Truyen3h.Co

[FULL] Trước Khi Anh Đến

Chương 51: Lung lay

_arthan_

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, mọi âm thanh xung quanh bỗng chốc trở nên xa vắng, giống như thế giới vừa bị ai đó vặn nhỏ âm lượng xuống mức gần như tĩnh lặng. Tim tôi đập thình thịch, mạnh đến mức có thể cảm thấy lồng ngực mình rung lên theo từng nhịp.

Trường bất chợt vươn tay ra, dịu dàng ôm lấy tôi. Cái ôm của anh như thể vừa bật trúng công tắc nào đó, tiếng nấc nghẹn bật ra khỏi cổ họng tôi, nước mắt lập tức tuôn ra. Tôi đưa tay lên che miệng, cố kìm nén cảm xúc, nhưng cả người càng lúc càng run rẩy dữ dội. Tôi vùi đầu vào lòng anh, nức nở như một đứa trẻ được vỗ về sau bao ngày dài lạc lõng. Trường yêu tôi theo cái cách mà tôi chưa từng dám nghĩ đến, tình yêu của anh như có hình hài, rõ ràng, mãnh liệt và không chút giấu diếm, dường như chỉ cần tôi vươn tay ra là có thể nắm lấy.

Cảm xúc trong tôi cuộn lên từng đợt, cảm tưởng như tất cả những mong mỏi từ thời thơ bé bỗng dồn về một lúc. Tôi từng thích Trường rất lâu, từng viết về anh trong mọi trang "nhật ký", từng đọc nát cả quyển sách dạy vẽ chỉ vì muốn nói chuyện với anh thêm vài câu, từng là một cô gái chỉ cần nghe thấy ai gọi "Trường" sẽ lập tức quay đầu lại.

Bốn năm sau, tình yêu đơn phương của tôi cuối cùng cũng được đáp lại. Tình cảm ấy lửng lơ, đủ để khiến tôi hy vọng, nhưng cũng luôn làm tôi hoài nghi. Tôi không biết liệu Trường đang thật lòng hay chỉ là một chút rung động thoáng qua khi thấy choáng ngợp trước phiên bản Huyền Chi khác xa trí nhớ của anh. Hoặc anh động lòng trắc ẩn rồi lầm tưởng đó là tình yêu.

Tôi đã từng tự ti đến mức nghĩ rằng nếu ai đó thích tôi, chắc hẳn họ chẳng biết gì về tôi cả. Thứ họ thích là khuôn mặt tôi và một trong những nhân cách mà tôi dày công tô vẽ để làm hài lòng người khác, và cả chính bản thân tôi. Có lẽ đó là lý do ai cũng bỏ tôi mà đi. Tôi không có bố mẹ, không có người thân, không bạn bè đủ lâu, cũng chưa từng có người nào ở lại bên tôi đến cuối cùng.

Vậy mà giờ đây, Trường đang đứng trước mặt tôi, trao cho tôi tình cảm mà tôi từng chỉ dám mơ đến. Tôi muốn tin anh, muốn mở rộng lòng mình, đón nhận tình yêu của anh. Thế nhưng, tôi lại càng sợ nếu một ngày mọi thứ sụp đổ thì mình sẽ không đứng dậy nổi. Tôi sợ bản thân sẽ yêu đến quên mất mình từng bị bỏ rơi, từng đau như thế nào khi mất đi người thân yêu nhất. Tôi sợ hạnh phúc này chỉ là một lát cắt ngắn ngủi, rồi cũng tan đi như mọi thứ khác.

Sự do dự của tôi khiến ánh sáng trong mắt Trường hơi ảm đạm đi một chút. Anh cười gượng, nhẹ nhàng nói:

"Huyền Chi đừng thấy áp lực, nếu cậu chưa sẵn sàng thì mình cứ từ từ thôi, tớ đợi cậu được mà."

Tôi cắn chặt môi, tay mân mê mép áo. Tim tôi lại càng trĩu nặng hơn, ngập tràn cảm giác áy náy và đau lòng.

"Tớ xin lỗi..."

Tôi không dám ngẩng đầu lên, giọng nói nhỏ đến mức gần như tan vào tiếng mưa ngoài cửa sổ. Ngay sau đó, tôi cảm nhận được một lực kéo nhẹ, Trường ấn đầu tôi vào ngực anh.

"Tớ tỏ tình thất bại tận hai lần còn chưa khóc, cậu khóc gì mà khóc?" Giọng anh vang lên ngay trên đỉnh đầu tôi, bàn tay đưa lên vò rối tóc tôi một cách tự nhiên.

"Cậu xinh gái, học giỏi, thông minh thế này thì phải khó tính là đúng rồi." Anh bật cười, dù cố tỏ ra thoải mái nhưng giọng điệu vẫn có phần gượng gạo, "Tớ kiên trì lắm, tớ sẽ theo đuổi đến khi cậu chịu đồng ý thì thôi."

Tôi ngây người, mi mắt chưa kịp khô đã ướt đẫm. Tôi thật sự tốt như lời anh nói ư? Tôi xứng đáng để anh hy sinh nhiều đến vậy ư?

***

Mùa hè năm nay nóng hơn mọi năm, đã cuối tháng Tám nhưng bầu không khí vẫn ngột ngạt và oi bức một cách khó thở, đường Hà Nội y như cái lò hấp cỡ lớn. Chỗ làm mới của tôi ở quận Cầu Giấy, vì vậy tôi quyết định chuyển trọ đến Trung Hòa để tiện đi lại. Công ty thiết kế Trang đang thực tập ở đường Láng, sau khi đi xem trọ, Trang cũng muốn chuyển ra ở chung với tôi.

Chúng tôi vật lộn cả một buổi sáng cuối tuần mới đóng gói hết được hết đồ, cả tinh thần và thể xác đều kiệt quệ.

"Sáng nay Trường bận, chiều mới qua giúp mình chuyển nhà được." Tôi ngồi bệt xuống sàn, mệt bở hơi tai, "Mình đặt đồ ăn đi, ăn trưa xong nghỉ ngơi một lúc, khoảng giờ giờ Trường đến."

Tôi và Trường lại quay trở lại trạng thái "mập mờ". Trường vẫn nhiệt tình và chu đáo, ngày nào chúng tôi cũng nói chuyện với nhau, thi thoảng Trường còn tặng tôi một vài món quà nhỏ, như thể chẳng có gì thay đổi kể từ lần anh tỏ tình vào tháng trước

"Mày đặt đi, tao mệt không nhấc người lên nổi." Trang nằm bẹp dí trên sô pha, thở phì phò, "Thế này có mỗi Trường vẫn không đủ đâu, chỗ trọ mới của mình làm gì có thang máy. Để tao gọi thêm thằng cháu tao."

"Cháu nào?"

"Cháu Dương Minh Hoàng."

"À..."

Có Trường và Hoàng hỗ trợ nên việc chuyển nhà rất nhẹ nhàng, chúng tôi chỉ mất một buổi chiều là vận chuyển xong hết đồ đạc đến nhà mới.

"Chỗ này gần trọ của tao lắm." Hoàng phủi tay, rũ sạch bụi bám trên lòng bàn tay, "Chắc tầm 2km thôi."

"Chuyển ra ở với Mai Hạ à?" Trang kéo cổ áo mấy cái, "Con bé đỗ Ngoại Thương khoa gì đấy?"

"Kinh Tế Quốc Tế." Hoàng cười toe toét, để lộ chiếc răng nanh, "Hạ thi THPTQG được 27.8 điểm, đỗ hệ tiêu chuẩn."

Tôi thốt lên:

"Giỏi thế!"

Trang trông còn tự hào hơn cả Hoàng:

"Dòng họ Dương nhà tao mà!"

Tôi phì cười, im lặng nghe Hoàng và Trang nói chuyện, lúi húi mở rương thiếc to nhất ra sắp xếp đồ đạc.

"Dã man, một cái rương to đùng này toàn sách Luật... Lại còn có cả sách Luật bằng tiếng Anh."

Trang tò mò nhìn tôi xếp sách báo lên kệ, tiện tay nhặt bừa một quyển sách, nhăn nhó:

"Eo ôi sợ quá, toàn chữ là chữ, đọc chả hiểu gì."

Hoàng hỏi tôi:

"Sao mày lại chọn học ngành này?"

"Thì..." Tôi cụp mắt, cười cười, "Người ta hay nói pháp luật bảo vệ những người biết luật mà."

Trang thắc mắc:

"Thế thi HLU tốt hơn chứ? DAV có chuyên đào tạo Luật đâu?"

"À... Năm đấy tao không tìm hiểu kỹ, đáng ra học trường Luật thì được đào tạo chuyên sâu hơn thật." Tôi thở dài, "Nhưng hồi cấp Ba tao nhát lắm, nên muốn vào DAV để dạn dĩ hơn."

Trường cười:

"Lúc đấy Huyền Chi hơi tí là khóc nhè, cạy miệng cũng không chịu nói."

Tôi mỉm cười, bỗng rất muốn hỏi Trường nếu Huyền Chi trước mặt anh là Huyền Chi của năm năm trước thì liệu anh có thích cô ấy nữa không. Rồi tôi lắc đầu, lập tức gạt đi suy nghĩ vẩn vơ kia. Khi đó tôi còn chẳng thể thích nổi mình, huống chi là người khác.

***

Công việc trợ lý của tôi ngày càng bận rộn. Nhờ kết thúc chương trình học sớm nửa năm, tôi có thể làm full-time trong thời gian hoàn thành khóa luận tốt nghiệp. Sau khi vào làm chính thức, khối lượng công việc của tôi tăng lên đáng kể, có những hôm phải ở lại tăng ca đến hơn chín giờ mới xong.

Trời trở lạnh, các CLB và Đoàn trường tôi bắt đầu rục rịch tổ chức hoạt động gây quỹ, quyên góp để gửi về các điểm trường ở vùng cao. Năm nay bề bộn nhiều việc nên tôi không đăng ký làm cộng tác viên cho trường mà chỉ ủng hộ vật chất, hai ngày cuối tuần thư thả thì ghé qua trạm cứu hộ động vật hỗ trợ dọn dẹp, chăm sóc chó mèo và tìm chủ mới cho các bé.

Có lẽ vì lao lực quá, tôi vừa bảo vệ xong khóa luận tốt nghiệp thì lập tức ngã bệnh. Tôi bị sốt cao suốt cả ngày không hạ, mặc dù đã uống thuốc hạ sốt và dùng miếng dán hạ nhiệt liên tục nhưng đầu tôi vẫn nóng ran, lục phủ ngũ tạng như bị một ngọn lửa thiêu đốt.

Lâu lắm rồi tôi không ốm nặng như vậy, tôi ngủ li bì suốt cả ngày và mơ những giấc mơ rời rạc, tôi vẫn nghe thấy tiếng Trang nói chuyện, tôi biết Trường gọi điện cho mình nhưng tôi không tài nào mở mắt ra cầm điện thoại để trả lời được.

Đến rạng sáng ngày thứ hai, Trường đưa tôi nhập viện.

Tôi được chị y tá truyền nước và cho uống thuốc bột gì đó, khoảng nửa tiếng sau, nhiệt độ của tôi bắt đầu giảm dần, cơ thể cũng nhẹ nhõm và dễ chịu hơn. Sau đó, tôi được chuyển đến một phòng đơn, tôi loáng thoáng nghe y tá nói tôi phải ở viện khoảng ba, bốn ngày, nhưng tôi chẳng còn sức chống chọi với cơn buồn ngủ nữa, nhanh chóng thiếp đi.

...

Ga trải giường trắng, mùi thuốc sát trùng thoang thoảng, tiếng máy truyền dịch kêu tít tít đều đều... Tôi đờ đẫn một lúc mới nhận ra mình đang nằm trong phòng viện. Cơ thể tôi vẫn còn mệt mỏi, nhưng cơn sốt đã lùi đi, đầu óc không còn quay cuồng nữa. Tôi đưa mắt nhìn sang bên cạnh, chiếc giường gấp nhỏ đặt sát giường bệnh, có người đang nằm trên đó, hơi thở chậm rãi và đều đặn.

"Trang..." Tôi cất tiếng gọi, nhận ra cổ họng mình khản đặc, tôi vội hắng giọng, gọi lại lần nữa, "Trang ơi?"

Người đó khẽ trở mình, sau đó đột ngột ngồi bật dậy, giọng nói đong đầy lo lắng:

"Cậu dậy rồi à? Thấy trong người thế nào?"

Tôi ngây ra, chớp mắt, nhìn chằm chằm vào người bên cạnh mình. Ánh đèn từ hành lang hắt qua tấm kính chắn cửa, đủ để tôi thấy được biểu cảm lo lắng trên mặt Trường.

Anh đưa tay lên trán tôi, lòng bàn tay anh ấm áp và khô ráo.

"Tốt rồi, hạ sốt rồi." Giọng anh nhẹ nhõm thấy rõ.

Tôi mở miệng định nói chuyện thì bất ngờ ho khan, cổ họng đau như vừa nuốt phải một nắm cát. Trường lập tức đứng dậy rót nước vào cốc, cắm ống hút rồi đưa tận miệng tôi.

"Từ hôm qua giờ cậu chỉ toàn truyền nước, vẫn chưa ăn uống gì cả."

Tôi chậm rãi uống mấy ngụm nhỏ, nước mát trôi xuống cổ họng làm dịu đi cảm giác khô khốc khó chịu. Trường nhìn tôi uống nước, nhíu mày:

"Cậu sốt cao suốt cả ngày, gọi không tỉnh, Trang cũng không biết làm gì. Nửa đêm nó gọi điện cho tớ đến đưa cậu vào viện."

"Cảm ơn cậu." Tôi lí nhí.

"Cậu nghĩ mình là siêu nhân chắc?" Anh thay đổi tông giọng, "Công việc quan trọng hơn sức khỏe được à?"

Tôi mím môi định phản bác, nhưng thấy dưới mắt Trường có chút quầng thâm, quần áo cũng nhăn nhúm, rõ ràng là đã thức trắng đêm vì tôi, tôi không dám nói thêm gì nữa.

Anh dịu giọng:

"Cậu không cần phải cố quá như thế. Cái gì quan trọng hơn thì mình ưu tiên, không tự làm hết được thì nhờ bọn tớ giúp, đừng có ôm hết một lúc rồi tự làm khổ mình. Đến lúc cậu bệnh cũng thế, con Trang không gọi tớ thì cậu cũng định giấu hả?"

Tôi lảng tránh ánh mắt anh:

"Tớ không muốn làm phiền mọi người."

Trường bật cười khẽ, anh lắc đầu, giọng điệu bất đắc dĩ:

"Huyền Chi, phiền là khi cậu nhờ ai đó làm một chuyện họ không muốn làm. Còn bọn tớ giúp cậu là vì muốn giúp, chứ không phải vì bị ép buộc."

Trường tiếp tục, giọng vẫn bình thản:

"Cậu không cần phải nghĩ ngợi nhiều như thế. Không ai giúp cậu vì thương hại cậu đâu."

Tôi sững người, mở to mắt nhìn anh, có cảm giác như vừa bị ai gõ mạnh vào đầu. Trường không nhìn tôi, anh nói tiếp:

"Cậu cứ thử nghĩ mà xem. Nếu Trang ốm nặng, cậu có ở bên cạnh chăm sóc nó không?"

Tôi gật đầu ngay lập tức.

"Vậy cậu có cảm thấy nó đang 'làm phiền' cậu không?"

"...Không." Tôi lưỡng lự, bắt đầu hiểu ý anh.

"Đấy." Trường thở ra một hơi, ngả người ra sau, "Mọi chuyện đơn giản vậy thôi."

Tôi im lặng, đầu óc rối bời. Tôi không thích cảm giác nhận ân huệ từ ai đó, bởi vậy, mỗi khi nhận được sự giúp đỡ, tôi sẽ lập tức nghĩ xem mình có thể đem lại giá trị gì cho họ, tôi phải báo đáp họ cái gì để ngang với thứ họ đã cho tôi. Dường như chỉ khi mối quan hệ cân bằng, không ai nợ nần gì ai tôi mới được yên tâm. Lời Trường nói khiến tôi dao động mạnh, làm lung lay thế giới quan và quan niệm sống của tôi.

"Có người sẵn sàng giúp đỡ cậu không phải vì cậu yếu đuối hay đáng thương, mà vì cậu xứng đáng nhận được điều đó." Trường xoa đầu tôi, giọng của anh trầm xuống, nét mặt thoáng vẻ tổn thương, "Hơn nữa, giữa cậu và tớ đừng nói đến hai chữ 'làm phiền' xa lạ thế. Cậu chưa bao giờ là gánh nặng của tớ cả."

Tôi vội vàng giải thích:

"Không phải... Tớ không có ý đó..."

Anh cười khan, ngắt lời tôi:

"Cậu biết rõ chỉ cần cậu gọi cho tớ một cuộc thì dù nửa đêm tớ cũng xuất hiện ngay trước cửa nhà cậu mà. Tớ lúc nào cũng sẵn sàng với cậu, đừng ngại tớ nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co