Truyen3h.Co

Song tính tinh anh bị dạy thành vợ dâm

Phiên ngoại 1: Chiều tà dâm đãng(3)

jiaoying_KO

Buổi chiều làm việc "dâm loạn" dưới gầm bàn trôi qua một cách nhanh chóng. Khi thời gian tan sở đến gần, Chính Khiêm nhìn xuống Hoàng Bách, khuôn mặt lộ vẻ hài lòng với sự phục vụ tận tình của anh. "Thôi được rồi, vợ yêu. Anh có cuộc họp gấp, em về trước đi nhé."

Hoàng Bách cảm thấy một nỗi thất vọng nhẹ. Anh đã mót tiểu từ lâu, bụng dưới căng tức, nhưng Chính Khiêm vẫn chưa cho phép anh giải tỏa. Anh biết mình không thể đi vệ sinh khi không có sự cho phép hay mệnh lệnh rõ ràng từ chồng. Hoàng Bách ngước nhìn Chính Khiêm, đôi mắt long lanh, đầy vẻ van nài và khao khát được giải thoát. Anh khẽ hôn lên chân chồng như một lời tạm biệt đầy lưu luyến và một lời xin phép không lời cho nhu cầu đang hành hạ mình.

Về đến nhà, cảm giác buồn tiểu càng trở nên dữ dội hơn, như muốn vỡ tung. Nhưng Hoàng Bách biết mình không được phép. Anh phải thực hiện yêu cầu của Chính Khiêm, phải kìm nén cho đến khi có lệnh. Anh đi thẳng vào phòng ngủ, nơi riêng tư nhất của mình, tìm lấy chiếc sextoy mà Chính Khiêm đã chuẩn bị sẵn đâm vào đít. Đây là một phần trong "bài tập" mà Chính Khiêm đã đặt ra cho anh, một cách để anh tự hành hạ bản thân và ghi lại những khoảnh khắc đó cho chồng.

Hoàng Bách bật camera điện thoại, đặt ở một góc quay rõ ràng nhất, để Chính Khiêm có thể nhìn thấy mọi thứ. Anh bắt đầu tự tay hành hạ bản thân theo những gì Chính Khiêm đã dạy. Anh bắt đầu với những động tác múa bụng, lắc lư chiếc bụng bầu tròn trịa của mình một cách dâm đãng. Bầu ngực căng đầy sữa của anh cũng lắc lư theo từng nhịp điệu, những núm vú sẫm màu cương cứng như mời gọi. Gương mặt anh bị bóp méo đến xấu xí, đôi khi nhăn nhó như một con quỷ, đôi khi lại trợn mắt, há hốc miệng như một kẻ điên dại, nhưng ẩn sâu trong đó là một vẻ đê mê, một sự hưởng thụ kỳ lạ. anh phải tự mình thực hiện những màn "múa bụng" đầy khiêu khích, lắc lư chiếc bụng bầu đã lớn, hẩy mạnh âm hộ khiến nước dâm tung tóe, rồi dùng lưỡi liếm sạch những vệt nước đó trên sàn nhà.

Trong bài tập "hẩy lồn", Hoàng Bách sẽ banh rộng âm hộ của mình trước camera, để lộ hoàn toàn bên trong. Anh vừa hẩy vừa giới thiệu từng chi tiết của âm hộ, dùng ngón tay miết nhẹ lên những nếp gấp, những đường gân, và mô tả kích thước, độ ẩm ướt của nó bằng những lời lẽ dâm tục nhất.

"Chồng ơi, nhìn nè, lồn dâm bự của vợ đây!" Hoàng Bách rên rỉ, giọng anh run rẩy nhưng đầy khao khát. "Nó to lắm, ướt lắm, chỉ muốn được chồng đâm thật sâu thôi!"

Anh còn bóp mạnh bầu ngực căng đầy sữa của mình, miêu tả kích thước, màu sắc sẫm của đầu vú, và những dòng sữa đang rỉ ra.

"Vú vợ to không chồng? Sữa đầy ứ ra nè. Đầu vú vợ thâm sì, to như cái chén, chỉ muốn chồng mút thôi!" Anh vừa nói vừa bóp mạnh hơn, khiến sữa bắn ra thành tia.

Tiếp đến là điệu múa khỉ đột mà Chính Khiêm yêu thích. Hoàng Bách đứng thẳng người, hai tay đấm thùm thụp vào lồng ngực căng sữa của mình, tạo ra những âm thanh "bộp bộp" vang vọng khắp phòng. Anh gào rú lên những tiếng "A-a-a-a!" the thé, rồi lại cười khẹc khẹc một cách man rợ, gương mặt anh nhăn nhó đến xấu xí, đôi mắt trợn ngược, miệng há hốc. Anh nhảy nhót khắp nhà, đôi khi còn bò lồm cồm trên sàn, dùng âm hộ của mình cọ xát vào mọi vật thể trên đường đi, như thể đang đánh dấu lãnh thổ.

Và cuối cùng, là màn tự diễn cảnh mình bị cưỡng dâm bởi một ông già, một kịch bản mà Chính Khiêm đặc biệt yêu thích. Hoàng Bách nằm vật ra sàn, cố gắng vùng vẫy một cách yếu ớt, đôi mắt ngấn lệ.

"Ông ơi, đừng mà! Cháu có chồng rồi, cháu có đến bảy đứa con rồi!" Hoàng Bách nức nở, giọng anh nghẹn ngào trong nước mắt. "Ông tha cho cháu đi mà, lồn của cháu xấu lắm, nó bự lắm, nó ướt nhẹp à, ông nhìn đi, nó chẳng có gì đáng để ông thèm đâu! Cháu bẩn lắm, hôi lắm, ông đừng chạm vào cháu! Cháu chỉ là con điếm của chồng cháu thôi, ông đừng cướp mất vợ dâm của chồng cháu! Lồn cháu nhão lắm, chảy nước dâm như suối, ông nhìn là hết muốn chịch liền à! Vú cháu thì chảy xệ, đầu vú thâm đen như cục than, xấu xí lắm ông ơi!"

Anh vừa nói, vừa banh rộng âm hộ của mình trước camera, cố gắng phô bày hết những khuyết điểm mà anh tự nhận thấy, hy vọng những lời lẽ tự chê bai và hình ảnh "xấu xí" của mình sẽ khiến "ông già" trong kịch bản từ bỏ ý định. Anh khóc lóc, van xin, nhưng sâu thẳm trong ánh mắt dại đi vì khoái cảm, vẫn ẩn chứa một sự hưởng thụ kỳ lạ.

"Ông chịch cháu đi, cháu muốn bị chịch nát lồn, cháu là con điếm dâm đãng mà chồng cháu đã dạy dỗ! Cháu muốn bị ông đâm nát lồn, làm cho cái lồn này càng ngày càng rộng ra, để chồng cháu càng dễ chịch hơn!"

Sau khi "bị cưỡng dâm" trong kịch bản, Hoàng Bách nằm bệt ra sàn, thở dốc, nước mắt giàn giụa. Anh hướng về phía camera, khuôn mặt đầy sự hối lỗi và sợ hãi, như thể Chính Khiêm đang ở ngay trước mặt.

"Chồng ơi, vợ xin lỗi chồng! Vợ dâm quá, vợ không giữ được mình! Lão già đó đã chịch nát lồn của vợ rồi, vợ bẩn lắm, vợ hư lắm! Vợ lại còn mang thai con của lão nữa rồi chồng ơi! Vợ là con điếm rẻ tiền, vợ không xứng đáng với chồng! Chồng hãy phạt vợ đi, chồng ơi! Vợ đáng bị trừng phạt mà!"

Anh vừa tự đánh lồn vừa tự mắng." Vợ là cái lồn rách, cái lồn hư hỏng, chỉ biết đàn ông thôi! Vợ xin lỗi chồng, vợ là đồ bỏ đi, đồ dơ bẩn!"

Đúng lúc đó, điện thoại Hoàng Bách rung lên. Một tin nhắn từ Chính Khiêm. Anh vội vàng cầm lấy, đôi mắt dán chặt vào màn hình. Nội dung tin nhắn ngắn gọn nhưng đầy quyền lực: "Lấy một cái thau, ngồi chồm hổm hướng lồn vào trong. Tự xi đái nhưng không được phép đái. Trong 30 phút Quay video lại cho anh."

Hoàng Bách run rẩy làm theo. Anh vội vàng đi tìm một cái thau lớn, đặt nó xuống sàn phòng ngủ. Anh ngồi chồm hổm phía trên, banh rộng âm hộ của mình, hướng thẳng vào lòng thau. Cơn buồn tiểu đã hành hạ anh suốt cả buổi chiều, giờ đây lại càng trở nên dữ dội hơn. Anh cố gắng tự xi đái, ép buộc cơ thể mình phải đi tiểu, nhưng đồng thời lại phải kìm nén, không cho phép một giọt nào thoát ra. Cảm giác căng tức, đau đớn, và sự dâm đãng hòa quyện vào nhau, tạo nên một sự tra tấn đầy khoái cảm. Anh bật camera, quay lại toàn bộ cảnh tượng này, với khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ ham muốn được chồng nhìn thấy.

"Ư... ư... chồng ơi... vợ dâm quá... vợ mót đái lắm rồi... ư... ư... nhưng chồng không cho vợ đái... vợ phải nhịn... vợ là đồ dâm đãng... vợ thích bị chồng hành hạ như vầy nè... ư... ư... lồn vợ muốn đái lắm rồi... nó căng tức muốn nổ tung ra luôn á chồng... ư... ư... vợ là con điếm ngoan của chồng... vợ sẽ nhịn đái cho đến khi chồng cho phép... ư... ư..."

Anh vừa rên rỉ, vừa cố gắng siết chặt cơ vòng, kìm nén dòng nước tiểu đang chực trào ra. Từng thớ thịt ở âm hộ anh co thắt liên hồi, tạo ra những tiếng "tách tách" nhỏ, ẩm ướt. Mồ hôi lấm tấm trên trán, khuôn mặt anh đỏ bừng, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi ống kính camera, như muốn Chính Khiêm cảm nhận được từng khoảnh khắc tra tấn đầy khoái cảm này.

Anh tự trách bản thân, lăng mạ mình bằng những lời lẽ cay độc nhất, như thể anh thực sự đã phản bội Chính Khiêm. Mỗi video đều phải có những lời thoại tự sỉ nhục, những câu nói dâm tục do Chính Khiêm đã dạy, lặp đi lặp lại như một con vẹt, khẳng định sự dâm đãng của mình. Anh phải thể hiện sự biến thái, sự mất kiểm soát của bản thân một cách chân thực nhất, để Chính Khiêm có thể tận hưởng trọn vẹn sự sa đọa của "người vợ dâm" của mình.

Hoàng Bách phải quay video lại cảnh tượng này, và nói những lời dâm tục, tự sỉ nhục mình để gửi cho Chính Khiêm xem, như một báo cáo chi tiết về "bài tập" của anh. Dù cơn buồn tiểu hành hạ đến mức gần như không thể chịu đựng được, cơ thể Hoàng Bách đã bị dạy dỗ đến mức chỉ được phép giải tỏa khi có lệnh từ chồng. Anh phải kìm nén, phải chịu đựng, chờ đợi Chính Khiêm ra lệnh, và chỉ khi đó, anh mới được phép giải thoát.

Những video này không chỉ đơn thuần là những thước phim ghi lại cảnh tự thỏa mãn. Chúng là những tác phẩm "nghệ thuật" dâm dục mà Hoàng Bách phải tự mình sáng tạo dưới sự chỉ đạo của Chính Khiêm.

Chiều tà, Hoàng Bách háo hức chờ đón những đứa con từ trường về. Khi chiếc xe dừng lại, anh bước ra, nở nụ cười rạng rỡ. Anh thơm lên má từng đứa trẻ, lắng nghe chúng ríu rít kể chuyện ở trường, lòng anh ngập tràn sự ấm áp và hạnh phúc của một người mẹ. Những đứa trẻ, dù có nhiều mẹ, nhưng lại luôn coi Hoàng Bách là người mẹ duy nhất, bởi sự dịu dàng và tình yêu thương vô bờ bến mà anh dành cho chúng.

Sau khi đón con về, Hoàng Bách không cần phải bận tâm nhiều đến việc chăm sóc từng đứa. Những đứa trẻ đã có nhũ mẫu lo liệu mọi việc, từ tắm rửa, ăn uống đến học bài. Anh tin tưởng giao phó cho nhũ mẫu, còn bản thân thì tập trung vào việc quan trọng hơn: sửa soạn bản thân để đón chồng về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co