Chương 20 - Trò chơi của những bóng ma
Cơn mưa đêm rơi lất phất trên thành phố, ánh đèn neon từ các tòa nhà phản chiếu lên mặt đường như những vệt sáng rung rinh. Tinh Vân đứng tựa cửa sổ, tay siết chặt khẩu súng, mắt quét khắp con hẻm vắng. Bình An đứng bên, hơi thở đều nhưng cơ thể vẫn căng như dây đàn, nhịp tim chưa hạ.
– Ngô Duy Anh không đơn độc, ít nhất còn ba nhóm khác đang theo dõi chúng ta, – Tinh Vân nói, giọng trầm mà nghiêm trọng.
Bình An cầm thiết bị dữ liệu trên tay, mắt lấp lánh quyết tâm:
– Nếu dữ liệu này rơi vào tay họ… mọi công sức của cha tôi sẽ trở nên vô nghĩa.
Khang đứng bên, giọng trầm nhưng chắc:
– Tin tôi đi. Giờ chúng ta chỉ còn cách phối hợp, từng bước tính toán.
Bóng đen bật ra từ mái nhà đối diện. Ngô Duy Anh xuất hiện, nụ cười mỉa mai hiện rõ trên gương mặt:
– Chỉ tưởng ba người thoát được kho Thiên Trì sao? Ngây thơ quá…
Tinh Vân lạnh lùng đáp:
– Anh muốn gì? Bắt chúng tôi giao dữ liệu hay… chơi trò hai mang?
Ngô Duy Anh nhún vai:
– Cả hai. Trò chơi chưa bao giờ đơn giản.
Ba người phối hợp nhịp nhàng:
Tinh Vân quan sát từng nhóm ngoài lề, phân tích ưu nhược điểm, định vị kẻ địch.
Bình An dùng kỹ năng điệp viên để đặt bẫy thông tin giả, dẫn dụ Ngô Duy Anh vào vị trí bất lợi.
Khang vô hiệu hóa các thiết bị giám sát từ xa, thu thập thông tin về các phe tham chiến, bảo vệ đồng đội.
Những giây phút căng thẳng trôi qua như ngừng hẳn. Mỗi bước đi, mỗi cử chỉ đều quyết định sinh tử.
Đột nhiên, bóng một nhân vật phụ xuất hiện – Lâm Thục Vy, tay cầm thiết bị ghi hình, nụ cười khó đoán:
– Tôi có thể giúp các người, nhưng chỉ một phần thôi. Phần còn lại… tùy lựa chọn của các người.
Bình An nhìn cô, vừa cảnh giác vừa hy vọng:
– Thục Vy, cô đứng về phe nào?
– Ai trả giá cao nhất cho sự trung thành, người đó thắng. – Lâm Thục Vy đáp, giọng mơ hồ.
Tinh Vân nhíu mày, nghiêm giọng:
– Đây mới là vấn đề chính… ai đáng tin, ai sẽ phản bội, chúng ta phải tính từng giây.
Khang bước tới, ánh mắt đầy quyết tâm:
– Tôi đứng về phía cô ấy. Bình An, tin tôi.
Ngô Duy Anh đứng xa, ánh mắt mỉa mai, như muốn thử thách mọi niềm tin, mọi chiến lược, và cả tình cảm giữa ba người.
Bình An cảm nhận nhịp tim mình dồn dập, tay lạnh ngắt nhưng ánh mắt sáng rực quyết tâm:
– Đây không chỉ là sinh tử, mà còn là cơ hội để tôi tìm ra sự thật về cha và chứng minh bản thân.
Tinh Vân nhìn cô, ánh mắt vừa lo lắng vừa tin tưởng:
– Chúng ta sẽ vượt qua. Dù có bao nhiêu phe phái, bao nhiêu âm mưu…
Một tia sáng từ màn hình dữ liệu chiếu lên gương mặt ba người, tạo khoảnh khắc hy vọng giữa bóng tối. Họ biết: sinh tử, lòng tin và phản bội chỉ vừa mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co