Chương 24: Hất rượu.
Phuwin cảm thấy có nhiều 'lần đầu tiên' mà cậu và Pond chưa từng trải qua, ngoài lần đầu tiên trên giường mà hai người đã hoàn thành sớm từ ba năm trước trong một đêm sao sáng lấp lánh, còn lại hầu như chẳng có gì.
Hai người đã đàm phán xong các điều khoản hợp tác thì liền công khai thông báo đính hôn, sau đó trong hai năm trước khi kết hôn, họ thỉnh thoảng gặp nhau, cũng thỉnh thoảng đi ăn cùng.
Nhưng những lần đó không thể gọi là hẹn hò, vì ngoài nhà hàng, Pond chưa bao giờ đưa cậu đến bất cứ nơi nào khác; bạn bè của anh cũng chỉ gặp thoáng qua, cậu thậm chí chưa từng đến nơi ở của anh bên ngoài.
Trước khi kết hôn, thỉnh thoảng họ gặp nhau vì công việc hoặc việc riêng, khi cần cậu sẽ trực tiếp đến tìm anh tại tập đoàn Lert Thị, văn phòng của anh, cậu cũng đã đến hai ba lần, nhưng căn nhà anh ở từ trước khi kết hôn đến giờ thì cậu chưa bao giờ đặt chân vào.
Ngoài những việc lớn đó, những chuyện nhỏ như đi dạo phố, đón cậu sau giờ làm, thậm chí trò chuyện trước khi đi ngủ cũng không hề tồn tại.
Phuwin nghiêng đầu nhìn sang ghế lái, người đàn ông đặt một tay hờ hững trên vô lăng, tay kia đặt lên cửa sổ, lái xe qua đại lộ uy nghiêm của thành phố S một cách nhanh gọn và vững vàng.
Xe chạy quá nhanh, gió mạnh, cậu kéo áo khoác lại, ngay lập tức phát hiện ra tất cả các cửa sổ đã được nâng lên.
"Em lạnh à?"
Phuwin lắc đầu.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ với nụ cười nhẹ... Trước khi kết hôn anh cũng rất lịch thiệp, vì vậy dù những chuyện lớn chuyện nhỏ đều không tồn tại, nhưng nhờ vào khuôn mặt này và dòng máu quý tộc trong anh, vẫn khiến người ta không thể không mê mẩn, không thể cưỡng lại được.
Khi đến nơi tụ tập, Phuwin khoác tay anh đi loanh quanh nhìn ngó, thật lòng mà nói, thành phố S có nhiều nơi thâm sâu, cậu lại không phải là người thường xuyên tổ chức tiệc tùng, nên thật sự không quen thuộc lắm.
Đây là lần đầu tiên cậu đến nơi này, nhưng sau vài bước đi, Pond có lẽ nhận ra cậu đang nhìn xung quanh, liền nói với cậu: "Một câu lạc bộ của Joong."
Phuwin: "..."
Ồ, Phuwin ngay lập tức thay đổi phong thái, không khoác tay anh nữa, đầy khí chất tựa như đang ở nhà mình, bước đi trên đôi boot cổ ngắn cao gót với tiếng cộp cộp.
Pond cảm nhận được, khẽ mỉm cười không thành tiếng.
Trong phòng riêng, ánh đèn mờ ảo, chỉ có khu vực ghế sofa là được chiếu sáng, vài người đàn ông đang ngồi đó hút thuốc, khói tỏa mù mịt, dường như đang thảo luận công việc.
Phuwin khẽ cười, thật sự không quen biết ai trong số đó.
Pond gọi người vào mở cửa sổ và hệ thống thông gió, sau đó dẫn cậu tiến lại gần.
Lập tức cậu cảm nhận được ánh mắt của mọi người đổ dồn vào mình.
Một người đàn ông trong số đó lập tức lên tiếng: "Ồ, hiếm khi thấy anh Lert dẫn người nhà đi cùng đấy."
"Vườn hoa hồng đã đến, thật là trăm nghe không bằng một thấy, cậu Tang."
Phuwin không hiểu gì về vườn hoa hồng mà họ nói đến, nhưng cũng không hỏi, chỉ mỉm cười gật đầu và cùng Pond ngồi xuống.
Người vừa gọi cậu là vườn hoa hồng hỏi tiếp: "Cậu Tang hôm nay có thời gian đến đây, chẳng phải nghe nói là đi phát triển ở nước ngoài rồi sao?"
Pond giới thiệu cho Phuwin: "Pepper Chalermkijporntavee của SiamKhoa Công Nghệ."
Phuwin gật đầu, "Hôm nay về nước, thăm bà nội."
Mọi người hiểu ra, kín đáo trao đổi ánh mắt với nhau, hiểu ý ngầm: Thì ra là một chàng dâu hiếu thảo, chẳng trách có thể thẳng tiến vào nhà họ Lert.
"Vậy là vài hôm nữa lại đi rồi? Anh Lert nhà chúng ta lại thành kẻ cô đơn một mình."
Pond lại giới thiệu: "Force Jiratchapong, tổng giám đốc của Tập đoàn Jirat Thị."
Sau khi giới thiệu hết, Phuwin mới bắt đầu trò chuyện: "Vâng, vài ngày nữa tôi sẽ đi, Pond không sao đâu." Cậu cười nho nhã, "Cũng không phải không có máy bay để bay đến."
Mấy người đàn ông cười rộ lên.
Có người bên cạnh hỏi: "Không phải chứ cậu Tang, nhà họ Lert ở thành phố S cũng thuộc hàng số một số hai rồi, sao cậu lại phải vất vả đến vậy, còn phải ra nước ngoài nữa."
"Nhà họ Lert không cản trở việc tôi kiếm tiền mà."
"Chậc." Mọi người nhìn nhau, câu trả lời thật thẳng thắn, "Câu này là lần đầu tiên tôi nghe đấy."
Pepper nói: "Vậy là cậu tự mình lo liệu hết, giỏi lắm, tôi phải học tập thôi."
"Không hổ danh là truyền thuyết trong giới, cậu thế này thì Pond muốn nuôi cậu cũng chẳng biết làm sao, nếu người yêu tôi mà như vậy chắc tôi phải lo chết mất."
"Hơn nữa cậu lại kiếm được không ít, muốn tặng cậu món quà nhỏ gì đó cũng không biết làm sao."
Phuwin nhấp một ngụm nước trái cây: "Anh có thể tặng quà lớn, xe thể thao, du thuyền, máy bay, tất cả xe của tôi đều do Pond tặng cả."
Mấy người đàn ông cười phá lên: "Đúng là tiêu tốn không ít, ai cũng biết anh Lert đã tặng vợ mình hai chiếc xe, đều là phiên bản giới hạn, cả hai chiếc đều từng lên trang nhất của báo Thái Lan."
"Nghe cứ như là nuôi xe thì không phải mua thêm thứ gì vậy. Anh Lert nhà chúng ta quả là may mắn."
Phuwin mỉm cười, cậu cũng không biết mấy người này đang khen thật hay là khen đểu, dù sao cậu cũng không quen họ.
Một lát sau, Phuwin ngả người vào sofa uống nước, lướt LINE trên điện thoại, để Pond đi nói chuyện với mọi người.
Vừa hay lúc đó, Dunk - cậu bạn trong giới đã báo tin cho cậu sáng nay về bệnh tình của bà nội, nhắn rằng cậu ấy cũng đang ở trong câu lạc bộ này, Phuwin liền đứng dậy ra ngoài, định sang phòng của bạn chơi một chút.
Cậu vừa đi khỏi, trong phòng liền vang lên những tiếng cảm thán, "Người anh em, anh không phải cưới vườn hồng, mà là cưới một giống hoa quý hiếm đấy."
"Haha, đúng vậy, ở thành phố S này chỉ có một loại quý hiếm thế thôi."
"Anh nói xem, trong giới này, tiểu thư công tử danh giá không thiếu, sự nghiệp thành công cũng nhiều, nhưng người có khí chất như cậu Tang đây thì chưa từng thấy, thật là khiến tôi phải mở mang tầm mắt."
Pepper nhìn Pond: "Thú thật mà nói, anh Lert, có phải là khó nắm bắt đúng không? Cả thành phố này người khiến anh khó nắm bắt chắc chỉ có vị này thôi."
Pond nhìn ly rượu trong tay, chậm rãi nhấp một ngụm.
Trước đây anh không thấy như vậy, mỗi lần gặp nhau cậu đều nói chuyện rất thoải mái với anh, nhưng từ sau chuyện ly hôn, sau khi cậu đến Paris, dường như có một lớp màng ngăn cách giữa họ, lời nói, hành động, ánh mắt, tất cả đều mang theo một khoảng cách nhất định.
Tất nhiên, cậu nói là vì lâu ngày không gặp nên đã quên anh, nhưng điều này có vẻ hơi quá, vì anh đâu có cảm thấy xa lạ gì với cậu.
Nhưng chuyện ly hôn đã được giải thích rõ ràng rồi, lẽ ra cậu không nên còn gì khúc mắc với anh mới đúng.
🍷🍷🍷🍷🍷🍷🍷🍷🍷🍷🍷🍷
Phuwin không quen thuộc với câu lạc bộ này, Dunk vừa đi tới vừa cười nói: "Khá lắm bạn tôi, sáng còn ở Paris, tối đã nhảy nhót ở đây rồi."
Phuwin mỉm cười, "Cảm ơn cậu, vừa nói chuyện với cậu xong là bay ngay về."
"Khi nào cậu đi?"
"Chắc là mấy ngày tới, tuần lễ thời trang sắp bắt đầu rồi, bận đến hoa cả mắt."
"Được thôi, tháng sau mình sẽ đi cùng để quẹt thẻ cho cậu."
Phuwin mỉm cười: "Cảm ơn cậu nhiều nhé."
"Vậy tối nay chúng ta..."
Dunk chưa nói hết câu thì một người thanh niên đi tới va vào cậu ấy, ly rượu trên tay cậu ta làm văng vài giọt lên người Dunk. Ban đầu có vẻ như cậu ta định nói một câu xin lỗi qua loa, nhưng khi thấy Phuwin đứng bên cạnh, cậu ta bỗng khựng lại, đảo mắt rồi tiếp tục bước đi.
Phuwin nhướng mày: "Dừng lại."
Người thanh niên đó khựng lại, nghiêng đầu nhìn lại: "Có chuyện gì à?"
Phuwin: "Cậu không biết mình đã làm gì sao?"
Đối phương nhìn cậu với ánh mắt sâu xa, cười nhạt: "Ồ, xin lỗi nhé."
Phuwin mỉm cười, thái độ này thật là...
Cậu nghiêng đầu nhìn Dunk, Dunk ghé tai cậu thì thầm: "Mình không quen người này, nhưng mình biết anh chàng đi cùng."
Phuwin hơi khó hiểu, Dunk vốn là công tử chơi bời nổi tiếng trong giới, người quen cậu ấy rất nhiều, nếu ngay cả cậu ấy cũng không quen người này, thì chắc hẳn không phải là người trong giới, vậy mà sao dám tỏ thái độ thờ ơ và có phần kiêu ngạo như vậy trong tình huống này.
Phuwin thực ra không quan tâm lắm đến thân phận của người này, nhưng cậu nghĩ, thành phố S hiện tại chắc không có ai dám không để cậu vào mắt, cho nên...
Cậu vuốt tóc ra sau, hỏi: "Câu này là xin lỗi vì va phải người hay là xin lỗi vì làm bẩn áo?"
Đối phương nghiêng đầu nhìn cậu vài giây, rồi hỏi ngược lại: "Cậu có biết tôi là ai không?"
Ồ, Phuwin không ngờ lại nghe được một câu như vậy.
Cậu mỉm cười: "Xin cứ nói."
Dunk đã nhanh chóng lấy điện thoại ra hỏi trong nhóm bạn của mình xem người này là ai, nhưng vì chỉ có mô tả mà không có hình ảnh, mọi người vẫn đang đoán.
Nhưng Phuwin không muốn người khác nói cho cậu biết người này là ai, cậu muốn nghe chính người đó nói ra.
Sau khi cậu nói xong, đối phương vẫn nhìn cậu với ánh mắt đầy ẩn ý, nhưng không nói ra danh tính.
Phuwin là người kiên nhẫn, cậu chỉ đứng đó, mỉm cười chờ đợi.
Anh chàng đi cùng người thanh niên đó thì kéo tay cậu ta, ra hiệu rằng nên đi thôi và người thanh niên đó thật sự định đi, trong ánh mắt có vẻ không muốn đôi co với Phuwin.
Phuwin không chớp mắt: "Dừng lại, hôm nay chưa nói rõ ràng thì cậu không đi đâu được."
Anh chàng đi cùng hơi nghẹn lại, bước tới định nói lời tốt với Phuwin, nhưng lại bị người thanh niên đó kéo lại.
Người thanh niên đó ngẩng đầu lên đầy kiêu ngạo, hỏi lại: "Cậu không biết tôi là ai thật sao?"
Phuwin cười khẽ: "Đã muốn nói thì sao còn ngập ngừng như thế?"
"Cậu..."
Dunk cuối cùng đã tìm ra người đó là ai, cậu ấy hít một hơi định nói với Phuwin thì bỗng thang máy bên cạnh mở ra, một vài người bước ra, dẫn đầu là Joong, đi thẳng về phía họ.
Phuwin bị anh ấy kéo qua một bên, thấy không còn ai cậu lập tức hỏi: "Làm gì vậy? Người của anh đấy à? Mới dám hung hăng như thế."
Mặt Joong đen lại.
Phuwin nhìn anh ấy: "Sao vậy? Không phải người của anh? Vậy người của ai chứ?! Ở thành phố S này không nhiều người dám không để em vào mắt đâu." Chẳng lẽ có liên quan đến Pond? Nếu vậy cậu sẽ lập tức xử lý anh ngay.
Joong nói: "Tình nhân của chú Iren."
"Cái gì?" Phuwin thiếu chút nữa lảo đảo, Iren Tangsakyeun?? Chú nhỏ của cậu???
Được rồi, mấy người như chú ta có thú vui này cậu cũng không thấy lạ, nhưng mà cậu trai kia mới mấy tuổi chứ? Không khác cậu là mấy mà?
Phuwin che miệng ho, sau đó lại đứng vững, "À, vậy thì biết rõ em là ai, vậy mà còn tỏ thái độ với em, được lắm, một gã tình nhân mà dám tỏ thái độ với em."
Phuwin xoay người muốn đi ra ngoài.
Joong lại giữ chặt cậu: "Được rồi, đừng như vậy, làm quá thì sẽ lúng túng lắm."
"Anh muốn yên ổn với chú Iren là việc của anh, em thì không, cục tức này mà nuốt được thì cũng uổng công em sống nhiều năm như vậy. Một đứa bằng tuổi em đi làm tình nhân cho chú em rồi thì muốn trên cơ em sao? Anh không cần ra mặt, em không gây thêm phiền toái cho anh đâu, em tự mình giải quyết."
Phuwin lớn tiếng nói xong thì đi ra.
Joong đau đầu, nghĩ nghĩ, đi về phía phòng của Pond, có lẽ Pond cũng không nên ra mặt. Chuyện này mẹ nó rốt cuộc thế nào không biết nữa. Mấy cái loại tình nhân không thể lộ diện này sao lại không biết điều như vậy? Con trai nhà họ Tang mà cũng đi kiếm chuyện? Ở cái thành phố S này cậu có thể đi ngang luôn nữa là! Chú Iren ở nhà cũng phải nịnh nọt Phuwin đó!
Hơn nữa cậu bây giờ gả cho Pond, muốn lên trời cũng có thể!
Phuwin quay trở lại nơi đó, Dunk xấu hổ nói nhỏ vào tai cậu: "Phuwin, chú của cậu..."
Phuwin gật đầu, nói nhỏ: "Mình biết rồi." Cậu mỉm cười với người thanh niên trước mặt, "Cậu tên gì?"
"Karrin Chantarangsu."
Phuwin: "Cậu Chan, cậu biết tôi chứ?"
Đối phương mím môi cười hờ hững, không nói gì.
Phuwin: "Người đàn ông của cậu là ai vậy?"
Đối phương liền giật mình, có chút ngoài ý muốn, hiển nhiên cho rằng Joong gọi cậu đi khẳng định đã nói rõ cậu ta là ai, sau đó không phải nên rời đi sao? Vậy mà còn tới hỏi.
Vẻ mặt không được tự nhiên của cậu ta lại ngạo nghễ trở lại, khinh thường nhìn cậu: "Cậu muốn làm cái gì?"
Phuwin: "Vốn nếu cậu biết sai mà xin lỗi thì coi như xong, nhưng nhìn thái độ này của cậu, tôi thấy rất khó chịu, cậu đi ra ngoài đi."
"Cậu lập lại lần nữa?" Đối phương không thể tưởng tượng nổi cười cười.
Phuwin biết rõ dù có thế nào thì cậu ta cũng sẽ không ở chỗ này nói tên của chú cậu ra, chỉ biết lôi cái câu 'Biết tôi là ai không?' ra hù dọa.
Nhưng luận về thân phận, trước giờ chỉ có cậu doạ người, chưa từng có người nào dám doạ cậu.
Phuwin đột nhiên cảm thấy không được rồi, bình thường cậu quá kín tiếng nên người khác không biết tính tình của cậu thế nào thì phải: "Cậu, đi ra ngoài." Phuwin chuyển ánh mắt, "Dunk, cậu gọi quản lý lên đây giúp mình."
Dunk: "Được."
Karrin nhìn cậu, chế nhạo, "Cậu Tang, cậu đang đùa đúng không?"
"Tôi đây chưa bao giờ nói đùa." Dứt lời, Phuwin còn lấy điện thoại ra, tìm kiếm tên của chú mình trong LINE, sau đó đưa màn hình cho cậu ta xem, "Cậu lại nói vài câu đi, tôi gửi cho chú tôi nghe."
Sắc mặt Karrin đỏ bừng, lập tức thở dốc: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Phuwin ép sát vào, mỉm cười, "Tôi ngược lại muốn hỏi cậu, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Được hai mươi lăm không?"
"Liên quan gì đến cậu?"
Phuwin: "Không liên quan gì tôi vậy cậu tỏ thái độ người lớn gì với tôi? Trong đầu cậu chứa gì vậy? Nước? Hay nước đục?"
"Cậu... Cậu có tin sẽ người dạy dỗ cô không? Được nước lấn tới, không có gia giáo."
Phuwin nhíu mày, rút ly rượu trong tay cậu ta, hất lên.
"Phuwin!" Karrin tức đỏ cả mắt.
Phuwin: " Cậu gọi đi, đến đây dạy dỗ tôi. Gia giáo, chú ấy cũng dạy tôi không ít đâu."
Đối phương hít một hơi, thật sự lấy điện thoại ra gọi, rất nhanh Phuwin đứng bên cạnh cũng nghe được giọng của chú mình.
Dunk thấy rất ngại, lôi kéo cậu: "Phuwin, chuyện này không sao cả, bỏ qua đi."
Phuwin: "Đợi chút. Không phải chuyện cái áo. Mình phải dạy cậu ta cách làm người."
Dunk: "Cậu cũng rảnh rỗi quá rồi."
Phuwin: "Cũng rảnh, đêm nay mình đi chơi với chồng mình mà."
Dunk bật cười, sau đó bỗng nhiên chớp mắt, hất cằm chỉ vào phía sau Phuwin.
Phuwin quay đầu, ủa, sao Pond lại ra đây?
Phuwin thấy anh thoáng nhìn người thanh niên kia rồi lại nhìn cậu, trong lúc nhất thời cậu thấy hơi xấu hổ.
Pond dừng lại, nói nhỏ: "Có chuyện gì vậy?"
"Joong, cái tên phản bội này!" Phuwin nhìn người đàn ông bước ra từ thang máy, nheo mắt lại.
Ánh mắt Pond lại rơi vào trên áo đối phương, rồi cùng Phuwin mắt đối mắt.
Phuwin không được tự nhiên đẩy anh: "Anh đi đi, đến đây làm gì?"
Pond giật nhẹ môi, rút điện thoại trên tay thanh niên kia, để bên tai: "Chú."
Iren bên kia điện thoại ngừng khoảng hai giây, lập tức bừng tỉnh ho nhẹ, nói: [Pond à? Mang Phu Phu ra ngoài chơi sao?]
[Dạ, hôm nay vừa về nước, ra ngoài chơi một chút.]
Iren: [Sức khỏe bà con thế nào rồi?]
[Đã ổn rồi ạ. Phu Phu hiếu thảo, hay tin liền về thăm. Cậu ấy đang rất vui.]
Đối phương lặng im một giây, đáp: [Đã khoẻ là tốt rồi. Có rảnh thì về nhà ăn cơm.]
[Dạ.]
Phuwin bội phục lườm Pond, bày đặt nói chuyện thân tình, rồi còn khéo léo thêm một câu đầy ẩn ý, rằng cậu đang vui vẻ hiếu thuận với bà nội. Câu nói này ngầm ám chỉ với chú cậu rằng lúc này nên hành động cẩn thận, nếu không bầu không khí hòa thuận có thể bị phá vỡ ngay lập tức.
Tổng giám đốc Lertrat, đúng là cao tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co