Truyen3h.Co

[keonhyeon] Vườn Địa Đàng

2

gosiin

Tiếng màn trập máy ảnh của đội pháp y vang lên, chớp tắt liên hồi.

Eom Seonghyeon đeo đôi găng tay cao su màu xanh nhạt, bước đến bên cạnh thi thể. Cậu đứng yên khoảng mười giây, ánh mắt quét từ đỉnh đầu xuống gót chân nạn nhân rồi lại nhìn bao quát xung quanh vị trí cái xác được đặt.

Ahn Keonho đứng khoanh tay dựa lưng vào cây cột sắt gần đó, đôi mắt đen thẫm dán chặt vào từng cử động của người kia.

Anh ghét phải thừa nhận điều này, nhưng cái cách Seonghyeon làm việc vẫn luôn toát lên một sự thu hút kỳ lạ: tập trung tuyệt đối, tách biệt hoàn toàn cảm xúc ra khỏi lý trí. Ngày xưa, chính vẻ mặt nghiêm túc này đã khiến trái tim Ahn Keonho rung động.

Nhưng giờ đây, vẻ mặt đó chỉ khiến anh cảm thấy ngột ngạt, bức bối.

"Đừng chạm vào váy, pháp y chưa lấy mẫu vải." Keonho lên tiếng, giọng khàn khàn phá vỡ sự im lặng.

"Tôi biết quy trình, Đội trưởng Ahn." Seonghyeon đáp lại. Giọng cậu bình thản, nhưng đủ sắc bén để chặn đứng sự nhắc nhở thừa thãi của Keonho.

Cậu cúi xuống nhẹ nhàng, đưa sát mặt mình vào khuôn mặt cứng đờ của nạn nhân. Khoảng cách gần đến mức nếu cô gái kia còn sống thì hơi thở của họ sẽ chạm nhau.

"Đội trưởng, anh có thấy gì lạ ở đôi mắt này không?" Seonghyeon hỏi.

Keonho bước lại gần. "Bị dán keo. Hắn muốn cô ta giữ tư thế mở mắt khi chết."

"Không chỉ là mở mắt." Cậu chỉ tay vào tròng đen đục ngầu của nạn nhân. "Hãy nhìn hướng nhìn của cô ấy, không nhìn thẳng mà hơi chếch lên khoảng 15 độ."

Seonghyeon đứng dậy, quay lưng lại với cái xác và nhìn về phía khoảng không tối đen phía trước mặt nạn nhân, nơi có những thanh sắt rỉ sét.

Seonghyeon gọi viên cảnh sát trẻ đang đứng ghi chép. "Anh Choi, anh có thể đứng vào vị trí kia không? Đúng rồi, chỗ cây cột thứ hai bên trái."

Thanh tra Choi lúng túng làm theo.

"Bây giờ, hãy tưởng tượng cậu đang ngồi xuống. Chiều cao tầm mắt khoảng 1 mét 2."

Keonho nheo mắt quan sát. Từ góc độ của nạn nhân nhìn thẳng đến vị trí Choi đang đứng...

"Hắn muốn nạn nhân nhìn ai đó." Keonho lẩm bẩm, sống lưng chợt lạnh toát.

"Chính xác." Seonghyeon quay lại, ánh mắt sắc sảo sau lớp kính lóe lên. "Đây không phải là hiện trường vứt xác. Hắn đặt nạn nhân ngồi đây, trang điểm, dán mắt lên để cô ấy có thể nhìn thấy hắn. Hắn đã ngồi ở vị trí của anh Choi kia chỉ để ngắm nhìn tác phẩm của mình hàng giờ liền."

Không khí trong nhà kho như đông đặc lại. Mọi người đều rùng mình sau câu nói của Seonghyeon. Việc giết người đã đáng sợ, nhưng việc ngồi đối diện với cái xác mình vừa giết trong một không gian tối tăm thế này để thưởng thức thì đó là hành vi của một kẻ biến thái thực sự.

"Cái thằng khốn nạn này." Keonho chửi thề, tay siết chặt lại thành nắm đấm.

Seonghyeon tiếp tục, giọng điệu vẫn đều đều đến mức vô cảm. Cậu ngồi xuống, dùng nhíp lật nhẹ vạt váy ren của nạn nhân. "Bộ váy này là đồ may thủ công, đường kim mũi chỉ rất tinh xảo nhưng kiểu dáng lại có chút lỗi thời của những năm 90. Không có nhãn mác, vải sạch, thậm chí còn có mùi nước xả vải."

Keonho tiến lại gần và cúi xuống ngửi. Đúng là có mùi nước xả vải thoang thoảng, lấn át cả mùi chết chóc trong không khí đang bắt đầu bốc lên.

"Hắn đã tắm rửa sạch sẽ cho nạn nhân trước khi mặc đồ." Keonho kết luận. "Có nghĩa là hiện trường gây án là nơi có nguồn nước, nhà tắm hoặc bồn tắm lớn. Sau đó mới chuyển xác ra đây."

Seonghyeon tháo kính ra lau nhẹ vào vạt áo, một thói quen cũ mỗi khi cậu đang suy nghĩ căng thẳng. "Trong mắt hắn, cô gái này là búp bê bị hỏng và hắn đang cố sửa chữa. Lớp phấn dày để che đi sắc mặt tử thi, son môi để tạo sinh khí, dán mắt để có sự tương tác. Nói cách khác, hắn chỉ yêu thương nạn nhân khi cô ấy là một cái xác."

"Yêu thương?" Keonho gằn giọng, ngẩng phắt lên nhìn Seonghyeon. "Cậu gọi việc siết cổ một cô gái đến chết là yêu thương sao?"

Seonghyeon ngừng động tác, cậu đeo kính lại và nhìn thẳng vào mắt Keonho.

"Đó là định nghĩa tình yêu trong thế giới quan của hắn. Nếu muốn bắt hắn, anh phải lần mò theo suy nghĩ của hắn. Đừng dùng đạo đức của người thường để áp đặt lên tâm trí kẻ điên."

Keonho cứng họng. Anh ghét cái cách Seonghyeon luôn đúng, và ghét cả cái giọng điệu giảng giải trịch thượng đó. Nó gợi nhớ lại những cuộc cãi vã năm xưa, khi Keonho đang gào thét còn Seonghyeon chỉ lạnh lùng phân tích rằng cảm xúc của anh là trẻ con bốc đồng.

"Được rồi." Keonho hít sâu, cố đè nén cơn giận vô cớ. "Vậy theo lý thuyết của cậu, hắn là người thế nào?"

Seonghyeon đứng dậy, tháo găng tay cao su.
"Nam giới, 25 đến 35 tuổi. Độc thân hoặc sống tách biệt với gia đình. Có khả năng thẩm mỹ hoặc làm nghề liên quan đến thủ công mỹ nghệ, phục chế. Ám ảnh cưỡng chế về sự hoàn hảo và sạch sẽ. Hắn không có khả năng duy trì mối quan hệ tình cảm bình thường vì hắn muốn kiểm soát hoàn toàn đối phương. Người sống thì biết phản kháng, còn người chết thì không."

Cậu ngừng lại một chút, nhìn vào chiếc nơ lụa trên tóc nạn nhân.

"Và có lẽ đây sẽ không phải là vụ án duy nhất. Hắn đã đạt đến trạng thái hoàn hảo trong nghi thức của mình. Hắn sẽ muốn trải qua cảm giác này một hoặc nhiều lần nữa."

Đúng lúc đó, điện thoại của Thanh tra Choi reo lên. Sắc mặt biến đổi liên tục.

"Đội trưởng! Đã xác định được danh tính nạn nhân qua dấu vân tay." Choi hét lên, giọng run rẩy. "Đúng là con gái của Nghị viên Lee, Lee SooJi, 22 tuổi, sinh viên trường Nghệ thuật Quốc gia."

Keonho nhắm mắt lại, ngửa cổ ra sau thở hắt. Tuyệt thật. Vụ án dính đến chính trị, áp lực sẽ đổ xuống đầu Đội 1 như thác lũ.

"Thu dọn hiện trường. Chuyển xác về phòng pháp y ngay lập tức." Keonho ra lệnh. "Phong tỏa tin tức. Ai để lọt một chữ ra ngoài thì tự viết đơn xin nghỉ."

Đội cảnh sát bắt đầu di chuyển. Túi đựng xác màu đen được kéo khóa lại, che đi khuôn mặt búp bê ám ảnh kia.

Keonho quay người định bước ra xe, nhưng rồi bước chân anh khựng lại.

Seonghyeon vẫn còn đứng lẻ loi giữa nhà kho rộng lớn đó. Cậu nhìn theo cái túi đựng xác đang được khiêng đi, đôi vai gầy hơi run lên. Gió lùa qua những khe hở của nhà kho rít lên từng hồi.

Trong vô thức, Keonho đưa tay vào túi áo, chạm vào miếng dán giữ nhiệt anh luôn mang theo vì cái lưng đau mỗi khi trái gió trở trời.

Nhưng rồi, bàn tay anh dừng lại.

Họ không còn là gì của nhau nữa. Sự quan tâm lúc này là thừa thãi, thậm chí là nực cười.

"Xong việc rồi thì về Cục lấy lời khai bổ sung." Keonho nói vọng lại, giọng lạnh băng, cố tình không nhìn về phía bóng người cô độc kia.

Nói xong, anh sải bước thật nhanh ra màn mưa, bỏ lại Seonghyeon phía sau.

Seonghyeon nhìn theo bóng lưng Keonho khuất dần. Cậu khẽ cụp mắt, giấu đi đôi bàn tay đang run rẩy vào sâu trong túi áo măng tô.

Keonho mãi sẽ không biết được rằng, ngay khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt trợn trừng của nạn nhân, cậu đã suýt nôn.

"Đồ ngốc." Seonghyeon thì thầm, giọng tan vào tiếng gió. "Anh vẫn còn hút loại thuốc lá rẻ tiền đó."

Cậu quay người bước ra khỏi nhà kho. Bóng đêm bên ngoài nuốt chửng lấy dáng người mảnh khảnh, hệt như cách quá khứ đang chầm chậm bủa vây lấy cả hai người bọn họ.

Đây mới chỉ là màn dạo đầu.

8 giờ sáng, Sở Cảnh sát Seoul.

Không khí trong văn phòng Đội trọng án số 1 đặc quánh lại. Tiếng điện thoại reo không ngớt, tiếng bàn phím gõ lạch cạch hòa lẫn với tiếng chửi thề của mấy anh cảnh sát vì thiếu ngủ.

Vụ án con gái Nghị viên Lee đã lên trang nhất các tờ báo. Áp lực từ cấp trên dội xuống như thác lũ. Cục trưởng đã gọi điện hỏi thăm Ahn Keonho ba lần chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ.

"Chết tiệt!" Keonho đập mạnh tập hồ sơ xuống bàn khiến ly cà phê nguội ngắt rung lên bần bật.

"Thằng ranh con đó vẫn chưa chịu mở miệng à?"

Thanh tra Choi rụt rè báo cáo: "Nghi phạm số 1, Kim Minjun, bạn trai cũ của nạn nhân. Hắn ta khăng khăng đòi mời luật sư và nói rằng mình có bằng chứng ngoại phạm."

"Bằng chứng ngoại phạm cái con khỉ. Camera hành lang đã ghi lại cảnh hắn cãi nhau trước cửa nhà nạn nhân hai ngày trước. Hắn ta là kẻ cuối cùng nhìn thấy Lee Sooji còn sống." Keonho nghiến răng, xắn tay áo sơ mi lên để lộ cánh tay rắn chắc đầy những vết sẹo nhỏ. "Để tôi vào đó."

"Khoan đã."

Một giọng nói bình thản vang lên từ góc phòng, cắt ngang cơn thịnh nộ của Keonho.

Eom Seonghyeon đang ngồi ở chiếc bàn trống cạnh cửa sổ. Từ lúc đến đây, cậu im lặng như một bóng ma, tay lật giở xấp hồ sơ khám nghiệm tử thi, thỉnh thoảng lại dùng bút đỏ khoanh tròn vài chỗ.

Keonho quay phắt lại, ánh mắt hằn học: "Cậu có ý kiến gì, Giáo sư Eom?"

Seonghyeon không hề nao núng trước thái độ thù địch của đối phương. Cậu đứng dậy, cầm theo tập hồ sơ bước lại gần bảng trắng dán chi chít ảnh hiện trường.

"Kim Minjun không phải hung thủ." Seonghyeon nói chắc nịch.

Cả phòng họp im phăng phắc. Mấy cậu cảnh sát trẻ trố mắt nhìn vị cố vấn dám bật lại Đội trưởng Chó điên của họ.

"Lý do?" Keonho khoanh tay tựa người vào mép bàn, ánh mắt thách thức.

Seonghyeon chỉ vào tấm ảnh chụp Kim Minjun: "Một kẻ nóng nảy, bốc đồng như hắn ta. Loại người này nếu giết người sẽ là hành vi bộc phát. Hắn sẽ dùng dao, gạt tàn, hoặc bóp cổ bằng tay trần trong cơn giận dữ. Và chắc chắn sẽ để lại dấu vân tay, vết máu khắp nơi."

Seonghyeon quay sang tấm ảnh thi thể Lee Sooji đang ngồi tựa như búp bê.

"Còn hung thủ? Hắn dùng dây mảnh, tốn hàng giờ để trang điểm, chải tóc, chỉnh sửa tư thế cho nạn nhân. Hắn tỉ mỉ, kiên nhẫn, Kim Minjun không có đủ kiên nhẫn để làm điều đó."

"Đó chỉ là suy đoán." Keonho phản bác, dù trong lòng anh cũng đã bị Seonghyeon thuyết phục phần nào. "Hắn có thể đã lên kế hoạch từ trước."

"Vậy tôi sẽ chứng minh, cho tôi vào phòng thẩm vấn cùng anh. 10 phút thôi."

Keonho nhìn chằm chằm vào người đối diện. Bảy năm trước, Seonghyeon cũng từng dùng ánh mắt kiên định này để thuyết phục anh bỏ thuốc lá. Sự tự tin của Seonghyeon luôn khiến người khác khó chịu, nhưng cũng khó lòng từ chối.

"10 phút. Nếu không lòi ra cái gì hữu ích thì cậu lập tức cuốn gói khỏi vụ này."

Phòng thẩm vấn rộng chừng 10 mét vuông, bốn bức tường cách âm màu xám xịt, chỉ có một chiếc bàn inox lạnh lẽo và tấm gương một chiều.

Kim Minjun, một thiếu gia nhà giàu với mái tóc nhuộm vàng chóe đang ngồi vắt chân, vẻ mặt đầy thách thức.

"Mấy người giam tôi đủ 24 tiếng chưa? Bố tôi sắp đến rồi đấy."

Keonho kéo ghế ngồi xuống đối diện, ném tập hồ sơ lên bàn cái 'bộp'. Anh dùng đôi mắt đen thẫm, sắc lẹm như dao nhìn chằm chằm vào gã. Đó là chiêu bài gây áp lực sở trường của anh.

Hôm nay, bên cạnh anh còn có Eom Seonghyeon. Seonghyeon đứng dựa lưng vào tường, khoanh tay quan sát Minjun, ánh mắt như đang nhìn một mẫu vật trong phòng thí nghiệm.

"Anh nhìn cái gì?" Kim Minjun gắt gỏng với Seonghyeon.

"Nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe của cậu. Phiên bản giới hạn năm 2023, mặt kính có một vết xước nhỏ ở góc 3 giờ. Cậu thuận tay phải, nhưng lại đeo đồng hồ ở chính tay thuận. Thói quen kỳ lạ nhỉ?"

Kim Minjun giật mình, vội giấu tay xuống dưới bàn: "Liên quan quái gì đến anh?"

Seonghyeon tiếp tục, giọng đều đều: "Lee Sooji là sinh viên khoa Mỹ thuật. Mà người vẽ tranh thường rất ghét những thứ lộn xộn. Cô ấy từng phàn nàn về lối sống bừa bộn của cậu, đúng không?"

"Thì sao? Bọn tôi cãi nhau chuyện đó suốt."

Seonghyeon bước lại gần, cúi người xuống, chống hai tay lên bàn áp sát mặt Kim Minjun.
"Hai người chia tay vì cậu cảm thấy bị xúc phạm. Cô ấy chê cậu thô thiển, vô duyên và không có óc thẩm mỹ. Cô ấy nói cậu chỉ là một cái ví tiền di động, đúng không?"

Mặt Kim Minjun đỏ bừng lên. Hắn bị nói trúng tim đen. "Anh... nói bậy cái gì đó?"

"Cậu tức giận nên đã đến nhà cô ấy để đòi lại những món quà đắt tiền mình đã tặng. Cậu muốn làm nhục cô ấy." Seonghyeon lấn tới, từng câu chữ như những mũi kim châm vào lòng tự ái của hắn ta. "Nhưng bởi vì cậu hèn nhát, cậu không dám giết cô ấy mà chỉ dám đứng ngoài cửa chửi bới, đập cửa phải không?"

"Tao không hèn!" Kim Minjun đập bàn đứng dậy, hét lên. "Tao đã tính vào nhà nó! Nhưng lúc tao đến cửa thì thấy có người khác ở đó rồi!"

Cả phòng thẩm vấn lặng đi.

Keonho nheo mắt. Con cá đã cắn câu.

"Người khác?" Keonho lên tiếng, giọng trầm thấp đầy đe dọa. "Lúc mấy giờ?"

Kim Minjun nhận ra mình vừa lỡ miệng, mặt cắt không còn giọt máu. Hắn lắp bắp: "Khoảng... 10 giờ tối. Tôi thấy một chiếc xe tải nhỏ màu trắng đậu ở cửa sau. Tôi tưởng con khốn đó có thằng khác nên tôi bỏ về."

"Biển số xe?" Keonho gằn giọng.

"Tôi... không nhớ. Trời tối lắm. Chỉ nhớ trên thân xe có dán logo hình con búp bê hay hình nộm gì đó..."

Keonho và Seonghyeon liếc nhìn nhau.

Lại là búp bê.

10 phút sau, Kim Minjun được đưa đi lấy lời khai chi tiết. Keonho và Seonghyeon cũng bước ra khỏi phòng thẩm vấn.

"Khá đấy." Keonho lầm bầm, tay mò mẫm túi quần tìm bao thuốc lá theo thói quen, nhưng rồi anh nhớ ra điều gì đó nên lại thôi. "Làm sao cậu biết hắn đeo đồng hồ ở tay thuận?"

"Tôi đoán. Hầu hết đàn ông khoe của đều muốn người khác nhìn thấy đồng hồ đắt tiền của mình khi bắt tay hoặc ký giấy tờ."

"Nhờ cậu mà chúng ta có manh mối về chiếc xe tải."

Họ đi đến khu vực máy pha cà phê tự động ở cuối hành lang. Keonho rút tiền lẻ, ấn chọn hai cốc cà phê đen.

Máy nhả ra hai chiếc cốc giấy bốc khói nghi ngút. Mùi cà phê hòa tan rẻ tiền.

Keonho cầm lấy một cốc, đưa cốc còn lại cho Seonghyeon.

"Uống tạm đi. Ở đây không có Espresso thượng hạng đâu."

Seonghyeon nhìn cốc cà phê đen ngòm trong tay Keonho, do dự một chút rồi nhận lấy.

"Tôi nhớ cậu bị đau dạ dày." Keonho bỗng nhiên nói, mắt nhìn đi chỗ khá giả vờ như đang quan tâm đến cái cây héo úa ở góc phòng. "Uống cái này vào khéo lại nhập viện."

Bàn tay đang cầm cốc của Seonghyeon khựng lại.
Lúc trước, mỗi lần Seonghyeon thức đêm làm luận văn, Keonho luôn là người pha sữa nóng hoặc trà gừng ép cậu uống, anh tuyệt đối cấm cậu đụng vào cà phê.

Giờ đây, người đàn ông đó lại đưa cho cậu cốc cà phê đen đắng ngắt.

"Tôi ổn." Seonghyeon đáp, giọng nhẹ tênh. Cậu đưa cốc lên miệng, nhấp một ngụm nhỏ. Vị đắng chát lan tỏa trong khoang miệng nóng rực. "Khẩu vị của con người cũng thay đổi theo thời gian mà."

Keonho quay sang nhìn cậu, ánh mắt phức tạp. Anh muốn nói gì đó, nhưng lại bị tiếng gọi của Thanh tra Choi cắt ngang.

"Đội trưởng! Tìm thấy rồi! Camera giao thông quét được một chiếc xe tải nhỏ có logo 'Xưởng phục chế đồ chơi' đi vào khu vực nhà nạn nhân tối hôm đó!"

Keonho lập tức ném cốc cà phê uống dở vào thùng rác, quay trở về vẻ mặt đanh thép của một người chỉ huy.

"Xuất phát! Kiểm tra địa chỉ đăng ký xe. Gọi đội SWAT hỗ trợ!"

Anh sải bước dài về phía cửa, áo khoác da bay phần phật. Seonghyeon đứng đó nhìn cốc cà phê trên tay mình, cậu khẽ đặt nó xuống bàn. Dạ dày bắt đầu nhói lên một cơn đau quen thuộc, nhưng cậu nhanh chóng lờ đi, chỉnh lại áo măng tô và bước nhanh theo bóng lưng người đàn ông phía trước.

Cuộc đi săn chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co