Truyen3h.Co

[fanfic][CP] Girl, you changed everything!

Chap1: New

VyNguyen950

Con bé được sinh ra trong hạnh phúc....

À không, có thể nói hạnh phúc là do nó chào đời mà không hề khóc một tiếng. Nó cười thật tươi, da dẻ hồng hào, khoẻ mạnh...
Nhưng đáng tiếc thay... Hạnh phúc không phải điều bố mẹ nó muốn. Sinh ra trong gia đình còn hưởng "bản sắc" trọng nam khinh nữ thì nó cho dù hạnh phúc cách mấy vẫn chỉ là đồ rác thải, chẳng ai ưa...
Con bé được đặt tên đại ngay lặp tức mà không cần suy nghĩ... Không giống như thằng anh nó. Thằng anh là con trai nên khi đặt tên, nhà nó đã mời thầy, sư về đặt tên hay cho. Con bé được đặt tên là Hilary tượng trưng cho sự hạnh phúc đúng nghĩa với cái ngày đầu nó là một phần của đời. Nó tên Hilary Harris...
Con bé là một điều kì diệu hay có thể nói là thứ gì đấy kì lạ... Từ khi mở mắt, mọi người đã có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp của đôi mắt xanh biển đậm nét huyền bí của mình. Đôi mắt sở hữu từ mẹ, một đôi mắt đẹp. Đáng lẽ ai cũng phải khen nó hay kể cả vui mừng khi thấy nó chứ. Vì nó là hạnh phúc mà, là Hilary mà, thế nhưng sau khi tóc nó xuất hiện thì mọi người trong gia đình chẳng còn coi nó ra gì nữa rồi, nó - một đứa trẻ vô hình. Chỉ vì sở hữu mái tóc trắng như mây mà trong gia đình không ai có nên con bé trở thành thứ vô hình không ai nên biết...
Trong cái ánh mắt lạnh câm của mọi người, tất cả đều đằng đằng sát khí như từng nhát dao khía vào da thịt đau đớn thế nhưng đôi môi hồng của nó vẫn nở. Nụ cười hạnh phúc sáng rực trên nước da trắng mịn, nụ cười mà có lẽ chẳng có ai có thể quên đi. Rồi bật lên tiếng cười khanh khảnh của nó. Sự tinh nghịch kết hợp với sự lạc quan của nó đã tạo nên cái kì lạ ở con bé...
Lên tám tuổi, con bé đã phát hiện một điều cực kì hay ho: đối với nó, sự đau đớn thật buồn cười. Mỗi ngày đi học thì đi một mình, chiều về thì bị bố đánh đập đến trầy người. Mẹ nó đứng đó với đôi mắt nhẹ nhàng, làm sao bà có thể giơ con mắt ấy mà nhìn con bé như thế chứ? Đơn giản là vì bà có yêu con bé đâu chứ, chỉ đứng cho dầu vào lửa... Vì là con gái nên phải phụ việc nhà cho gia đình như là osin. Ngày nào cũng dậy sớm rồi trải qua ngày mệt mỏi để rồi lúc ngủ thì trời đã ửng đỏ màu bình minh. Ừ thì đúng là phận làm con thì cần phục vụ cho gia đình nhưng thử hỏi nếu như kiểu phục vụ mỗi ngày giống thế này thì sao? Sáng dậy quét nhà, lau nhà, chỉ cần còn một tí bụi cửa sổ hay kể cả sân vườn thì ba nó sẽ cầm ngay chiếc roi dây đập vào người nó đau đớn. Hay là khi rửa chén, nó chỉ cần làm chậm một đơn vị thời gian ít hơn giây thì như trời đổ sập, bố nó lại xuất hiện để đánh đập nó.... Mọi sự đau đớn, sự khinh rẽ chỉ vì là một đứa con gái, một đứa có mái tóc trắng khác người, nó bị coi như một con vật... Liệu rằng con vật ấy sẽ vùng dậy chứ, không đâu nhỉ?
     Hilary, cái tên không đơn thuần là vì ngày nó trào đời mà là vì những điều kì diệu mà nó có. Cho dù bị đánh đập, áp lực dưới những con mắt khinh rẽ hay kể cả phải chịu đau khổ thì trên môi vẫn nở nụ cười lạc quan, nụ cười hơn tất cả mọi thứ nhưng dường như nụ cười nó rất ghê gớm. Nó cười một cách điên loạn như chẳng biết đau là gì hoặc có thể nó nghĩ đau là thú vui của riêng mình. Nó kì lạ.
     Lên mười hai, một biến cố lớn của gia đình đã xảy ra. Một biến cố mà cả cuộc đời người ai cũng phải khóc nhưng nó thì không. Ba nó mất. Nó không khóc không phải vì con bé không yêu ba nó mà là vì nó là một đứa vui vẻ cười trên nổi đau của chính mình. Ông bệnh nặng từ những tuần trước, một cách kì lạ mà đổ bệnh cũng giống như đang giây thứ nhất nắng mà qua giây thứ hai thì mưa vậy. Mọi thứ cứ như quay cuồng như có một phép kì diệu. Nếu tua ngược thời gian ta sẽ thấy, trước đó ba nó đã đánh đập nó, quát mắng nó, khinh rẽ nó, cho con bé ở trong chuồng cũ của chú chó đã chết. Nó vẫn cười, một nụ cười lạc quan yêu đời, à không, nụ cười đen tối thì phải. Chẳng biết nữa nhưng nụ cười nó khác với những nụ cười trước. Nụ cười tươi, dài, cười như một đứa điên loạn, như sự lo lắng khi lạc vào mê cung. Rồi bỗng sau vài phút, nụ cười vụt tắt và con bé ngất đi nhưng ai cũng nghĩ rằng nó đang ngủ. Sau đêm ấy, bố nó lâm bệnh. Chẳng lẽ nụ cười nó có thể giết người chăng...? Không đâu, còn bé mà giết được ai chứ. Bỏ qua nó đi, chắc tại đêm đó có mưa nên bố nó cảm ấy mà.
    Lên mười bốn tuổi, không chỉ người bố quá cố và người mẹ của nó khinh bỉ nó mà kể cả anh hai nó, lũ bạn nó đều coi con bé như thứ rác rưởi. Mỗi ngày đi học thì bị bạn bè bắt nạt, tống tiền thế mà con bé vẫn cười, nụ cười của nó làm những đứa bạn khinh bỉ nó. Vì ai cũng nghĩ, khi bị đánh đập, chọc hay bốc lột thì đều phải khóc phải van xin nhưng nó thì cười. Anh trai và chúng bạn nghĩ nó là một đứa quái vật nên đã đồn ầm lên khắp trường những tật xấu mà bản thân nó không có. Và rồi trong những ngày đi học, con bé phải sống trong những lời đồn, sống trong sự khinh miệt và dần cô lập bản thân mình lại. Trong trường, ai nhìn thấy nó cũng tránh xa ra như nó là dịch bệnh, kể cả những đứa bạn thân lần đầu vào trường cũng dần xa lánh nó.
    Nó,Hilary Harris, đã sống trong tận cùng của trái đất...
    Bây giờ, mười lăm tuổi, con bé vẫn sống trong sự cay đắng ấy.
Tội nghiệp...

Cái tuổi mười lăm tinh nghịch dễ thương ấy vẫn bao bọc lấy tâm hồn con bé. Bước đi trên con đường đi học như thường lệ nhưng kì lạ, con bé có cảm giác như có ai theo dõi mình. Đôi mắt xanh hồn nhiên nhìn xung quanh trong khu phố vắng. Chẳng gì cả... Rồi vùng lên một đợt gió lớn thổi qua, mái tóc trắng mềm mại lướt theo cơn gió. Với khuôn mặt trắng hồng, nó ngước lên bát ngờ nhìn luồn gió thổi khi nảy và vội vàng vuốt mái tóc trắng mềm như tuyết kia. Cũng không bất ngờ gì lắm, Hilary lại bước đi tiếp trên đường...
Bước vào trường, nó là người đầu tiên, bởi lẽ hôm nay con bé Hilary trực nhật mà. Nó bước vào lớp, tiếng "khót khét" bước qua thanh sắt vang lên đáng sợ. Hilary để cặp xuống chỗ ngồi và nhanh chóng đem khăn đi giặt. Bàn chân nhỏ đạp lên thanh sắt "khót khét", cùng một lúc bừng lên cơn gió mạnh đập vào cửa sổ "rầm rầm" ra tiếng, chuông gió cũng lắc lư kêu choang choảng. Con bé mở to mắt bất ngờ trước đợt gió kì này, mái tóc trắng bay lên như vùng dậy giận dữ. Nhưng trong thoảng ba bốn giây thì cơn gió đã vụt tắt. Trong cơn gió chợt thoảng kì lạ ấy, Hilary đã nghe thấy một lời thì thầm của ai đó. Không biết vì điều gì mà nụ cười nó lại nở rộ. Lại bước đi dọc hàng lang, "khót khét" bước chân cứ như ai đó đang theo dõi. Có thật không khi ai đó đang theo dõi hay chỉ có bước chân nó? Hilary trở về lớp thì sân trường đã đầy học sinh. Nó bước vào lớp vội vàng để chào những người "bạn". Vừa mở cửa, con bé chợt nhận ra chẳng ai quan tâm đến nó, nheo mắt cười một mình như tự an ủi bản thân, nó làm công việc hôm nay của mình.
Bắt đầu giờ học, chiếc đồng hồ tíc tóc đếm những giây miên man trôi theo con quay của thời gian. Ai cũng mong chờ giờ ra chơi, cũng mong chờ tiếng chuông kêu lên. Bỗng đèn điện vụt tắt không lí do, tâm điểm của mấy đứa học sinh bây giờ không còn là đồng hồ mà là sự tối đen chỉ còn ánh mặt trời của căn phòng. Máy đứa học sinh bắt đầu sợ sệt trước bóng tối bao trùm kia, chúng nó chạy quanh lớp, có đứa thì chụm năm chụm bảy lại với nhau. Trong cái tròng mắt xanh ngọc của Hilary, con bé nhìn thấy một cái bóng đen cao lênh khênh của ai đó bên ngoài hành lang. Con bé nghiêng đầu rồi cười vẩy tay chào ai đó đứng ở ngoài hành lang. Chào mãi mà người đó không chào lại nó miếng nào nhưng một chập cái bóng biến mất và nó chợt nhận ra có ai đó đang đứng sau lưng nó lạnh giá. Con bé bắn mình giựt thót tim, đôi mắt bất ngờ, quay đầu từ từ lại để nhìn đó là ai cứ như rô bốt, môi nó tê tê kì lạ. Bỗng nhiên, Hilary lơ đơ như mất phương hướng rồi ngã xuống, những gì con bé nhìn thấy là cái bóng đen cao mặc áo vest với chiếc cà vạt đỏ điểm lên tuyệt đẹp và những gì nó nghe là hai chữ "xin chào"...
.
.
.
.
.
Hilary nhẹ nhàng mở mắt, mọi thừ xung quanh mờ nhạt. Thấy cái tường trắng cũ kĩ, cái tủ gỗ, căn phòng to, mấy cái giường và một chàng trai. Đôi mày nhíu lại, nó lấy tay chọc chọc vào mái tóc nâu của cậu. Chàng trai khoảng chừng 18 hay 19 gì ấy, anh ta cao, mặc chiếc áo khoác có nón màu xám xanh. Ngoài ra anh ta còn có hai cái rìu vác ở hai bên. Hilary tinh nghịch bước xuống giường, thổi nhẹ vào lỗ tai chàng trai tóc nâu kia. Chàng ta lơ mơ con mắt tĩnh dậy, bây giờ Hilary mới nhìn thấy khuôn mắt của anh ta. Khuôn mặt đeo chiếc khổ trang có sọc và anh còn đeo một chiếc mắt kính to tròn như mắt chuồn chuồn nhưng lại là màu cam. Anh chàng vẫn áp đầu trên giường buồn ngủ mà nhìn con bé, vừa ngáp vừa chào:
- Ơ...ơ... Chào nhóc.... anh là Ticci Toby... thôi anh ngủ... tiếp đây...
Con bé chỉ cười một tiếng và lấy bàn tay nhỏ của mình xoa mái tóc nâu của anh và thì thầm rằng:" Anh ngủ ngon nhé...!", Toby mĩm cười rồi lăn ra ngủ ngon lành. Hilary nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, khác biệt với căn phòng sáng đầy nắng của Toby, căn phòng này tối đen như mực. Con bé mò mò trong bóng đêm, bỗng trong màn đêm ấy xuất hiện một đôi mắt trắng ánh lên như một loài cầm thú đang khao khát con mồi, rồi như xé toạt cả màn đêm, cái nụ cười rộng đến mang tai với những chiếc răng nanh sắt nhọn còn khô vệt máu đỏ. Con bé ngây thơ nhìn chầm chầm vào đôi mắt và cái miệng rộng kinh dị kia. Khuôn mắt ấy tiến lại gần thật nhanh và trong miệng thì la lớn:
- Go to sleep...
Nhanh như bay, trên khuôn mặt con bé đã có vết cắt do con dao xẹt ngang như gió. Thanh hình người kia bỗng lộ ra là chiếc áo có nón màu trắng, bàn tay nắm chắt con dao với nụ cười kinh dị khiến ai cũng toát sợ, cánh tay giơ cao định đâm đối phương thì ánh đèn bật lên sáng chói. Trong phòng không chỉ có Hilary và chàng trai mặc áo trắng mà còn có một chàng trai áo đen trùm đầu mang chiếc mặc nạ xanh, điểm lên đó là những vệt đen từ trong hốc mắt. Chàng ta là người đã bật đèn, anh liền chỉ tay vào chàng trai tóc dài màu đen có nụ cười rộng kia mà quát:
- Cậu làm cái giống gì thế, Jeff! Không nghe lời Slender sao!
- Nhưng con mồi trước mắt, sao không được giết nó chứ? - Anh chàng tên Jeff trả lời. - Còn cậu thì sao, thèm thận mà cứ nhịn... - Chàng ta giơ cặp mắt khinh bỉ nhìn anh chàng mặt nạ xanh.
Anh chàng bật đèn im lặng quay đi chỗ khác. Nhất quyết phải giết con mồi theo bản năng, Jeff giơ con dao lên cao với đôi mắt điên cuồng của loài thú hoang, đôi chân lao nhanh như gió thẳng đến con bé tóc trắng. "Keng" một tiếng, một chàng trai khác đứng trước mặt nó, anh ta mặc áo trùm đầu màu cam vàng đang cầm cái ống nước thấm máu ngăn nhát dao của Jeff lại. Một chàng trai khác mặc áo màu cam với mái tóc nâu chẻ hai mái và chiếc mặc nạ trắng nắm chặt lấy cổ tay con bé dẫn nó đi. Chàng trai áo cam vàng nhảy qua bên chỗ hai người kia, Jeff nhìn anh ta giận dữ, trong sự tĩnh lặng ấy, bật lên tiếng cười của Hilary, con bé cười điên loạn, đôi mắt nó không còn điều gì để gọi là trong sáng nữa mà tối đen như mực, là con mắt không đáy. Vừa cười, vừa nói:
- Nực cười quá... ha ha... Nổi đau sao lại tức cười như vậy nhỉ...? Ha ha ha...
Hai chàng trai bên phe nó nhìn nheo mày bất ngờ trước lời nói của con bé. Hilary như điên như dại khiến cho Jeff không khỏi bất ngờ nhưng điều đó lại làm cậu ta bật ra một ý kiến lợi cho bản thân mình:
- Này, nó nói là tức cười kìa! Hay để tôi đâm nó vài nhát nữa cho nó vui ha!
- Không! - Chàng áo cam lên tiếng. - Slender đã nói không được giết nó! - Chàng trai tiếp.
Jeff tức giận nhưng rồi thở dài cho qua, trùm nón lên và tiến về căn phòng của chính mình. Hai chàng trai dẫn con bé đến căn phòng rộng khi nảy khi nó bước ra. Vết máu vẫn chảy từng giọt xuống sàn thơm phức mùi máu tanh. Vào trong, Toby vẫn còn nằm ngủ như một đứa con nít. Chàng trai mặc áo cam thở dài trước hình ảnh ngủ nửa người trên giường và nửa người dưới sàn. Thật không thể hiểu nổi. Quay sang con bé đang chảy máu trên má do vết dao khi nảy của Jeff. Chàng trai đeo mặc nạ nói:
- Anh là Masky... Còn đây, đứng kế bên là Hoodie. Bên kia đang ngủ là...
- Toby ạ... - Hilary cắt ngang lời nói của Masky.
- Ừm... - Cậu ta vươn mày bất ngờ. - Và chàng trai áo trắng là Jeff, Jeff the killer.
- Vậy anh áo đen có cái mặc nạ màu xanh là ai thế, anh Masky? - Con bé vươn mắt xanh trong sáng nhìn anh.
- Đó là Eyeless Jack. Nhóc không nên dính líu đến anh ta... nguy hiểm lắm...
Con bé gật đầu rồi ngồi yên trên giường để Hoodie chấm bông vào vết thương thấm máu kia. Con bé nhìn Hoodie chầm chầm rồi lấy hai ngón tay chạm vào cái bóng đen với các nét chỉ đỏ ẩn dưới chiếc áo cam vàng ấy. Nhích hai ngón tay lên tạo một Hoodie mặt cười và mỉm cười híp mắt với chàng trai. Hoodie chẳng phản ứng gì cả, anh chàng chỉ chăm chú dán chiế băng cuối cùng và thế là trên mặt Hilary đã xuát hiện một miếng băng hình vuông trên mặt. Con nhóc ôm Hoodie một cái để cảm ơn nhưng chàng trai cũng chẳng phản ửng gì, có lẽ chàng ta không có cảm xúc. Ngồi trên chiếc giường khi nảy, nó im lặng nhìn hai người kia bước ra khỏi phòng để lại anh chàng tóc nâu mang tên Toby. Hilary nhìn anh tinh nghịch, đôi tay xoa xoa mái tóc của Toby. Thật nhẹ nhàng, những ngón tay cứ như đan xen qua từng lớp tóc dày của anh. Đầu óc tinh nghịch trẻ con của con bé lại điều khiển những ngón tay xuống má và rồi chầm chậm kéo chiếc khổ trang sọc đen nhưng hành động của nó bị cắt lại. Toby đã thức dậy và cậu ta đã nắm lấy cổ tay nó mà bảo nhẹ nhàng:
   - Không nên mở ra đâu nhóc à...
   - Ơ... Dạ, xin lỗi anh nhé! - Con bé cười.
   Toby đứng dậy vươn mình rồi xoa đầu Hilary. Mái tóc trắng mỏng từng cộng ngây thơ như nhảy lên bồng bềnh trong các khẽ tay của Toby. Anh chàng ra ngoài để lại căn phòng đầy nắng một bóng người, một đứa con gái.
    Ngồi trong căn phòng đầy nắng, Hilary hưởng thụ sự tĩnh lặng bát tận mà ai cũng muốn, nhưng cái tĩnh lặng ấy kéo dài không lâu thì "cạch" một tiếng, cánh cửa mở ra nhẹ nhàng, con bé vội quay lại xem đó là ai và đôi mắt xanh nó đã nhìn thấy một thân hình quen, một màu đen cũng quen. Phía sau cánh cửa chính là hình dáng cao lênh khênh của người đàn ông bắt cóc nó khi nảy, ông ta thật lạ, đã mặc vest bảnh bao mà khuôn mặt thì trắng bóc không có mắt, miệng hay kể cả những bộ phận khác trên khuôn mặt. Ông ta trọc đầu và đáng sợ hơn là phía sau lưng ló ra những cái tua dài màu đen, xung quanh ông ta là luồn khí đen nhẹ toả ra nhưng lại dễ dàng khiến người khác phải sợ dưới cái sát khí của nó. Hilary nghiêng đầu nhìn ông, đôi chân nó bỗng đặt xuống sàn bât giác cứ như ai đó điều khiển nó, bước đi những bước nhỏ của đôi bàn chân, con bé càng tiến lại gần người đàn ông không mặt kia. Ông giơ đôi bàn tay trắng bóc ra, bàn tay thật khiếp sợ với những ngón tay nhọn hoắc thường có của một con thú săn, không sợ gì cả, bàn tay nhỏ bé của Hilary đặt nhẹ nhàng, nằm gọn trong lòng bàn tay ông. Dẫn ra ngoài phòng, căn phòng khách, căn phòng mà Hilary và Jeff đã gặp nhau, ông ta tập hợp những con người, con vật khác trong phòng với đủ màu sắc nhưng vướn đầy mùi máu. Hilary đứng giữa căn phòng im lặng, ông ta lên tiếng, một chất giọng khàn khàn kì lạ:
   - Xin chào, Hilary Harris... Ta là Slenderman...
   - Chào Slenderman... - Con bé cười.
   Cái nụ cười ngây thơ của nó khiến cho cả gian phòng đều bất ngờ, Slenderman nhíu mày:
    - Ngươi không sợ ta sao...?
    - Không! - Hilary nghiêng mình, mái tóc trắng đung đưa.
    - Thức dậy, nó có sợ gì đâu, nói chuyện như chưa có gì xảy ra mà! - Toby nhúng vai.
    - Nó còn gặp Jeff mà chẳng la lên khi bị chém mà, Slender... - Masky khoăn tay.
    - Uhm... - Slender gật đầu. - Con bé từ đây sẽ gia nhập với Toby, Masky và Hoodie thành một nhóm là Proxy+... - Slender tiếp.
    Nghe những chuyện đó có vẻ là khó tin nhưng đúng thật. Nó có phải là đứa con gái bình thường? Slender gật đầu vài cái rồi đẩy người nó lên trước mọi coi mắt khó ngờ đang tụ lại nơi đây. Cái đẩy phía sau lưng của Slenderman như ám hiệu tới giờ giới thiệu của nó, sân khấu giờ là dành cho con bé. Hilary nở một nụ cười hồn nhiên chào mọi người và bắt đầu giới thiệu về bản thân. Nó chỉ nói một cách ngắn gọn rằng nó tên gì mà thôi. Mọi người trong nhà chỉ nhìn nó và rồi vội giải tán như chẳng quan tâm đến con bé. Lúc đầu nghe rằng thức dậy ở nơi xa lạ mà không sợ là hơi kì rồi thế mà chưa xong, còn gặp cả Jeff là càng không thể tin được con bé là một đứa bình thường. Hay có thể nghĩ đơn giản rằng con này ngốc lắm không biết gì đâu.
    Trước sự làm lơ của đại gia đình sau một tiếng hô đồng thanh "chào Hilary", con bé chỉ bước vào phòng khi nảy. Nó đứng ngoài cửa sổ nhìn ra ngoài. Ánh sáng, mây và hai con người. Những tiếng động choang choảng cùng với tiếng chửi lộn bên ngoài sân làm con bé chú ý đến bên ngoài. Đặt tay lênn cửa kính lạnh, đôi mắt xanh tuyệt đẹp ngó ra hai người. Một người là Slenderman, người còn lại... Con bé không biết. Nhìn cậu ta như trạc tuổi nó, hình dạng thì như yêu tinh mặc chiếc áo xanh vô cùng dễ thương. Hai người đang cãi lộn cái gì đấy để rồi khi nó chứng kiến tất cả thì đó là buổi luyện tập. Những xúc tu màu đen ghê rợn của người đanf ông không mặc nhanh chóng lao tới cậu nhóc trước. Cậu ta đứng yên rồi bỗng dưng xung quanh người có cái gì đấy màu xanh nhưng hơi nhoà trong không khí. Khuôn mặt nhỏ ngước lên hiện rõ đôi mắt đỏ chứa máu tuôn ra, chảy dài trên gò má như nươc mắt. Con mắt ấy bỗng nghiêng qua cửa sổ phòng Toby, con bé đứng đấy vẫy tay cười. Cậu nhóc áo xanh nhìn ngơ ra mà bất giác khiến cho các súc tu của Slender gần kề cổ nguy hiểm vô cùng. Mái tóc vàng phủ xuống, vầng tráng đổ mồ hôi sợ hãi. Slender thu xúc tu lại và bước đến nói chuyện với cậu ta. Hilary hạ tay xuống, khuôn mặt trắng trẻo nhìn theo hướng Slender đi, cắt đi ánh nhìn của con bé là sự vụt tắt kì bí của ông.
     Phía chân trời kia, mặt trời ánh lên cam rực lửa như báo hiệu trưa đã đến... Nhúng vai, đôi chân con bé tinh nghịch bước ra khỏi cửa. Mở cửa ra, một nhân vật khác xuất hiện. Cô bé nhỏ con chừng 9 tuổi với mái tóc nâu đậm uốn lượn. Con bé còn cầm theo một con gấy bông nâu dễ thương. Trên khuôn mặt nhỏ của em là những vệt máu chảy dài tới cầm. Con bé cười, ánh lên màu mắt xanh ngọc bích tuyệt đẹp:
   - Chơi với em đi chị Hilary...

END CHAP 1
P/s: Các reader chuẩn bị gạch đá xong chưa, ném đi ném cho bể của kính luôn đi mọi người... ( ý là bình luận ấy =.=") Cho Viz xin để biết lỗi sai của mình. Cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co