Truyen3h.Co

[Lang Đồ | Sói Thỏ cp] Chỉ muốn được cưng chiều

22

cookies1225

Kể từ đêm "vạch trần" ấm áp đó, mối quan hệ giữa Cao Đồ và Thẩm Văn Lang dường như bước vào một giai đoạn trăng mật ngầm hiểu.

Trong không khí luôn tràn ngập sự thân mật không cần lời, một ánh mắt, một cái chạm, đều mang điện. Cao Đồ gần như đắm chìm trong bầu không khí được trân trọng, được quan tâm này.

Hoa Vịnh đã không đến công ty mấy ngày, thư ký trưởng Tần nói là thư ký Hoa xin nghỉ phép cá nhân. Cao Đồ ban đầu không nghĩ nhiều, cho đến sáng hôm nay, cậu nhận được điện thoại gọi thẳng đến văn phòng thư ký của Thịnh Thiếu Du.

"Thịnh Thiếu Du của Thịnh Phóng Sinh Vật đây! Thư ký Cao, Thẩm tổng của các cậu đâu?" Giọng Thịnh Thiếu Du cố nén sự hoảng loạn và tức giận.

"Chào Thịnh tổng, Thẩm tổng đang gặp khách, tạm thời không tiện nghe điện thoại. Có chuyện gì tôi có thể giúpanh chuyển lời." Cao Đồ giữ sự bình tĩnh chuyên nghiệp nhưng trong lòng lại thắt lại, cảm thấy trạng thái khi anh nói chuyện không đúng cho lắm.

"Cậu đi hỏi Thẩm Văn Lang khi nào rảnh, khi nào rảnh thì bảo tôi. Tôi sẽ gọi lại bất cứ lúc nào."

Cao Đồ nhíu mày, an ủi: "Vâng. Đợi Thẩm tổng xong cuộc họp, tôi sẽ hỏi anh ấy, sau đó gọi lại cho anh."

Cao Đồ cúp điện thoại, trong lòng đầy khó hiểu. Hai người này gần đây không có giao thiệp gì mà.

Cao Đồ bước đến cửa văn phòng Tổng giám đốc, gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng "Vào" trầm thấp của Thẩm Văn Lang.

"Thẩm tổng, Thịnh Thiếu Du của Thịnh Phóng Sinh Vật gọi điện đến."

"Anh ta tìm tôi làm gì?" Thẩm Văn Lang nhướng mày.

"Anh ta không nói rõ, chỉ bảo anh khi nào rảnh thì bảo em cho anh ta biết, anh ta sẽ gọi lại." Cao Đồ báo cáo thật, quan sát kỹ phản ứng của Thẩm Văn Lang.

Ánh mắt Thẩm Văn Lang lóe lên một chút thấu hiểu, tiếp theo là sự khó chịu rõ ràng: "Mới có vài ngày không liên lạc được với Hoa Vịnh mà đã vội vàng như vậy, thật vô dụng."

"Không liên lạc được với thư ký Hoa? Thư ký Hoa không phải xin nghỉ phép sao?"

"Hoa Vịnh xin nghỉ hay không em cũng biết? Em quan tâm cậu ta đến vậy sao?"

Cao Đồ không hiểu tại sao Thẩm Văn Lang luôn đặc biệt nhạy cảm với chuyện của Hoa Vịnh. Nghe thấy mình bị hiểu lầm như vậy, hơi không vui nhíu mày "Thư ký Hoa là người của phòng thư ký chúng em, tình hình đi làm của cậu ấy em chắc chắn là rõ nhất. Hơn nữa, một Omega xuất sắc như thư ký Hoa, người nhớ nhung cậu ấy chắc hẳn rất nhiều."

"Đừng có suốt ngày Omega, Omega phiền chết đi được." Thẩm Văn Lang bất mãn đứng dậy, bước đến trước mặt Cao Đồ.

"Vậy... vậy còn Thịnh tổng thì sao?"

"Cứ để Thịnh Thiếu Du đợi, tức chết anh ta là tốt nhất. Tên chó con đó kiêu ngạo vô độ, đáng lẽ đã sớm có người dạy dỗ rồi. Sau này điện thoại của anh ta tuyệt đối không được nghe. Cao Đồ, em là thư ký của tôi, không phải là người truyền lời cho bất kỳ ai khác. Những người không đâu vào đâu đó đừng để ý đến họ. Biết chưa!"

"Vâng, em biết rồi."

Cao Đồ còn muốn nói thêm, nhưng Thẩm Văn Lang đã nhcậu chóng bước ra ngoài, thể hiện rõ là không muốn nói về chuyện đó nữa.

Cao Đồ chỉ có thể lùi ra, nhưng trong lòng phủ một lớp bóng mờ. Thịnh Thiếu Du không phải người nói suông, lại còn liên quan đến thư ký Hoa... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tuy nhiên, chưa kịp để Cao Đồ nghĩ thông suốt, sự huyên náo ngoài văn phòng sáng sớm hôm sau đã cắt ngang suy nghĩ của cậu. Một tràng tiếng bước chân dồn dập và nặng nề kèm theo tiếng kêu lên của các cô gái phòng thư ký từ xa vọng đến gần.

"Thịnh tổng! Anh không được vào!"

"Thẩm tổng đang làm việc, anh không được vào..."

Vài nhân viên bảo vệ và thư ký cố gắng ngăn cản đều bị trấn áp bởi luồng tin tức tố mạnh mẽ đó, sắc mặt tái nhợt, gần như đứng không vững.

Cao Đồ thầm nghĩ không ổn, lập tức đứng dậy chắn ở lối vào hành lang dẫn đến văn phòng Tổng giám đốc. Chỉ thấy Thịnh Thiếu Du sắc mặt âm trầm, xung quanh tỏa ra luồng tin tức tố Alpha cấp S cực kỳ đáng sợ, cuồn cuộn như sóng triều thực chất.

Cậu vươn tay chặn trước mặt Thịnh Thiếu Du: "Xin lỗi! Thẩm tổng đang bận, có chuyện gì tôi có thể chuyển lời giúp anh."

"Tránh ra." Thịnh Thiếu Du gạt cậu ra, tiếp tục bước vào bên trong.

"Xin lỗi, anh không được vào." Cao Đồ kéo cánh tay anh, cố gắng tiếp tục ngăn cản.

Thịnh Thiếu Du bắt đầu mất kiên nhẫn, giải phóng tin tức tố áp chế về phía Cao Đồ. Cao Đồ giả vờ là Beta không bị áp chế bởi tin tức tố, đối mặt với sự áp bức tinh thần mạnh mẽ thuộc về cấp độ sức mạnh này, cậu ngay lập tức cảm thấy một trận tim đập nhanh, khó thở, như thể có tảng đá khổng lồ vô hình đè lên ngực. Cậu cố nhịn sự khó chịu, quyết không lùi bước, mặc dù trán cậu đã lấm tấm mồ hôi lạnh.

Cậu có thể cảm nhận tin tức tố của Thịnh Thiếu Du như cơn bão cuồng nộ, gần như muốn lật úp con thuyền nhỏ bé của cậu. "Thịnh tổng, anh thực sự không được vào."

"Cho anh ta vào." Khi hai người giằng co, Thẩm Văn Lang trong văn phòng đột nhiên lên tiếng.

Thịnh Thiếu Du nghe vậy đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào văn phòng, như muốn xé xác Thẩm Văn Lang.

Cao Đồ chỉ có thể buông tay, nhìn anh hung hăng lao vào trong. Không yên tâm, cậu nhanh chóng đi theo vào văn phòng, khóa cửa lại ngay lập tức.

Thẩm Văn Lang ngồi trên ghế ông chủ uống trà trắng, thong thả nhấp một ngụm. "Thịnh tổng, sáng sớm không mời mà đến, có lời chỉ giáo gì à."

"Thẩm Văn Lang, Hoa Vịnh đâu?" Sắc mặt Thịnh Thiếu Du lạnh như băng, ánh mắt sắc bén như dao.

"Ồ, tìm người à? Cậu đi tìm cảnh sát đi."

"Thẩm Văn Lang tôi hỏi cậu lần nữa, Hoa Vịnh đâu!"

Thẩm Văn Lang cười khẩy một tiếng, giọng điệu mang theo sự khinh thường cố ý: "Xin nghỉ phép rồi, cậu ta không nói với cậu sao? Tôi cứ tưởng người như Hoa Vịnh, chuyện gì cũng sẽ báo cáo với Thịnh tổng chứ. Dù sao thì cũng đã dám mang cả thiết bị nghe lén đến công ty làm việc. Không tiếc phản bội tôi, phản bội công ty, cũng phải giúp Thịnh tổng đánh cắp bí mật cốt lõi. Người như vậy, làm sao nỡ không nói tung tích cho Thịnh tổng, khiến Thịnh tổng lo lắng vô ích cho cậu ta chứ?"

Sao lại như vậy? Thiết bị nghe lén?! Cao Đồ sốc nhìn Thẩm Văn Lang, chuyện này cậu hoàn toàn không biết! Trong công ty cũng không hề có tin đồn! Hoa Vịnh cậu ta...

"Đánh cắp bí mật cốt lõi?" Thịnh Thiếu Du lo lắng bước lên một bước, hai tay chống lên bàn làm việc của Thẩm Văn Lang, mắt nhìn chằm chằm anh.

"Đúng vậy, tôi cũng rất sốc. Nhưng người và tang vật đều có đủ, không thể không tin."

Thẩm Văn Lang đứng dậy, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, dường như không hề bất ngờ về chuyện "thiết bị nghe lén". Vừa đi về phía bàn trà tiếp khách, vừa đọc lời thoại mà Hoa Vịnh đã đưa cho anh: "Chó của tôi, ăn cơm của tôi, nhưng lại vẫy đuôi với người khác. Đương nhiên là phải dạy dỗ một chút."

Thẩm Văn Lang toàn thân dựa vào ghế sofa, cánh tay duỗi ra, giọng điệu đầy sự châm biếm và khinh miệt.

Anh đang chuẩn bị tiếp tục kích thích Thịnh Thiếu Du bằng lời nói, theo kịch bản đã thương lượng trước với Hoa Vịnh, nhưng ánh mắt liếc thấy Cao Đồ đang đứng một bên, sắc mặt tái nhợt, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ không yên.

Không được, cảnh tiếp theo không thể để Cao Đồ nghe thấy.

Thẩm Văn Lang nhíu mày khó nhận ra. Những lời nói đàn ông tồi cố ý sắp đặt, kích thích Thịnh Thiếu Du, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy kinh tởm, càng không muốn để Cao Đồ nghe thấy, sinh thêm hiểu lầm.

Anh lập tức thay đổi ý định, quay đầu lại, đối diện với Cao Đồ, giọng điệu là mệnh lệnh không thể chối cãi: "Cao Đồ, không có chuyện gì của cậu ở đây nữa, đi ra ngoài."

Cao Đồ sững lại, vô thức muốn phản bác: "Thẩm tổng, tôi..."

"Ra ngoài!" Thẩm Văn Lang tăng giọng, ánh mắt mang theo sự áp bức không thể nghi ngờ "Đóng cửa lại."

Cao Đồ nhìn ánh mắt kiên quyết của anh, lại nhìn Thịnh Thiếu Du trong trạng thái điên cuồng, trong lòng đầy lo lắng và khó hiểu, nhưng cậu không thể trái lời mệnh lệnh của Thẩm Văn Lang.

Cậu cắn nhẹ môi dưới, cuối cùng cúi đầu, lặng lẽ rút khỏi văn phòng, và làm theo đóng cánh cửa gỗ đặc nặng trịch lại.

Cửa vừa đóng, cách âm hầu hết âm thanh. Cao Đồ không đi xa, cậu dựa vào bức tường cạnh cửa, tim đập dữ dội vì lo lắng.

Cậu cố gắng nghe rõ cuộc đối thoại bên trong, nhưng khả năng cách âm của văn phòng quá tốt, cậu chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt bên trong, dường như Thẩm Văn Lang và Thịnh Thiếu Du đang tranh cãi vì chuyện của Hoa Vịnh, giọng nói ngày càng lớn, đầy mùi thuốc súng.

Trong văn phòng, Thẩm Văn Lang thấy Cao Đồ rời đi, lập tức nhập vai. Anh đối diện với Thịnh Thiếu Du, lộ ra một nụ cười châm biếm và khinh suất, giọng điệu tồi tệ: "Công ty chúng tôi kinh doanh hợp pháp, hơn nữa tôi và Hoa Vịnh tình cảm thắm thiết, cậu ta không muốn gặp cậu nữa. Nhưng đêm lần đầu tiên của chúng tôi, cậu ta lại gọi tên Alpha khác bên cạnh tôi. Thịnh tổng quen thuộc với cậu ta như vậy, có muốn đoán xem cậu ta đã khóc và gọi tên ai không?"

Đồng tử Thịnh Thiếu Du co rút mạnh, nắm đấm siết chặt ngay lập tức, đá đổ bàn trà trước mặt, tiếng vỡ lớn của kính truyền ra ngoài cửa.

Thẩm Văn Lang tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, nói những lời thoại đã chuẩn bị sẵn: "Thịnh tổng dựa vào mình là Alpha cấp S, một mình xông vào lãnh địa của tôi, lại còn động tí là giở trò áp bức tin tức tố này. Quá đáng rồi đấy."

Câu nói này như châm ngòi vào thùng thuốc nổ. Dây "lý trí" trong đầu Thịnh Thiếu Du hoàn toàn đứt! Anh ta gầm lên một tiếng "Hoa Vịnh ở đâu? Trả cậu ta lại cho tôi!"

"Bây giờ mới biết xót à? Một Alpha cấp S đường đường chính chính lại để một Omega thay cậu đánh cắp bí mật cốt lõi. Bây giờ mới biết xót, quá muộn rồi đấy."

Thịnh Thiếu Du bị nói trúng tim đen đột nhiên vung nắm đấm đấm về phía Thẩm Văn Lang!

Thẩm Văn Lang đã có chuẩn bị, né sang một bên, hai người ngay lập tức lao vào ẩu đả. Trong văn phòng vang lên tiếng hỗn loạn của đồ đạc bị xô ngã, vật phẩm rơi vỡ.

Cao Đồ ngoài cửa nghe mà tim đập chân run! Tiếng va chạm trầm đục và tiếng gầm gừ loáng thoáng khiến cậu sốt ruột như lửa đốt! Tại sao bảo vệ vẫn chưa lên?! Cậu không thể đợi thêm nữa!

Ngay khi bên trong truyền ra một tiếng va chạm lớn, như thể có người va mạnh vào tường, Cao Đồ không còn kịp nghĩ ngợi nhiều, mạnh mẽ đẩy cửa xông vào!

Chỉ thấy văn phòng tan hoang, tài liệu rơi vãi khắp sàn, ghế ngã đổ. Thẩm Văn Lang và Thịnh Thiếu Du đang vật lộn kịch liệt với nhau, hai bên đều có thương tích trên mặt, tin tức tố Alpha hung bạo tràn ngập khắp không gian, gần như khiến người ta không thể thở.

Cao Đồ không hề nghĩ ngợi, xông thẳng vào giữa hai người, dùng hết sức cố gắng tách họ ra: "Thịnh tổng, Thẩm tổng. Hai người bình tĩnh một chút, có gì từ từ nói."

"Cút ngay!" Thịnh Thiếu Du cũng cứng đờ lại ngay khoảnh khắc Cao Đồ xông vào, nhìn thấy vẻ đau đớn của Cao Đồ, chút lý trí còn sót lại khiến anh ta cũng miễn cưỡng kiềm chế lại tin tức tố đang bùng nổ.

Cao Đồ nhìn thấy vết máu rỉ ra ở khóe miệng Thẩm Văn Lang bị rách, nhìn thấy sự hung hãn chưa tan trong mắt anh, trong lòng vừa sốt ruột vừa đau, cuối cùng không nhịn được, tiếp tục khuyên nhủ bằng giọng nói run rẩy nhưng rõ ràng một cách bất thường:

"Thịnh tổng, thư ký Hoa thực sự không có ở công ty. Thẩm tổng vừa nói chỉ là lời tức giận. Hai vị thu hồi tin tức tố lại, đánh nhau không giải quyết được vấn đề. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện tử tế."

Thẩm Văn Lang nhìn Cao Đồ đột nhiên xông vào, cứng rắn xen vào trận chiến giữa anh và Thịnh Thiếu Du, tim gần như ngừng đập. "Đừng phí lời với thằng ngu. Em thấy anh ta có vẻ có lý trí, có thể nói chuyện tử tế không? Thằng chó con điên khùng."

Tuy nhiên, hai Alpha đỉnh cao đã đánh đến đỏ mắt làm sao nghe lọt lời khuyên. Cao Đồ bị lực đẩy của sự va chạm tin tức tố Alpha cấp S đẩy nghiêng ngả, nhưng vẫn cố chấp chắn ở giữa.

Cao Đồ bị xung kích trực diện của hai luồng tin tức tố Alpha cấp S hung bạo, sắc mặt trắng bệch, ôm ngực cúi gập người, thở dốc, nhưng vẫn cố gắng gượng, dùng giọng nói run rẩy quát về phía Thẩm Văn Lang:

"Thẩm Văn Lang, anh cũng bớt nói vài câu đi. Thu hồi tin tức tố lại!"

Tiếng này không giống lời khuyên của cấp dưới đối với cấp trên mà giống như một lời ngăn cản mang theo sự quan tâm và mệnh lệnh của người thân.

Không khí trong văn phòng, vì tiếng hét này của cậu, ngưng lại trong khoảnh khắc.

Sự đau đớn và kiên trì trong giọng nói của Cao Đồ như một chậu nước đá, ngay lập tức dập tắt tất cả lửa giận và ý muốn chiến đấu của Thẩm Văn Lang. Anh gần như vô thức, ngay lập tức thu hồi lại toàn bộ tin tức tố của mình, đồng thời gầm lên về phía Thịnh Thiếu Du: "Thịnh Thiếu Du! Thu hồi tin tức tố của cậu lại! Cậu muốn giết em ấy sao?!"

Lúc này, các nhân viên an ninh đến muộn cuối cùng cũng xông vào, nhanh chóng kiểm soát tình hình, "mời" Thịnh Thiếu Du vẫn còn giận dữ nhưng đã bình tĩnh hơn một chút ra ngoài.

"Thẩm Văn Lang! Thả tôi ra."

"Ném thằng chó con cắn người này ra ngoài cho tôi!"

Thẩm Văn Lang ôm Cao Đồ trong lòng, đỡ Cao Đồ đang lung lay sắp đổ, chạm vào thấy lạnh như băng. Cao Đồ tựa vào lòng anh, trán đầy mồ hôi lạnh, môi mất hết sắc máu.

Thẩm Văn Lang lúc này hoàn toàn không còn tâm trí để quản Thịnh Thiếu Du nữa. Anh bế ngang Cao Đồ yếu ớtlên, giọng nói mang theo sự hoảng loạn ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra: "Gọi tài xế chuẩn bị xe! Đến bệnh viện! Nhanh!"

Trên đường đến bệnh viện, Cao Đồ cuộn mình ở ghế sau, càng ngày càng khó thở, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. Thẩm Văn Lang ôm chặt cậu, liên tục giục tài xế, cảm thấy mỗi giây đều dài vô tận.

"Thuốc..." Cao Đồ dùng hết sức lực cuối cùng, khó khăn thốt ra vài chữ "Thuốc của tôi... Đưa thuốc cho tôi..."

"Thuốc gì? Thuốc hen của em sao?"

Cao Đồ yếu ớt gật đầu.

Thẩm Văn Lang vội vàng sờ soạng trong túi bên trong áo vest cậu, quả nhiên tìm thấy một ống hít dạng nhấn thường dùng cho người bệnh hen. Anh nhanh chóng đưa đến miệng Cao Đồ, Cao Đồ tay run rẩy, nhấn mạnh vài cái, hít hơn nửa chai "thuốc" vào cổ họng.

Thẩm Văn Lang nhìn vẻ đau đớn của cậu, xót xa không thể tả xiết, giọng nói khản đặc: "Em là beta không nhạy cảm với tin tức tố mà, mùi tin tức tố của Thịnh Thiếu Du dính vào người em hết rồi. Mẹ kiếp, mùi tin tức tố của tên chó điên này nồng nặc kinh khủng, chả trách cơn hen của en phát tác. Phiền chết đi được. Cố lên, sắp đến bệnh viện rồi!"

Họ đến bệnh viện công mà Cao Đồ vẫn thường khám. Bác sĩ quen thuộc kiểm tra xong, nhíu mày, giọng điệu nghiêm khắc trách mắng Thẩm Văn Lang: "Cậu ấy lại bị như vậy sao? Vết thương lần trước mới lành chưa được bao lâu, thể chất vốn đã yếu hơn người thường, có chịu nổi sự quăng quật của các cậu không? Xung kích tin tức tố là chuyện đùa sao?!"

Thẩm Văn Lang lúc này hoàn toàn không còn khí thế tổng giám đốc độc đoán thường ngày mà như một học sinh mắc lỗi, cúi đầu thành khẩn nhận sai: "Bác sĩ, là lỗi của tôi, là tôi không bảo vệ em ấy tốt. Sau này tôi nhất định chú ý, tuyệt đối không để em ấy gặp nguy hiểm như vậy nữa."

Sự hối hận và lo lắng trong giọng điệu anh không giống giả vờ, bác sĩ thấy thái độ anh tốt, sắc mặt mới hơi dịu đi một chút, dặn dò vài câu rồi mới rời đi.

Cao Đồ cần ở lại bệnh viện theo dõi. Sắp xếp mọi thứ xong, nhìn Cao Đồ chìm vào giấc ngủ sâu dưới tác dụng của thuốc, Thẩm Văn Lang mới mệt mỏi ngồi xuống ghế bên giường bệnh, nắm chặt bàn tay hơi lạnh của Cao Đồ.

Tuy nhiên, ngay khi anh hơi thả lỏng, một mùi hương xô thơm cực kỳ thoang thoảng, nhưng cực kỳ quen thuộc... nhẹ nhàng bay vào mũi anh thoắt ẩn thoắt hiện.

Thẩm Văn Lang hơi sững lại, ngẩng đầu, vô thức hít vài cái trong không khí.

Mùi rất nhạt, hòa lẫn trong mùi nước khử trùng, như thể là ảo giác. Anh nhíu mày, nhìn quanh, chỉ cho là do cô y tá hoặc bác sĩ Omega có tin tức tố xô thơm nào đó vừa đến kiểm tra phòng để lại, không đào sâu.

Nhưng điều anh không biết là, ngay từ tối ngày ngửi thấy mùi xô thơm này, anh đã bị kéo vào một loạt giấc mộng dâm đãng kỳ lạ, nhưng lại vô cùng chân thật.

Trong mơ, địa điểm là ngôi nhà anh quen thuộc. Trong không khí phảng phất tin tức tố hương trầm diên vĩ đậm đặc không thể tan và xô thơm đắng chát, hai loại hơi thở điên cuồng đan xen, quấn quýt, hòa quyện, như thể là người bạn đời thân mật nhất.

Anh có thể nhớ rõ mình đã mất kiểm soát chiếm hữu, đánh dấu như thế nào, cảm giác khớp sâu tận xương tủy và sự khoái cảm tột độ, chân thật đến mức khiến anh tỉnh dậy toàn thân đẫm mồ hôi, tim đập loạn nhịp.

Thẩm Văn Lang bật dậy khỏi giường phụ, tóc trán ướt đẫm mồ hôi lạnh. Anh cảm thấy một trận buồn nôn và ợ khan mạnh mẽ dâng lên cổ họng, anh lao vào nhà vệ sinh nôn khan một lúc.

Thẩm Văn Lang mở vòi nước, hắt mạnh nước lên mặt, chìm vào sự ghê tởm bản thân. Tại sao anh lại mơ thấygiao hợp với Omega như vậy?! Hơn nữa đối tượng còn là một Omega mùi xô thơm không nhìn rõ mặt!

Nhưng điều này hoàn toàn không giống một giấc mơ xuân đơn thuần.

Điều này... chi tiết quá chân thật, chân thật đến mức anh thậm chí có thể nhớ lại cảm giác chạm vào da thịt đối phương, và sự hài lòng run rẩy cả linh hồn khi tin tức tố hòa quyện.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

Anh dùng sức xoa thái dương, cố gắng xua tan những hình ảnh dâm loạn trong đầu, một ý nghĩ đáng sợ dần dầntrở nên rõ ràng không kiểm soát được... Nếu đây không phải là mơ thì sao? Nếu chuyện này thực sự đã xảy ra thì sao?

Khoảng trống duy nhất trong ký ức anh, chỉ có thể là khoảng thời gian anh mất trí nhớ trong kỳ mẫn cảm lần trước!

Một suy đoán đáng sợ dần dần hình thành: Có phải Cao Đồ thấy anh quá đau khổ trong kỳ mẫn cảm, lại biết anh ghét Omega, nên đã tìm riêng một Omega có tin tức tố xô thơm để giúp anh vượt qua kỳ mẫn cảm?

Sau đó, vì biết rõ anh ghét Omega, để tránh phiền phức, Cao Đồ đã cho Omega đó đi và bịa đặt lời nói dối "ngủ yên lặng ở nhà" để che giấu anh?

Nghĩ đến việc Cao Đồ trước đây đã có tiền sử "che giấu vết thương", Thẩm Văn Lang cảm thấy khả năng này rất cao!

Một cảm xúc không rõ là tức giận, là thất vọng, hay là sự vô lý vì bị lừa dối trào dâng trong lòng. Anh nhìn Cao Đồ vẫn đang ngủ say trên giường bệnh, ánh mắt phức tạp khó phân định.

Cao Đồ, rốt cuộc em còn giấu tôi bao nhiêu chuyện? Omega xô thơm đó, là ai nữa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co