Truyen3h.Co

[ Hoàn ] / Thiên Quan Tứ Phúc - Đồng Nhân Văn /Ca Ca Tốt Của Những đứa Trẻ

Chương 7 - Dạo chợ mua dừa (1)

ChisenpTK

  Thế mà đã ba năm trôi qua.

Ba năm này ngoài những việc thường ngày như mang một đống đồ chơi xuống Chợ quỷ, lớn hơn thì ăn sinh nhật Tiểu Toả, công vụ nhiều thì nhiều nhưng lại tương đối dễ nhai, Mộ Tình cũng chẳng làm gì quá căng thẳng. Ba năm không có cao trào, không có đau thương, nói chung là ba năm nhàm chán.

Đứa nhỏ còn bế trên tay lúc nào bây giờ đã chạy nhảy khắp Quỷ thị, trẻ con hiếu động đáng yêu, tốt mà tốt mà, nên chúng quỷ rất cưng tiểu chủ này. Cậu bé ba tuổi, lễ phép ngoan ngoãn, đọc sách rất tốt, chữ viết rất đẹp, đều do Tạ Liên dạy ra. Hoa Thành bên ngoài hổ hổ báo báo, về nhà lại bế con, nhìn như mọc đâu ra thêm hai cái tai, toàn chiều con. Tiểu Toả đương nhiên rất thương Tạ Liên, nhưng làm gì cũng đều bảo Hoa Thành trước, phần tại y nghiêm khắc quá.

Có hôm Quyền Nhất Chân đến chơi, lúc này Dẫn Ngọc đã hoá hình rồi, cậu nhóc này chơi với em phải nói là tuyệt vời, hai người hiểu nhau cực kỳ, tuy nhiên Quyền Nhất Chân vẫn cứ thích chọc em giận. Thật sự thì chơi với nhau chưa được năm phút lại thấy Tiểu Toả chạy đến kéo áo Dẫn Ngọc thút thít :" Kỳ Anh ca ca làm vỡ đồ chơi Mệnh Mệnh làm cho con. " Xét vai xét vế thì Quyền Nhất Chân phải là chú của Tiểu Toả rồi, cũng giống như Mộ Tình và Thác Thác vậy, nhưng họ không thích bị gọi là " thúc thúc " lắm, tại nghe nó già quá, mặc dù lớn hơn đứa nhỏ kia cả trăm tuổi nhưng vẫn một hai dạy nó gọi ca ca.

Rồi lại một hôm khác, hôm này trời khóc sướt mướt, khóc đến nẫu lòng người ta, hoa ven đường bị mưa dập cho cong queo xuống đất, thương ơi là thương. Trong lúc nhân gian đang nhìn trời đổ nước ầm ầm thì tại một quán ăn không nhỏ, Tạ Liên, Hoa Thành và Toả Nhi đang ngồi gặm một trăm cái màn thầu. Màn thầu nóng hôi hổi, mịn mịn màng màng, căng tròn như cái má người ta làm đứa bé năm ấy mới hai tuổi thích thú cực kỳ, mặc dù người thường ăn chưa được hai cái đã no căng cả bụng, không thì sẽ ngấy muốn chết, nhưng kệ đi, ba người bọn họ cũng chẳng phải người thường. Hoa Thành thấy con hắn hai mắt long lanh lấp lánh nhìn cái bánh mập mập kia, bất giác mọc hai cái tai ôn nhu kèm đáng yêu, mua luôn hẳn một trăm cái. Và để giáo dục cho trẻ con không được bỏ thừa lại thức ăn, thức ăn thật sự quý giá biết bao, ba người không bình thường kia liền quyết định ăn hết một trăm cái.

Tháng năm trôi qua nhẹ nhàng êm đềm biết bao nhiêu .

Hôm nay gia đình nhà họ Hoa ấy lại đi dạo một phiên chợ ở nhân gian.

Một đứa trẻ áo xanh đi cùng hai nam nhân, người trắng người đỏ, cả ba đều mang một vẻ đẹp nhìn là nhận ra ngay, người trong phiên chợ cứ lia mắt qua họ, lâu lâu lại nhìn vài lần, thốt lên vài ba câu như :" Ba huynh đệ nhà này đúng thật là nhan sắc thiên phú, nhìn là biết ngay người có tài , lão đại nhân nào phúc lớn thế !"

Ăn xong một món lẩu ở tiệm này, lại mua mấy xiên thịt ở xe kia, đi vòng vòng phiên chợ không lớn không nhỏ này mà cũng mất cả nửa ngày. Họ ngồi nghỉ ở một ngôi miếu nhỏ trong thành, lại bày ra một đống thứ để chơi.

Phong Tín và Mộ Tình từ Cực Lạc Phường cũng đến đây từ sớm, sau một trận gà bay chó sủa với nhau thì họ lại đi dạo chợ cùng nhau, còn ba người kia thì ngồi ở trong miếu.

Không biết bằng cái loại cảm nhận gì, hai người bọn họ cùng nghĩ đối phương như này tuy có chút không quen nhưng lại thật tốt, ngốc hết thuốc chữa.

Chờ Phong Tín và Mộ Tình dần khuất xa trong đám người náo nhiệt, Tiểu Toả mới quay lại hỏi Tạ Liên :

_ Phụ thân, tại sao con lại được sinh ra vậy ạ?

Tạ Liên vẫn không lộ ra chút ngạc nhiên nào, cười thân thiện nói :

_ Tất nhiên là do phụ thân sinh ra con rồi.

Như không thoả mãn với câu trả lời này, đứa bé kia vẫn hỏi lại :

_ Thật ạ?

Tạ Liên xoa đầu nó :

_ Tất nhiên rồi !

Tiểu Toả nghiêng nghiêng đầu :

_ Nhưng con cảm thấy các bạn ai cũng có mẫu thân, họ nói là được mẫu thân sinh ra, chẳng ai nói được phụ thân sinh ra cả.

Tạ Liên vẫn cười, tay xoa nhanh hơn :

_ Thế con có thấy Cốc ca ca không?

Tiểu Toả đáp :

_ Vâng.

Tạ Liên nói tiếp :

_ Con có biết mẫu thân của Cốc ca ca là ai không?

Tiểu Toả nghiêng đầu suy nghĩ một hồi rồi nói :

_ Dạ... Hình như là không ạ.

Tạ Liên :

_ Ừm, ta cũng không biết, phụ thân kia của con không biết, Thích Dung cũng không biết, có khi Cốc ca ca còn không biết nữa, nhưng họ đều không bận tâm.

Tiểu Toả

_ Vậy thì sao ạ?

Tạ Liên :

_ Nhưng Cốc ca ca sống rất vui bên phụ thân của mình, con cũng sống rất vui bên hai phụ thân rồi, còn chuyện về mẫu thân con, thú thật, ta cũng không biết.

Tiểu Toả ngạc nhiên, hai mắt mở tròn xoe, lại như hứng thú :

_ Phụ thân thế mà cũng không biết, nhưng không sao, con cũng rất vui khi có hai phụ thân rồi !

Ách Mệnh đang nghiêm nghiêm túc túc  bổ mấy trái táo, trái xoài lại nhảy lên vài lần, gây sự chú ý, Tiểu Toả nhìn thấy lại nhìn Hoa Thành, tiếp tục hỏi :

_ Phụ thân, trái dừa là trái gì vậy ạ?

Hoa Thành nhất thời không biết giải thích thế nào, bối rối :

_ Là trái dừa đó !

Đứa nhỏ từ chối hiểu việc này, nhìn Tạ Liên, lại khen :

_ Nhị phụ thân không giải đáp tốt như phụ thân, con rất thích Đại phụ thân.

Tạ Liên được khen cảm thấy ngại nhưng mà vui, Hoa Thành nhìn thấy Tạ Liên được khen cũng vui, lát sau, Tiểu Toả lại hỏi :

_ Phụ thân, trái dừa lấy ở đâu vậy ạ ?

Tạ Liên vẫn làm rất tốt công việc của một người cha, trả lời nó :

_ Dừa đó hả, con có thể hái trên cây nè, hoặc có thể đi mua nè.

Mắt Tiểu Toả lại sáng rực lên, lần này tất nhiên là vì vui mừng :

_ Thế ở gần đây có bán dừa không phụ thân?

Tạ Liên nhìn quanh, nói :

_ Ta cũng không rõ nữa, nhưng trong chợ chắc là có.

Mắt Tiểu Toả sáng lại sáng rồi lại sáng thêm vài lần, nhảy bật ra khỏi ghế :

_ thế phụ thân có thể cho con đi mua dừa không?

Hoa Thành và Tạ Liên nhìn nhau một hồi, không biết vì sao con mình nó lại có niềm yêu thích với trái dừa như vậy, nhưng vẫn đồng ý cho nó đi. Còn cho nó đi một mình, tất nhiên là có một đoàn hộ vệ ẩn phía sau tiểu chủ này rồi, cũng là để nó tự lập.

Nói là đi dạo chợ cùng nhau nhưng Phong Tín và Mộ vẫn ai đi phần người nấy, Phong Tín đi đến dắt theo Kiếm Lan và Thác Thác, nàng thế mà lại đồng ý, nhưng vẫn là cách xa một đoạn, nàng và Thác Thác đi trước, hắn đi sau. Nhưng chỉ cần Mộ Tình đang đi dạo lọt vào mắt,  Thác Thác liền sẽ chạy qua y.

Tiểu Toả đang trên đường đi mua dừa, đôi chân nhỏ chạy vòng vòng cái chợ, đi ngang qua một quầy bán hồ lô, nó dừng lại một chút, dùng một phần tiền Tạ Liên đưa để mua hai xiên. Tạ Liên chỉ đưa cho nó hai cục bạc, nói rằng chỉ được mua thứ cần thiết, không được dùng tiền lãng phí, phần vì không muốn nó lãng phí thật, phần nữa là ăn hết nổi rồi. Hình ảnh đứa bé nhảy nhót quanh khu chợ phiên được Mộ Tình nhìn thấy, ai có thể không biết, riêng y đã cảm nhận được đằng sau lưng nó là một đội quân Tử Linh điệp sẵn sàng tiễn bất cứ kẻ nào muốn tìm chết.

Mộ Tình ba phần tò mò, bảy phần lo lắng, mặc dù biết hai người kia cho con họ chạy lung tung thế này là đã có tính toán trước, nhưng vẫn không thể không để ý, thế là ẩn thân, đi theo.

Chỉ nhìn thấy trong dòng người tấp nập, đứa nhỏ cao chưa tới nửa cái chân bàn, mắt nó vốn hai màu, nhưng được Hoa Thành bằng một cách nào đó biến thành một đôi nâu hạt dẻ, gần giống Tạ Liên. Tiểu Toả ngang qua hàng nào liền nhìn hàng đấy vài lần, lại nhất quyết không mua, phải để tiền mua dừa. Nó đi tìm hết cả cái chợ, chẳng thấy chỗ nào bán dừa, lại hơi quên quên hình dạng trái dừa thế nào, sợ mình mua nhầm.

Đến một phủ lớn, chắc gia cảnh không tồi, phía trong bước ra một cậu bé tầm năm, sáu tuổi, mặc một bộ xiêm y tím nhẹ, tay cầm chong chóng, tay cầm dừa, phía sau là hai tỳ nữ đi theo. Tiểu Toả như tìm thấy kim dưới đáy biển, mừng rỡ chạy tới cậy bé kia, tay chỉ chỉ vào trái dừa của cậu, hỏi :

_ Ca ca, cái này, huynh mua ở đâu vậy?

Hài tử kia nhìn nó, có chút ngạc nhiên , rồi lại mỉm cười, nói :

_ Cái này là phụ thân ta mang về, trong nhà còn nhiều lắm, nhưng bên ngoài không dễ tìm đâu. Nếu đệ thích, ta cho đệ một trái.

Vừa nói vừa đưa trái dừa kia lên trước mặt Tiểu Toả, thêm một câu :

_ Ta chưa uống đâu, còn rất nhiều nước, ngon.

Tiểu Toả có hơi e ngại, ngại mình có tiền mà lấy của người ta, mới nhỏ mà da mặt đã mỏng tang, ít khi dùng đồ người khác cho. Thấy nó không nhận, bên kia chợt lạ, rồi chút sửng sốt, hỏi :

_ Đệ không thích à?

Tiểu Toả lắc đầu :

_ Không... Không phải.... chỉ là đây là đồ của huynh, hay thế này, bao nhiêu tiền, ta trả huynh nha?

Bên kia đặt dừa vào trong tay nó, xoa đầu nó thêm hai cái, rạng rỡ nói :

_ Đệ ngoan thật, không cần trả tiền, ta cảm thấy rất thích đệ , ta họ Lý tên Nguyên, ta ở phủ Lý gia, chính là ở đây, khi nào đệ rảnh có thể đến gặp ta !

Lần đầu có người háo hức bắt chuyện với nó như vậy, lại còn là một tiểu công tử tuấn tú, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã có một dung nhan mỹ nam, khiến các tiểu thư không khỏi ước mình ra đời chậm mười mấy năm, Lý Nguyên lại nhiệt tình như thế, khiến Tiểu Toả không thể từ chối, ngược lại còn muốn đến nhiều hơn, liền giới thiệu :

_ Ta họ Hoa tên Hải... 

Nó ngập ngừng một chút, bổ sung :

_ Tên là Nhật Hải, nhưng ai cũng gọi Toả nhi, nhà ta ở bên kia, đi qua một cánh rừng, gần một cái vực!

Lý Nguyên nhìn theo hướng nó chỉ, nhíu mày :

_ Đệ có lầm không? Bên đó là nơi đến Quỷ giới, rất nguy hiểm, đệ không sợ quỷ sao?

Tiểu Toả hồn nhiên đáp :

_ Không hề nha, ta thấy quỷ rất đáng yêu!

" Ồ... "

Bên trong phủ Lý gia, một phụ nhân đoan trang bước ra, bà tầm bốn mươi, mặt tròn phúc hậu, tóc búi cài trâm, theo sau là hai tỳ nữ, bà đến trước cổng lớn, cất tiếng :

_ Nguyên Nhi, vào trong đi, coi chừng gặp quỷ đó!

Bị phát hiện bỏ đi chơi, Lý Nguyên cười gượng, gãi gãi đầu, đi vào phủ, vẫn không quên để lại một câu :

_ Hôm nào rảnh nhớ đến chơi!

Rồi theo chân phụ nhân kia, biến mất sau cửa phủ...

Lát sau, Tiểu Toả mới nhận ra điều gì bất thường, liền ôm chặt trái dừa, gọi : " Huyền Chân ca ca "

Không không, Lý Nguyên đương nhiên không phải Mộ Tình, y vẫn còn đang ẩn thân, đi đằng sau Tiểu Toả, bây giờ hơi bị ngạc nhiên khi nó gọi tên mình. Y hiện ra, đến bên cạnh nó :

_ Đệ thấy ta à?

Tiểu Toả ngạc nhiên :

_ Sao lại không? Huynh đi theo ta từ đầu đến giờ mà, không phải hai phụ thân bảo huynh canh chừng ta sao?

"..."

Thuật ẩn thân, thế mà lại không có tác dụng với đứa nhỏ này!

   Hết chương 7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co