CHAP 16
Trong chung cư.
Seohyun bất ngờ khi bước vào phòng không ngửi thấy mùi thức ăn như mọi khi, vừa đặt túi công văn xuống, liền nhìn thấy cửa phòng của Yoonhyun khép hờ, Seohyun mỉm cười, nhóc này đang bận gì vậy, chăm sóc cho cái dạ dày của umma cả một việc lớn như vậy cũng quên được?
"Yoongie, con đang làm gì thế?"
Bình thường hễ cô đi vào, Yoonhyun sẽ lập tức tắt đi một số thứ trên máy tính, thay vào đó là cảnh chơi game. Ban đầu Seohyun cũng tưởng cậu chơi game thật, nhiều lần như vậy, đôi lần cũng bị cô bắt gặp.
Chỉ là không nói ra mà thôi.
Nhóc ngồi ngay ngắn trước máy tính, mười ngón tay lướt như bay trên bàn phím. Dường như không nghe thấy tiếng Seohyun gọi, khuôn mặt ngây thơ căng thẳng, hai mắt nhìn chăm chăm vào màn hình, thần tình vô cùng nghiêm túc.
Đây là lần đầu tiên, Seohyun nhìn thấy vẻ mặt của nhóc lúc không cười, tim bất giác đập nhanh, giống Yoona một cách sửng sốt, dáng vẻ nhìn trông cũng đáng sợ ra phết.
Cô tưởng như Yoona nhập vào người con cô vậy.
"Yoongie à?" Seohyun gọi một tiếng.... cô hơi có chút lo lắng, nhóc đang làm gì vậy?
Seohyun hướng mắt về phía màn hình máy tính, giống như một kiểu bản đồ, đường giao chằng chịt, tạo thành một tấm lưới, lại giống như không gian 3D, trên bản đồ có 4 điểm màu đỏ, một điểm màu đen đang di chuyển rất nhanh.
Một đống địa chỉ hỗn loạn tạo thành một tấm bản đồ kỳ quái.
Chỉ có thể nhìn ra đây là mô hình một thành phố, Seohyun băn khoăn, đang làm gì vậy?
Nhóc không ngừng nhập lệnh.
Kèm theo những âm thanh kỳ quái, nghe khiến người khác phát run.
Seohyun không hiểu, mấy thứ công nghệ cao này, cô chưa tìm hiểu bao giờ, cô luôn ngạc nhiên không hiểu vì sao Yoonhyun có thể hiểu được.
Sợ ảnh hưởng đến nhóc, Seohyun không nói nữa, từ từ đi ra khỏi phòng.
Trở về phòng thay quần áo, vo gạo nấu cơm.
Trong phòng, Yoonhyun nheo mắt, đôi môi nhỏ xinh thoáng qua một nụ cười nhạt, nhanh chóng gõ mấy phím trên bàn phím, rất nhanh, điểm màu đen trong không gian 3D biến mất, những tên địa danh cũng nhanh chóng thay đổi.
Bùm... đột nhiên, nổ ra mấy chùm hoa lửa, như có thứ gì vừa nổ tung vậy.
Tiếng nổ nối tiếp nhau, Yoonhyun mỉm cười, chiến thắng.
Dám đấu với ta, hừ, không tự lượng sức mình.
Nhóc mở nhóm ByunYoongchoilding, bên trong đang loạn hết cả lên, tranh nhau đoán kết quả.
Yoonhyun vào đưa ra phương án giải quyết cùng mọi người xong sau đó chào mọi người rồi out.
Yoonhyun tắt máy tính, tay chống đầu, chu đôi môi nhỏ xinh, bị umma phát hiện rồi, nhóc mỉm cười, rời khỏi phòng.
Seohyun quả nhiên đang ngồi trên sofa ung dung xem tập báo cáo của cô, đợi Yoonhyun ra nấu cơm
"Umma, con đảm bảo không gây ra tai họa, umma yên tâm." Yoonhyun đi đến, hôn lên má cô một cái, nở một nụ cười, "Umma không vui sao?"
Seohyun xoa đầu nhóc, vỗ mạnh mấy cái, Yoonhyun chau mày, nhìn cô ai oán, ánh mắt tỏ vẻ ấm ức như chú thỏ con ngây thơ, "umma, umma ngược đãi trẻ em."
"Vừa nãy làm gì?" Seohyun hỏi.
Yoonhyun thở dài, cũng không giấu giếm, "Con có mấy người bạn đang thực hiện một phi vụ buôn bán vũ khí, bên mua lại cấu kết với FBI, muốn bắt sạch bọn họ, may mà bạn con cẩn thận, lắp hệ thống phát nổ, xảy ra vấn đề, con sẽ hủy nick xóa dấu vết. FBI vừa hay có bốn người đuổi theo, con chơi với bọn họ một lúc."
Nhân tiện hủy luôn kho tài liệu của tổ chức chống khủng bố, ai bảo bọn họ cứ bám riết không rời, để nhóc bị umma phát hiện.
Tim Seohyun run lên, mấy người bạn buôn bán vũ khí.
FBI?
Cô bị hoang tưởng rồi chăng?
Chết tiệt.
"Bạn của con là người thế nào?"
Yoonhyun cười một cách kì quái, bàn tay nhỏ bé đặt lên tim của Seohyun vỗ về an ủi, "umma, umma nhất định phải bình tĩnh..."
Seohyun đột nhiên có một dự cảm không lành.
Jason Wood, Lin, Black jack, Louis E.W..."
"Stop." Seohyun run rẩy hô dừng lại, cho dù là người điềm tĩnh như cô, cũng cảm thấy quả là khó tin, con cô tùy tiện nói ra tên ba người đều là phần tử khủng bố hàng trên toàn cầu.
"Yoongie, con quen bọn họ lâu chưa?"
"Một năm."
"Nói như vậy, một năm qua con làm không ít việc phạm pháp?" Giọng nói của Seohyun run run, đứa con ngây thơ của cô đi đâu mất rồi?
Yoonhyun mỉm cười, bàn tay nhỏ bé xoa lên tay Seohyun, "Umma à, lỗ hổng trong quản lý chế tạo vũ khí thật sự quá nhiều, cho dù bọn họ không buôn lậu, người khác cũng sẽ buôn thôi. Jason bọn họ mặc dù là phần tử khủng bố, hành động trái pháp luật, không được coi như những người tốt theo nghĩa truyền thống, nhưng mà.... Cũng đáng để thâm giao."
Seohyun lại hoang tưởng nữa rồi.
"Umma, umma không giận nữa chứ?" Yoonhyun có chút lo lắng hỏi, nếu như umma nhóc giận, nhóc có thể lập tức rút chân, ngoan ngoãn làm cục cưng yêu quý của umma, giống như tên nick của nhóc vậy.
Thiên đại địa đại umma tối đại, bất cứ việc gì, đều ưu tiên nghĩ đến umma trước nhất.
"Có gì mà giận, Yoongie giỏi như vậy, umma rất tự hào..." Seohyun khen ngợi, sau đó nói, "Chỉ cần con không đi sai đường, umma không bận tâm."
Yoonhyun nghĩ thầm, umma, đây còn chưa gọi là đi sai đường thì thế nào mới gọi là đi sai đường?
Suy nghĩ của Seohyun là, chỉ cần là con đường mà con cô chọn, đều là chính đồ.
Thế nào gọi là nuông chiều, chính là đây.
Hai mẹ con này hợp phách nhất trong lịch sử.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co