Truyen3h.Co

Sau Khi Xuyên Thành Giả Thiếu Gia Ta bạo Hồng

Chương 82 - Thỏ và Sói

jen150527

Lối đi ở trong phòng rất hẹp chỉ đủ chỗ cho một người.

Cao Tử Tài đi ở phía trước, vừa mới đi được hai bước suýt chút nữa đã đụng vào chiếc vali để trên mặt đất.

Sợ đánh thức người đang ngủ, cậu ta xoay người nói với nhân viên công tác phía sau, "Tôi vào trước."

Nói xong, cậu ta dẫn đầu, cầm camera đi về phía trước.

Nhân viên công tác khiêng camera cũng không thể di chuyển được, vì vậy họ dừng tại chỗ đợi Cao Tử Tài đi vào rồi mới đi.

Cao Tử Tài cười từng bước nhỏ đi về phía trước, ngay khi cậu ta nghĩ mình nên quay Lâm Yên Nhiên như thế nào, thì đã bị cảnh trước mặt làm cho sợ ngây người.

Anh em của cậu ta ngủ chung với Cố Tư Nghiệp!!

Không đúng không đúng, là ôm nhau!!

Cũng không phải, là ôm nhau khi ngủ!!

Khi nhìn thấy cảnh này, trong đầu Cao Tử Tài nổ tung như pháo hoa nổ.

Trong lòng cậu ta người anh em Yên Nhiên là một người toàn năng không gì không làm được, lúc này đang dựa vào vòng tay Cố Tư Nghiệp với tư thế vô cùng ngoan ngoãn mà cậu ta chưa từng thấy, đối phương cũng đưa tay ôm lấy bờ vai anh.....

Thật ra anh em tốt ôm nhau ngủ cũng bình thường, cậu ta và Tống Tử Hiên cũng ôm nhau ngủ.

Nhưng, cũng đâu ôm một cách ái muội còn chặt như vậy......

Vấn đề là, con mẹ nó Cố Tư Nghiệp, môi như sắp chạm vào mặt anh em tốt của mình??

Nhìn từ góc độ này, mẹ nó giống như sắp hôn nhau với Yên Nhiên.....

Cao Tử Tài không biết tại sao, nhìn thấy cảnh này mặt lại đỏ bừng.

Một giây tiếp theo, trước khi não cậu ta kịp phản ứng, nhìn những nhân viên đang chuẩn bị bước vào, trong lòng trở nên lo lắng.

Nếu hình ảnh này bị tổ tiết mục quay và phát sóng, thì sẽ hỏng mất!

Cao Tử Tài không biết gân cốt mình động một chút, lập tức chạy nước rút quay người, đẩy nhân viên công tác đang định chen vào.

Nhân viên công tác: ?

"Có chuyện gì vậy?"

Bên tổ chương trình có đánh đèn, bây giờ đang chiếu vào Cao Tử Tài, thấy sắc mặt cậu ta có chút tái nhợt, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Đm, chẵng lẽ đi vào xong nhìn thấy hình ảnh hạn chế sao?

Ngủ thỏa thân? Hôn? Hay là.....

Ngay khi nhân viên công tác anh nhìn tôi tôi nhìn anh ánh mắt đều thấy được sự phấn khích, Cao Tử Tài run run nói, "Sao mấy người không nói là còn có thầy Cố ngủ trong đó."

"Vừa rồi đột nhiên thấy anh ấy làm tôi sợ muốn chết....."

Sau khi hiểu được lý do tại sao Cao Tử Tài lại sợ hãi như vậy, vẻ mặt tất cả đều bíp bíp rất chó.

Chỉ có thế thôi á hả??

Không phải là nhìn thấy cái không nên thấy hả???

Nhân viên công tác thấy Cao Tử Tài đi ra còn khóa cửa phòng lại, có chút bất đắc dĩ nói, "Bọn họ vốn dĩ ở chung một phòng mà."

Cao Tử Tài hơi cao giọng nhấn mạnh, "Buồn ngủ quá nên quên mất rồi."

Nói xong, cậu ta vội vàng xua tay, "Không được, tôi cũng không dám quay thầy Cố , muốn quay thì mấy người tự quay đi, tôi rén."

Cao Tử Quá bên này nói chuyện tạo thành động tĩnh không nhỏ.

Cố Tư Nghiệp vừa ngủ không bao lâu, đã trực tiếp nghe được.

Hắn vừa mở mắt ra, liền cảm giác được người trong lòng động đậy.

Lâm Yên Nhiên cũng tỉnh.

Khí lạnh trong dự đoán không xuất hiện, anh có cảm giác toàn thân mình đều rất ấm áp, đặc biệt là khuôn mặt lộ ra ngoài, không hề cảm thấy lạnh.

Phải mất vài giây để mắt anh thích ứng với bóng tối trước khi tỉnh táo lại một chút.

Sau đó, anh cảm thấy rằng toàn bộ cơ thể của mình đang nép vào trong một nguồn nhiệt.

Nói chính xác, thì anh đang nép mình trong vòng tay của ai đó.....

Sau khi Lâm Yên Nhiên cẩn thận suy nghĩ người này là ai, sợ tới mức tỉnh ngủ hoàn toàn.

Anh muốn giơ tay lên, nhưng lại phát hiện tay mình đang đặt trên eo của Cố Tư Nghiệp, xuyên qua một lớp áo ngủ mỏng manh, anh có thể cảm nhận rõ ràng đường nét cơ bụng của Cố Tư Nghiệp.

Điều khủng khiếp hơn nữa là chân phải của anh, vẫn còn trần trụi giữa hai đùi của người ta.

Vị trí này ấm thì ấm thật, nhưng nếu hướng lên trên một chút.....

Cả người Lâm Yên Nhiên cứng đờ, nhất thời không biết để tay chân vào đâu.

Anh chợt nhớ tới giấc mơ đêm qua.

Cho nên không phải tìm được gối ôm, mà là anh lấy Cố Tư Nghiệp làm gối còn chui vào lòng người ta?

Nhận ra mình đã làm chuyện xấu hổ như thế nào, khuôn mặt Lâm Yên Nhiên đột nhiên nóng bừng.

Chính mình khi ngủ không thành thật như vậy sao.....

Cũng không biết liệu nó có gây rắc rối cho anh Cố hay không.....

Lâm Yên Nhiên không có thời gian để nghĩ về điều này, điều duy nhất anh muốn làm bây giờ là thu tay chân lại mà không đánh thức Cố Tư Nghiệp.

Giọng nói Cao Tử Tài ngoài cửa ngày càng lớn hơn.

"Muốn vào thì mấy người đi mà vào, tôi không vào."

Nghe được mấy câu này, Lâm Yên Nhiên vốn đã tỉnh táo liền biết tổ tiết mục muốn làm gì.

Anh nhanh chóng tạo khoảng cách giữa cơ thể mình và Cố Tư Nghiệp, sau đó nhẹ nhàng thu lại cánh tay đang đặt trên cơ bụng của đối phương về.

Sau khi làm xong, Lâm Yên Nhiên đang lo làm thế nào để rút lại cái chân không thành thật của mình, thì anh đã nghe tiếng cửa phòng mở ra.

Lâm Yên Nhiên chưa bao giờ nói một câu thô tục, giờ chỉ muốn chửi thề một câu.

So với việc đánh thức Cố Tư Nghiệp dậy, việc bị quay lúc mình ngủ trong tư thế này với anh ấy có vẻ xấu hổ hơn thế.....

Lâm Yên Nhiên lo lắng siết chặt nắm tay, khi anh định rút chân lại, lại nhìn thấy Cố Tư Nghiệp bên cạnh đã lăn một vòng.

Sau đó vị trí của hai người họ cứ vậy mà kéo ra.

......

Cố Tư Nghiệp vốn đang  nhắm mắt giả vờ ngủ, nghe thấy tiếng thở nhẹ trong không khí, cố gắng kìm lại nụ cười trên khóe miệng, giả vờ như mình vừa mới thức, hỏi: "Ai ngoài cửa vậy?"

Các nhân viên công tác ở cửa vẫn đang thuyết phục Cao Tử Tài đi vào, đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Thầy Cố dậy rồi!

Cao Tử Tài và nhóm nhân viên công tác quần tới quần lui nửa ngày, nghe được tiếng Cố Tư Nghiệp tảng đá trong lòng  mới rơi xuống.

"Hình như bọn họ thức rồi..."Cao Tử Tài cười nhẹ nhõm, sờ sờ sau gáy, "Vậy chúng ta trực tiếp vào đi?"

Sau khi nói xong, Cao Tử Tài dẫn đầu đi vào trước.

Nhân viên công tác vẻ mặt gặp quỷ nhìn bóng lưng của cậu ta, không hiểu nỗi.

Bây giờ người thức rồi nên không sợ nữa??

Nhưng nhân viên công tác cũng không thấy được hình ảnh ôm nhau của Tư Nhiên trước đó, vì vậy mặc dù họ cảm thấy hành vi này của Cao Tử Tài có chút đột ngột, nhưng họ thật sự tin vào lời nói dối của cậu ta, cho rằng cậu ta sợ Cố Tư Nghiệp.

Lần này khi bước vào, hình ảnh Cao Tử Tài nhìn thấy cuối cùng cũng hài hòa.

Cố Tư Nghiệp ngồi dựa vào tường, Lâm Yên Nhiên cũng ngồi dậy tại chỗ.

"Chào buổi sáng hai người!"

Cao Tử Tài bật đèn lên, vừa nói xong đã thấy Cố Tư Nghiệp kéo chiếc chăn cốn dĩ che ở eo của Lâm Yên Nhiên lên, che đi nội y và trùm kín mít bả vai của đối phương.

Trong nháy mắt cả người được bao phủ chặt chẽ.

Nếu là trước đây, Cao Tử Tài sẽ không cảm thấy hành động này có vấn đề gì, ngược lại còn cảm thấy thầy Cố thật cẩn thận.

Nhưng bây giờ, sau khi nghe Cố Tư Nghiệp gọi Yên Nhiên là vợ, hơn nữa còn vô tình chứng kiến cảnh hai người ôm nhau ngủ thân mật như vậy, cậu ta luôn có ảo giác mình bị nhét cơm chó ở khắp mọi mặt.

Không thể nào, hai người họ không phải là đang yêu đương thật đi!

Nội tâm Cao Tử Tài người và trời giao chiến rối rắm không thôi.

Nhưng cậu ta lại không thể nói bất kì điều gì, chỉ có thể tự mình chịu đựng.

Hơn nữa nhìn thấy máy quay, cậu ta còn cảm thấy mình có nghĩa vụ phải giúp anh em tốt hoàn thành mọi việc.

Vì vậy, cậu ta trực tiếp ngồi bên cạnh Lâm Yên Nhiên, ôm lấy vai anh, giả vờ kéo chăn cho anh, lớn tiếng nói, "Trùm kín lại đi, trời lạnh lắm đừng để bị cảm."

Lâm Yên Nhiên thoáng bịp tai lại, dùng ánh mắt dò hỏi sự khác thường của Cao Tử Tài.

Đột nhiên lớn tiếng như vậy làm gì?

Các nhân viên công tác vốn đến đây quay tài liệu với sự mong đợi rất lớn, sau khi bước vào nhìn thấy hai nhân vật chính đã thức và không hề bất ngờ, nháy mắt cảm thấy mệt không yêu.

Nhưng mà tới cũng tới rồi cũng không thể để tay không trở về, PD lập tức lấy ra một cái bàn xoay.

"Nếu hai thầy đã thức rồi thì bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên trong ngày nhé."

PD đem bàn quay lại gần Lâm Yên Nhiên hơn.

Nói xong, đối phương còn đem bàn quay về phía anh.

Lâm Yên Nhiên vừa chuẩn bị quay nhiệm vụ, liền thấy Cố Tư Nghiệp đứng lên.

Khi đối phương định xoay bàn quay, tay kia nhẹ nhàng đè đùi anh lại, ánh mắt ý bảo anh đừng nhúc nhích.

Lâm Yên Nhiên đột nhiên phản ứng, đối phương ám chỉ nửa thân dưới của anh trơn bóng không có quần dài.

Anh nhìn căn phòng, ở đây có nhiều camera như vậy, rất dễ vô tình chụp được góc độ nào đó là đi hết.

Mặc dù gần đây anh tham gia không ít tổng nghệ, nhưng kinh nghiệm của anh vẫn kém xa Cố Tư Nghiệp rất nhiều.

Trong vài giây Lâm Yên Nhiên thất thần, kết quả nhiệm vụ bàn xoay của Cố Tư Nghiệp cũng xuất hiện.

"Bữa sáng của gấu bông?"

Cố Tư Nghiệp nhìn nhân viên công tác, "Đây là cái gì?"

"Cái này làm phiền hai thầy mặc đồ gấu bông đi ra ngoài mua bữa sáng cho các thành viên còn lại."

Nhiệm vụ này nghe có vẻ không khó.

Lâm Yên Nhiên vốn không nói nhiều, cuối cùng cũng gia nhập, hỏi:"Ngay bây giờ hả? Còn yêu cầu gì nữa không?"

"Hai thấy cần phải đem bữa sáng về trước 8 giờ, không thể cởi mũ trùm đầu, không được nói chuyện với nhân viên của hàng hoặc các người qua đường khác."

Nghe xong quy tắc, Cao Tử Tài lập tức nhịn không được tiếp một câu, "Vậy chẳng phải là làm người câm sao!"

Sau khi nhận nhiệm vụ, tổ tiết mục cho bọn họ mười lăm phút để vệ sinh cá nhân.

Chờ sau khi mọi người ra ngoài, Lâm Yên Nhiên cuối cùng cũng thở phào một hơi.

May là dậy sớm, nếu không bây giờ sợ là nhiệm vụ cũng không thể làm.

Sau khi hai người rửa mặt xong, liền đi ra ngoài cầm đồ gấu bông của mình, một con thỏ và một sói xám lớn.

Sau khi mặc trang phục vào, Lâm Yên Nhiên nhìn kỹ Cố Tư Nghiệp đối diện.

Bộ trang phục cồng kềnh được khoác trên người người đàn ông sinh ra đã như giá áo này, lập tức trở thành một con sói xám xấu xa đẹp trai nhất trong đàn.

(* í giá áo ở đây là nói thân hình Cố Tư Nghiệp đẹp, mặc cái gì cũng đẹp)

"Thầy Cố đã đến lúc anh nên cập nhật weibo của mình rồi đó."

Cố Tư Nghiệp khó hiểu nhìn Lâm Yên Nhiên.

Lâm Yên Nhiên ra hiệu chụp ảnh," Chín tấm ảnh nào."

Chụp ảnh là chuyện mà hôm qua Oánh Oánh nhắc anh.

Đối phương nhắc anh nhớ thỉnh thoảng đăng ảnh lên Weibo cho fan, đồng thời cũng thuận tiện nói một câu, cũng đã lâu thầy Cố không cập nhật ảnh mới.

Hôm nay nhìn thấy đối phương mặc đồ gấu bông, anh chợt nhớ tới lời của Oánh Oánh.

Sau khi Cố Tư Nghiệp hiểu ý, tìm điện thoại đi tới bên cạnh Lâm Yên Nhiên.

"Không thể để tôi xuất hiện một mình được."

Nói xong tay hắn nhẹ nhàng đặt lên eo Lâm Yên Nhiên, giơ điện thoại lên chụp ảnh hai đầu gấu bông.

"Hôm nay chúng ta là một, muốn chụp cũng phải chụp cùng nhau."

Sau khi chụp ảnh xong, Cố Tư Nghiệp cũng không đăng Weibo, mà đẩy cửa cùng Lâm Yên Nhiên đi ra ngoài.

Lúc này mới 6 giờ rưỡi, bên ngoài trời vẫn còn tối.

Cơn gió lạnh lẽo của buổi sáng thổi qua, khiến những nhân viên đang quấn chặt áo khoác phía sau rùng mình.

Nhưng Lâm Yên Nhiên người luôn sợ lạnh nhất, lúc này lại cảm thấy rất thoải mái.

Quần áo gấu bông tròng lên bên ngoài, ngăn cản hết thảy gió lạnh.

Không chỉ vậy, mũ trùm đầu còn bảo vệ mặt anh, kín kẽ không một chỗ hở.

Lâm Yên Nhiên và Cố Tư Nghiệp đã thương lượng với nhau trước khi ra cửa, bọn họ có rất nhiều thứ cần phải mua. Nếu mua đồ nóng trước lúc về chắc chắn sẽ lạnh mất.

Thế là cả hai định đi mua sữa trước vì mọi người đều muốn uống sữa.

Vì thế, cả hai đặt mục tiêu đầu tiên là tìm một siêu thị.

Lâm Yên Nhiên bước ra khỏi cửa nhà nghỉ chạy lon ton một đoạn, mới phát hiện Cố Tư Nghiệp không theo kịp.

Anh quay đầu nhìn lại, phát hiện đối phương đang chậm rãi di chuyển, thiếu chút nữa đụng phải cửa gỗ của nhà nghỉ.

Lâm Yên Nhiên cảm thấy không ổn, vội vàng quay lại hỏi, "Sao vậy thầy Cố?"

Giọng nói người đàn ông phát ra từ bộ đồ gấu bông, "Không sao đâu."

Lâm Yên Nhiên không nói, cố ý đi phía sau Cố Tư Nghiệp.

Sau đó anh phát hiện đối phương chật vật đi tới, ngay cả cục đá trước mặt cũng không nhìn thấy, suýt chút nữa đụng phải.

Lâm Yên Nhiên lập tức giữ chặt cánh tay đối phương, "Thầy Cố, anh nhìn không rõ sao?"

Đối phương không trả lời, vài giây sau mới thừa nhận, "Ừm."

"Đồ gấu bông này nhìn có chút không rõ."

Lâm Yên Nhiên vội vàng đi vòng đến trước mặt Cố Tư Nghiệp, giúp hắn nhìn thấy đôi mắt ở đâu.

Phát hiện hóa ra tại sao Cố Tư Nghiệp không thể nhìn rõ là..... Hắn quá cao! Chỗ nhìn thấy nằm ở sống mũi của hắn.

Khó trách khi hắn đi lại khó khăn như vậy.

"Không phải cứ cao là tốt đâu..."

Cố Tư Nghiệp chỉ cười nhẹ ừ một tiếng.

Sau đó hắn lại thúc giục Lâm Yên Nhiên, "Đi thôi, chút nữa sẽ không kịp."

"Anh như vậy cũng không thể dự được."

Cố Tư Nghiệp khom lưng nắm lấy chiếc đuôi ngắn của Lâm Yên Nhiên, "Tôi nắm đuôi cậu đi theo cũng được."

"Được."

Lâm Yên Nhiên giảm tốc độ đi về phía trước, nhưng ngay sau đó anh phát hiện đối phương vẫn va vào góc tường chỗ rẽ.

Một tiếng bang vang dội, Lâm Yên Nhiên ngừng lại.

Anh tháo đôi găng tay gấu bông ra, đưa tay về phía Cố Tư Nghiệp trong không khí lạnh lẽo,"Thầy Cố, để tôi dẫn anh đi."

Bên trong bộ đồ gấu bông, khóe miệng người đàn ông nhẹ nhàng nhếch lên, che giấu nụ cười trong giọng nói, chậm rãi đồng ý.

Vì thế, trong ống kính của tổ tiết mục.

Một con thỏ trắng nhỏ đáng yêu vươn tay nắm chặt tay phải của sói xám lớn xấu xa đang nhìn nó ác ý, hai người sánh vai nhau đi trong đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co