lối thoát, không chịu chữa trị vết thương, để thời gian đếm ngược tử vong không ngừng giảm.. đó cũng là một dạng mất kiểm soát.

Giá trị SAN giống như con dao hai lưỡi, vừa mang lại sức mạnh to lớn cho Vệ Tuân, vừa không ngừng tước đoạt lý trí của cậu. Dị hóa khiến cậu khao khát chiến đấu, nhưng giá trị SAN giảm lại khiến cậu mất đi hứng thú với mọi thứ xung quanh.

Sau khi rút hai ống máu, Vệ Tuân bình tĩnh hơn, cũng nhìn thấu mọi chuyện. Nếu đã đều là mất kiểm soát, vậy thì cứ tiếp tục tìm cảm giác mạnh đi. Bây giờ cậu còn 42 điểm giá trị SAN, đủ để ra tay với Vua Cương Thi Cáo Bay rồi.

Xét cho cùng, thứ kích thích nhất trong chuyến du lịch, và cũng là thứ duy nhất có thể khiến Vệ Tuân hứng thú, chỉ còn lại Vua Cương Thi Cáo Bay và lệ quỷ Bình Bình. Ô Lão Lục miễn cưỡng cũng có thể xem là đối tượng.

"Không có đường sao?"

Đứng trước hồ nước, Vệ Tuân thử đi về hai hướng bên trái và bên phải, nhưng nhiệt độ trên đôi giày thêu dính máu vẫn không đổi. Cậu không phải thợ săn, không biết theo dấu, toàn bộ quá trình truy tìm đều dựa vào đôi giày thêu dính máu như radar.

Nhưng giờ đôi giày thêu đã vô dụng, đom đóm quỷ anh cũng bay loạn khắp nơi, không còn dẫn đường, Vệ Tuân dường như không còn cách nào tiếp tục truy theo nữa — không, thật sự không còn cách sao?

Vệ Tuân lấy ra một chiếc lọ thủy tinh, mở nắp ra.

"Vo ve vo ve ——"

Con muỗi vàng bị nhốt trong lọ suốt quãng đường bật ra như một viên kẹo chanh, nhưng không bay đi mà vo ve bay quanh Vệ Tuân, như muốn bày tỏ niềm vui, muốn gắn bó gần gũi với cậu.

"Ngửi thử mùi máu này đi."

Vệ Tuân đưa đôi giày thêu lại gần nó: "Dẫn tao đến chỗ nó."

Muỗi vốn rất nhạy với máu, giống như chó săn khi tìm mùi vậy.

"Vo ve vo ve?"

Con muỗi vàng đáp xuống giày thêu theo quán tính, bốn cặp cánh xếp lại, nhìn Vệ Tuân chằm chằm, mắt lớn đối mắt nhỏ. Vệ Tuân nhìn nó vài giây, xác nhận rằng con ngốc này không hiểu lời mình nói.

Nếu muốn giao tiếp và điều khiển con muỗi vàng, Vệ Tuân phải cho nó một ít máu.

"Phiền phức thật, tao còn phải nhận lấy sự trung thành từ mày hả?"

Vệ Tuân xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay trái gầy gò, nhợt nhạt cùng hình xăm con bướm Maria trên đó. Không phải ảo giác, vị trí hình xăm lại di chuyển lên cao, giờ đã tới chỗ giao giữa cánh tay trên và bắp tay.

Khi làn da ấy lộ ra, con muỗi vàng lập tức kích động đến phát điên, đôi cánh đập nhanh đến mức tạo ra ảo ảnh. Nó lao tới như một viên đạn, đâm xuống tay Vệ Tuân rồi bắt đầu hút máu từng chút một.

"Hút ít thôi, đồ nhỏ xíu vô dụng."

Dù việc bị hút máu không gây đau đớn gì, Vệ Tuân vẫn cau có than phiền: "Hễ trung thành với mình thì hoặc là muỗi, hoặc là giòi, chẳng thể có thứ gì mạnh hơn à."

'Vo, vo ve chủ nhân'

Con muỗi hứng khởi hút máu vo ve trong đầu cậu, cuối cùng cũng có thể bày tỏ suy nghĩ của nó rõ ràng hơn.

'Chủ nhân, vo ve!'

Nó rất biết điều, chỉ hút một chút vừa đủ để lập khế ước với chủ nhân, nó khống chế bản thân không hút thêm. Khi rút vòi hút ra, con muỗi vàng vỗ cánh bay vút ra ngoài, lao thẳng vào một cái cây bên cạnh.

Cảnh tượng đó khiến Vệ Tuân giật mình. Cậu còn chưa kịp suy nghĩ liệu con muỗi này là bị điên hay bị cuồng máu, thì đã thấy nó lảo đảo bay trở lại,  ôm theo một thứ gì đó.

'Vo, vo ve, chủ nhân!'

Tiếng vo ve của muỗi vàng trở nên yếu ớt, nó đặt một thứ vào tay Vệ Tuân.

"Hít..."

Ngay cả Vệ Tuân, khi nhìn thấy thuộc tính của thứ này, cũng kinh ngạc hít một hơi lạnh.

【Tên: Vòi hút biến dị ¥%#@* [vàng]】

【Phẩm chất: ???】

【Tác dụng: Hút máu &*%!@】

【Ghi chú: *&... Không đau...#@ Cứng rắn &#】

Cậu chưa bao giờ thấy một món đồ nào lại có nhiều ký tự lộn xộn như thế trong phần giới thiệu!

Tiếng vo ve yếu ớt của con muỗi vang lên trong đầu Vệ Tuân, cậu nhận ra đây dường như là nghi thức trung thành đặc biệt của tộc ma muỗi. Sau khi tìm được chủ nhân định mệnh, ma muỗi sẽ hiến tặng vòi hút của mình, tượng trưng cho sự tuyệt đối trung thành. Về sau, nếu không có phép của chủ, nó thà chết đói cũng không hút máu sinh vật khác, chỉ hút máu của chủ nhân!

Tất nhiên, vòi hút bị đứt vẫn có thể mọc lại, nhưng thứ mà ma muỗi trao cho chủ nhân là vòi tốt nhất từ khi nó nở ra từ trứng, đồng hành cùng nó trong suốt quá trình trưởng thành. Những vòi mọc lại sau này không thể sánh bằng.

Hiệu quả của vòi hút cũng tương đồng với hướng biến dị của ma muỗi. Con muỗi vàng này chưa tiến hóa cao, nhiều ý nghĩa nó không thể truyền đạt, Vệ Tuân chỉ hiểu được rằng vòi của nó "rất cứng", "không đau" – hai điểm hoàn toàn trùng khớp với phần thông tin vật phẩm.

"Rốt cuộc mày là thứ gì?"

Vệ Tuân cầm vòi hút nhỏ như cây kim trong lòng bàn tay, tò mò quan sát. Thứ đồ bé nhỏ này ngay cả nhà trọ cũng không xác định được. Nhớ lại trận chiến trước với ma muỗi, sự trung thành của con muỗi vàng với cậu, nhà trọ vẫn không có phản ứng gì.

Tụi này rốt cuộc được coi là cái gì?

'Vo ve, chủ nhân, đồ vật......'

Muỗi vàng sau khi nghỉ ngơi đầy đủ lại bắt đầu vo ve bay lên, nó có vẻ rất muốn lấy lòng Vệ Tuân. Nó không có "cái tôi", mà bản năng mách bảo nó chính là một bộ phận của chủ nhân. Nó biểu đạt ý nghĩ không được lưu loát lắm, nhưng Vệ Tuân cũng không so đo với một con muỗi.

Đặc biệt, dù tiếng vo ve của nó còn yếu, nhưng nó đã bắt đầu thực hiện vai trò như một chó săn: bay vòng quanh đôi giày thêu, rồi lao thẳng về hướng Tây Bắc.

Đôi giày thêu này được lấy ra từ thi thể Thủ lĩnh Cương Thi Cáo Bay. Lúc đó Vệ Tuân điên cuồng xé nát Thủ lĩnh Cương Thi Cáo Bay thành từng mảnh thịt vụn, nên trên đôi giày này dính rất nhiều vết máu. Tiếng vo ve của muỗi vàng lại vang lên trong đầu Vệ Tuân.

Nó ở vị trí kia cảm nhận được hơi thở tương tự, nhưng mạnh mùi máu đáng sợ hơn.

Đó chính là Vua Cương Thi Cáo Bay.

Muỗi vàng kéo Vệ Tuân bay vút đi, lượn qua các dãy núi Tương Tây. Địa hình nơi này càng hẻo lánh và hoang vu, không một bóng người, chỉ có vài con đường mòn trong vùng núi. May mà cơ thể Vệ Tuân giờ đã bị dị hóa, dù vách núi nghiêng tới bốn mươi lăm độ cũng đi như đi trên mặt đất bằng phẳng, nên tốc độ của họ không chậm.

Nhưng ngay cả như vậy, sau khi vượt qua ngọn núi dốc này, thời gian cũng đã điểm 2 giờ 30 sáng. Nếu nhìn trên bản đồ, khoảng cách thẳng từ điểm xuất phát đến đây có thể chỉ vài trăm mét, nhưng quãng đường thực tế đã lên tới hơn chục cây số.

"Vo vo ve ——"

Con muỗi vàng vo ve bay, phía trước chính là lãnh địa của con "quái vật" đó. Hơi thở mạnh mẽ của nó khiến muỗi vàng bản năng không dám tiến gần, chỉ dám bay vòng ngoài.

Vệ Tuân không hề do dự. Đến được đây, cậu cũng cảm nhận được hơi thở nhàn nhạt, đặc trưng của sinh vật mạnh.

Kẻ địch mạnh.

Rất mạnh, vô cùng mạnh. Vệ Tuân thậm chí cảm nhận rằng nó không hề yếu hơn lệ quỷ Bình Bình là bao.

Thật sự rất mạnh.

Móng vuốt bắt đầu ngứa ngáy, tia đỏ nhạt lóe lên trong mắt Vệ Tuân. Cơn khát khao chiến đấu với kẻ mạnh dâng trào trong từng mạch máu như thuốc kích thích, khiến khí huyết trong người cậu sục sôi.

Muốn, muốn chiến đấu ngay lập tức.

Vệ Tuân không chút sợ hãi bước vào.

Trước mắt anh là một khoảng trống hiếm thấy giữa rừng, cỏ xanh mượt như thảm, khi giẫm lên mềm mại như thảm trải sàn tốt nhất. Trên bãi cỏ mọc đầy những bông hoa trắng nhỏ không biết tên, cả khu đất được cắt tỉa chỉnh chu, trông không giống tự nhiên mà như được ai đó chăm sóc định kỳ.

Không có cây cỏ dại hay bụi rậm bên cạnh. Ở giữa bãi cỏ, mọc một cây cổ thụ vô cùng to lớn. Nhìn kỹ mới thấy thực ra là hai cây quấn lấy nhau, cuối cùng cùng phát triển thành một, tạo nên một cảnh quan hiếm thấy giữa rừng.

Nhưng thứ thu hút toàn bộ ánh mắt của Vệ Tuân lại là phần thân cây ở giữa cổ thụ, nơi mọc ra một cái đầu phụ nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co