[EDIT - ĐM] XINH ĐẸP TIỂU THAM TIỀN BỊ BẮT VẠN NHÂN MÊ
Chương 62
Chương 62: Thỏ Thỏ Không Cao Hứng - "Cảm Ơn Ca Ca Khen Thưởng."
Suốt từ trưa chơi đến chiều tối, Hoắc Thừa vẫn chưa về biệt thự, hai người cứ thế ở phòng chơi lâu hơn một chút.
Phần cốt truyện của trò chơi giải đố này cực kỳ kích thích, chủ yếu dựa vào sự kết hợp hình ảnh và âm thanh để xây dựng bầu không khí kinh dị. Các màn chơi cụ thể thì không quá khó, mỗi lần Kiều Tri Ninh lười động não, cậu đều dựa vào Phương Cảnh Chước vừa tự tính toán vừa tra hướng dẫn để vượt qua, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Cảnh cuối cùng, nữ chính mặc đồ tang xuất hiện tại đám tang của chồng, khi ảm đạm lau nước mắt, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười quỷ dị. Màn hình phóng to độ cong của khóe miệng, cứ thế phóng đại cho đến khi khóe miệng biến thành một con dao sắc bén, thấm đẫm máu tươi...
Kiều Tri Ninh giật mình thon thót. Phương Cảnh Chước bên cạnh nhạy bén nhận ra điều này, chưa đợi cậu theo bản năng nhắm mắt lại, hắn đã vươn tay ôm lấy vai cậu, bàn tay còn lại tự giác che mắt cậu lại.
Khoảng cách giữa hai người bỗng chốc gần lại.
Kiều Tri Ninh vẫn còn chìm đắm trong cốt truyện quỷ dị đó, không để ý đến ánh mắt u ám nóng rực của Phương Cảnh Chước. Cậu ôm chặt cánh tay săn chắc cơ bắp của đối phương, cằn nhằn: "Ô ô, cốt truyện này đáng sợ quá, hóa ra nữ chính mới là Boss cuối cùng, chúng ta cứ tưởng giúp người tốt ai ngờ lại giúp vai phản diện..."
"Chắc vậy." Phương Cảnh Chước tham lam thừa lúc cậu chưa chuẩn bị, hít một hơi thật sâu vào cổ cậu, đến khi toàn bộ khoang mũi tràn ngập mùi hương của thiếu niên, mới chậm rãi trả lời: "Phần cốt truyện trước đó cho chúng ta chọn góc nhìn, chắc là một chi tiết ẩn. Nhưng nữ chính nhìn qua đã rất yếu thế, khó tránh khỏi khiến người ta đồng cảm. Nếu muốn hiểu rõ toàn bộ câu chuyện, có lẽ phải tải lại game và chơi lại từ góc nhìn của nam chính. Không sao đâu Ninh ca, anh đừng sợ, em chơi cùng anh, sẽ không để anh một mình đâu."
"Được, được. Cảm ơn cậu nhé Cảnh Chước." Kiều Tri Ninh cuối cùng cũng buông tay Phương Cảnh Chước ra, mở mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Sau khi trở lại giao diện tải lại game, cậu vô tình liếc thấy thời gian ở góc dưới bên phải.
"Đã gần 6 giờ rồi?" Cậu vô tình thốt ra: "Hoắc Thừa sao còn chưa về..."
Nghe thấy cái tên này, khóe miệng Phương Cảnh Chước chợt cứng lại. Con chuột trong lòng bàn tay hắn dừng lại, đầu ngón tay vô thức siết chặt, khớp ngón tay trắng bệch. Hắn khẽ hừ một tiếng, âm trầm lẩm bẩm: "Quan tâm anh ta đến vậy sao."
"Hả?" Kiều Tri Ninh ngẩn ra, chưa kịp phản ứng lại, eo bỗng căng cứng —— Phương Cảnh Chước một tay giữ chặt eo cậu, thế mà lại trực tiếp bế bổng cậu lên! Trong lúc trời đất quay cuồng, cậu ngã ngồi trên đùi đối phương, lưng vững chãi tựa vào lồng ngực săn chắc của thiếu niên.
"Cậu, cậu làm gì vậy chứ..."
Cậu hoảng loạn giãy giụa, nhưng cánh tay Phương Cảnh Chước như vòng sắt giam cầm cậu. Nhiệt độ nóng rực truyền qua lớp vải, hơi thở mát lạnh trộn lẫn chút mồ hôi nhàn nhạt trên người thiếu niên, xâm chiếm khoang mũi. Kiều Tri Ninh vô thức nghiêng đầu tránh né, lại bị đối phương một tay giữ chặt bụng dưới, lòng bàn tay mang theo hơi ấm áp sát, không thể cử động.
"Ninh ca, anh không tập trung." Phương Cảnh Chước khẽ cười, hơi thở cọ qua chóp tai cậu, giọng nói vừa trầm vừa khàn.
"Tôi, tôi không tập trung chỗ nào chứ..." Kiều Tri Ninh phí công ngả về phía sau, gáy lại cọ vào cằm căng chặt của đối phương. Yết hầu của thiếu niên rung động truyền qua làn da tiếp xúc, khiến cổ họng cậu nghẹn lại.
Cậu vô cớ ngửi thấy một tia hơi thở nguy hiểm.
"Cùng tôi chơi game mà còn nghĩ đến anh tôi, không tập trung thì là gì?" Phương Cảnh Chước nhướng mày, khẽ cọ răng nanh vào chóp tai đỏ ửng của cậu, lòng bàn tay di chuyển dưới vạt áo ngắn tay, bàn tay đặt ở bên hông lại siết chặt hơn một chút.
Toàn thân Kiều Tri Ninh tê dại, có cảm giác vô lực như bị chó cắn một miếng. Nhưng mấy ngày nay Phương Cảnh Chước cố tình tỏ ra ngoan ngoãn và giữ khoảng cách an toàn đã khiến cậu không khỏi bớt cảnh giác đi nhiều, bỏ qua tư thế thân mật hiện tại, cái tính nết trẻ con cứ thế bùng lên, hung hăng đánh vào cánh tay đối phương đang đặt ở bên hông mình.
"Tôi chỉ hỏi thôi mà, cậu keo kiệt vậy làm gì... Hơn nữa đến giờ ăn cơm rồi, cậu không đói sao?" Cậu cau mày nói.
"Cũng hơi đói."
Phương Cảnh Chước ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của cậu, chưa đợi cậu tiếp tục nổi giận, lại đột nhiên cắn vào miếng thịt mềm yếu ớt sau gáy cậu.
.....
"?!" Kiều Tri Ninh giật mình, nghiêng đầu đi mới cuối cùng nhìn rõ ánh mắt hỗn loạn nhưng nóng rực của Phương Cảnh Chước lúc này.
Nhưng cậu không có cơ hội chạy trốn.
Cậu bị hoàn toàn khóa chặt trong lồng ngực nóng bỏng, thân hình cao lớn của thiếu niên đè xuống, đầu lưỡi ướt nóng chầm chậm di chuyển dọc theo đường cổ, cuối cùng ngậm lấy má mềm của cậu nhẹ nhàng cọ xát.
Giọng nói khàn khàn của Phương Cảnh Chước trộn lẫn hơi thở dồn dập phả vào tai, âm trầm nhưng nguy hiểm ——
"Vậy... làm khai vị cho anh nhé, được không?"
"?!"
Hơi thở nóng rực làm lông mi Kiều Tri Ninh run rẩy, lời phản kháng chưa kịp thốt ra đã bị chặn lại đột ngột —— Phương Cảnh Chước ngậm lấy môi dưới của cậu mạnh mẽ mút một cái, tất cả âm tiết của cậu đều bị lấp đầy, nuốt vào trong miệng.
Chỉ còn lại một trận nức nở, bao trùm giữa môi răng quấn quýt.
...
Ý thức được mình bị cưỡng hôn, đã hai phút trôi qua.
Kiều Tri Ninh vốn dĩ rất ngây ngô trong chuyện này, hơn nữa Phương Cảnh Chước là đứa em nhỏ hơn cậu một tuổi, cậu căn bản không coi lời tỏ tình trước đây của đối phương là thật, cứ nghĩ hắn đang trêu đùa mình thôi.
Nhưng bây giờ, khi Phương Cảnh Chước đè cậu trên ghế sofa, đầu lưỡi nóng bỏng cố gắng cạy mở hàm răng trắng tinh của cậu, Kiều Tri Ninh mới kinh ngạc nhận ra.
—— Nếu một con chó trông có vẻ nghe lời, thì nó nhất định là đang giả vờ.
Chỉ tiếc Phương Cảnh Chước giả vờ quá giỏi, ngoan ngoãn đến mức cậu hoàn toàn quên mất, con chó này răng nanh sắc bén đến mức nào, thân hình cường tráng ra sao, và cả... cái kia khủng khiếp đến thế nào!
"Bảo bối, cho tôi ăn một miếng nhé..."
Những lời ghê tởm vang lên bên tai cậu, Kiều Tri Ninh vừa mở miệng nói câu: "Không cần..." Lại một lần nữa mất đi quyền lên tiếng.
Phương Cảnh Chước thừa lúc cậu chưa chuẩn bị, cuối cùng cũng cạy mở hàm răng đang khép chặt của cậu, ngang ngược xâm nhập khoang miệng, mút vào như thể đã 800 năm chưa hít thở không khí trong lành.
Kiều Tri Ninh liều mạng ngả về sau, lại bị một bàn tay to siết chặt gáy, đầu ngón tay cắm vào tóc cậu, nâng cả đầu và gáy cậu lên.
Sự phản kháng yếu ớt bị nghiền nát giữa môi lưỡi quấn quýt. Nụ hôn của Phương Cảnh Chước khác với sự dịu dàng của Hoắc Thừa, mang theo dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, lại không hề biết tiến lùi, răng nanh thường xuyên cào nhẹ vào hàm trên mềm mại của cậu, khiến sống lưng cậu tê dại.
Kiều Tri Ninh bị hôn đến thiếu oxy, trước mắt dường như nổ tung những đốm sáng trắng li ti, nước bọt không kiểm soát chảy ra từ khóe miệng.
Đột nhiên đầu lưỡi bị mạnh mẽ mút một cái, cảm giác điện giật tê dại chạy dọc xương sống. Kiều Tri Ninh kinh hãi thở dốc cong người, tay run rẩy như mèo cào đánh vào vai rộng của đối phương. Phương Cảnh Chước lại phát ra tiếng hừ nhẹ thỏa mãn trong cổ họng, nhân cơ hội tăng thêm nụ hôn này, đầu lưỡi ướt nóng lướt qua từng tấc thịt mềm của cậu, như đang nếm món ngon vậy.
(Xin các chị kiểm duyệt vất vả, em ở đây thật sự chỉ đang hôn thôi ạ (T_T)) - Lời tác giả
Khi Kiều Tri Ninh sắp ngạt thở, Phương Cảnh Chước cuối cùng cũng hơi lùi lại. Cậu thở hổn hển kịch liệt, nhìn thấy đôi mắt u tối cuồn cuộn của con chó hư này, khẽ mắng một tiếng.
"Đồ khốn..."
Ai ngờ mắng một cái lại khiến đối phương sảng khoái.
Phần bánh kem socola hạt phỉ được bọc giấy gói kẹo, do nhiệt độ cơ thể tăng dần, cũng theo đó mà phồng lên.
Kiều Tri Ninh thở hổn hển, nhìn hình ảnh trước mắt, suýt nữa thì sợ phát khóc.
Cậu hình như lại không cẩn thận khen thưởng con chó hư này rồi!
Người trước mắt đâu còn vẻ ngoan ngoãn nghe lời khi cùng chơi game trước đó, chẳng hề để tâm đến lời mắng chửi của cậu. Hắn vươn ngón cái vuốt ve đôi môi sưng đỏ của cậu, cười một cách tùy ý: "Tối qua anh ấy cũng hôn anh như thế này sao? Ninh Ninh."
Kiều Tri Ninh cảm thấy vô lý, giận sôi máu, "Bốp ——" một tiếng, một cái tát giáng xuống.
Trên má trái tái nhợt của Phương Cảnh Chước trong nháy mắt hiện ra một dấu bàn tay đỏ ửng.
Kiều Tri Ninh sợ ngây người: "Cậu, cậu hôm qua lẽ nào ở tầng hai nghe lén chúng tôi..."
"Đúng vậy." Phương Cảnh Chước nhếch môi cười, thoải mái thừa nhận hành vi tệ hại của mình: "Không chỉ tối qua, tôi mỗi đêm đều ở ngoài cửa các anh."
"Thật ra trước đây, tôi một chút cũng không ghen tị với anh tôi. Anh ấy bị gia tộc ràng buộc, sống như một cái xác không hồn, lạnh nhạt ít nói, ngay cả một người bạn tri kỷ cũng không có." Giọng Phương Cảnh Chước bỗng trầm thấp xuống, thở dài, tiếp tục nói: "Nhưng từ khi anh xuất hiện... mọi thứ đều thay đổi, tôi thật sự ghen tị với anh ấy quá."
"Vì sao anh ấy dễ dàng có được anh như vậy, có thể ở bên anh... Tôi rất ghen tị với anh tôi, Ninh Ninh, tại sao tôi không phải là anh ấy?" Giọng Phương Cảnh Chước càng khàn đặc hơn, đôi mắt tủi thân như sắp khóc.
Kiều Tri Ninh hoàn toàn ngây người, rõ ràng người bị cưỡng hôn là cậu, sao cái tên khốn này còn khóc được chứ?
"Vậy cậu... cậu đi tìm anh ta tính sổ đi, làm gì mà hôn tôi như vậy... Miệng tôi đều bị cậu hôn đau rồi!" Cậu tức giận xoa xoa cái miệng nhỏ sưng đỏ của mình, tủi thân lên án.
"Xin lỗi bảo bối, là tôi quá ngu ngốc, ngay cả hôn cũng không biết."
Phương Cảnh Chước cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi, rõ ràng là xin lỗi, nhưng động tác trước mắt lại không hề có vẻ hối lỗi chút nào. Một bàn tay xoa xoa má cậu, bàn tay còn lại thì lại ôm cậu vào lòng.
"Ninh ca dạy tôi nhé..."
Lần này, Kiều Tri Ninh được nhẹ nhàng bế lên, đối mặt đặt lên ghế sofa, khuôn mặt tuấn tú trước mắt ngày càng gần, đối phương lại một lần nữa không biết xấu hổ mà ngậm lấy miệng cậu.
Làn sóng xâm nhập thứ hai đến càng hung dữ hơn. Phương Cảnh Chước trực tiếp đè cậu xuống ghế sofa, đầu gối mở ra đôi chân đang run rẩy của cậu. Lần này không còn là sự quấn quýt đơn thuần giữa môi lưỡi nữa, thiếu niên lúc thì dùng răng nanh cọ xát môi dưới cậu, lúc lại ngậm lấy đầu lưỡi cậu mạnh mẽ liếm mút.
Kiều Tri Ninh bị hôn đến cả người nhũn ra, sự phản kháng và đẩy ra biến thành những cái cào yếu ớt, để lại vài vết hằn nông trên vai đối phương.
Đáng nói nhất là khi Phương Cảnh Chước phát hiện điểm nhạy cảm ở vành tai cậu, hắn liền cố ý ngậm vành tai cọ xát liếm hôn, đồng thời ngón tay nâng cằm cậu, buộc cậu tiếp tục chịu đựng nụ hôn sâu gần như muốn nuốt chửng người này.
"Ha... Dừng..."
Lời cầu xin của Kiều Tri Ninh bị nuốt chửng trong tiếng nước dính dáp, Phương Cảnh Chước như con chó đói tiếp tục đòi hỏi.
Mãi đến khi cậu mơ hồ nghe thấy tiếng tin nhắn điện thoại không ngừng rung, mới cuối cùng bị đánh thức thần trí, thừa lúc Phương Cảnh Chước không chú ý, lại một lần nữa giơ tay cho đối phương một cái tát ——
"Bốp!"
Tiếng tát giòn tan vang vọng trong phòng. Cái tát này còn mạnh và dữ dội hơn lúc nãy.
Phương Cảnh Chước bị đánh lệch mặt, hắn ngơ ngẩn liếm khóe miệng rách toạc, má phải rất nhanh cũng sưng đỏ lên, đáy mắt là những giọt nước trong suốt muốn rơi mà không rơi sau khi bị đánh.
Kiều Tri Ninh dường như cũng không ngờ mình lại đánh mạnh đến vậy, nhất thời quên mất chạy trốn, sững sờ tại chỗ. Cổ áo chiếc áo ngủ ngắn tay màu trắng trên người cậu rộng mở, trên đó chói lọi vài vết cắn đỏ tươi như dấu răng chó.
Nhưng một lúc lâu sau, Phương Cảnh Chước từ từ quay đầu lại, đầu lưỡi đẩy vào khoang miệng tê dại, bỗng nhiên khẽ cười.
"Cảm ơn ca ca khen thưởng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co