[EDIT]: VĂN PHÒNG NGHIÊN CỨU SỰ KIỆN SIÊU NHIÊN SỐ 410
63. Hồi ức Du thuyền kinh dị
"Biết... Nhưng chỉ dừng lại ở mặt lý thuyết, chưa từng thực hành bao giờ..." Lam Toàn lắp bắp nói.
"Việc gì cũng có lần đầu tiên." Trần Thời Việt bước tới, xách cổ áo sau của cô lên: "Em không thử làm sao biết không được."
Lam Toàn: "?!"
"Không phải đại ca, tui mới chuyển trường chưa đầy hai tháng mà, anh yên tâm để tui dẫn anh nhập âm sao!?"
Trần Thời Việt ngồi xổm xuống, đặt lòng bàn tay lên vai cô, trịnh trọng nói: "Phó Vân nói em là người 'nhiếp hồn' có thiên phú nhất mà anh ấy từng gặp, lợi hại hơn rất nhiều người lớn. Tôi tin tưởng Phó Vân, nên cũng tin tưởng em."
Một câu nói này gần như chặn hết mọi lời từ chối của Lam Toàn.
"Phùng Nguyên Câu từ trước đến nay bất hòa với Phó Vân, hồi tưởng con tàu đầy rẫy hiểm nguy, em yên tâm để hai người họ ở chung một chỗ sao?" Trần Thời Việt tiếp tục nói.
"Được rồi." Lam Toàn giơ tay ra hiệu: "Em sẽ cố gắng hết sức."
Cô cúi đầu cắn rách đầu ngón tay mình, một giọt máu loãng chảy ra từ vết thương, cô ngồi xổm xuống, vẽ một vòng tròn trên mặt đất, khoanh cả Trần Thời Việt và chính mình vào trong.
Trần Thời Việt nhìn chằm chằm vết máu đỏ tươi trên mặt đất.
"Nhắm mắt." Lam Toàn ra lệnh, cô giơ con dao khắc trong lòng bàn tay ra.
Trần Thời Việt nhận ra đó là con dao nhỏ đã từng tách linh hồn Cố Kỳ trước kia: "Sao em vẫn còn giữ nó?"
"Cái này dùng thuận tay, đừng nói nhiều, mau nhắm mắt!" Lam Toàn hiếm thấy trở nên cáu kỉnh, lòng bàn tay vì căng thẳng mà rịn mồ hôi lạnh.
Trần Thời Việt nhắm mắt lại, sau đó anh liền phát giác không ổn.
Ngày thường khi nhắm mắt, tầm nhìn thực ra không phải một mảng tối đen hoàn toàn, ít nhiều vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng xung quanh.
Nhưng lúc này, Trần Thời Việt chỉ cảm thấy khoảnh khắc nhắm mắt lại, hốc mắt đen kịt một mảng, như thể rơi vào bóng tối vô tận.
Anh theo bản năng muốn mở mắt nhìn xung quanh, nhưng phát hiện làm thế nào cũng không mở được.
Phó Vân nói không sai, Lam Toàn quả thực có thiên phú dị bẩm, ít nhất vào lúc này anh chỉ có thể dựa vào sức mạnh của Lam Toàn chìm nổi trong bóng tối, hơi thở đến từ âm phủ bao bọc lấy anh.
Lam Toàn rất lâu không nói gì, lâu đến mức Trần Thời Việt tưởng rằng bọn họ đã bị lạc ở mảnh đất giao thoa âm dương.
Mãi cho đến khi một luồng âm phong lạnh thấu xương cuộn lấy toàn thân anh, Trần Thời Việt rùng mình mạnh mẽ, sau đó bị một bàn tay tóm lấy cổ áo ấn mạnh vào tường.
"Ai cho cậu theo tới!"
Trần Thời Việt kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó vừa lúc đối diện với ánh mắt phẫn nộ của Phó Vân: "Tôi đã bảo là không được vào mà!"
Lam Toàn lảo đảo đứng dậy ở cách đó không xa, khoảnh khắc đầu tiên mở mắt: "Thành công rồi?"
Cô đánh giá khung cảnh xung quanh, vô cùng mừng rỡ nói: "Hồi đi học còn tưởng khó lắm, hóa ra đi âm đơn giản vậy thôi."
Phó Vân trông càng thêm bốc khói thất khiếu.
Hắn nhìn Trần Thời Việt, sau đó lại nhìn Lam Toàn, sau một lúc lâu hít sâu một hơi, buông cổ áo Trần Thời Việt ra: "Thôi vậy."
"Đi âm nguy hiểm hơn các cậu tưởng nhiều, dù cậu có thiên phú thế nào đi nữa, hệ số nguy hiểm đối với một cô bé mới tiếp xúc với thần quái mà nói cũng không nhỏ, lần sau không được như vậy nữa." Phó Vân trầm giọng nói.
Trần Thời Việt và Lam Toàn vội vàng gật đầu.
Trần Thời Việt lúc này mới có thời gian quan sát hoàn cảnh xung quanh: "Chúng ta coi như là vào được rồi sao?"
Nhưng ánh sáng xung quanh cực kỳ ảm đạm, không thể thấy rõ năm ngón tay, bọn họ chỉ dựa vào ánh sáng yếu ớt từ cây nến trong tay Phó Vân, mới có thể nhìn rõ mặt nhau.
"Chưa tính, đây mới chỉ là tầng thứ nhất." Phùng Nguyên Câu bước ra từ chỗ tối phía sau Phó Vân: "Lát nữa cậu sẽ biết."
"Cậu nói với tôi trước đó, thằng nhóc này là em trai của Trần Tuyết Trúc, cậu không lừa tôi chứ?" Phùng Nguyên Câu nghi ngờ hỏi Phó Vân.
Phó Vân trợn mắt trắng, không để ý đến hắn, sau đó ngữ khí ôn hòa vỗ vỗ Trần Thời Việt, ôn tồn một cách kỳ lạ nói: "Lát nữa bất kể thấy gì, đều đừng kinh ngạc, đừng để mấy thứ đó làm nhiễu loạn tâm thần cậu."
Trong tiềm thức, Trần Thời Việt dường như biết mình sắp thấy gì.
Cây nến trong tay Phó Vân tắt theo gió, xung quanh hoàn toàn chìm vào một mảng tối đen.
......
"Tuyết Trúc, giúp thầy đưa cái bật lửa qua đây, chúng ta chuẩn bị cho lần đầu tiên."
"Vâng!" Giọng nói trong trẻo của cô gái trẻ vang vọng khắp không gian.
Trần Thời Việt khựng lại, nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Trần Tuyết Trúc 22 tuổi đi về phía anh, một thân đồng phục đen của học viện thần quái, tóc ngắn xinh đẹp, nụ cười rạng rỡ: "Phó Vân! Đưa bật lửa cho tôi đi!"
"Tôi lấy đâu ra bật lửa hả chị gái, tôi có hút thuốc đâu."
Trần Thời Việt đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy bên cạnh mình bất ngờ đứng một người trẻ tuổi.
Phó Vân trong ảo ảnh khoảng hơn hai mươi tuổi, xấp xỉ tuổi Trần Thời Việt bây giờ, mặc quần túi hộp, áo thun đen xắn tay áo lên, để lộ đường cong cánh tay gọn gàng, lúc này đang chăm chú mân mê lá bùa trên mặt đất.
"Đừng giả vờ!" Trần Tuyết Trúc một tay kéo góc áo hắn, một tay lục từ túi quần hắn ra một cái bật lửa.
"Ối, Trần Tuyết Trúc!"
Hai người cãi nhau ầm ĩ, ảo ảnh như cát chảy trong lòng bàn tay, dễ dàng sụp đổ.
Trần Thời Việt lặng im nhìn tất cả, nước mắt lưng tròng.
Đã bao lâu rồi anh chưa nhìn thấy Trần Tuyết Trúc nói cười vui vẻ như thế này?
"Đi thôi, nhanh lên, tôi không nói với Phùng Nguyên Câu chuyện anh hút thuốc đâu."
"Mặc kệ chuyện hắn."
"Bạn trai cậu không quản cậu à."
"Bây giờ các cậu lại lưu hành coi bạn trai là cha à, còn muốn hắn quản tôi sao?"
Phùng Nguyên Câu đứng bên cạnh nghe thấy lời này, trên mặt thoáng hiện một tia cười ý không rõ ràng, hắn theo bản năng nhìn về phía Phó Vân thật sự đang đứng bên cạnh.
Hai người sóng vai đi qua, để lại cho mọi người hai bóng hình.
Khi Trần Tuyết Trúc lướt qua bên cạnh anh, Trần Thời Việt theo bản năng muốn chạm vào cô, nhưng cơ thể chị gái lập tức lướt qua lòng bàn tay anh, không để lại bất cứ thứ gì.
Trần Thời Việt ngây người quay đầu lại, vai bị Phó Vân siết chặt, tiếng cảnh cáo vang lên bên tai anh: "Đừng qua đó, đó là ảo cảnh."
Anh khẽ gật đầu, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi người Trần Tuyết Trúc.
"Tôi nói chuyện với chị ấy, chị ấy cũng không nghe thấy, đúng không?"
"Đúng vậy." Giọng Phó Vân nghẹn lại, hắn đưa tay ấn mạnh vai Trần Thời Việt hơn một chút, từ góc độ này nhìn qua, trông hệt như hắn đang ôm anh.
"Hai đứa, sau khi vào thì đi sát theo giáo viên, không được đi lung tung, nghe rõ chưa?"
"Biết rồi!"
......
"Được rồi, họ đi vào rồi." Đợi đến khi ba người hoàn toàn biến mất, Phó Vân mới buông Trần Thời Việt ra: "Chúng ta cũng nên đi thôi."
Trần Thời Việt thất thần sờ lên mặt, sờ thấy một bàn tay lạnh lẽo nước mắt.
"Đừng khóc." Phó Vân nhẹ giọng nói: "Chưa đến lúc phải nói lời vĩnh biệt."
"Ừm, được."
Phùng Nguyên Câu nhìn họ, rất ít khi thấy không nói gì, cúi người châm lửa trên ngọn nến.
"Bây giờ chúng ta đi đâu? Vào tầng tiếp theo sao?" Lòng bàn tay Lam Toàn vẫn nắm con dao nhỏ, trông có vẻ háo hức muốn thử lại cảm giác kiểm soát thuật đi âm một lần nữa.
Phó Vân đi qua đoạt con dao nhỏ trong tay cô: "Nghe theo sự sắp xếp của tổ chức, đưa dao đây."
Lam Toàn: "...... Chậc."
Trần Thời Việt vẫn trong trạng thái thất hồn lạc phách, Phó Vân đành phải đi qua, nắm lấy cổ tay anh: "Đi theo tôi."
Sắc mặt Phùng Nguyên Câu thay đổi, cơ bắp vai theo bản năng căng cứng, Lam Toàn vòng qua hắn, nhảy nhót đi theo sau lưng Phó Vân và Trần Thời Việt.
Tiếng cầu thang dưới chân kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, ván gỗ của con tàu đã mục nát từ lâu, phát ra mùi hôi cực kỳ khó chịu, Phó Vân một tay lấy ngọn nến trên tay Phùng Nguyên Câu, một tay túm cổ tay Trần Thời Việt đi tuốt đằng trước.
Khắp nơi chỉ có ánh lửa mờ ảo chiếu rọi con đường phía trước, Lam Toàn đi theo sau hai người họ, Phùng Nguyên Câu đi cuối cùng cản phía sau.
"Đây là nơi chúng ta muốn vào sao?" Lam Toàn hỏi.
"Không phải." Phó Vân trả lời từ phía trước: "Tôi đã nói với cô từ sớm, đi âm là một học thuyết rất phức tạp, trong quá trình thực hành không cẩn thận liền sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, cô nghĩ tôi rảnh rỗi không có việc gì đi dọa cô sao?"
Lam Toàn: "...... Vậy sao giờ anh mới nói."
"Âm phủ cũng giống như dương gian, đều có sự trôi chảy thời gian nhất định, ngay cả là đi âm, cô cũng không thể đồng thời nhìn thấy những người đã chết ở các khoảng thời gian khác nhau, người dương gian muốn tiến vào âm phủ, cần phải xuyên qua nhiều tầng chướng ngại."
"Nói đơn giản, cảnh tượng chúng ta vừa mới nhìn thấy tôi và Trần Tuyết Trúc xuất hiện, là cảnh tượng mười năm trước, vào năm đó khi sự kiện đi âm xảy ra, giáo viên của chúng tôi đã chết ngay tại chỗ, vì vậy âm khí của ông ấy đã tạo nên tầng không gian âm phủ mười năm trước này."
"Mà mục đích hiện tại của chúng ta là tìm tòi nguồn gốc, hóa giải oán khí trên con tàu này, vậy thì cần phải xuyên qua tầng này, một lần nữa đi sâu hơn, trở lại hơn một trăm năm trước, để xem trên con tàu này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
"Điều gì đã dẫn đến việc con tàu bị chìm, là do người gây ra, hay là do quỷ gây ra?"
Lúc này Trần Thời Việt mới hồi phục tinh thần lại: "Anh và chị tôi, năm đó sau khi đi vào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Phó Vân nhìn anh, một lúc lâu sau, thần sắc trở nên thâm trầm.
"Cả thuyền đầy xác chết, máu tươi, trên thi thể còn có những vết sưng mụn đen dày đặc."
"Nếu không phải linh hồn Tuyết Trúc còn lưu lại ở đó, tôi tuyệt đối không muốn đi vào lần thứ hai."
✧✧✧✧✧✧
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co