Truyen3h.Co

[EDIT HOÀN - Htuc] Gió Lửa - Hạ Đa Bố Lý Ngang

Chương 119: Quần lót ướt đẫm rồi

mieunumeoooo

Lúc nhóm người nhị di thái rời đi, người và hành lý mang theo không ít, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn, gần như chiếm hết toàn bộ con phố trước cửa phủ đại soái.

Minh San dẫn Tiểu Thanh đi tiễn đưa, nàng đi tiễn, Tiểu Thanh đi xem náo nhiệt, hai người đứng bên bức bình phong, lặng lẽ nhìn mấy nữ nhân váy áo lộng lẫy ở cổng lớn khóc như hoa lê dính hạt mưa.

Bởi vì sắp phải chia biệt, Thích Kỳ Niên cũng lấy hết kiên nhẫn, dặn dò các nữ nhân khi ở nơi đất khách quê người phải chăm sóc tốt bản thân và hài tử, chờ thế cục trong nước ổn định, nhất định sẽ đón họ trở về.

Nhưng trong thời loạn lạc như vậy, ai lại biết ngày nào mới có thể ổn định.

Lần này từ biệt, chú định là không hẹn ngày gặp lại.

Tiểu Thanh dán ở sau tiểu thư, nhỏ giọng nói: “Cái gì mà, cái gì…… Mỹ, nước gì đó, là an toàn nhất sao? Chỗ đó có phải không có chiến tranh?”

Đầu Minh San cũng không quay lại nói: “Không phải tộc của mình, đến đó rồi cũng rất khó thích ứng, nghe nói người bên đó ngày thường phần lớn ăn bánh mì và các sản phẩm từ sữa.”

“A?” Tiểu Thanh nhíu mày: “Không uống cháo cũng không ăn cơm?”

“Không ăn.”

Vẻ mặt Tiểu Thanh ghét bỏ: “Tiểu thư, may mà người không đi.”

Minh San mím môi, nghĩ thầm lòng và cặc bự của phụ thân đều ở bên này, chạy đi đâu được, trừ phi là phụ thân mang nàng cùng đi.

Ly biệt dù đau  khổ, chung quy cũng phải đối mặt, Thích Kỳ Niên xua tay, mấy di nương liền khóc sướt mướt lên xe, xe nhanh chóng rời khỏi con phố trước phủ đại soái phủ.

Thích Kỳ Niên ở cửa đứng một lúc, không biết suy nghĩ gì.

Minh San nhìn bóng dáng hắn, nhỏ giọng gọi “Phụ thân”.

Nam nhân quay đầu lại nhìn nàng một cái, vẻ mặt lập tức trở nên dịu dàng, hắn xoay người đi vào, dắt tay nữ nhi chậm rãi trở về, vừa đi vừa nói: “Ta vừa mới đột nhiên cảm thấy, mình thật ích kỷ.”

Minh San cho rằng hắn đang nói nhóm nhị di thái, liền nói: “Phụ thân đưa họ ra nước ngoài, cũng là vì nghĩ cho sự an toàn của họ, người không phải còn phái người đi theo rồi sao?”

Thích Kỳ Niên xua tay, nói: “Không phải nói chuyện đó, qua bên kia quả thật sẽ tương đối an toàn, nhưng ta lại không nỡ đưa con đi, ta muốn con ở lại bầu bạn với ta, nhưng nhỡ ngày nào đó ta không bảo vệ được con, thì phải làm sao?”

Cho nên trong chuyện này, hắn thực sự rất ích kỷ.

Minh San nghe vậy lại cười: “Phụ thân người không cần tự trách, dù người đuổi ta đi, ta cũng không đi.”

Nàng nâng mắt lên, ném cho hắn một ánh mắt quyến rũ, nhỏ giọng tiến đến hắn bên tai nói: “Thân thể này hiện giờ của ta, cũng là một ngày không rời được người.”

Thích Kỳ Niên lập tức hiểu được ý trong lời nàng, nói: “Cũng đúng, lồn dâm của con một ngày không ăn cặc là nứng, không có ta, không phải con sẽ bị nứng lồn đến chết sao?”

Thấy hắn còn có tâm tình nói giỡn với nàng, không còn đắm chìm trong thương cảm vừa rồi, cuối cùng Minh San cũng yên lòng, cười nói: “Người biết là được.”

Hai người nói chuyện thầm, Tiểu Thanh đi theo phía sau nghe được mặt đỏ tai hồng, nghĩ thầm hai cha con tiểu thư nói chuyện thầm kín cũng quá lớn tiếng rồi!

Lúc này Minh San mới nhớ tới phía sau còn Tiểu Thanh đi theo, quay đầu lại nói với nàng ấy: “Em đi phòng bếp bảo họ làm chút đồ ăn thịt để nhắm rượu, trưa nay ta muốn uống vài ly với phụ thân.”

Nhóm di thái thái vừa đi, hậu trạch, phu nhân triền miên nằm trên giường bệnh không quản chuyện, chỉ còn một mình đại tiểu thư độc chiếm quyền lực lớn nhất, tất nhiên mọi người sẽ nghe lời nàng phân phó.

Tiểu Thanh nhận lệnh rồi đi, Minh San kéo cánh tay phụ thân, cùng hắn vào thư phòng.

Vừa vào, cửa vừa đóng, nàng đã bị phụ thân ôm chặn ở ván cửa, hung hăng hôn.

Lưỡi đinh hương ướt mềm bị phụ thân cuốn lấy, dùng sức mút, mút đến mức toàn bộ đầu lưỡi Minh San đều tê dại.

“Ưm… Phụ thân, nhẹ……”

Nàng nũng nịu mềm mại nói nhỏ.

“Hôm nay sao lại ngoan vậy? Còn muốn uống rượu với ta?”

Ngày thường nàng cứ như một bà quản gia, không cho hắn uống nhiều rượu.

Minh San ôm cổ phụ thân, vươn đầu lưỡi liếm từng chút khóe môi và cằm hắn, giống như một con mèo bám người, trong ngữ điệu mang theo ý cười, nói: “Hôm nay không chỉ cho người uống rượu, còn cho người uống hoa tửu.”

Thích Kỳ Niên nhướng mày, buồn cười: “Hoa tửu? Con có biết hoa tửu là cái gì không?”

“Rượu uống tùy thích, nữ nhân chơi tùy thích, chẳng phải là hoa tửu sao?”

Nàng cười giống như một con hồ ly tinh dâm đãng, dùng ánh mắt trêu chọc hắn.

Thích Kỳ Niên bị ánh mắt của nàng nhìn mà con cặc cứng ngắc,  cúi đầu hung hăng hôn nàng: “Đĩ nhỏ, hôm nay muốn làm kỹ nữ một lần sao?”

Minh San liếm bên tai hắn, há miệng cắn lỗ tai hắn, hỏi lại: “Người không thích sao?”

“Thích, thích muốn chết.”

Hắn một tay ôm ngang nữ nhi lên, vài bước đi đến trước trường kỷ, ném nàng lên chiếc trường kỷ rộng rãi, còn không chờ nàng ngồi vững đã thò tay vào váy nàng, men theo quần lót sờ lên bướm dâm.

“A……” Minh San run rẩy, đôi mắt nheo lại.

Hôm nay nàng mặc chiếc sườn xám mà phụ thân thích nhất, hắn luôn nói nàng mặc sườn xám trông thật dâm đãng, nàng liền mặc nhiều lần cho hắn xem.

Sườn xám quá bó, Minh San nửa ngày không đứng dậy được, chỉ có thể banh chân ra để phụ thân chơi lồn, bị xoa đến mức mềm mại rên rỉ.

“Đĩ nhỏ, ướt hết quần lót rồi.”

Thích Kỳ Niên đứng bên trường kỷ, đẩy vạt váy nữ nhi lên trên, để lộ ra bướm nhỏ bị quần lót che khuất, hắn cũng không vội cởi quần lót nàng ra mà là cách quần lót xoa xoa lồn dâm, lại cúi người vươn lưỡi ra, cách lớp vải ướt át, liếm lên bướm nhỏ dâm đãng của nàng.

Minh San vừa thoải mái vừa khó nhịn rên rỉ: “A a~……”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co