Truyen3h.Co

[EDIT]: VĂN PHÒNG NGHIÊN CỨU SỰ KIỆN SIÊU NHIÊN SỐ 410

13. Hồng Bạch Sát

ngNhi14

Hiện trường một mảnh yên tĩnh.

Trần Thời Việt loạng choạng bò dậy từ trên mặt đất, trên trán chảy ra một vệt máu nhỏ, sau đó nhanh chóng biến thành vệt máu lớn, chảy xuống theo khuôn mặt sắc bén.

"Còn ai nữa?" Trần Thời Việt bước qua cơ thể của ông anh vợ, lạnh lùng hỏi, vẻ mặt anh không có một chút cảm xúc dao động nào, chiếc áo sơ mi kẻ ca-rô mỏng manh, có thể thấy rõ hình dáng cơ bắp ẩn hiện căng chặt.

Mấy người đối diện nhất thời bị cảnh tượng này trấn áp, thể trạng của Trần Thời Việt không tính là cường tráng, nhìn tuổi không lớn, ném vào đám đông là một thanh niên trẻ tuổi diện mạo tuấn tú, ai có thể ngờ đánh nhau lại không sợ chết như vậy, ánh mắt và thần thái kia, sự tàn nhẫn và hung ác kia, rất giống như đang liều mạng vật lộn vậy.

Phó Vân không dễ nhận ra hướng về phía Trần Thời Việt nhíu mày một chút, không nói gì, chỉ một tay chế trụ cổ của tù binh dưới đất, đối với bên kia nhướng cằm: "Các huynh đệ, chúng ta là tự xử lý, hay là báo cảnh sát điều giải một chút?"

Mấy người kia lúc này rắn mất đầu, nhìn nhau một cái, ba chân bốn cẳng đỡ anh vợ dậy, sau đó kéo tiểu nhị từ dưới tay Phó Vân ra, một đường lạch cạch lẩn trốn đi ra hành lang xuống lầu.

Phó Vân xoay người cảnh giác nhìn quanh hai mắt, xoay người đóng cửa lại, Trần Lãng khó khăn cởi bỏ dây thừng trên người, thở dốc lớn tiếng gọi: "Anh, Phó ca."

Trần Thời Việt lúc này mới giơ tay chậm rãi che lại trán, ngón tay che ở trước mắt, dọc theo bức tường chậm rãi ngồi xuống.

"Anh! Anh làm sao vậy!" Trần Lãng đột nhiên đứng dậy đi tới: "Anh không sao chứ?"

Trần Thời Việt che mắt lắc đầu, khi Phó Vân đóng cửa xong đi tới xem, trán anh đã sưng lên một cục lớn.

Phó Vân kéo tay anh, cưỡng ép anh dịch ra bàn tay đang che miệng vết thương: "Cậu đập trúng vào mắt hay là trán? Bỏ tay ra... Để tôi xem nào!"

Trần Thời Việt rầu rĩ nói: "Trán."

"Vậy cậu che mắt làm gì?" Phó Vân không khỏi phân trần gạt tay anh ra, lại thấy hốc mắt Trần Thời Việt đỏ hoe, một đôi mắt to nước mắt long lanh.

"Cậu..." Phó Vân không chắc chắn hỏi: "Khóc?"

"Không phải!!!" Trần Thời Việt lau mặt giận dữ nói: "Không khóc!"

"Chỉ là, chỉ là đau quá... A..." Anh đau khổ ôm trán, miệng rít lên đau đớn, trong miệng vẫn cố chấp nói: "Đây là nước mắt sinh lý, không tính là khóc."

Phó Vân: "..."

Thôi, đứa trẻ luyện thành thiết đầu công không dễ dàng, nhường thăng bé một chút đi.

Trần Lãng vẻ mặt áy náy, kéo ống tay áo Trần Thời Việt nói: "Xin lỗi anh, sau khi tang lễ xong bọn họ đánh lén em, em không chú ý nên trúng chiêu, tỉnh lại đã ở khách sạn rồi."

Trần Thời Việt xua xua tay: "Không sao, không sao, để anh từ từ, anh hơi đau đầu."

"Từ từ cái gì mà từ từ, nhanh lên." Phó Vân xách chìa khóa xe ra, quay đầu hỏi Trần Lãng: "Còn có đồ vật gì khác bị bỏ quên không?"

Trần Lãng mơ hồ: "Không có."

"Không có thì nhanh chóng trả phòng đi, Trần Thời Việt cậu nằm ghế sau nghỉ ngơi, tôi lái." Phó Vân sải bước rút thẻ phòng đẩy cửa ra nhanh chóng xuống lầu.

Trần Thời Việt vùng vẫy đứng dậy: "Anh ấy nói đúng, vạn nhất bọn họ tìm người đánh trả lại thì không hay."

"À! Đúng đúng đúng, phải nhanh đi, anh, em đỡ anh!"

Ba người trả phòng lên xe, Phó Vân lúc này lái xe một chút cũng không ôn hòa như ban ngày, một chân ga thẳng nhảy ra đường lớn, đêm khuya trên đường không có mấy người, chiếc BMW 740 nhanh như điện chớp, nhanh chóng lướt đi trên đường không thấy bóng.

Trần Thời Việt không ngồi ở hàng ghế sau, anh nhét Trần Lãng vào hàng ghế sau, mình ôm đầu nửa chết nửa sống ngồi trên ghế phụ, tựa đầu vào cửa sổ, nhìn Phó Vân lái xe.

Phó Vân nheo mắt nhìn bản đồ dẫn đường một lát, sau đó đánh lái mạnh, đổi một con đường từ đường cao tốc đi đường vòng về phía thôn.

"Sao không ở phía sau nghỉ ngơi?" Phó Vân liếc nhìn anh.

Trần Thời Việt nhắm mắt lại: "Trần Lãng bằng lái thi ba năm còn chưa đậu, tôi không yên tâm để nó ngồi ghế phụ chỉ đường cho anh."

Phó Vân "Hắc" một tiếng, nhìn Trần Lãng qua gương chiếu hậu cười: "Thâm tàng bất lộ à, cậu nhóc."

Trần Lãng mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Anh..."

Phó Vân mím khóe miệng, phân tâm đi xem trán Trần Thời Việt, ý tứ rõ ràng nói: "Vừa rồi đánh khá tốt, ngày thường tập luyện nhiều sao?"

Hai cú đánh vừa rồi của Trần Thời Việt, tuy nhìn qua không có kỹ thuật, nhưng lực đạo và vị trí tuyệt đối là một đòn chí mạng, là phản ứng theo bản năng không biết đã luyện tập bao nhiêu lần.

Phó Vân cảm thấy thú vị.

Trần Thời Việt xoa xoa trán hai cái, cảm thấy đau đớn giảm bớt chút, giọng khàn khàn: "Không phải."

"Hồi cấp ba ở khu thành thị, cơ hội đánh nhau nhiều, luyện nhiều là có thể đánh." Anh nói ngắn gọn.

Bàn tay Phó Vân nắm trên vô lăng hơi co lại, an ủi nói: "Không sao, đánh trả lại là được."

Trần Thời Việt lòng bàn tay hướng ra ngoài, vẻ mặt đau khổ vẫy vẫy, ý bảo hắn chuyện cũ không cần nhắc lại.

Phó Vân một đường lo lắng vượt lên cao tốc, qua một trạm thu phí, vòng một vòng lớn, mới khó khăn lắm trước khi trời hửng sáng xuống khỏi cao tốc, trở lại gần thôn.

"À, ông chủ Uông không phải còn có một đơn hàng làm ăn với anh sao?" Trần Thời Việt đột nhiên nhớ ra chuyện này: "Chúng ta động thủ với người nhà mẹ đẻ vợ hắn, công việc làm ăn kia của anh còn làm sao?"

"Không làm được nữa rồi." Phó Vân đương nhiên nói: "Hắn đâu phải không có tôi thì không được, tôi còn có bao nhiêu đồng nghiệp, hắn tùy tiện tìm ai mà chẳng được?"

Trần Thời Việt nghiêm trọng gật đầu: "Cũng phải, tôi chỉ hy vọng bọn họ đừng đến thôn tìm phiền phức là được."

"Đến thôn tìm chuyện thì dễ xử lý lắm." Phó Vân đánh xe vào kho, giọng điệu nhẹ nhàng vui vẻ: "Tôi đưa bọn họ cho Nguyễn Ngưng Mộng chơi đùa."

Lúc này trời tờ mờ sáng, Phó Vân đậu xe ổn định, ba người cùng nhau đi về phía cổng thôn, Trần Thời Việt bật đèn pin điện thoại, ánh sáng chiếu xuống đất, miễn cưỡng có thể thấy rõ con đường năm sáu mét phía trước.

"Ê! Bên này!"

"Mọi người cẩn thận một chút! Chú ý rọi đèn!"

"A Tổ dọn xi măng đến dưới trụ cầu đi, Tiểu Uông hỗ trợ tập trung người bên dưới một chút."

...

Phía trước chính là cổng thôn, lúc này bị rào chắn của đội thi công bao vây, bên trong ồn ào náo nhiệt, đèn dầu sáng như ban ngày, mơ hồ nghe thấy tiếng máy móc nổ vang và tiếng máy cưa cắt, tiếng xèo xèo từ xa chấn động khiến tai người ta tê dại.

Trần Lãng thò đầu ra: "Anh, đó là cái gì? Thôn mình sắp bị dỡ bỏ sao?"

"Đi! Nói bậy, cẩn thận ba của chú động gia pháp." Vẻ mặt Trần Thời Việt không ngờ tới, sau đó cùng Phó Vân nhìn nhau một cái, cả hai đều nhìn thấy vẻ ngưng trọng trong mắt đối phương.

"Làm sao vậy?" Trần Lãng phát hiện không khí không đúng, cẩn thận hỏi: "Anh? Phó ca?"

Phó Vân nói nhỏ: "Phía trước là đội công trình ông chủ Uông thầu."

"Tôi không ngờ bọn họ sớm như vậy đã bắt đầu thi công, còn chặn ngay cổng thôn người ta, cái này từ tối đến sáng nói ồn ào như vậy, người trong thôn còn ngủ được không." Trần Thời Việt nói.

"Đúng vậy, sao các thôn dân đều không nói gì, ngày thường mẹ tôi và mấy bà lão kia mà thấy không vừa mắt đã sớm qua chửi bới rồi." Trần Lãng thò đầu ra nói.

"Ngày mai rồi nói, đêm nay không nên xung đột với họ." Phó Vân dặn dò.

Ba người lần lượt đi qua con đường nhỏ bên cạnh đội công trình, Trần Thời Việt đi tuốt đàng trước, Phó Vân theo sát phía sau, Trần Lãng cuối cùng đi theo họ.

"Ê! Tiểu ca Trần Lãng!" Có người mắt sắc, hô về phía họ một câu.

Trần Lãng theo bản năng "Uây!" lên tiếng, quay đầu lại thấy ông chủ Uông mặt tươi cười đi tới, phía sau là đội công trình khí thế ngất trời, vẫn còn đang làm việc, cũng không ngẩng đầu nhìn họ một cái.

"Tiểu ca Trần Lãng, cái đó... Chuyện ban ngày hôm nay, tôi thay người nhà em gái tôi xin lỗi cậu, quả thật là đi gấp, sợ lỡ giờ, thật sự ngại quá, ngày khác tôi nhất định đến tận nhà bồi tội."

Đèn pha trên đội công trình bắn ra bốn phía, ánh sáng lộng lẫy chói mắt.

Trần Lãng không hiểu sao, đầu óc choáng váng, liền qua loa đáp một câu: "Không sao Uông ca, đều là người một nhà."

Uông Tuấn cười cười: "Cậu không để bụng là được, ây! Phía trước đó có phải là Thời Việt và Phó tiên sinh không?"

"Phó tiên sinh dừng bước!" Uông Tuấn hô về phía bóng lưng Phó Vân.

Trần Thời Việt theo bản năng liền muốn dừng lại bước chân chờ hắn cùng Phó Vân nói chuyện xong rồi đi.

Không ngờ Phó Vân lại không có ý dừng lại, lòng bàn tay hướng ra ngoài dùng sức đẩy lưng anh, lạnh lùng nói: "Đừng lên tiếng, đừng quay đầu lại, đi về phía trước, lát nữa dù có xảy ra chuyện gì cũng không được nhìn về phía sau."

Trần Thời Việt ngẩn ra.

Phó Vân mặc kệ tiếng gọi của Uông Tuấn phía sau càng lúc càng lớn, tiếng càng lúc càng cao, âm thanh trong không khí khúc xạ kỳ dị, sắc nhọn chói tai, từng tiếng từng tiếng như tiếng trống dồn, đến cuối cùng quả thực không giống tiếng người.

"Phó tiên sinh dừng bước, dừng bước... Phó tiên sinh --"

Môi Phó Vân mím cực chặt, sắc mặt lạnh lùng không thể tả.

Đây tuyệt đối không phải âm thanh người sống có thể phát ra, vật phía sau càng ngày càng gần, gần như dán vào cổ áo Phó Vân, từng chút từng chút thở ra khí lạnh.

"Vì sao không quay đầu lại nhìn ta một cái..."

"... Dừng lại... Dừng lại!"

"Quay đầu lại..."

Trần Thời Việt lặng lẽ đưa tay vào túi áo khoác, lòng bàn tay trong chốc lát toàn là mồ hôi lạnh.

Giây tiếp theo, anh xoay người một tay đẩy Phó Vân ra phía sau, vị trí hai người lập tức đổi, trong tay Trần Thời Việt một chiếc đèn lồng màu đỏ rực rỡ lấp lánh, ánh sáng đỏ như máu rọi sáng cả trời đất.

Bóng dáng quỷ mị của ông chủ Uông bị ánh sáng đỏ bao phủ toàn bộ tại chỗ, phát ra một tiếng kêu thảm thiết không giống tiếng quỷ, trong khoảnh khắc hóa thành hư ảo.

Trần Thời Việt buông đèn lồng, quay đầu lại nhìn, cổng thôn rõ ràng là một mảnh đất trống hoang vu, âm phong thổi quét các dụng cụ rèn luyện trống rỗng, nào còn có nửa phần bóng dáng đội thi công khí thế ngất trời vừa rồi.

✧✧✧✧✧✧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co