Truyen3h.Co

KeonHyeon | Enemy pheromones

𝟞

keonhyeon142131

.
.
.

Mở lịch theo dõi sức khoẻ trên điện thoại ra, thấy dấu x đỏ chói được đánh dấu ở cuối tuần kia, Keonho thờ ơ quẳng lại máy vào cặp.

"Tận hơn tuần nữa mới tới mà, lo gì."

Kỳ nhạy cảm, hay còn gọi là kỳ phát tình, khoảng thời gian kéo dài từ năm đến bảy ngày, alpha gen tốt như Keonho có thể lên tới mười đến mười hai ngày.

Nó ghét cái kỳ này, thật khó chịu. Nó vẫn nhớ như in cái ngày đầu tiên đến kỳ, bố mẹ phải đóng tận ba cái ổ khoá phụ cho nó đỡ xổng ra. Tưởng tượng cái cảnh tuyến thể sau gáy đau nhức, răng nanh thì ngứa ngáy, thân nhiệt thì nóng, cơ thể lúc nào cũng trong trạng thái hừng hực sinh lực, đầu óc mụ mị không làm được trò trống gì, Keonho ủ rũ gục mặt xuống bàn học.

"Đừng có ngủ, mày mới bị ghi hôm qua đấy, chưa chừa à?"

Giọng nói quen thuộc vang lên ngay bên cạnh, Seonghyeon vẫn như vậy, đang nghiêm túc bấm máy tính lách cách.

Keonho nhìn bạn cùng bàn mới được cô đổi cho, rồi nó nghĩ đến chuyện nhiều khi làm beta cũng nhàn hạ, đỡ phải lo lắng đủ thứ chuyện.

"Nhìn cái gì? Học đi."

Bị Seonghyeon kéo hồn trở về, Keonho mới chịu quay mặt sang chỗ khác.

Hôm nay nó không có tâm trạng cãi cọ với Seonghyeon như thường, tại giờ nó đang chán đời. Nó làm gì có omega mà hú hí hay nhờ người ta an ủi nỗi buồn, chỉ có cuộn giấy vệ sinh trong ngăn kéo làm bạn thân thôi.

Trống đánh từng hồi báo hiệu tiết thể dục đã kết thúc, Seonghyeon lê một thân đầy mồ hôi lên lớp.

Vừa ngồi xuống ghế đã nghe tiếng Keonho lèm bèm.

"Người mày toàn mùi pheromones thôi, kinh vãi."

Thấy nó nhăn mặt, cậu hiểu vì sao.

Dạy Keonho một vài hôm đủ để Seonghyeon nhận ra nó kị mùi pheromones của người khác đến cỡ nào.

"Ai mà để ý nổi chứ."

Chơi xong trận bóng, vì hôm nay không hiểu sao Seonghyeon lại rất có tinh thần nên trận bóng đã thắng với tỉ số đẹp mắt, tâm trạng vui vẻ khiến cả đội tụ lại với nhau nháy mấy tấm ảnh, có lẽ do vậy mà cơ thể mới dính mùi người khác.

Với cả beta như cậu thì sao mà nhận ra nổi chứ? Chẳng phải nó thừa biết điều đó sao mà còn ý kiến, đúng là khó ưa. Seonghyeon tậc lưỡi đầy bất mãn.

"Ê Keonho, mày thu lại pheromones đi, làm gì mà cứ để lênh láng ra ngoài vậy."

Tự nhiên, cậu bạn bàn trên quay xuống với lời đề nghị, vừa nói vừa lấy tay bịt mũi.

"Ờ."

Keonho không biết nữa, chỉ là nó muốn xua đi cái thứ hợp chất lộn xộn trên người Seonghyeon thôi. Dính tí pheromones lạ thôi là nó đã thấy không quen rồi.

"Nay ngủ ít thôi còn học."

"Biết thế."

Đến giờ tan học, tâm trạng Keonho vẫn chưa khôi phục, nguyên ngày hôm nay chả thấy chọc ngoáy Seonghyeon câu nào.

"Ê thằng kia."

"Sao?"

"Đi xem phim không? Khuây khoả tí."

Đồng tử Keonho giãn ra, thể hiện rõ sự bất ngờ.

Seonghyeon rủ nó đi chơi á? Có mỗi hai đứa á?

"Mày bị bóng đập trúng đầu có phải không?"

"Đếch đi thì im."

"Đi thì đi."

Đây có lẽ là lần đầu tiên cả hai trải qua một ngày yên bình như thế này...

"Giờ về học là vừa."

"Suốt ngày học, mày nghiện học chắc???"

"Do mày học dốt thôi."

Seonghyeon cười khẩy, Keonho liền xù lông như con mèo hoang.

Đúng là khi bị nghe chửi quen rồi, thiếu một hôm là lại thấy nhớ ngay. Dĩ nhiên Seonghyeon sẽ không thừa nhận điều đó.

Dù gì thì, có khả năng sau chuyến đi chơi bộc phát này, mối quan hệ giữa cả hai sẽ khăng khít hơn đôi chút. Khi đôi bên đều nhận ra đối phương cũng không quá đáng ghét như mình nghĩ.

Một người mét bảy hơn, một người mét tám hơn chen chúc chung một chiếc ghế, cộng thêm việc Seonghyeon chưa thay áo bóng ra nên còn hơi mồ hôi, đúng hơn hết là cái thứ "mùi beta" thoang thoảng sau gáy cậu mà Keonho ngày đêm suy nghĩ về.

Vậy là Keonho đã có thể xác định được thứ hương thơm lạ lùng ấy từ đâu mà ra.

Nó cũng chẳng hiểu sao có thể cảm nhận được thứ mùi mờ nhạt từ beta - loại pheromones hiếm khi xuất hiện này, đoán già đoán non thì chắc là mũi nó được việc hoặc do thường xuyên giao lưu võ thuật nên nhạy hơn? Không biết nữa, nhưng Keonho sẽ không phải kiểu người hèn đến mức không dám thừa nhận bản thân thích cái mùi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co