[Hoàn] Tàn Tro của Slytherin (Lupin × Oc)
năm 3 : nơi Nox thuộc về ở Hogwarts ( Chương 8)
"Người ta tìm bạn bè. Tôi tìm một cánh cửa."
- Trích nhật ký Lycian Nox
Thời gian trôi qua rất nhanh, năm 2 ở Hogwarts của tôi trôi qua rất nhanh " điều đó cũng tốt "
Năm nay ga 9¾ rộn ràng hơn mọi năm.
Tin đồn lan khắp khoang tàu một cậu bé mang vết sẹo tia chớp, sống sót khỏi Lời nguyền chết chóc, con trai của Lily Evans đã nhập học.
Tên cậu ta là Harry Potter.
Mọi ánh mắt đều hướng về phía cậu. Tò mò. Kỳ vọng. Hào hứng.
Chỉ có tôi... không nhìn. Không quan tâm.
Tôi không có chỗ trong những truyền thuyết lung linh đó. Tôi không thích ánh sáng, không tin vào anh hùng. Tôi chỉ cần sự im lặng. Và bóng tối.
Năm ba bắt đầu như một cái máy khởi động lại chuỗi lặp.
Học Ăn Tránh mặt mọi người Không tin ai Ngủ.
Căn hầm nhà Slytherin vẫn lạnh lẽo, bữa ăn vẫn lặng ngắt. Snape vẫn coi tôi như người vô hình.
Và rồi... một ngày, tôi lạc đường.
Tôi nhớ hôm ấy là chiều thứ Năm, trời mưa.
Tôi cố tránh đám học sinh ồn ào, len lỏi qua hành lang tầng 7, cố tìm một nơi trống để yên tĩnh học bài. Tôi mệt, đầu đau, cảm xúc cạn sạch. Tôi chỉ muốn một nơi không ai tìm thấy.
Tôi đi qua ba lần một bức tường đá dài. Và rồi...
Căn phòng xuất hiện.
Không cửa sổ, không ánh sáng chói, không mùi người.
Chỉ có một cái ghế da cũ, một bàn gỗ thô và một giá sách đầy bụi.
Tôi đứng chết lặng. Nơi này không giống bất kỳ phòng nào tôi từng thấy ở Hogwarts. Nó như thể được tạo ra chỉ cho tôi.
Tôi tiến vào. Cửa sau lưng khép lại mà không cần tay tôi chạm.
"Đây là gì?" Tôi lẩm bẩm.
Nhưng không ai đáp. Không cần ai đáp.
Tôi ngồi xuống ghế, nhìn quanh, mở một cuốn sách không có tựa. Bên trong là một bức thư cũ kỹ, không tên người gửi:
"Đây là nơi của những kẻ không cần nơi nào."
Tôi khẽ cười. Không phải kiểu cười ấm áp. Mà là một nụ cười mệt mỏi nhưng... vừa vặn.
"Chào mừng, Lycian Nox."
"Căn phòng này là của mày."
"Mày không cần ai khác."
Và thế là, mỗi khi mệt mỏi, tôi lại bước đến hành lang tầng 7. Ba lần đi qua. Căn phòng hiện ra. Vẫn chờ tôi như lần đầu.
Không ai biết. Không ai tìm.
Tôi bắt đầu gọi nó bằng một cái tên trong đầu:
"Không gian giữa vết nứt."
Nơi tôi được phép tồn tại. Không bị hỏi han. Không cần chứng minh mình là ai.
Mỗi ngày Nox sẽ trốn vào căn phòng này để học ,để chơi, để trò chuyện một mình ,cũng để thử độc dược . Nhưng điều quan trong nhất với cô là cô sẽ biến tấu những trải nghiệm của cô vào 1 cuốn nhật kí . Mỗi ngày đều viết !!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co