Truyen3h.Co

Martin Edwards / Khoảng cách giữa chúng ta là bao xa?

35. Chờ đợi và dằn vặt

chulliewsk

Sau chuyến bay của Esther, cuộc sống của Martin không sụp đổ công khai như Seok Woo mong muốn. Không có cảnh tan vỡ trên sóng truyền hình, không có những bài phỏng vấn đầy nước mắt, cũng không có sự suy sụp trong các buổi biểu diễn. Cậu sống trong một thế giới phân đôi rõ rệt, một cuộc đời hai mặt đầy mâu thuẫn: trên sân khấu và trước ống kính, cậu là Martin, thần tượng chuyên nghiệp, lãnh đạo nhóm Cortis, với nụ cười tỏa nắng, năng lượng tràn trề và sự tự tin không gì lay chuyển; nhưng trong bóng tối, sau cánh gà, khi mọi ánh đèn sân khấu tắt lịm, cậu chỉ là một trái tim bị giày vò, một linh hồn mang đầy vết nứt, đang cố gắng ghép từng mảnh vỡ lại với nhau bằng nỗi nhớ.

Về mặt công khai, Martin đã buộc phải chấp nhận và diễn xuất hoàn hảo theo kịch bản mà Esther và quản lý Jang đã hy sinh để dựng lên: một cuộc "chia tay" giữa hai đồng nghiệp thân thiết, xảy ra do áp lực khổng lồ từ scandal và những căng thẳng công việc không thể vượt qua. Ranh giới được vạch ra rất rõ: cậu được phép buồn, nhưng chỉ ở mức độ của sự tiếc nuối cho một người bạn, một cộng sự đáng tin cậy đã rời đi. Không được phép có một giọt nước mắt nào, không được có một cái nhìn đau đớn nào khi nhắc đến cái tên "trợ lý E" trong các cuộc phỏng vấn. Mọi thứ phải được kiểm soát, được định lượng, như một phần của kế hoạch quản lý hình ảnh.

Vì thế, Martin trở nên lạnh lùng một cách đáng sợ. Không phải thứ lạnh lùng vô cảm, mà là sự lạnh lùng của một người đã đóng băng mọi cảm xúc hỗn độn bên trong để có thể hoạt động. Cậu tập trung vào công việc với một cường độ chưa từng thấy. 

Mọi nỗi đau riêng tư – nỗi đau mất Esther trong hoàn cảnh bi thảm, sự phẫn nộ và xót xa tột cùng về cái chết của Dami, cảm giác bị bức hại và bất lực – tất cả đều bị cậu nén chặt, nhồi nhét vào một góc tối nhất của tâm trí và khóa lại. Chúng không biến mất; chúng trở thành một khối năng lượng âm ỉ, ăn mòn từ bên trong, biến thành sự kiệt sức tinh thần triền miên. 

Để trốn chạy khỏi chúng, Martin làm việc không ngừng nghỉ. Lịch trình của cậu kín đặc đến mức gần như không có một phút trống. Cậu sợ những khoảnh khắc rảnh rỗi, bởi đó là lúc bức tường phòng thủ hạ xuống, và sự thật đau lòng sẽ ập đến, nhấn chìm cậu trong cảm giác tội lỗi và bất lực không thể chống cự. 

Gánh nặng lớn nhất lúc này không phải là áp lực công việc, mà là cảm giác mình đã thất bại trong nhiệm vụ thiêng liêng nhất: bảo vệ người mình yêu. Cậu đã phải chứng kiến và chấp nhận sự hy sinh của cô – một sự ra đi đầy tủi nhục và đau đớn. Và để biến sự hy sinh ấy trở nên có ý nghĩa, để chứng minh rằng nó là xứng đáng, Martin biết mình chỉ có một con đường: phải đảm bảo sự nghiệp của mình, của cả nhóm, không những không sụp đổ mà còn phải thăng hoa hơn nữa. Không được để kẻ thù – dù là Seok Woo hay bất kỳ ai – có cơ hội chiến thắng, dù chỉ là trong ý nghĩ.

Nhờ chiến lược quản lý khủng hoảng của quản lý Jang, biến câu chuyện từ scandal tình ái thành vụ án hình sự với nạn nhân rõ ràng, nhóm Cortis đã nhận được làn sóng đồng cảm mạnh mẽ từ công chúng. Hình ảnh của họ không hề suy giảm, trái lại, còn trở nên chín chắn và đáng tin cậy hơn. Họ không những vượt qua cơn bão mà còn đạt được những thành công vượt bậc: album mới phá kỷ lục doanh số, các hợp đồng quảng cáo cao cấp hơn, và đặc biệt là một tour diễn vòng quanh thế giới quy mô lớn được đón nhận nhiệt liệt.

Trong tất cả những thành công ấy, Martin là trái tim, là linh hồn, và cũng là cỗ máy hoạt động không ngừng nghỉ. Cậu vùi đầu vào âm nhạc như một cách trị liệu duy nhất. Phòng thu trở thành nơi trú ẩn. Tất cả nỗi đau, sự nhớ nhung da diết, nỗi phẫn nộ chất chứa, và cả niềm hy vọng le lói, đều được cậu chắt lọc, chuyển hóa thành từng nốt nhạc, từng câu từ. Âm nhạc của Martin trong giai đoạn này trở nên sâu sắc một cách khác thường, đầy những lớp nghĩa ẩn dụ về mất mát, về sự chờ đợi, về bóng tối và ánh sáng ở cuối đường hầm. Giọng hát của cậu vang lên không còn chỉ là kỹ thuật điêu luyện; nó mang theo một sự rung cảm chân thật, một vết nứt đẹp đẽ và đầy ám ảnh, khiến người nghe có thể cảm nhận được một nỗi niềm to lớn đằng sau. Chính sự chân thật đau đớn này đã đưa biểu diễn của cậu lên một tầm cao mới, giúp Cortis củng cố vững chắc vị thế hàng đầu, chinh phục cả những khán giả khó tính nhất.

Dù trên danh nghĩa đã "chia tay" và không có liên lạc, Martin vẫn luôn được kết nối với Esther qua một sợi dây vô hình, bí mật và an toàn. Quản lý Jang và Mi Young trở thành những người chuyển tin đáng tin cậy. Thỉnh thoảng, rất hiếm hoi, Martin sẽ nhận được một tin nhắn mã hóa ngắn gọn, không mang tính cá nhân, chỉ thông báo tình trạng: "Đã về đến nơi an toàn", "Đang ổn định dần", "Bắt đầu khóa học mới". Mỗi dòng chữ ngắn ngủi đó là liều thuốc sống, là điểm tựa duy nhất giữ cho cậu không bị cuốn vào vực thẳm tuyệt vọng. Cậu tuyệt đối tuân thủ quy tắc không liên lạc trực tiếp – lời thỉnh cầu cuối cùng của Esther để bảo vệ cả hai, và cậu tôn trọng điều đó như một lời thề.

Vì thế, Martin sống trong một trạng thái chờ đợi chủ động. Mọi thành công trên sân khấu, mọi giải thưởng được trao, mọi kỷ lục được xác lập, trong mắt cậu, đều không phải là đích đến cuối cùng. Chúng chỉ là những viên gạch, những bậc thang cậu đang xây dựng cho tương lai, cho cái ngày mà mọi chuyện êm đẹp, khi bóng ma của Seok Woo bị xóa sổ hoàn toàn, và Esther có thể quay lại. Cậu làm việc không phải cho danh vọng cá nhân, mà cho một viễn cảnh được đoàn tụ. Cậu tin rằng, nếu ở nơi nào đó, Esther vẫn đang dõi theo, cô phải thấy được sự kiên cường, sự trưởng thành và những thành tựu của cậu. Cậu càng phải tỏa sáng hơn, xuất hiện nhiều hơn trên các phương tiện truyền thông, để hình ảnh của cậu có thể vượt qua đại dương, đến được với cô, như một lời nhắn nhủ rằng cậu vẫn ổn, vẫn đang chiến đấu, và vẫn đang chờ.

Tuy nhiên, có những đêm, khi sự mệt mỏi thể xác lẫn tinh thần đã lên đến đỉnh điểm, lớp vỏ cứng rắn đó có vết nứt. Những lúc ấy, sau khi tất cả mọi người đã về nghỉ, Martin sẽ lặng lẽ lấy chìa khóa chiếc Porsche 911 xám bạc đi tìm kiếm bóng hình và hơi ấm cũ mà Esther để lại.

Ban đầu, cậu chỉ dám đến những địa điểm hẹn hò bí mật ngày xưa. Có một quán cà phê nhỏ nép mình trong con hẻm cụt, nơi ánh đèn vàng mờ ảo và không gian kín đáo cho phép họ ngồi đối diện nhau, bàn tay nắm nhẹ dưới gầm bàn, trao đổi những ánh mắt và nụ cười mà không sợ bị nhận ra. Martin đỗ xe xa xa, nhìn vào khung cửa kính mờ đó, tưởng tượng ra bóng dáng cô ngồi đó, mái tóc nâu dài xõa trên vai, tay cầm ly cà phê nóng, đôi mắt sáng lên khi thấy cậu. 

Rồi đến bãi đậu xe ký túc xá. Đó là nơi họ thường tranh thủ những khoảng nghỉ giữa hai lịch trình, tìm đến để trao nhau những cái ôm siết chặt, những nụ hôn vội vã, đầy vụng trộm nhưng ngập tràn yêu thương và sự giải tỏa sau những giờ phút căng thẳng. Martin lái xe lên đó, tắt máy, ngồi trong bóng tối, bàn tay đặt lên chiếc ghế phụ trống không, cố gắng tìm lại cảm giác hơi ấm, mùi hương nhẹ nhàng của nước hoa cô thường dùng, hay chỉ là bóng hình cô ngồi đó, quay sang mỉm cười với cậu. Nhưng chỉ có sự lạnh lẽo của da bọc ghế nạc và sự im lặng tuyệt đối của không gian. Chiếc xe sang trọng, từng là "nơi trú ẩn" an toàn của họ, giờ chỉ là một chiếc hộp kim loại trống rỗng, nhấn mạnh thêm sự vắng mặt của cô.

Rồi cậu lái xe qua tòa chung cư cũ, nơi Esther từng thuê khi mới sang Hàn Quốc. Cậu nhớ những buổi tối mùa đông lạnh giá, cậu mua hai cốc trà nóng rồi ngồi ở ghế đá công viên dưới chân chung cư, nói về những ước mơ, những lo lắng ban đầu. Khi ấy, mọi thứ thật giản dị và đầy hy vọng. Cậu nhớ khuôn mặt ngượng ngùng của cô lần đầu tiên cậu nắm tay cô, nhớ cả chiếc khăn quàng len màu be cô thường đeo, thoang thoảng mùi hoa nhài dịu nhẹ.

Địa điểm khiến trái tim cậu thắt lại nhiều nhất, là ngôi nhà nhỏ có sân vườn – nơi họ đã có khoảng thời gian hạnh phúc nhất, ngắn ngủi nhưng trọn vẹn trước khi cơn bão ập đến. Cậu đỗ xe từ xa, nhìn ngôi nhà tối om trong đêm. Ký ức ùa về như thác lũ: những bữa tối ấm cúng với mùi hương đồ ăn Việt Nam do chính tay cô nấu lan tỏa khắp căn bếp nhỏ; những buổi chiều cuối tuần lười biếng, cả hai nằm dài trên thảm phòng khách đọc sách, chân đung đưa vô thức; những đêm mưa rét, họ cuộn tròn trong chăn ấm, lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ và tiếng tim nhau đập; và cả những lần cậu đi làm về muộn, mệt nhoài, nhìn thấy ánh đèn vàng ấm áp từ hiên nhà vẫn thắp sáng, biết rằng có người đang đợi mình. Nhưng giờ đây, căn nhà ấy tối đen, lạnh lẽo. Ánh đèn hiên không còn sáng nữa. Nỗi hạnh phúc ngọt ngào nhất cũng chính là khởi nguồn của chuỗi ngày đau thương sau này, khi Seok Woo bắt đầu giăng bẫy, khi chiếc camera vô hình được lắp đặt, và khi mọi thứ bắt đầu đổ vỡ.

Và cuối cùng, dù biết sẽ đau đớn tột cùng, đôi khi Martin vẫn lái xe ra xa, đến tận căn nhà nhỏ ven biển – nơi Esther đã sống những ngày tháng cuối cùng đầy kinh hoàng, và cũng là nơi Dami bị sát hại. Cậu không dám đến gần ngôi nhà, chỉ đậu xe ở một đoạn xa xa, rồi đi bộ trên bờ cát lạnh lẽo, để gió biển đêm mang theo hơi muối mặn xát vào da mặt. Ngôi nhà từng là nơi trú ẩn bình yên giờ đây tối đen mà xa lạ với những vết sơn đỏ xúc phạm vẫn còn lưu lại trên tường, những ô cửa kính vỡ không được sửa. Cậu nhìn về phía gốc cây già phía sau nhà – nơi Mi Young đã kín đáo thông báo là chỗ Esther đã chôn cất Dami và chiếc điện thoại. Martin có thể hình dung ra cảnh tượng Esther, với đôi tay run rẩy, lấp từng nắm đất lên nấm mộ nhỏ trong cơn mưa bão. Nỗi xót xa, phẫn nộ và bất lực khiến ngực cậu như bị bóp nghẹt.

Dưới bầu trời đêm thăm thẳm của Seoul, Martin không còn là thần tượng Martin nữa. Cậu chỉ là một Park Woo Joo, một chàng trai trẻ cô đơn, đang cố gắng ôm lấy những bóng hình đã mất, tự trừng phạt mình bằng cách đay nghiến từng ký ức, từng khoảnh khắc hạnh phúc lẫn đau khổ. Mỗi chuyến đi là một lần tự vấn, một lời nhắc nhở dai dẳng về sự thất bại trong việc che chở cho người mình yêu. Nhưng đồng thời, nó cũng là cách duy nhất để cậu cảm thấy Esther vẫn còn tồn tại đâu đó trong thế giới này, rằng những ký ức về cô không chỉ là ảo ảnh. Trong sự đau đớn tột cùng ấy, cậu tìm thấy một sự kết nối mong manh, một lý do để tiếp tục bước đi, với hy vọng rằng một ngày nào đó, những con đường đau thương này sẽ dẫn cậu trở lại bên cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co