Truyen3h.Co

Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng, Bá Tổng Liền Thèm Muốn Tôi!!

Chương 75: Chủ nhà nói gì thì nghe nấy

Hayoshi2506

Mọi ánh mắt nhất loạt đổ dồn về phía Lục Minh Vũ, như đang đợi anh đưa ra quyết định cuối cùng.

Lục Minh Vũ nhìn sang bảo vệ: "Nhìn tôi làm gì? Cô ta đột nhập vào nhà riêng, còn không mau bắt đi rồi báo cảnh sát?"

Bảo vệ lập tức hành động, không chút chần chừ, lôi Khương Sơ Nhiên ra ngoài.

Khương Sơ Nhiên hoàn toàn không ngờ mình vốn định đến để nói chuyện với Tống Thời An, vậy mà chưa kịp nói câu nào, đã bị xem như tội phạm bị lôi đi mất!

"Tôi quen biết với bọn họ mà! Tôi không phải đột nhập hay cướp bóc gì cả! Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi!" Khương Sơ Nhiên vùng vẫy, lớn tiếng giải thích.

Tống Thời An lại vô cùng bình tĩnh, không hề nóng nảy, nhẹ giọng nói: "À đúng rồi, khi mấy anh báo cảnh sát, nhớ nhờ họ điều tra kỹ lý lịch của cô ta nhé. Nhìn cô ta rất có kinh nghiệm, biết đâu phía sau có cả một tổ chức ngầm thì sao."

Nghe đến đó, Khương Sơ Nhiên quên cả vùng vẫy, chỉ ngẩn người nhìn Tống Thời An, không thốt nên lời.

Phải biết rằng Khương Sơ Nhiên là nữ phụ ác độc có tiếng trong truyện, từng làm ra không ít chuyện thất đức. 

Huống hồ Khương gia cũng không mạnh, muốn chen chân vào giới thượng lưu thì sớm muộn cũng phải dính đến việc trái pháp luật. Lúc căng nhất, chuyện gì cũng có thể làm ra.

Bảo vệ cuối cùng cũng lôi Khương Sơ Nhiên đi. 

Tống Thời An liền thu lại dáng vẻ yếu đuối vừa rồi, chỉnh tề vạt áo, hơi cúi người với Lục Minh Vũ: "Lục tổng, cảm ơn anh đã giúp đỡ."

Lục Minh Vũ nhíu mày: "Khương Sơ Nhiên thực sự có ý định nhắm vào thận của cậu à?"

Tống Thời An nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, chắc là không thể chen chân vào được Tập đoàn Lục thị nên quay qua nhắm vào tôi. Giận cá chém thớt."

Lục Minh Vũ trầm ngâm một lát, rồi nói: "Hay cậu dọn đến biệt thự ở vùng hồ của tôi ở tạm một thời gian, tránh đi cho an toàn."

Tống Thời An thoáng do dự: "Nhưng mà, vậy thì hơi bất tiện... Đi lại không tiện lắm..."

Cậu có cảm giác hai người hiện giờ có vẻ đã quá thân thiết. Nếu lại trực tiếp dọn đến biệt thự của Lục Minh Vũ ở, e là không ổn.

Lục Minh Vũ giải thích: "Khương gia dính líu đến rất nhiều sản nghiệp ngầm. Hệ thống an ninh ở khu này vẫn chưa hoàn chỉnh. Lần này chỉ là Khương Sơ Nhiên mò đến, còn cậu kịp gọi người hỗ trợ. Lần sau thì sao? Lỡ là vài tên đàn ông lực lưỡng thì sao?"

"Lỡ như đến lúc đó cậu ngay cả thời gian gọi điện cũng không có? Huống hồ chó cùng rứt giậu, nếu Khương gia liều lĩnh bất chấp hậu quả thì cậu tính làm sao?"

Tống Thời An nghe xong, lập tức đứng thẳng dậy:
"Lục tổng, vậy tôi về thu dọn đồ ngay, rồi trực tiếp qua biệt thự luôn được không?"

Cậu là người thuộc kiểu chủ đánh một cái là nghe lời.

Mạng nhỏ còn đang bị đe dọa, còn bày đặt rụt rè cái gì nữa? Chẳng lẽ phải đợi có người kề dao lên cổ mới biết sợ sao?

Hơn nữa, Khương Sơ Nhiên là nữ phụ ác độc trong truyện, từng dùng đủ mọi thủ đoạn hại nữ chính, không có chuyện gì là cô ta không dám làm. Mình tốt nhất là nên cẩn thận một chút thì hơn.

Thấy Tống Thời An đổi sắc mặt nhanh như lật sách, Lục Minh Vũ không nhịn được cười khẽ.

"Đi thôi, trước giúp cậu thu dọn đồ đạc, rồi cùng tôi đến công ty." Lục Minh Vũ dừng lại một chút rồi bổ sung: "Không tính là cậu bỏ bê công việc đâu."

"Được rồi!" Tống Thời An đáp lời, lập tức lôi va li hành lý ra, nhét vào vài bộ quần áo tắm rửa, tiện tay lượm thêm vài món trong nhà tắm, rất nhanh đã thu xếp xong xuôi.

Trước đây từng quen đi công tác cùng Lục Minh Vũ nên việc thu dọn đồ đạc với cậu giờ thành thạo vô cùng.

Sau khi chuẩn bị xong, Tống Thời An vui vẻ theo Lục Minh Vũ quay về biệt thự ở khu Hồ Hành.

Biệt thự này không có người hầu cố định, chỉ có nhân viên vệ sinh đến quét dọn và dọn phòng tắm mỗi ngày.

Lục Minh Vũ sắp xếp cho Tống Thời An ở phòng ngủ cạnh phòng mình.

Nhìn căn phòng kia không khác mấy với phòng của Lục Minh Vũ, Tống Thời An lại một lần nữa cảm thán: thế giới của người có tiền đúng là khác biệt.

Giá như căn phòng đó là của cậu thì tốt biết mấy.

Cuối tuần.

Lục Minh Vũ đặc biệt đặt may cho Tống Thời An một bộ vest.

Tuy Tống Thời An là trợ lý bên cạnh Lục Minh Vũ, cũng đã có vài bộ âu phục hơi đắt tiền để mặc khi gặp khách hàng cùng sếp.

Nhưng lần này lại là đồ đặt may riêng, hàng cao cấp hẳn hoi! Không lấy thì phí!

Mặc vào thì vừa vặn một cách hoàn hảo.

Tối nay là tiệc mừng sinh nhật của Phó lão gia, bọn họ phải đến tham dự.

Do địa điểm nằm ở thành phố kế bên, có chút xa xôi nên họ đã khởi hành từ trưa.

Lần này có tài xế lái, Lục Minh Vũ và Tống Thời An ngồi ở hàng ghế sau của xe thương vụ.

Xe chạy rất êm, êm đến mức Tống Thời An bắt đầu thấy buồn ngủ.

Vừa định ngả lưng chợp mắt một chút thì điện thoại đột nhiên rung lên.

Cậu mở điện thoại ra xem thì thấy Trần Nhân Khiết nhắn đến: [ Cuối tuần này, khi nào chúng ta gặp nhau?]

Tống Thời An ngẩn người.

Chết thật! Hoàn toàn quên còn có chuyện này!

Thời gian gần đây cậu cứ xoay quanh Lục Minh Vũ mãi...

Tống Thời An vội nhắn lại: [Xin lỗi, cuối tuần này tôi phải đi công tác.]

Bên kia im lặng rất lâu, rồi mới trả lời:[Anh tìm được chỗ dựa mới rồi à?]

Tống Thời An: [Là chuyện công việc thật mà, xin lỗi.]

Tống Thời An cảm thấy có chút áy náy vì đột ngột cho leo cây. Nghĩ một lúc, quyết định sẽ bù đắp sau.

[Chờ tôi về rồi gặp lại nhé.]!

Nhưng tin nhắn ấy chỉ nhận lại được một biểu tượng chấm than đỏ.

Tống Thời An: "......" Tình yêu, còn chưa kịp nảy mầm, đã chết yểu trong bụng!

Thấy Tống Thời An có vẻ hơi thất thần, Lục Minh Vũ liền hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Tống Thời An cất điện thoại đi, khẽ lắc đầu: "Không có gì, chỉ hơi mệt một chút."

"Nếu mệt thì điều ghế tựa xuống nghỉ đi, đến nơi còn phải mất khoảng hai tiếng nữa." Lục Minh Vũ hạ giọng nói.

"Vậy tôi chợp mắt một lát." Tống Thời An gật đầu, rồi nhấn nút điều chỉnh ghế ngả xuống một chút.

Trong lòng thầm than: 【 Haizz, cảm giác mình đúng là chẳng có vận đào hoa gì cả, đến giờ vẫn cô đơn lẻ bóng, hu hu hu!】

【Bao giờ mình mới có bạn gái đây?!】

Lục Minh Vũ nghe vậy, sắc mặt hơi tối lại. Trong lòng anh nghĩ: Loại thời điểm này mà còn mơ tưởng đến con gái sao?

Suy nghĩ chưa xong, Tống Thời An đã lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.

Nhìn người bên cạnh đang say ngủ, Lục Minh Vũ cầm lấy chiếc chăn lông bên cạnh, nhẹ nhàng đắp lên người cậu.

Khi xe đến nơi, Tống Thời An tỉnh dậy, cảm thấy ngủ một giấc khá ngon, tinh thần cũng khá hơn nhiều. Vừa vươn vai vừa hỏi: "Lục tổng, tới nơi rồi à?"

Vừa nói, cậu phát hiện trên người mình được đắp một chiếc chăn lông. Không ngờ sếp nhà mình cũng chu đáo đến vậy.

"Ừ." Lục Minh Vũ đáp, rồi mở cửa xe bước xuống.

Tống Thời An điều chỉnh lại ghế ngồi, trong lòng hơi nghi ngờ: Sao lại có cảm giác Lục Minh Vũ đang giận dỗi nhỉ?

Hai người đến một khu sơn trang.

Sơn trang được trang trí rực rỡ, đầy không khí vui mừng, người hầu cũng đang tất bật chuẩn bị.

Phó Cảnh Ngôn dường như đã được báo trước, ra tận cổng đón tiếp. Vừa thấy Lục Minh Vũ, Hắn lập tức dang tay định ôm: "Minh Vũ! Đến rồi à!"

Lục Minh Vũ hơi né tránh một chút, có vẻ không mặn mà lắm hỏi: "Phó gia gia có ở bên trong không?"

Phó Cảnh Ngôn rụt tay về, gật đầu: "Có đấy. Nhưng ông đang ngồi cùng mấy người chiến hữu cũ, đang bàn chuyện gia đình. Giờ cậu vào chắc không tiện lắm."

"Vậy dẫn tôi đi sắp xếp phòng trước đi." Lục Minh Vũ nói.

Phó Cảnh Ngôn gật đầu, rồi nhìn lướt qua phía sau Lục Minh Vũ, có chút ngạc nhiên: "Bạn gái cậu đâu? Sao lần này lại mang theo trợ lý Tống?"

Bởi vì loại tiệc tụ họp thế này, thường ai cũng dẫn theo một người bạn nữ bên cạnh.

"Có Tống trợ lý đi cùng là được rồi." Lục Minh Vũ đáp gọn.

Phó Cảnh Ngôn bất giác lầm bầm: "Sao tôi cứ thấy cậu đi đâu cũng dẫn theo Tống trợ lý. Nhìn cứ như hai người là một cặp vậy đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co