[ DROP ] Chờ Người Ngày Nắng Lên [ AllVietnam ]
≛ Chương 23: Tửu Hỏa Đoạt Tâm
Nhất bái thiên địa
Nhị bái cao đường
Chồng con là đế vương
Thì muôn đời sung sướng
Nhất bái thiên địa
Nhị bái cao đường
Ngoài kia toàn gió sương
Là cuộc đời, là cuộc đời vay mướn
── .✦₊⁺⋆.˚𝕎𝕒𝕚𝕥𝕚𝕟𝕘 𝕗𝕠𝕣 𝕐𝕠𝕦 𝕠𝕟 𝕒 𝕊𝕦𝕟𝕟𝕪 𝔻𝕒𝕪₊⁺⋆.˚✦. ──
"Chú là ai thế?", Việt Nam ngồi ôm con gấu bông cũ rích, mắt đen vẫn sáng lấp lánh, phản chiếu ánh sáng xung quanh như một viên kim cương vừa mới được đánh bóng. Ánh sáng nhẹ nhàng từ cửa sổ chiếu vào, làm gương mặt em trở nên mềm mại, mặc dù em vẫn chưa thể gạt bỏ hết sự mệt mỏi trong cơ thể.
Cái áo phông trắng của Cuba rộng thùng thình, che đi chiếc quần đùi ngắn mà em mặc, nhưng vẫn không thể làm em cảm thấy thoải mái. Tay em vẫn còn đang được truyền nước, dây truyền dẫn vào cơ thể, khiến mỗi cử động đều nhẹ nhàng, có phần yếu đuối.
Chú người đàn ông đứng trước mặt em, với đôi mắt xanh biển sáng lấp lánh, nhìn em một cách trầm tư, như thể đang cố đọc thấu lòng em. Khi gã mỉm cười, cái nhìn sắc bén của gã dường như khiến không khí xung quanh trở nên nhẹ nhàng hơn, như thể mọi thứ đã được điều chỉnh lại đúng nơi, đúng chỗ. Một cảm giác lạ lẫm nhưng cũng an tâm dần lan tỏa trong em.
"Ta là Pháp," giọng của gã nhẹ nhàng, êm ái, như âm thanh của những làn sóng vỗ về bờ cát. "Cuba nhờ ta đến đưa em về chăm sóc." Pháp, em đã nghe qua cái tên ấy, một người đàn ông lãng mạn và dịu dàng, những phẩm chất mà em chưa bao giờ thấy có sự khác biệt so với Cuba. Có lẽ vì vậy mà ngay khi nghe tên gã, một cảm giác yên bình dâng lên trong lòng em.
Em ngước lên nhìn vào đôi mắt xanh biếc của gã, thấy một chút sự chân thành trong đó. "Ưm. Vậy mong được chú giúp đỡ," em nhẹ nhàng trả lời, giọng em vẫn còn một chút yếu ớt, nhưng đủ để thể hiện sự chấp nhận.
Pháp không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, rồi bước đến gần em, cẩn thận kéo chiếc ghế sát lại. "Đừng lo, em sẽ ổn thôi," gã mỉm cười, ánh mắt dịu dàng. Trong khoảnh khắc đó, em cảm nhận được sự che chở, một sự nhẹ nhàng mà em không thể nào diễn tả được thành lời. Những cảm giác ấy, dù đơn giản, lại khiến em cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết.
Pháp giơ một bàn tay ra, như thể muốn em nắm lấy, gương mặt dịu dàng, đầy sự quan tâm. Việt Nam nhìn gã, đôi mắt đen lấp lánh nhưng vẫn có chút mệt mỏi vì thuốc men và những gì vừa trải qua. Nhưng ngay lập tức, em nhận ra ý định của Pháp, và cảm giác an toàn nhẹ nhàng trong lòng em khiến em không chút do dự.
Em đứng dậy khỏi chiếc ghế bệnh viện, vẫn ôm con gấu bông cũ rích trong tay như một thói quen. Một tay em đưa ra, nắm lấy bàn tay của Pháp. Cảm giác đó, là sự ấm áp từ một bàn tay không chỉ vì sự giúp đỡ, mà còn vì sự che chở và sự hiểu biết. Pháp khẽ gật đầu, không nói gì, nhưng hành động của gã đã nói lên tất cả.
Gã gỡ dây truyền nước khỏi tay em một cách thuần thục, làm việc này như một thói quen mà không hề lúng túng. Một tay Pháp vươn ra, kéo em vào lòng, cảm giác chắc chắn của gã khiến em cảm thấy mình không còn cô đơn nữa.
Cả hai bước ra khỏi bệnh viện, đôi bước chân của Pháp vững vàng, dứt khoát. Trong khi đó, Việt Nam vẫn yên lặng, không nói một lời, chỉ biết nắm chặt tay gã, như thể đó là thứ duy nhất mà em có thể bám víu vào lúc này. Cảm giác an toàn từ Pháp thật sự như một tấm chắn bảo vệ em khỏi thế giới ngoài kia.
Cùng lúc đó, Cuba bước vào phòng bệnh với một tô cháo nóng hổi trên tay, trên gương mặt anh là nụ cười tươi rói, như thể em đã lành bệnh và mọi thứ đã ổn định lại. "Tiền bối, em mua cháo về rồi," Cuba gọi, với vẻ vui vẻ.
Nhưng khi anh vừa bước vào và nhìn quanh, anh khựng lại, như thể thế giới xung quanh bỗng chốc sụp đổ. Phòng bệnh vắng lặng, không thấy bóng dáng Việt Nam đâu. Cả tô cháo trong tay anh rơi xuống đất, vỡ choang, từng mảnh vỡ trải ra trên sàn bệnh viện lạnh lẽo. Cảm giác hụt hẫng, lo lắng bao trùm lên gương mặt Cuba, không thể không nhận ra điều gì đó đã xảy ra.
Anh đứng bất động, đôi mắt mở to, dường như không thể tin vào những gì mình vừa nhìn thấy. Mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên hỗn loạn trong sự tĩnh lặng của một phút giây.
Bà ơi, vào nấu khổ qua
Chiều nay nhà có khách qua
Bạn tôi làm lớn lắm nha
Nhà như cái hoàng cung
Nhưng chẳng ai ngủ cùng
Nhà ta chẳng khá giả gì
Ngày đêm lo lắng thu chi
Có đứa con gái tên Nhi
Hình như mới dậy thì
Hình như mới dậy thì
.✦₊⁺⋆.˚𝕎𝕒𝕚𝕥𝕚𝕟𝕘 𝕗𝕠𝕣 𝕐𝕠𝕦 𝕠𝕟 𝕒 𝕊𝕦𝕟𝕟𝕪 𝔻𝕒𝕪₊⁺⋆.˚✦.
Pháp ngồi một mình trong phòng làm việc, ánh sáng mờ nhạt của đèn bàn chỉ đủ chiếu sáng một phần tờ giấy trước mặt gã. Tờ giấy to đùng, dường như được cố tình đặt một cách nổi bật trên mặt bàn, với dòng chữ lớn in đậm "BÁN CON" ở trên đó. Mỗi chữ cái trên tờ giấy như một vết xước lạnh lùng, khắc sâu vào tâm trí gã. Pháp cầm tờ giấy lên, tay gã nhẹ nhàng vuốt dọc theo dòng chữ ấy, mắt không rời khỏi tên nạn nhân được ghi rõ trên đó: Việt Nam.
"Việt Nam..." Pháp thì thầm trong miệng, một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi gã, nhưng đó không phải là nụ cười mang ý nghĩa tốt đẹp. Gã chép miệng một cái, như thể cảm nhận được sự bất lực khi nhìn vào tình cảnh hiện tại. "Đại Nam sẽ không bao giờ làm vậy. Không, không phải Đại Nam." Gã tự nhủ, ánh mắt trở nên trầm tư, như thể đang lật lại những suy nghĩ rối rắm trong đầu mình.
Một cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ, làm tấm rèm khẽ lay động. Pháp dừng lại một chút, rồi liếc mắt sang một bên, nhìn về phía Việt Nam, người đang ngồi ở góc phòng, chẳng hề hay biết gã đang suy nghĩ về tất cả những điều này. Em vẫn ngồi đó, cắm cúi vào chiếc điện thoại, tay lướt qua màn hình với những ngón tay nhẹ nhàng, chẳng hề lo lắng hay bận tâm đến những gì đang xảy ra xung quanh.
Đôi mắt của em vẫn lấp lánh, ánh lên sự ngây thơ và sự tò mò với những điều mới mẻ, không chút gợn sóng nào. Thỉnh thoảng, em lại ngẩng lên, nhìn qua Pháp một chút, rồi lại cúi đầu tiếp tục với thế giới ảo của mình.
Pháp khẽ mỉm cười, nhưng đó không phải là một nụ cười vui vẻ, mà là một nụ cười pha lẫn chút gì đó buồn bã. Gã nhìn em, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lẫm. "Không sao đâu," gã thì thầm, nhưng chắc chắn em không nghe thấy. "Cứ để em tận hưởng cuộc sống xa hoa này. Cứ để em sống trong thế giới mà em tin là bình yên và hoàn hảo. Nhưng rồi một ngày, tất cả sẽ thay đổi."
Gã nhìn em, không vội vã, không nói gì. Gã biết em không hề hiểu hết tất cả những gì đang xảy ra xung quanh mình. Cuộc sống của em, dẫu có vẻ ngoài tươi đẹp và dễ chịu, lại chứa đựng biết bao nhiêu bí mật mà em không thể nào đoán được. Pháp khẽ nhắm mắt lại, những hình ảnh về Việt Nam, những khao khát không lời, và những sự thật chưa được hé lộ cứ thế quay cuồng trong đầu gã.
Một lúc sau, gã mở mắt, ánh nhìn không còn trống rỗng nữa. "Một ngày nào đó," Pháp thì thầm, giọng gã trầm và đầy cảm xúc, "Một ngày nào đó, tôi sẽ cho em biết tất cả. Và tôi sẽ xem phản ứng của em như thế nào. Liệu em có thể đối diện với sự thật? Liệu em có thể chấp nhận được những điều mà em không hề ngờ tới? Em sẽ phản ứng ra sao khi biết được mọi thứ? Khi em biết rằng có những thứ không bao giờ đơn giản như em tưởng."
Ánh mắt gã dừng lại ở Việt Nam, người vẫn đang vui vẻ trong thế giới riêng của mình. Đôi mắt em không hề có chút lo âu nào, đôi môi vẫn mỉm cười khi lướt qua những trò chơi trên màn hình. Nhưng Pháp biết, không lâu nữa, mọi thứ sẽ thay đổi. Và khi điều đó xảy ra, gã sẽ đứng đó, sẵn sàng quan sát từng khoảnh khắc em phát hiện ra sự thật, và xem phản ứng của một người đầy sự ngây thơ và tấm lòng như em sẽ ra sao.
Pháp nhìn em lần cuối, lòng đầy sự phức tạp. "Cứ vui vẻ đi, Việt Nam. Nhưng rồi em sẽ hiểu, một ngày nào đó..."
Nhất bái thiên địa
Nhị bái cao đường
Chồng con là đế vương
Thì muôn đời sung sướng
Nhất bái thiên địa
Nhị bái cao đường
Ngoài kia toàn gió sương
Thì cuộc đời vay mướn
.✦₊⁺⋆.˚𝕎𝕒𝕚𝕥𝕚𝕟𝕘 𝕗𝕠𝕣 𝕐𝕠𝕦 𝕠𝕟 𝕒 𝕊𝕦𝕟𝕟𝕪 𝔻𝕒𝕪₊⁺⋆.˚✦.
Việt Nam bĩu môi, ánh mắt vẫn không rời khỏi Pháp khi em ngồi vắt chân trên giường, gương mặt đượm chút khó chịu. Em khẽ nhíu mày, lạ lẫm khi thấy Cuba không ghé thăm mình như mọi khi. "Cuba không đến thăm em ạ, chú?" Giọng em ngập ngừng, như thể có chút buồn tủi. Câu hỏi của em khiến Pháp bật cười khẽ, một tiếng cười nhẹ nhàng, ấm áp vang lên, khiến không gian bớt đi phần lạnh lẽo.
Gã xoa mái tóc rối bù của em, như một cách an ủi nhẹ nhàng, rồi trả lời với chất giọng dịu dàng, mang theo sự nhẹ nhàng của một người cha: "À, Cuba ấy hả? Nó đang bận lắm. Dạo này có dịch bệnh mới, mấy ngày này nó chẳng thể ra ngoài đâu."
Việt Nam không thể giấu được sự lo lắng trong ánh mắt. Cảm giác hụt hẫng tràn lên trong lòng em khi biết rằng Cuba không đến thăm mình. Mặc dù biết là anh ấy bận, nhưng em không thể không cảm thấy một chút hụt hẫng. Đôi tay em bấu chặt lấy tay Pháp, gương mặt em lo âu, ánh mắt lo lắng nhìn gã như muốn gửi gắm một chút sự an ủi và yêu thương.
"Vậy chú ra ngoài nhớ cẩn thận nhé. Có gì chú nhờ Việt Nam làm cho nè." Giọng em trở nên mềm mại, đầy sự quan tâm. Đôi mắt em mở to, chân thành, dường như em chỉ muốn làm tất cả để giúp đỡ, để có thể cảm nhận được rằng mình vẫn có ích, vẫn là một phần trong cuộc sống của những người xung quanh mình.
Pháp nhìn em, không khỏi bật cười một lần nữa, lần này là một nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng. Gã không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Một phần vì sự đáng yêu của em, một phần vì sự chân thành trong lời nói của em khiến gã cảm thấy ấm lòng. "Chú sẽ cẩn thận, đừng lo. Cảm ơn em, Việt Nam." Gã vỗ nhẹ lên tay em, rồi đưa mắt ra ngoài cửa sổ, như đang suy nghĩ về những gì sắp tới.
Việt Nam ngồi yên lặng trên giường một lúc lâu, mắt nhìn vào những tia nắng sớm chiếu qua khung cửa sổ, khiến căn phòng trở nên ấm áp và nhẹ nhàng. Mọi thứ trong phòng đều yên tĩnh, nhưng không khí trong lòng em lại đầy ắp sự bồn chồn.
Pháp đang ngồi bên cạnh, chăm chú làm gì đó với giấy tờ, nhưng thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn em với đôi mắt hiền hòa. Việt Nam ngồi đó, ngón tay vân vê nhẹ chiếc gấu bông đã cũ, nghĩ ngợi gì đó rồi đột ngột lên tiếng, giọng em nhẹ nhàng nhưng có chút mong mỏi: "Chú Pháp, chú ra ngoài vườn chơi với em đi."
Pháp ngước lên, nhìn em một cách đầy ngạc nhiên nhưng cũng không kìm được nụ cười dịu dàng. Câu đề nghị của em thật sự khiến gã cảm thấy ấm áp trong lòng. Gã không nói gì, chỉ đứng dậy một cách thoải mái, tiến lại gần em với đôi mắt đầy sự quan tâm. Việt Nam nhìn gã, nụ cười của em nhẹ nhàng nở trên môi, nhưng có chút e dè, như thể không chắc chắn liệu mình có làm phiền ai không.
"Vậy sao, bé nhỏ muốn ra vườn à?" Pháp hỏi, giọng có chút buồn cười nhưng cũng đầy dịu dàng. Mái tóc trắng của gã hơi xáo trộn một chút, làm tăng thêm vẻ dễ gần của gã. Việt Nam gật đầu nhanh, đôi mắt mở to nhìn gã với ánh nhìn chân thành. Em đặt gấu bông sang một bên, đứng dậy, đôi tay ôm nhẹ bộ áo phông rộng thùng thình của mình.
"Chú đi cùng em nhé. Em buồn chán lắm, lâu rồi chưa ra ngoài chơi," Việt Nam nói, một chút nũng nịu hiện lên trong giọng nói của em. Em bước lại gần cửa, rồi quay đầu lại, chờ đợi câu trả lời của Pháp. Gã mỉm cười, bước lại gần em. Pháp nhẹ nhàng gõ nhẹ vào đầu em một cái, như một cử chỉ thân mật, rồi nở một nụ cười tươi sáng. "Được thôi, đi thôi." Gã không chần chừ, để em cảm thấy mình có một người đồng hành sẵn sàng ở bên.
Khi cả hai bước ra ngoài vườn, không gian xung quanh bừng sáng lên bởi ánh nắng, những cây cối xanh rờn xung quanh vươn mình trong gió nhẹ. Việt Nam nhìn thấy từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua những cành cây, rồi quay lại nhìn Pháp, đôi mắt em sáng lên vì vui vẻ. Em bước vào khu vườn, nắm chặt tay Pháp như một đứa trẻ đang tìm kiếm niềm vui trong từng khoảnh khắc bình dị. "Chú Pháp, em thích vườn này lắm, nó yên tĩnh và đẹp quá!" Em hít một hơi thật sâu, cảm giác như mình vừa tìm được sự bình yên trong cuộc sống đầy xáo trộn này.
Pháp nhìn em, không nói gì, chỉ thản nhiên đứng bên cạnh, cùng em tận hưởng từng khoảnh khắc trong khu vườn này. Gã có thể thấy sự khác biệt trong ánh mắt của em hôm nay, một chút nhẹ nhõm, một chút hạnh phúc. Chắc hẳn là vì em đang có một khoảnh khắc riêng mình, không vướng bận gì, không lo lắng về những điều đã xảy ra.
Bầu không khí giữa hai người trở nên nhẹ nhàng, như một cuộc trò chuyện không lời, nơi chỉ có tiếng gió và tiếng lá cây xào xạc, và những giây phút thảnh thơi giữa những tâm hồn đồng điệu.
Cha ham gì kiếp sang giàu
Hạnh phúc là cháo với rau
Dạy con chữ hiếu làm đầu
Lỡ cha chết còn để tang lâu
Dạy con nề nếp ở dâu
Dạy con dồn nén nỗi đau
Đời con giờ đã lên màu
Màu cây huyết dụ bầm
Màu cây huyết dụ bầm
.✦₊⁺⋆.˚𝕎𝕒𝕚𝕥𝕚𝕟𝕘 𝕗𝕠𝕣 𝕐𝕠𝕦 𝕠𝕟 𝕒 𝕊𝕦𝕟𝕟𝕪 𝔻𝕒𝕪₊⁺⋆.˚✦.
Một buổi tối, khi ánh trăng vàng mờ ảo chiếu qua cửa sổ, cả không gian yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió thổi nhẹ qua những tán cây ngoài vườn. Việt Nam ngồi trên chiếc ghế bành bên cạnh cửa sổ, đôi mắt đen như hố sâu nhìn xa xăm vào bóng tối, lòng trĩu nặng những suy nghĩ. Cơn mưa nhẹ vừa dứt, không khí còn hơi se lạnh, khiến em rúc mình vào chiếc chăn mỏng, tựa vào thành ghế. Pháp đang ngồi một chiếc ghế đối diện, mắt đăm chiêu nhìn vào những ngọn nến lung linh trên bàn, nhưng không giấu nổi sự lo lắng khi nhận ra vẻ mặt đầy suy tư của Việt Nam.
Một lúc sau, em phá vỡ sự im lặng, giọng nói trong trẻo nhưng lại lộ rõ sự băn khoăn, "Chú Pháp, sao cha em, Đại Nam, lại không đến đón em về? Lúc trước... cha luôn là người lo lắng cho em mà."
Câu hỏi của em như một đợt sóng làm xao động bề mặt yên tĩnh. Pháp khẽ chớp mắt, đột ngột cảm thấy một cơn lạnh dâng lên trong lòng. Gã đặt chiếc ly trên bàn, khẽ thở dài, rồi nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của em, nơi ánh sáng của ngọn nến phản chiếu lên những nỗi nghi ngờ. Không gian xung quanh như đột ngột trở nên ngột ngạt. Pháp có thể cảm nhận được sự yếu đuối trong câu hỏi của em, như một cơn sóng ngầm dưới mặt nước bình lặng.
Gã hít một hơi dài, quyết định không thể giữ im lặng nữa, "Việt Nam..." Pháp bắt đầu, giọng nói trầm lắng, "Sự việc này... không hề đơn giản. Cha của em, Đại Nam, đã có những quyết định khó khăn mà em chưa thể hiểu được." Pháp ngừng lại, cố gắng suy nghĩ làm sao để giải thích mà không làm em tổn thương. Nhưng gã biết, không thể né tránh mãi được.
"Việt Nam," gã bắt đầu, giọng điềm tĩnh nhưng đầy nặng nề. "Sự thật là... cha của em, Đại Nam, không phải không muốn đón em về. Ông ấy rất lo cho em, nhưng..." Gã khẽ thở dài, dường như những lời sắp nói ra sẽ làm tổn thương cả em và chính bản thân gã.
Việt Nam ngẩng lên, đôi mắt trống rỗng nhưng đầy mong đợi, hy vọng vào một lời giải thích thấu tình đạt lý. Em không biết rằng câu chuyện này đã được bắt đầu từ rất lâu, từ trước khi em nhận ra mình đang bị cuốn vào một trò chơi mà không thể thoát ra.
Nhất bái thiên địa
Nhị bái cao đường
Chồng con là đế vương
Thì muôn đời sung sướng
Nhất bái thiên địa
Nhị bái cao đường
Ngoài kia toàn gió sương
Là cuộc đời vay mướn
"Cha em đã biết rằng em bị bán đi rồi." Pháp buông lời, như một viên đá rơi xuống mặt hồ, vỡ tan trong không gian yên lặng. Việt Nam ngây người, không thể tin vào những gì vừa nghe được.
"Em đã bị anh trai của mình, Việt Hòa, bán đi," gã tiếp tục, giọng nói giờ đây không còn nhẹ nhàng như thường ngày, mà như một lời tuyên án. "Việt Hòa đã làm điều đó vì lợi ích của bản thân mình, và Đại Nam... Ông ấy... đã quyết định lấy em làm lá bài trong một trò chơi mà em không hề hay biết."
Việt Nam ngồi im lặng, hơi thở trở nên nặng nề, như thể đang phải đối diện với một cơn sóng dữ cuộn trào trong tâm trí. Đôi mắt của em mở to, nhưng không phải vì sự ngạc nhiên hay hoang mang nữa, mà là sự tức giận, sự phẫn nộ đang dâng trào trong mỗi tế bào cơ thể. Tia máu đỏ tươi từ trong đôi mắt em lan ra, như thể phản chiếu một nỗi đau không thể chịu đựng được. Lồng ngực em thắt lại, cảm giác ngạt thở, cái bóng của sự tức giận như một làn sóng cuốn đi mọi lý trí, mọi sự kiềm chế.
Bàn tay em siết chặt, các ngón tay nhỏ bé cong lại, như muốn bóp nát mọi thứ xung quanh. Chớp mắt một cái, Việt Nam cảm nhận được một cơn chấn động mạnh mẽ, như thể không gian xung quanh đang thay đổi, như thể một cánh cửa đã mở ra, hé lộ một sự thật mà em chưa bao giờ mong muốn biết đến.
Sinh ra là để trả hiếu
Sinh ra là để trả hiếu
Sinh ra là để trả hiếu
Sinh ra là để trả hiếu
Sinh ra là để trả hiếu
Sinh ra là để trả hiếu
Sinh ra là để trả hiếu
Sinh ra là để trả-
Mở mắt ra, em thấy mình đứng giữa ngôi nhà của Đại Nam, nhưng không phải là ngôi nhà đầy vẻ uy nghiêm và tĩnh lặng mà em từng thấy. Tất cả giờ đây đều bừng lên trong những ngọn lửa rực rỡ, cháy ngùn ngụt. Khói đặc quánh trong không khí, che mờ cả tầm nhìn, nhưng Việt Nam vẫn nhìn thấy rõ. Trước mặt em, là Việt Hòa, người anh trai từng được em tin tưởng, giờ đây đang nằm dưới chân em. Cánh tay của hắn bị đứt lìa, máu vẫn vương vãi, phun ra từng giọt đỏ tươi, nhuộm cả nền đất.
Nhất bái thiên địa.
Nhị bái cao đường.
Hắn quằn quại, đôi mắt trợn trừng vì đau đớn, nhưng Việt Nam chỉ đứng đó, nhìn xuống hắn với ánh mắt lạnh lẽo. Không phải sự thương hại, không phải sự lo lắng, mà là sự giận dữ dâng trào trong tim em. Một phần nào đó trong em muốn giải thoát cho hắn, nhưng một phần khác lại muốn đẩy hắn vào tận cùng của sự đau đớn, để hắn cảm nhận được những gì em đã phải chịu đựng, những gì em đã mất mát.
Chồng con là đế vương.
Thì muôn đời, SUNG SƯỚNG.
Lửa cháy ngùn ngụt xung quanh, nhưng trong đôi mắt Việt Nam, chỉ có một cảm giác duy nhất: sự tàn nhẫn của sự phản bội, và một nỗi tức giận không thể dập tắt.
"Anh đã làm gì với em?" Việt Nam thì thầm, giọng nói trầm thấp, đầy khắc nghiệt. "Sao lại phản bội em như vậy?"
Nhất bái thiên địa!
Nhị bái cao đường!
Việt Hòa không trả lời, chỉ có thể thở dốc, đau đớn, như thể không còn đủ sức để trả lời câu hỏi ấy. Nhưng Việt Nam không cần lời giải thích nào nữa. Em không còn muốn nghe bất kỳ lời nói dối nào nữa. Mọi thứ đều đã quá rõ ràng rồi.
Ngoài kia toàn gió sương
Là cuộc đời,
Với một cử chỉ nhẹ nhàng, Việt Nam quay đi, bỏ lại Việt Hòa trong ngọn lửa và đám khói. Không một lời, không một dấu vết của sự cứu rỗi. Chỉ còn lại sự im lặng, và những ngọn lửa đang thiêu đốt cả một phần ký ức đã từng tồn tại trong em.
LÀ CUỘC ĐỜI VAY MƯỚN.
── .✦₊⁺⋆.˚𝕎𝕒𝕚𝕥𝕚𝕟𝕘 𝕗𝕠𝕣 𝕐𝕠𝕦 𝕠𝕟 𝕒 𝕊𝕦𝕟𝕟𝕪 𝔻𝕒𝕪₊⁺⋆.˚✦. ──
𝄞⨾𓍢ִ໋ Angst (Ngược) của các bạn đây=))
𝄞⨾𓍢ִ໋ Việt Hòa không sao, cụt tay th=))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co