Truyen3h.Co

Harry Potter × Marvel | Eternals

Chap 4

Sullivan63


Khi Harry tỉnh lại, Sprite và Quirrell vẫn đang đấu tay đôi. Bằng cách nào đó, trang phục của Sprite dường như có tác dụng chống lại toàn bộ phép thuật, và có vẻ như nhờ bộ đồ đó, nhờ những nhát chém hoang dã của cô bằng con dao của mình, và nhờ việc Quirrell không muốn thực sự giết một đứa trẻ 12 tuổi là những lý do duy nhất giúp Sprite sống sót lâu như vậy. Hàng chục ảo ảnh của Sprite đang bay quanh hang động cũng có thể thể là một lý do.

Một số Sprite đang đồng loạt chửi thề một cách điên cuồng, hoặc có thể Harry cho rằng họ đang chửi thề. Nhưng có một số từ chửi thề cậu nghĩ ngay cả dượng Vernon cũng không biết, Sprite đang chuyển đổi liên tục lời nói của mình từ ngôn ngữ này sang ngôn ngữ khác mà không hề nghĩ đến ý nghĩa của chúng hoặc liệu có ai khác có thể hiểu được chúng hay không.

Một tia sáng bắn ra từ đầu cây đũa phép của Sprite. Quirrell sững người, những ảo ảnh biến mất và Sprite lao tới. Có một vết máu phun ra, và sau đó cô loạng choạng lùi xa Quirrell. Bàn tay cầm dao của cô trống rỗng, và Harry có thể thấy tay cô đang nhỏ giọt thứ gì đó trơn và đỏ.

"Mình ghét điều này, mình ghét điều này, mình ghét điều này," Sprite rên rỉ. Người cô đầy máu. "Harry, bồ tỉnh rồi. Chúng ta sẽ phải đi qua Quirrell để ra khỏi đây, và mình cần lấy con dao, nhưng ông ta không còn là mối đe dọa nữa. Ôi trời bồ thực sự tỉnh rồi, tốt quá. Bồ ổn không?"

Harry cố gắng gật đầu yếu ớt. "Mình-" cậu hít sâu. "Mình có Viên đá. Trong túi."

"Tốt," Sprite nói. Đôi mắt của cô trở nên hung dữ, hung dữ đến đáng sợ và khuôn mặt của cô lấm tấm máu. "Đưa nó cho mình."

Harry chớp mắt nhìn cô. Rất chậm rãi, cậu lắc đầu "Không"

"Không, ý bồ là sao?" Sprite tóm lấy Harry và kéo cậu đứng dậy. Bây giờ họ đang quay lưng lại với Quirrell, nhưng cuối cùng họ sẽ phải đi về phía ông ta để rời đi.

"Bồ đã giết thầy ấy."

"Hả!" Sprite quay lưng lại nhìn Quirrell, đang nằm sấp trên sàn. "Không, Quirrell chưa chết, chỉ là bị Trói thôi. Mình đâm vào tay ông ta để ngăn ông ta cầm đũa phép. Mình không được phép giết người."

Sự nhẹ nhõm ập đến với Harry. "Ồ," cậu thở phào nhẹ nhõm, nhét cây đũa phép vào túi và rút Viên đá ra chỉ bằng một động tác. "Vậy thì đi thôi."

"Cảm ơn," Sprite nói và nhét nó vào túi của cô. "Nào, đi thôi, các giáo sư sẽ sớm đến đây và mình không biết làm cách nào để giúp bồ đi qua đống lửa. Mình có thể đi qua được vì bộ đồ của mình không thể bị phá hủy..."

"Được rồi" Harry ngơ ngác nói. Đầu cậu có cảm giác lạ lùng. Có môt áp lực vô hình đang đè lên nó. Cậu đang rất đau đớn. Điều đó không ổn. "Bồ đã làm gì?" Và thế giới lại của Harry lần nữa chìm vào bóng tối.

___________________________

Khi Harry tỉnh dậy lần nữa, cậu đã ở trong bệnh xá và có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện gần đó. Một trong những giọng nói quen thuộc, đó là Sprite, nghe có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn ổn. Giọng còn lại là của một người đàn ông. Nó thật kỳ lạ và thô ráp. Harry chưa bao giờ nghe thấy nó trước đây.

"Sprite, thực sự đấy. Cô muốn Viên đá để làm gì?" người đàn ông hỏi.

"Sersi muốn lấy lại nó," Sprite nói. "Chị ấy và Phastos muốn cho Dane và Ben lựa chọn... và tôi, có thể khi đã trưởng thành."

"Tôi hiểu rồi," người đàn ông nói.

"Ông có muốn nó không?" Sprite nói. "Ông biết là tôi có thể mà. Sersi và Phastos có thể chia sẻ nó với ông."

Có tiếng vải sột soạt. "Không," giọng nói xa lạ nói. "Tôi nghĩ nó là rắc rối hơn là một thứ giá trị. Hãy trả lại nó cho Sersi với lời cảm ơn của tôi."

"Ông đang từ chối sự bất tử à?"

Giọng nói xa lạ vang lên một tiếng cười."Cô không thể nói vậy, Sprite."

"Đúng. Nhưng ông vẫn là người kỳ lạ nhất mà tôi từng gặp, Flamel," Sprite nói, và đôi mắt của Harry mở to ngạc nhiên trước khi nhanh chóng nhắm lại. Sprite biết Flamel? Người đàn ông trong phòng là Nicolas Flamel? "Ông hoàn toàn điên rồi."

"Cô đã thay đổi. Tôi nghĩ đó là điều tử tế nhất mà cô từng nói với tôi," người đàn ông -Nicolas Flamel- nói.

"Rút lại lời đó ngay. Tôi không bao giờ tử tế với ai" Sprite nói. "Ví dụ: nhờ có tôi mà ông không còn bất tử nữa."

"Ừ, sáu trăm năm là quá đủ đối với tôi rồi," Flamel nói. "Cô hiểu mà, phải không?"

"Ừ," Sprite nói cộc lốc. "Ông hiểu điều đó nhanh hơn tôi."

"Phần lớn cuộc đời cô đều có mục đích," Flamel nói. "Một khi không còn mục đích nữa, cô sẽ phải lẩn tránh. Cô đã... được giải thoát sau khi lũ Deviants biến mất."

"Mục đích của tôi trước đó chỉ là kể chuyện thôi."

Harry nghe thấy tiếng vải xào xạc khác. "Và bảo vệ mọi người."

Sprite bật một tiếng cười nhỏ. "Sersi biết được chuyến phiêu lưu mới nhất của chúng ta chưa? Đặc biệt là chị ấy có biết về những gì tôi đã làm không?

"Cô ấy có. Tôi không quan tâm. Cô đã ngăn chặn sự xuất hiện.

"Tôi không làm thế."

"Cô đã làm vậy khi cần thiết."

"Nếu đó là điều ông muốn tin, chàng trai trẻ," Sprite nói. Harry có thể nghe thấy sự chế nhạo trong giọng nói của cô. "Nếu ông không phiền, tôi có nhiều bài luận phải viết và mọi người cần cập nhật tình hình sức khỏe của Harry. Tiếp theo là ca của Hermione."

Tiếng bước chân băng qua phòng, chỉ dừng lại khi Flamel nói, "Sprite."

"Chuyện gì?" Sprite nói.

"Tôi sẽ nhớ cô."

Sprite lại cười - một tiếng cười gay gắt, cay đắng và lạnh lùng. "Tôi đã ở đây trước ông và tôi vẫn sẽ ở đây sau ông. Ông sẽ không nhớ tôi đâu."

"Cô sẽ không ở đây lâu nữa sau tôi."

"Tôi biết" Sprite nói.

"Tại sao cô... Tại sao cô lại chọn điều này?"

Sprite không trả lời. Cô im lặng một lúc lâu.

"Tôi xin lỗi," cuối cùng Flamel nói. "Đó không phải việc của tôi. Tôi đã quá mệt mỏi với cuộc sống sau sáu trăm năm. Tôi không thể tưởng tượng được cuộc sống của cô sẽ như thế nào. Bị mắc kẹt trông giống như một-"

"Tôi biết mình trông như thế nào," Sprite ngắt lời. "Nicolas- nghe này. Ông đã đi săn tìm sự bất tử. Ông chỉ từ bỏ nó khi bị ép buộc. Ông sẽ không bao giờ hiểu được cuộc sống này có ý nghĩa như thế nào với tôi."

"Nó có ý nghĩa gì với cô?"

"Ông sẽ không hiểu đâu."

"Thử xem."

Sự im lặng lại rơi xuống. Thời gian tích tắc trôi qua. Và Sprite nói, "Vậy-" rồi dừng lại. "Chà," cô lại nói, "Hãy nghĩ về nó như thế này. Cuộc sống, cách mà tôi đang sống, không thực sự là sống, nó chỉ là tồn tại, tôi không bao giờ có thể trở thành một phần thực sự của xã hội. Thật là khủng khiếp." Cô lại dừng lại, thở dài đau khổ và nói, "Đừng bao giờ nói với Kingo rằng tôi đã nói điều này, nhưng còn sống thì sao? Và chết? Đối với tôi nó có vẻ như là những trải nghiệm cực kỳ lớn lao."

Thêm nhiều tiếng bước chân vang lên, và cánh cửa của Bệnh xá mở ra rồi đóng lại.

Sau vài phút im lặng, Harry nghe thấy Flamel đứng dậy và đi theo Sprite ra ngoài.

________________________

Khi Harry chính thức được xuất viện, mang theo những tấm thiệp chúc sức khỏe, quà tặng và kẹo, cậu ngay lập tức bị phục kích bởi Ron, Hermione và Sprite, những người dường như đã lảng vảng ngoài cửa cả ngày.

"Bồ sao rồi?" Hermione hỏi thăm.

"Khỏe hơn" Harry nói. "Giáo sư Dumbledore nói bây giờ cả trường đều biết về chúng ta và Quirrell."

"Thầy ấy không nói dối" Ron nói. "Mình đã nhận được lời mời chơi cờ từ tất cả những người đã từng thấy bàn cờ trước đây." Cậu có vẻ rất hài lòng về điều đó.

"Thầy ấy cũng nói rằng Voldemort đã rời đi sau khi mình bất tỉnh," Harry nói. "Và Quirrell đang... hôn? Mình không biết điều đó có nghĩa là gì."

"Đợi đã, Voldemort đi rồi à?" Sprite nhìn cậu bằng một ánh mắt kỳ lạ, với đôi mắt mười hai tuổi và một ngàn tuổi, đôi mắt giống người và không giống người, cùng một lúc. "Bồ có chắc không?"

"Thầy Dumbledore đã nói vậy," Harry nói.

Môi Sprite mím chặt. "Tốt."Cô lắc đầu một chút và nói, "Này, bồ có biết chiếc gương kỳ lạ mà chúng ta đã thấy lúc chiến đấu với Quirrell không?"

"Chắc chắn rồi," Harry nói.

"Nó là cái gì vậy?" Sprite nói. "Mình đã nhìn thấy... nhiều thứ."

"Giáo sư Dumbledore nói nó cho ta thấy điều ta muốn," Harry nói. "Nó cho bồ thấy những điều khiến bản thân cảm thấy hạnh phúc. Giống như- mình đã thấy nó trong kỳ nghỉ đông và thấy gia đình mình. Tất cả bọn họ, còn sống. Mình có đầu gối giống ông nội mình."

Ron nói: "Mình thấy mình thực sự thành công. Mình là Huynh trưởng, Thủ lĩnh nam và Đội trưởng đội Quidditch. Mình đã... Ồ, mình đã trở lên giỏi hơn so với tất cả các anh chị em của mình. Bồ đã thấy gì thế, Sprite?"

Mặt Sprite tái nhợt. Cô do dự rồi nói: "Mình cũng nhìn thấy gia đình. Gần đây gia đình mình có người mất và mình thấy mọi người đều còn sống. Một trong những người dì của mình, ừm, thường có những hồi tưởng tồi tệ, cô ấy bị PTSD. Nhưng trong gương, cô ấy trông thực sự hạnh phúc và thoải mái. Giống như cô ấy không hề có Mahd Wy'ry, hoặc cô ấy đã tìm ra cách kiểm soát nó, và điều đó không khiến cô ấy phải sống xa lánh xã hội. Và, trước đây mình từng gặp một số vấn đề về cơ thể. Vì vậy, trong gương mình thấy bản thân như một người trưởng thành -cuối cùng cũng trưởng thành." Cô nhún vai ủ rũ. "Có lẽ nó không có ý nghĩa gì nhiều. Chúng ta đến dự Lễ muộn mất, mau đi thôi."

Khi họ đến, Đại Sảnh được trang hoàng bằng màu vàng và đen. Hufflepuff đã giành được Cúp Nhà. Gần như tất cả mọi người đều vui mừng về điều đó - Slytherin cuối cùng đã bị lật đổ khỏi ngai vàng, đứng ở vị trí thứ hai và đứng ở vị trí thứ ba là Gryffindor. Nhiều Slytherin lớn tiếng đổ lỗi cho Sprite, người bằng cách nào đó đã không kiếm được một điểm nào cho Slytherin cả năm. Ngược lại, Sprite lớn tiếng coi đó là một phép lạ nhỏ khi Slytherin vẫn có thể đánh bại ba nhà còn lại về điểm số, vì cô đã cố gắng ngăn cản Slytherin giành chiến thắng lần nữa.

Nhưng có vẻ như cụ Dumbledore đã quyết định đẩy Slytherin xuống thấp hơn nữa, trao cho Harry, Ron và Hermione mỗi người 50 điểm vì hành động cứu Hòn đá, xếp Gryffindor ở vị trí đầu tiên và Hufflepuff ở vị trí thứ hai.

Ông cũng cho điểm Sprite vì đã "đi qua lửa để cứu một người bạn", điều mà Sprite đã phản ứng lại bằng một tiếng rên rỉ thất vọng, "Giáo sư, ông sắp hủy hoại tất cả công sức của tôi!"

"Im đi!" một Slytherin cao lớn nói, túm lấy lưng áo của Sprite.

"Lạm dụng trẻ em!" Sprite vui vẻ nói. "Đây là lạm dụng trẻ em!"

"Bữa tiệc bắt đầu!" Cụ Dumbledore nói to.

_______________________

Trước khi Harry kịp nhận ra thì bữa tiệc đã kết thúc và đã đến lúc phải lên tàu, trở lại cuộc sống bình thường.

Cậu hoàn toàn không mong đợi nó.

Nhưng không còn lựa chọn nào khác, cậu đi bộ về phía ga xe lửa, bị các bạn cùng lớp và bạn bè đẩy đi với cảm giác khó chịu trong lồng ngực. Và có một câu hỏi lởn vởn trong đầu, khiến cậu mất tập trung: chính xác thì Sprite đã nói chuyện gì với Flamel? Phatsos và Sersi là ai và tại sao họ lại muốn Viên đá? Tại sao Sprite lại muốn Viên đá?

Ngay trước khi tới sân ga, Harry dừng lại và nắm lấy cánh tay Sprite. "Hai bồ đi trước đi" cậu nói với Ron và Hermione. "Mình phải hỏi Sprite vài câu hỏi."

"Mình có nên lo lắng không?" Sprite hỏi khi Hermione và Ron bước đi về phía tàu.

"Không," Harry nói, thả cô ra. "Peeves đã nói về cái gì vậy, về những ký ức?"

Sprite đảo mắt. Cô nói: "Mình là hậu duệ của một vài người rất quyền năng. Họ có một số năng lực đặc biệt. Tổ tiên của mình thực sự rất giỏi về ảo thuật, và mình cũng vậy. Gia đình mình thích che giấu tài năng vì những điều vô nghĩa cổ xưa, nhưng một số tổ tiên của mình đã bất cẩn và vì không biết sự tồn tại của những hồn ma nên họ đã nghĩ rằng tất cả rồi cũng sẽ bị lãng quên theo thời gian, và bây giờ mình phải đối phó với những người biết rõ dòng dõi của mình."

Harry gần như bị thôi miên. Sau đó cậu nói: "Vậy có vẻ như những hồn ma biết bí mật gia đình bồ?"

"Ừ, và đó là một trong những vấn đề lớn nhất của gia đình mình" Sprite gắt gỏng nói. "Không ai vui khi biết có những hồn ma vẫn nhớ những gì tổ tiên họ đã làm."

"Phải" Harry nói, rồi "Phastos và Sersi là ai?"

Sprite nói: "Mình gọi họ là chú và dì, nhưng thực sự mình không biết phải giải thích chính xác gia phả nhà mình như thế nào. Sao bồ lại hỏi vậy?"

"Mình nghe thấy bồ nói chuyện với Flamel. Trong Bệnh xá. Về- lũ Deviants, và việc kể những câu chuyện, bảo vệ nhân loại. Bồ đang nói về cái gì thế?"

Sprite chớp mắt, rồi cười toe toét. "Bồ chưa nghe thấy à?" cô nói "Bí mật là mình đã bảy nghìn tuổi và được gửi đến Trái đất để cứu nhân loại. Nicolas chỉ là một thằng nhóc so với mình."

"Nào, Sprite.

"Mình đùa thôi," cô nói. "Mình biết ông ấy trước khi vào Hogwarts. Mình thường kể cho ông ấy nghe những câu chuyện hoang đường về việc giúp cứu hoặc hủy diệt thế giới. Nicolas luôn nói rằng mình có một tâm hồn già nua, giống như mình đã ở Trái đất nhiều năm rồi vậy."

"Sự xuất hiện là gì?"

"Không phải vấn đề bồ cần lo lắng." Sprite bị Harry dò hỏi "Chúng ta sẽ lỡ chuyến tàu nếu bồ cứ đứng đó."

"Đợi đã," Harry nói. "Mình cũng nghe nói rằng bồ có Viên đá. Tại sao bồ có nó? Tại sao nó không bị phá hủy hoặc trả lại cho nhà Flamel?"

Sprite quay lại và nhún vai khó chịu. "Gia đình mình quen họ. Nó sẽ được giữ an toàn khi bọn mình trả lại cho họ."

"Bồ nói Phastos và Sersi muốn sử dụng nó."

Sprite nói. "Họ bị mê hoặc bởi những thứ đó. Phastos là một nhà phát minh và Sersi là thần đồng Biến đổi. Dumbedore nói họ có thể có nó. Mình không chắc nữa. Chúng ta sẽ lỡ chuyến tàu. Bồ có thể thẩm vấn mình sau được không?."

Sprite bỏ đi và Harry không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo.

________________________

Theo ​​Harry, chuyến tàu trở về thú vị hơn nhiều so chuyến đi đến Hogwarts. Những Gryffindor ngẫu nhiên liên tục gõ cửa toa của họ để cảm ơn vì đã giúp giành được Cúp Nhà, và những Slytherin ngẫu nhiên liên tục gõ cửa để cho Sprite biết rằng "Việc cố tình mất điểm vô nghĩa sẽ không được tha thứ trong năm thứ hai, nghe không Barrie, sẽ không có thành tích anh hùng nào cuối học kỳ nào để kéo bọn này lên vị trí thứ hai vào năm tới đâu"

Trong khoang tàu, cuộc trò chuyện cuối cùng cũng chuyển sang những chiến công được cho là anh hùng của họ khi ngăn chặn Quirrell, và Sprite cho rằng thật tốt khi gia đình Flamel đã quyết định từ bỏ Viên đá, bởi vì nó thật kỳ lạ, rùng rợn và nhàm chán khi sống mãi mà không bao giờ già đi.

Điều này khiến Harry chỉ ra rằng Sprite có Viên đá trong ba lô với ý định mang nó cho dì và chú của mình, và Sprite bắt đầu một tràng đả kích chủ yếu bao gồm những câu lắp bắp và lớn tiếng phủ nhận rằng họ sẽ không sử dụng Viên đá như Voldemort muốn. Cũng như đưa ra một số lời biện minh rằng cô chỉ có nó vì dì của cô đã tạo ra nó, rằng cô chỉ đang cố trả lại viên đá cho chủ sở hữu hợp pháp và đã thề nhiều lần rằng không đời nào dì và chú của cô sẽ sử dụng Viên đá để kéo dài cuộc sống của họ.

Khi tràng đả kích lắng xuống, Harry cân nhắc việc hỏi Sprite tại sao cô lại chắc chắn về việc dì của mình đã tạo ra Viên đá trong ba lô của cô chứ không phải là "Viên đá" nào khác, nhưng cậu đã không làm điều đó. Chẳng ích gì khi cố gắng xem cậu có thể khiến Sprite tức giận đến mức nào trước khi tất cả họ phải chia tay nhau vào mùa hè.

Cuộc trò chuyện chuyển sang Quirrell, và Hermione ngồi dậy, nghiêng người về phía trước và nói với Sprite, "Điều gì đã xảy ra? Khi bồ chạy vào lửa?"

Sprite trở nên căng thẳng và quay lại nhìn Hermione. "Mình..." Cô có vẻ như không nói nên lời, sau đó cô đứng dậy, hít một hơi thật sâu và nói: "Mình không biết. Việc lùi lại và để người khác chiến đấu trước đây chưa bao giờ khiến mình bận tâm, trước đây mình không thực sự thích hợp với việc chiến đấu, nhưng bây giờ mình có thể chiến đấu. Mình nhận ra rằng thật hèn nhát nếu đứng sang một bên khi có thể giúp đỡ. Trước đây mình không có đủ khả năng để giúp đỡ như vậy, nhưng bây giờ thì có thể nên mình phải làm điều đó."

"Cảm ơn bồ" Harry nói.

"Bất cứ lúc nào Harry" Sprite nói, và Harry nghĩ rằng cậu có thể nhìn thấy một lời hứa chân thành, nghiêm túc trong mắt cô.

Bọn họ tiếp tục nói chuyện, và trái tim Harry dần nặng trĩu hơn khi nghĩ đến việc phải quay lại nhà Dursley, và trước khi cậu kịp nhận ra thì họ đã quay lại King's Cross.

"Ồ không," Sprite buột miệng khi tàu vào ga, nhìn chằm chằm vào sân ga qua cửa sổ.

"Sao vậy?" Ron hỏi, nghiêng người qua Sprite để nhìn ra ngoài cửa sổ. "Chuyện gì vậy?"

Sprite đẩy Ron ra. "Chú mình đến đón. Chúa ơi, cứ như thể anh ấy
nghĩ mình bất lực vậy." Cô mở cửa sổ và chìa tay ra, ngón giữa giơ lên. "Đi đi, Kingo!" cô hét lên.

"Đó có phải là cách chào hỏi người chú yêu quý của em không?" người đàn ông đứng trên bục hét lại với nụ cười toe toét trên khuôn mặt.

"Em ghét anh!" Sprite hét lên, nhưng Harry có thể thấy cô đang cố nhịn cười. "Anh đang làm cái quái gì ở đây?"

Con tàu dừng lại, Sprite đóng cửa sổ lại và liếc nhìn sang họ lần cuối, bắt đầu thu dọn hành lý. Trong khi đó, Harry có thể cảm thấy cồn cào trong bụng khi nghĩ đến việc quay trở lại Privet Drive. Trong nỗ lực tuyệt vọng để có thể ở lại trên tàu thêm một lúc nữa, Harry nói: "Mấy bồ sẽ làm gì trong mùa hè? Có lẽ mình sẽ ở lại Surrey suốt thời gian này."

"Bố mẹ mình đang lên kế hoạch cho một chuyến đi," Hermione nói. "Mình sẽ gửi thư!"

"Mình sẽ ở nhà suốt mùa hè, cố gắng tránh xa Fred và George. Và sẽ cố gắng thuyết phục em gái mình cư xử như một con người bình thường nếu có ai trong số mấy bồ muốn đến thăm vào mùa hè," Ron nói.

"Mình sẽ ghé thăm," Sprite nói. "Mình ở lại Anh suốt mùa hè."

"Chú của bồ không sống ở Ấn Độ à?" Hermione hỏi.

"Anh ấy có," Sprite nói. Cô không nói chi tiết về điều đó, chỉ cười, vẫy tay rồi quay đi, kéo hành lý theo sau cho đến khi ra khỏi tàu và đến gặp chú mình. Từ bên trong tàu, Harry nghe thấy cô nói, "Kingo, anh đang làm gì ở đây?"

"Sprite!" Kingo nói. "Em khỏe không? Con người có dạy em điều gì thú vị không? Toán học? Khoa học? Tiếng Tây Ban Nha? Em có phát âm khủng khiếp so với một người sử dụng đa ngôn ngữ, đừng nói dối-"

"Đầu tiên, họ là phù thủy, đồ ngốc, họ không làm những việc như vậy," Sprite nói. "Thứ hai, đi đi, Kingo, em có thể tự mình xách đồ được."

"Ồ!" Kingo nói. "Bị phản bội. Điều này cũng giống như năm ngoái."

Harry không thể nhìn thấy mặt Sprite, nhưng cậu có cảm giác cô đang đảo mắt. "Chắc chắn rồi," cô nói. "Vậy tại sao anh không để em yên? Để điều này xảy ra giống như năm ngoái."

Kingo cười lớn. "Ít nhất em có kết bạn ở trường không?"

"Có chứ, họ là con người và mọi thứ-" Sprite nói. "Đi thôi."

Cô bắt đầu bỏ đi, nhưng Kingo vẫn ở nguyên tại chỗ. "Nào, anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra! Này, đợi đã-" Kingo tóm lấy Sprite và kéo cô dừng lại. "Em đã cao hơn!"

"Thật à!?"

"Ừ! Wow, điều đó thật... kỳ lạ." Kingo thả Sprite ra và nhìn cô từ trên xuống dưới. "Ừ, em đã cao hơn. Điều này tệ thật"

"Em đoán đó chỉ là điều xảy ra khi anh không gặp em trong một năm," Sprite nói, nghe có vẻ hài lòng một cách kỳ lạ.

"Làm như em đã không đo lường bản thân mỗi ngày trong suốt mùa hè! Anh nghĩ tất cả các ngôi nhà của chúng ta đều có mốc chiều cao của em ở đó. Em có biết rằng con người có xu hướng phát triển trong thời gian dài và không có sự khác biệt đáng chú ý nào từ ngày này sang ngày khác không?"

"Em nghĩ cuối cùng thì mình cũng sẽ cao hơn," Sprite nói.

"Hầu hết mọi người đều cao hơn so với lúc họ mười hai tuổi," Kingo nói, và Harry cuối cùng cũng quay lưng lại với cuộc trò chuyện của họ, kéo hành lý xuống và đi ra cửa.

Cậu thực sự nóng lòng muốn quay lại Hogwarts.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co