Truyen3h.Co

[ĐM/Ongoing] Đừng đếm cừu

Chương 24: Đừng giận nữa mà

Cua_cherry

Con quái vật kia cúi cái đầu lung lay sắp gãy xuống, vươn móng vuốt nhắm ngay vào những người đang nằm liệt dưới đất, mà mục tiêu của nó chính là Hà Vu Quy đã hôn mê bất tỉnh!

May mà tiếng động ba người chạy tới đủ lớn, con quái vật kia chỉ quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, còn chưa đợi bọn họ kịp làm gì đã thu hồi móng vuốt bỏ chạy một mạch, nhanh đến mức cứ như vừa rồi chỉ là cái bóng do ánh lửa hắt ra vậy.

"Chuyện gì thế? Mọi người có thấy không? Thứ đó đột nhiên lại..." Lữ Thiên Xuyên vẻ mặt căng thẳng, sau khi nhìn thấy vệt máu đầy đất thì chuyển sang kinh hãi, "Đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Hà cậu ấy có phải đã..."

Nằm dưới đất mất đi ý thức không chỉ có Hà Vu Quy, mà còn có hai người chơi bọn họ vừa cứu được lúc nãy. Ba người toàn thân đầy máu nằm cùng một chỗ, ngực và bụng đầy những vết thương dữ tợn, vết thương của hai người kia trông còn nghiêm trọng hơn.

Xung quanh ngoại trừ bức tường khán đài ra thì chỉ còn một khoảng đất trống trải, muốn cứu hỏa hiển nhiên là không kịp rồi. Tô Bất Thức ngay lập tức kiểm tra mạch đập của mấy người, anh nhíu chặt mày, rõ ràng tình trạng của họ hiện giờ không mấy lạc quan. Mãi cho đến khi kiểm tra Hà Vu Quy mới có phản ứng khác, anh nhanh chóng đặt người đang hôn mê nằm thẳng xuống tách ra khỏi những thi thể khác, rồi dùng áo khoác Mộc Nam đưa qua ấn lên vết thương ở bụng cậu ta để cấp cứu.

"Hà Vu Quy vẫn còn thở." Mộc Nam sau khi quan sát vết thương của hai người còn lại xong liền đứng dậy, cậu đặt cuốn nhật ký và truyện tranh tìm được trong hốc cây xuống, chỉ rũ tấm vải dầu bọc sách ra cầm lấy, "Nhưng ở cổ và ngực của hai người này đều là vết thương chí mạng, đã không cứu được nữa rồi."

Lữ Thiên Xuyên nói: "Sao lại như vậy... Là con quái vật vừa nãy giết bọn họ rồi phóng hỏa sao? Nhưng tại sao chứ? Chẳng lẽ là vì mấy NPC kia còn ở bên trong... Ơ! Người anh em A Nam cậu đi đâu thế?!"

Một tiếng hô to của Lữ Thiên Xuyên khiến Tô Bất Thức đột ngột quay đầu lại, nhưng cái anh nhìn thấy chỉ là bóng dáng Mộc Nam khoác tấm vải dầu lao thẳng vào biển lửa.

Trong khoảnh khắc đó trái tim anh dường như ngừng đập, âm thanh phát động kỹ năng lại một lần nữa vang lên trong đầu Tô Bất Thức. Là "cầu nguyện", đây đã là lần thứ hai trong ngày hôm nay rồi!

Anh ngay lập tức dừng động tác muốn bất chấp tất cả lao qua đó, nhưng ngọn lửa nóng rực lại nương theo sự xâm nhập của người phía trước mà mạnh mẽ ập tới, chỉ trong một thoáng chần chừ, căn nhà vốn bị ngọn lửa thiêu rụi lung lay sắp đổ liền ầm ầm sập xuống!

Ánh lửa ngút trời quá mức chói mắt, tàn lửa bắn ra từ đống đổ nát văng lên người, nhưng anh lại không hề cảm thấy đau đớn...

Tiếng ù ù trong não như sắp cướp đi tất cả mọi thứ. Trước mắt Tô Bất Thức lại bắt đầu hiện lên đôi mắt màu đỏ kia, trong tiếng ồn ào hỗn loạn chúng cười đùa, trào phúng tất cả những việc vừa xảy ra, những âm thanh đó nói cho anh biết "Ngươi sẽ lại hại chết cậu ấy, giống như đã từng làm vậy."

"Giáo sư Tô! Lửa lớn quá rồi giáo sư Tô anh mau tránh đi đừng đứng ở đây nữa!!!"

Hình như có ai đó ở sau lưng hét cái gì đó, nhưng sức mạnh tinh thần quá thấp khiến cơ thể anh như mất đi sự khống chế, ngay cả những gì nhìn thấy trước mắt cũng vặn vẹo theo.

Ồn quá.

Thế giới hỗn loạn không biết đã kéo dài bao lâu, mãi cho đến khi một bóng người đột nhiên nhào vào lòng, Tô Bất Thức theo bản năng đưa tay đỡ lấy, khi nhìn thấy ngọn tóc màu đỏ kia còn tưởng rằng chỉ là ảo giác.

"Vãi chưởng, chóng mặt quá chóng mặt quá, hình như tôi nhìn thấy một trăm con cừu nhỏ đang xoay vòng trước mắt..." Ảo giác kia mở miệng nói, "Chịu thật chứ, tối ưu cái kỹ năng khởi động lại này một chút thì chết sao... Giáo sư Tô? Ê thật sự là anh à, tôi sống lại rồi sao?"

[Kết thúc "cầu nguyện", người chơi đã hoàn thành hồi sinh.]

Không phải ảo giác.

Tô Bất Thức nhìn chằm chằm cậu, chưa bao giờ nghe rõ tiếng thình thịch trong lồng ngực mình đến thế.

Mà cái áp lực như mưa bão sắp ập đến này cũng chẳng khiến người nào đó nâng cao cảnh giác, Mộc Nam cả người giống như con lười cứ thế treo trên người đối phương. Đương nhiên nguyên nhân làm vậy thực ra khá phức tạp, hiện tại cậu chóng mặt là thật, nhưng phần nhiều là do gương mặt lạnh lùng của Tô Bất Thức mà cậu vừa liếc thấy ban nãy. Cậu không nhìn nhầm đấy chứ? Tên này bày ra bộ mặt âm trầm như thế là chuẩn bị ăn tươi nuốt sống cậu à?

Thế là Mộc Nam liền mượn cảm giác chóng mặt chưa tan ôm chặt người ta không buông, vừa thoải mái chiếm tiện nghi lại còn có cớ để tránh né ánh mắt quá mức áp lực này. Mãi cho đến khi tiếng của Lữ Thiên Xuyên truyền đến. Vừa rồi Tô Bất Thức tự nhiên buông tay đã dọa gã sợ đến mức vội đi cầm máu cho Hà Vu Quy rồi, lúc này gã đàn ông to con ấy cũng không nhìn rõ tình hình cụ thể, chỉ có thể hét lên ở sau lưng hai người: "Người anh em A Nam? Là cậu hả người anh em A Nam! Cậu không sao thật sự là tốt quá rồi, nhưng mà vừa nãy không phải cậu lao vào trong rồi sao? Sao lại..."

Lữ Thiên Xuyên không thể hỏi tiếp được nữa, bởi vì cái giọng oang oang của gã trực tiếp làm bừng tỉnh người nào đó vốn còn đang ngẩn ngơ.

Cái ôm này đột nhiên trở nên cứng đờ. Ngay giây sau cổ áo Mộc Nam bị túm chặt, chỉ thấy đối phương xách cậu lên, vung một nắm đấm qua.

Mộc Nam theo bản năng nghiêng mặt né đi.

"Cậu điên rồi phải không?!"

Nhưng cơn đau trong dự đoán lại không truyền đến, tiếng quát khàn đặc kia sau khi thốt ra khỏi miệng thì không còn đoạn sau nữa. Không biết qua bao lâu, Mộc Nam thăm dò mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của đối phương bị che khuất dưới tròng kính.

Nắm đấm dính máu vì cứu người ban nãy vẫn treo lơ lửng giữa không trung, thế mà lại bắt đầu run rẩy không kiểm soát được. Tay của Tô Bất Thức từ trước đến nay vẫn luôn rất vững, Mộc Nam chính là thông qua đôi bàn tay ấy mà bị thu hút bởi khí chất trầm ổn của đối phương, cho dù là khi cứu người cũng mãi mãi là nơi đáng tin cậy nhất. Không giống như bây giờ, anh như đang cố đè nén cơn phẫn nộ và bi thương cực lớn, đến mức vẻ ngoài nho nhã cấm dục kia cũng như bị xé toạc từng lớp từng lớp một vậy.

Mộc Nam trong nháy mắt đó nhận ra cậu hình như đã nhìn thấu điều gì, nhưng còn chưa đợi cậu nghĩ thông suốt, Tô Bất Thức đã dời tầm mắt từ trên mặt cậu sang một bên. Giống như bị màu đỏ chói mắt trên tay làm cho tỉnh lại, anh bỗng nhiên tỉnh ngộ buông tay ra, chỉ nắm chặt nắm đấm, để lại tiếng thở dốc kịch liệt của mình.

Mộc Nam ngẩn người tại chỗ, mà Lữ Thiên Xuyên ở đằng xa đã sợ đến mức hoàn toàn không nói nên lời.

Hậu quả do mất khống chế nhất thời mang lại là thứ Tô Bất Thức không cách nào chịu đựng được, anh lựa chọn trầm mặc, quay đầu đi không nhìn cậu nữa, tự mình cố gắng hết sức ổn định lại những cảm xúc đang chạy loạn trong cơ thể.

Sau cơn phẫn nộ tột độ là cảm giác kiệt quệ khắp người. Tô Bất Thức lại nhớ đến bóng dáng kiêu ngạo trong ký ức kia... cậu có gương mặt giống hệt người trong lòng mình lúc này, tính cách giống hệt, phong cách hành xử cực đoan cũng giống hệt.

Sau đó có một ngày người nọ mình đầy thương tích ngồi trước mặt anh, cười khẽ nói:

"Tô Bất Thức, anh không cản được tôi đâu."

Nhưng rốt cuộc vẫn là không giống nhau. Khi Tô Bất Thức sắp không khống chế được những suy nghĩ đen tối trong lòng, khi anh nhìn thấy gương mặt hoàn toàn không biết gì của Mộc Nam, anh bỗng nhiên ý thức được tất cả những gì anh làm cho đến nay dường như đều chẳng có ý nghĩa gì.

Mộc Nam hiện tại với tư cách là "người chơi", sử dụng kỹ năng để hoàn thành trò chơi chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? Anh có tư cách gì chỉ trích cậu liều mạng? Anh lại có tư cách gì ngăn cản cậu không cho cậu bị thương?

.....Không thể. Tô Bất Thức chợt nghĩ, bọn họ hiện tại ngoại trừ mối quan hệ đồng đội nực cười kia ra thì chẳng là gì cả, Mộc Nam cái gì cũng không biết, anh không nên nổi giận với cậu.

"Xin lỗi."

"Xin lỗi nhé."

Thế nhưng lời xin lỗi của hai người lại va vào nhau, Tô Bất Thức nghe vậy rõ ràng hơi khựng lại, mà Mộc Nam thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Giáo sư Tô có chỗ nào cần phải xin lỗi đâu." Mộc Nam xuýt xoa nói, động tác nhẹ nhàng vòng ra trước mặt người nọ, "Tôi biết anh lo cho tôi, nhưng anh xem, tôi hiện tại không phải vẫn lành lặn đứng ở đây sao. Trước khi vào tôi cũng dùng kỹ năng rồi, không sao đâu."

Cậu tự giác giải thích tiền căn hậu quả xong thì thái độ dỗ người ta vô cùng thành khẩn, thế nhưng Tô Bất Thức vừa nghe xong liền quay phắt đầu lại nói: "Kỹ năng hệ thống ban cho liền có thể tin tưởng hoàn toàn sao? Cậu đây là đang lấy mạng ra thí nghiệm! Nếu cái kỹ năng hồi sinh này chỉ là một cái bẫy... Nếu, cậu gặp nguy hiểm bị trói tay trói chân, không có cách nào chết trong vòng mười phút..."

"Sẽ không đâu, sẽ không đâu." Mộc Nam liên tục đảm bảo, đôi mắt ngước nhìn đối phương trông vô cùng ngoan ngoãn và chân thành, "Anh yên tâm, bất kể thế nào đi nữa thì tôi nhất định sẽ quay lại bên cạnh anh."

Đây tuyệt đối là câu nói lãng mạn nhất mà cậu từng nói, Mộc Nam thậm chí còn tự khen mình trong lòng một trận. Câu nói này vô cùng khéo léo, vừa là lời nói thật lại vừa giống lời thả thính, nhưng miễn vẫn thành công che đậy quá trình cậu quay lại như thế nào là được.

"Phải thế không?" Tuy nhiên Tô Bất Thức lại không nể mặt cậu chút nào, thẳng thừng vạch trần tâm tư của đối phương, "Vậy cậu đã làm gì mới có thể thành công quay lại? Lao vào đống lửa, hay là dùng con dao kia?"

Đôi mắt đen láy ngược chiều ánh sáng tràn đầy tính xâm lược, khác với vẻ lạnh lùng ngày thường mà lại có chút nóng bỏng. Trái tim Mộc Nam nhảy dựng lên, nhưng không phải chột dạ khi bị đoán trúng, mặc dù cậu biểu hiện vô cùng chột dạ thật, nhưng trong lòng cậu lại nghĩ là: Vãi, giáo sư Tô như này trông gợi cảm thật chứ.

"Xin lỗi." Mộc Nam dứt khoát nói, "Tôi không nên cậy mình không chết được mà lao vào, chuyện này rất không nên, đều là lỗi của tôi, giáo sư Tô đừng giận nữa được không?"

Những câu từ chưa từng nghe người này thốt ra cứ thế được nói bằng giọng điệu mềm mỏng, Tô Bất Thức nhất thời hoảng hốt, đến nỗi những lời muốn nói cứ thế bị tắc trong cổ.

Nhận thấy có hy vọng, Mộc Nam tiếp tục sáp lại gần: "Vậy nên... giáo sư Tô tha lỗi cho tôi lần này nhé? Tôi đảm bảo về sau sẽ nghe theo mệnh lệnh của tổ chức, không tùy tiện bật kỹ năng loạn xạ nữa. Có được không giáo sư Tô? Anh nhìn tôi một cái đi mà, giáo sư Tô ơi giáo sư Tô à?"

"...Đừng gọi nữa." Tô Bất Thức thấp giọng ngắt lời cậu, sau khi đối diện với đôi mắt cười híp lại của đối phương thì trái tim lại mềm nhũn vài phần, không nhịn được hỏi thêm một câu, "Đau không?"

Ý của anh là chỉ chuyện Mộc Nam lao vào biển lửa ban nãy, cậu nghe vậy thì khẽ giật mình, vẻ mặt thoáng qua vẻ không tự nhiên, nhưng rất nhanh đã bị nụ cười che lấp đi: "Hóa ra giáo sư Tô không chỉ sợ tôi mất mạng, mà còn đang đau lòng vì tôi à?"

Cậu không trả lời thẳng, nhưng cũng không nói mấy câu lươn lẹo khôn vặt kiểu "Đúng rồi đau chết đi được anh mau thổi cho tôi đi". Nguyên nhân rất đơn giản, Mộc Nam thật sự không dám biểu hiện quá khốn nạn trước mặt giáo sư Tô của cậu, tuy rằng đúng là cậu khá thích anh nhưng hai người chẳng qua cũng chỉ là bèo nước gặp nhau một trận, chuyện xảy ra sau khi trò chơi kết thúc ai có thể nói chắc được chứ?

Còn về những vấn đề liên quan đến kỹ năng mà cậu vừa hứa hẹn... Ha, dù sao nếu không có gì bất ngờ thì phó bản này chắc cũng sắp kết thúc rồi, giả sử có thể thuận lợi vượt ải thì vẫn còn bảy ngày nghỉ ngơi, hệ thống muốn làm gì thì cũng nên sửa mấy cái bug rách nát này đi chứ.

Chỉ là có chút đáng tiếc, Mộc Nam thầm nghĩ, cậu vẫn muốn ở bên cạnh Tô Bất Thức thêm một lúc nữa cơ.

Mà Tô Bất Thức cũng không biết có đoán ra chút toan tính nhỏ trong lòng cậu hay không, nhưng người đứng xem thì đã không nhịn nổi nữa rồi. Là Lữ Thiên Xuyên, gã gượng gạo bị ép phải đứng xem toàn bộ quá trình hai người lôi lôi kéo kéo, chỉ cảm thấy vừa kinh hãi vừa hợp lý lại còn có chút không hiểu, lúc này vừa khéo Hà Vu Quy động đậy, vội vàng hét chen vào một câu "Mọi người mau lại xem, Tiểu Hà hình như tỉnh rồi!"

Hai người còn lại lập tức vây quanh, Hà Vu Quy đã được xử lý cầm máu trông vô cùng yếu ớt, ánh lửa tông màu ấm chiếu lên gương mặt tái nhợt của cậu ta giống như chiếu lên một bức tường vậy. Chỉ nghe cậu ta khó khăn mở miệng nói: "Nhà kho... trong nhà kho vẫn còn..."

"Chúng tôi đoán ra rồi, trong nhà kho vẫn còn bằng chứng chứ gì." Mộc Nam cười nói, trông có vẻ không chút gợn sóng, "Yên tâm đi, bằng chứng, tôi đã lấy về được rồi."

.

Lời tác giả: A Nam cậu mà nói xin lỗi chậm một chút thì Giáo sư Tô sẽ tự dỗ bản thân xong luôn rồi... Ngoài ra, phó bản đầu tiên đang đếm ngược thời gian kết thúc ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co