[Full - Naruto/Boruto fanfic] Naruto và Naruto
Chương 47: Trong tay Kurama
Naruto nhìn căn ngục tối tăm, nơi Kurama đã bị năm ký tự phong ấn trấn áp nằm yên không mở mắt cũng không động đậy. Trước cửa lồng giam, phong ấn bát quái im lìm không động tĩnh. Trên bàn tay buông thõng của Naruto là dị ấn phát ra ánh sáng ảm đạm.
Anh vậy mà không thể ngăn cản được mấy mẫu tự phong ấn này...
Chưa bao giờ Naruto thấy lồng giam im lặng đến vậy. Không có tà khí, cũng không có cơn hận thù mài mòn bên trong con hồ ly luôn ngậm nỗi căm hờn. Tất cả chỉ trống rỗng. Tiếng giọt nước rơi như vang dội gấp đôi mọi khi. Naruto thực sự nhớ tâm thức của mình, nhớ ánh sáng ở đó và nhớ cục lông màu cam hay cằn nhằn. Anh ghét nhìn thấy gã nằm vô lực như thể đã chết như vậy, điều đó như một nỗi đau đang gặm nhấm trái tim anh. Dù anh có biết rằng không thể nào vĩ thú có thể chết thực sự, nhưng nhìn hình ảnh này vẫn khiến anh rất buồn bã.
Naruto tự an ủi mình về một Kurama vẫn đang ở ngoài kia, kiêu ngạo gầm rú và sẽ chê bai anh khi anh trở lại.
Không gian chợt rung động dữ dội. Chakra của Kurama trong phong ấn kia đã ngừng rò rỉ, vì vậy lẽ ra mới không nên có thứ gì lay động được nơi này mới đúng. Hẳn là do ở bên ngoài Kurama đã xong việc rồi và tìm cách gọi anh ra. Có lẽ gã còn nghĩ cách tác động lên Uzumaki Naruto cũng nên. Naruto bỗng nhiên không thể nói nên lời khi nghĩ về bản thân khi trẻ. Anh đã lớn lên trong bống đêm, trí óc anh là một cống ngầm âm u tràn đầy chướng khí. Giờ đây khi một lần nữa trải nghiệm, anh nhận ra bản thân đã trưởng thành thần kỳ đến mức nào. Anh không khỏi cảm thấy đau lòng khi không thể làm gì cho chính mình. Hòa bình đã khiến anh mềm yếu, anh nhìn thấy giờ Uzumaki Naruto chỉ là một cậu bé mười sáu tuổi mà thôi.
Tiếng nứt vỡ đánh thức Naruto. Xung quanh đột nhiên xuất hiện những vết rãnh như những tấm gương, ánh sáng trong những khe nứt đó phát ra le lói. Tay phải của Naruto che dị ấn trên tay trái, cau mày. Thế giới tinh thần này không còn tiếp tục đón nhận anh. Anh nhìn lại Kurama nằm im lặng trong lồng giam kia một lần nữa rồi nén lại hơi thở dài trong lồng ngực mà quay lưng. Ở đây không có gì để làm nữa rồi. Anh đi thẳng vào trong cống ngầm đen ngòm, bỏ quên sau lưng mình không gian chướng khí mịt mù đang dần bị ánh sáng từ những vết nứt vỡ tràn vào lấp đầy.
Ánh sáng dần chói mắt ở phía cuối cống ngầm, Naruto bước chân ra khỏi tâm thức của chính mình khi trẻ. Không gian rộng lớn vô tận và ngập tràn ánh sáng chào đón anh, khiến cho anh phải thở ra một hơi nhẹ nhõm mà anh còn không biết có tồn tại trong lồng ngực. Trở về đây thật tốt.
- Tôi quay lại rồi đây, Kurama.
Naruto ngẩng đầu nhìn lên con hồ ly lớn đang nằm trước mặt. Gã mở hé mắt nhìn anh, có vẻ như vừa rồi không phải do gã làm. Anh cau mày hỏi:
- Chỗ ông thế nào?
- Cũng không có gì đáng nói, chỉ có ngươi hơi chậm.
Móng vuốt của Kurama đưa tới, chỉ vào sau lưng Naruto. Anh hơi nhướng mày, quay lại nhìn. Không biết từ khi nào Uzumaki Naruto đã nằm sau đó, im lặng như đang ngủ. Anh liếc nhìn cậu, nhớ lại cuộc gặp gỡ trong tâm thức kia. Anh bất đắc dĩ cười khẽ.
- Tôi gặp chút rắc rối-ttebayo. - Naruto than vãn, cất bước đi về phía Kurama.
Một bức tường vô hình đập vào đầu Naruto, làm anh kêu lên oai oái. Anh xoa trán, nhìn lại. Trước mặt anh là một kết giới.
- Kết giới? - Kurama sửng sốt.
Naruto cũng trợn mắt. Anh giơ tay sờ trên kết giới, khiến cho dị ấn trên bàn tay trái lại sáng lên lấp lánh. Dưới chân anh một chữ "phong" thật lớn đột nhiên xuất hiện. Anh đã trợn mắt lại càng trừng lớn. Mẫu tự phong ấn bên trong tâm thức? Tại sao lại chuyển lên người anh chứ?
- Là phong ấn... Naruto! - Kurama bực tức kêu lên. - Ngươi lại chọc phá phải cái gì rồi hả?
- Tôi có phải trẻ con đâu mà ông nói chuyện kiểu đó! - Naruto bất mãn phản đối. - Tôi chả làm gì hết-ttebayo!
Vẻ mặt Kurama thể hiện rõ gã không tin dù chỉ là một dấu chấm câu mà anh nói. Anh tức giận lườm gã, sau đó bất lực khoanh tay ngồi phịch xuống. Sau khi anh tiến vào tâm thức của Uzumaki Naruto, anh thực ra cũng không biết rốt cuộc tình hình là gì. Mà cậu thì bất tỉnh luôn, không biết phải đối chất thế nào.
Naruto tụ tập chakra, giơ tay tung một cú đấm toàn lực. Kết giới phong ấn rung nhẹ, nhưng không có chút suy suyển nào. Anh thử vài cách khác, nhưng không lay chuyển được gì đành thở dài bỏ cuộc. Dù sao vừa nãy anh đã cố với thứ này nhiều lắm rồi, kết quả không thể thay đổi. Vĩ Thú hình nhanh chóng hư thoát, để lại Naruto đứng trong kết giới nhỏ bất lực. Kurama cau mày, định thay Naruro ra tay.
Nhưng đột nhiên gã ngẩng đầu.
- Bọn chúng sắp mở phong ấn.
Naruto nhướng mày, dĩ nhiên không hiểu. Anh hoàn toàn không có cảm nhận gì với thế giới bên ngoài, nói dễ hiểu hơn là đã bị ngắt hoàn toàn liên lạc với cơ thể của mình. Nghĩ tới đây anh cau mày, âm thầm suy đoán thử xem có thể là có việc gì.
- Sasuke phong ấn tôi ư?
Kurama gật đầu. Lúc đó gã có nghe Naruto căn dặn Sasuke, vì vậy gã cũng không quá bất mãn vì Naruto bị phong ấn. Dù sao đó đã là cách xử lý tình hình an toàn nhất cho cả đôi bên rồi. Thực ra nhờ phong ấn đó giáng xuống nên gã mới dễ dàng xử lý được chakra rò rỉ từ Uzumaki Naruto sau khi Naruto tiến vào khối tâm trí đen xâm lấn đó.
Lần này thì đau đầu thật rồi. Phong ấn tuy giúp được nhưng tác hại cũng không kém. Do không thể giải phóng chakra, nên những thứ rò rỉ đó chỉ có thể tạm thu lại giữ trong cơ thể của Naruto. Lưu giữ thứ như vậy lâu trong người tuyệt đối không phải chuyện tốt. Giờ Naruto bị phong lại trong một cái kết giới nhỏ ngay trong tâm thức, mất kết nối với cơ thể, vậy thì đống chakra thừa đó bỏ đi đâu?
- Bây giờ làm gì?
Dù sao đây vẫn là thế giới tinh thần của mình, Naruto nhìn thoáng qua thôi đã biết được tình hình. Anh vò đầu, cấp tốc nghĩ cách đối phó. Cơ thể của anh mà anh không thể điều khiển thì chẳng lẽ để nó chết giấc ở đó? Kiểu gì bên ngoài cũng sẽ hỗn loạn vì việc đó cho xem. Có điều anh lại không cầu cứu được ai bên ngoài, cơ thể thì chẳng thể giao cho ai dùng thay mình...
À khoan.
Đôi mắt xanh của Naruto sáng lên. Vừa thấy vậy là Kurama đã biết sắp có chuyện gì đó mà gã sẽ không thích sắp xảy ra rồi. Gã nao núng lùi lại một chút, nheo mắt nhìn Naruto đứng bật dậy. Gã gần như không bao giờ thích nổi mấy cái ý tưởng điên khùng của anh.
- Kurama! Ông điều khiển cơ thể tôi được mà đúng không?
Kurama biết chuyện này sẽ đi tới đâu. Gã gầm gừ không tán thành, mặc dù vẫn hy vọng Naruto sẽ nói cái gì đó khác.
- Giao cho ông đó-ttebayo!
Nhìn nụ cười đắc ý của Naruto, Kurama trợn mắt. Gã giơ móng vuốt chụp lên người anh, nhưng chỉ chụp phải phong ấn. Anh nhe răng cười nhạo gã, vẫn đứng hiên ngang nhìn gã nhướng mày bất ngờ. Thế mà thứ này lại chắc như thế, sức của gã không thể phá vỡ. Gã âm thầm kinh ngạc, nhưng thực ra không quá ngoài ý muốn. Naruto Vĩ Thú hình so với gã không yếu hơn, vậy mà không thể thoát được. Vậy thì việc phong ấn chống được gã chẳng khó đoán là bao.
Quay ngược lại ý định của Naruto, đây chính là đem cơ thể tặng cho người khác.
- Ngươi...
Kurama há miệng nửa ngày cũng nói không xong. Naruto chỉ đơn giản gật gù với ý tưởng thiên tài của mình, sau đó hài lòng ngồi xuống. Tay anh chống trên đùi, nhìn Kurama trước mặt.
- Đây là cơ thể của ngươi. - Cuối cùng Kurama nói. - Ngươi yên tâm đưa cho ta vậy hả?
Hỏi thừa. Cơ bản là Naruto rất tin tưởng Kurama, vậy nên anh có thể trực tiếp gật đầu. Gã không giống như trước kia, bây giờ chiếm quyền kiểm soát cơ thể anh đối với gã là một mối phiền phức không nhỏ. Nhưng đối diện với vẻ mặt kỳ lạ của gã, anh chống hông hỏi:
- Ông tính chiếm dùng luôn hả?
- Không... - Cơ thể con người phiền lắm, gã tự bổ sung trong đầu.
- Vậy thì tôi lo gì chứ? - Naruto vô tư gật đầu.
- ...
Hồn nhiên dữ vậy? Còn không cân nhắc gã có nói thật hay không? Có điều đó mới chính là điều Kurama mong đợi ở Naruto. Anh luôn coi gã như một người bạn, tin tưởng gã vô điều kiện.
Kurama bực tức nhưng cũng hết cách phản bác, lại thêm phong ấn sắp gỡ bỏ làm tình hình bên ngoài khẩn cấp. Gã lầm bầm gì đó rồi vẫy tay, chỉ thấy thế giới tinh thần lắc nhẹ, gã đã biến mất. Naruto biết gã đã đi tiếp quản cơ thể của anh, nên cười he he an tâm ngồi tìm cách. Khối chakra dư thừa cùng lúc gã rời đi cũng đã biến mất, có lẽ là gã giải phóng ra rồi.
Naruto sẽ không chọn trực tiếp làm vậy, vì sẽ gây ảnh hưởng trong làng. Nhưng giữ nó càng lâu thì anh sẽ là quả bom càng có nguy cơ phát nổ. Dù sao có đau đớn gì cũng không phải anh chịu, anh thoải mái giả ngu. Giờ mọi chuyện trong tay Kurama rồi, gã sẽ biết chừng mực thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co