Truyen3h.Co

Thanh mai trúc mã thật là độc

Chương 8: Tớ nhận ra một điều

VieVinc

( Trước khi vào chương mới, mình tặng mọi người bài hát này. Mình đã nghe nó khi viết chương này ạ hihi. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ)

Kỳ Anh và Mai Anh đều bị đình chỉ học một tháng. Sau khi sự việc bị vỡ lở, bên phía trường cũng sứt dầu mẻ trán vì bố mẹ Tô An và mẹ Nhật Minh quyết làm to chuyện này. Cuối cùng hóa ra người tung tờ rơi không phải Kỳ Anh. Tất cả đều là Mai Anh làm hết. Hôm đó có một người lớp khác bắt gặp lúc con bé tung tờ rơi nhưng người bạn kia không nói ra vì cũng chẳng biết con bé đấy là ai và nghĩ dù sao cũng không phải việc của mình. Khi vụ đánh nhau xảy ra bị đồn ầm lên khắp cả trường, cậu ta liền góp vui đi buôn với mọi người. Cậu ta cứ nghĩ mọi người đã biết Mai Anh làm việc đó nên mới thoải mái nói ra và đến tai thầy cô.

Hoàng Vũ lại giận Tô An, đã mấy ngày nay không thèm nói chuyện. Dù vẫn đợi Tô An tan học đi về cùng nhưng không nói chuyện chính là không nói chuyện. Tô An cũng chẳng hỏi, hoàn toàn kệ luôn. Nhật Minh ở giữa cảm thấy vô cùng lúng túng, không biết phải làm sao.

"Này, rốt cuộc Hoàng Vũ bị sao vậy? Hôm trước vẫn còn cười nói vui vẻ mà"

Nhật Minh len lén viết thư chuyển sang cho Tô An trong giờ học. Cậu cũng không còn cách nào vì cứ giờ ra chơi là Hoàng Vũ lại ngồi cạnh như canh chừng, Tô An mà cần gì thì sẽ giúp nhưng vẫn không mở mồm ra nói chuyện. Cũng may tay bị gãy là tay trái nếu không thì Tô An cũng chẳng thể đến lớp được.

"Lên cơn điên"

Tô An viết trả lời sau đó lại tập trung nghe giảng. Nhật Minh đọc xong vẫn cảm thấy không thỏa đáng bèn viết một tờ giấy khác nhờ truyền xuống chỗ Hoàng Vũ.

"Này, cậu với Tô An làm sao đấy?"

Hoàng Vũ đọc xong liền ngoáy ngoáy vài cái, truyền lại cho Nhật Minh.

"Vẫn bình thường mà"

Nhật Minh đọc xong chán chẳng buồn hỏi thêm nữa, quyết định kệ xác hai người này.

Hôm xảy ra đánh nhau, sau khi biết Tô An vì đỡ đòn cho mình mà bị gãy tay, Hoàng Vũ liền không nói không rằng tỏ ra giận dỗi. Tô An biết cậu ta đang vì lo lắng nên mới như vậy, liền nói:

-Không sao đâu. Cũng không phải là lần đầu bị gãy tay.

- Cảm ơn cậu đã bảo vệ tớ- Hoàng Vũ lạnh lùng nhìn Tô An- Cậu nghĩ tớ sẽ nói thế đúng không?

Tô An hơi ngẩn người không hiểu sao cậu lại nói như vậy.

- Cậu bị làm sao vậy? Sao tự nhiên lại cáu gắt chứ?- Nó bắt đầu cảm thấy bực mình.

- Đúng đấy tại sao tớ lại cáu nhỉ? Cậu đã cứu tớ mà, nếu không thì người bị thương là tớ rồi- Hoàng Vũ cười một cái rồi bỏ đi.

Giờ Tô An nghĩ lại vẫn thấy bực mình. Lần này nó nhất quyết không làm lành trước nữa nữa. Chiều cậu ta quá nên mới trở nên nhõng nhẽo suốt ngày.

Dù thái độ của Hoàng Vũ vẫn khó chịu như vậy nhưng vẫn rất quan tâm đến cánh tay của Tô An. Cậu rất hay kiểm tra màu da quanh mép bột. Nếu Tô An cảm thấy ngứa quen tay định gãy thì sẽ bị Hoàng Vũ quật ngay. Nhưng dù vậy vẫn là không nói chuyện. Trạng thái này cứ kéo dài như vậy mãi đến khi Tô An được tháo bột ở tay.

Sau khi tháo bột, ngày nào Tô An cũng phải tập những động tác phục hồi chức năng. Hoàng Vũ tan học lại tạt qua nhà tập cùng với Tô An. Lúc đang giúp Tô An tập, Hoàng Vũ bất chợt lên tiếng.

- Lần sau đừng bao giờ làm như vậy nữa. Thà tớ bị thương còn hơn là nhìn thấy cậu vì tớ mà bị như thế này.

- Tớ cảm thấy bản thân thật vô dụng.

- Lần này may mắn mới chỉ là gãy tay nhưng lần sau thì sẽ như thế nào?

- Cậu cứ lo chọn bản thân cậu trước co được không?

Tô An im lặng nghe Hoàng Vũ nói, mãi một lúc mới đáp:

-Lần sau có như thế tớ vẫn sẽ chắn cho cậu.

Hoàng Vũ nghe vậy động tác hơi dừng lại, thở dài.

-Đúng là không ai nói nổi cậu. Thôi vậy, tớ đành học võ chăm chỉ hơn để không vô dụng đến mức cần cậu bảo vệ.

- Kể cả cậu có giỏi hơn thì trong lúc nguy hiểm tớ vẫn sẽ chắn cho cậu- Tô An nhìn vào mắt Hoàng Vũ, mỉm cười , dứt khoát nói- Vì cậu là người bạn quan trọng nhất của tớ.

Hoàng Vũ đơ người ra mất mấy giây rồi bỗng nhiên đứng bật dậy, lắp bắp nói.

-Tớ tự nhiên nhớ ra mẹ tớ dặn hôm nay về sớm. Cậu tự tập nốt nhé.

Nói rồi chạy biến đi mất để lại Tô An nghệt mặt ra không hiểu gì. Hoàng Vũ chạy vụt đi, hai tai đỏ rần. Không phải lần đầu tiên nhìn thấy Tô An cười nhưng lần đâu tiên thấy ở cự ly gần như vậy. Hoàng Vũ chạy chậm dần rồi đứng lại hẳn, đưa tay sờ lên ngực mình, nơi trái tim cậu đang đập liên hồi.

Kỳ Anh đã quay trở lại lớp, vẫn hung hăng như vậy. Thỉnh thoảng lại châm chọc Nhật Minh nhưng không nhận được sự đáp trả nào dần dần cũng chán. Chỉ có mỗi khi nhìn thấy Hoàng Vũ và Tô An là vẫn gườm gườm. Thật ra Kỳ Anh cũng không phải là một tên vô lý đi gây sự với người khác. Cậu ta chỉ cảm thấy mất mặt khi bị Tô An ra oai trước mặt mọi người nên mới muốn dạy cho nó một bài học. Dù sao nó cũng bị gãy tay rồi và anh Long cũng không còn hứng thú đi đánh nhau với hai người bọn họ nên Kỳ Anh cũng chẳng muốn quan tâm nữa. Còn về phần Mai Anh, Kỳ Anh cũng phát cáu, mặc kệ con em mình dù nó có gào khóc như thế nào. Chính vì nó nên cậu ta mới bị vạ lây.

Một năm lớp 8 đầy biến cố cuối cùng cũng được bình yên trôi qua. Lên lớp 9, ai ai cũng tập trung hết mình cho việc học vì kỳ thi lên cấp đang tới gần. Cả một mùa hè Tô An , Hoàng Vũ và còn có thêm Nhật Minh cùng đâm đầu vào học. Người đáng lo nhất vẫn là Tô An vì điểm cộng quá thấp nên phải dốc sức dành điểm cao hơn, nếu không sẽ không thể đỗ được vào trường điểm của khu vực.

Sau khi thi hết học kỳ 1, nhà trường quyết định cho học sinh khối 9 được đi tham quan hai ngày một đêm ở Ba Vì. Không phải trường cấp hai nào cũng cho phép việc đi qua đêm như thế này nhưng trường của họ là trường công lập nên rất mạnh về tài chính cũng như tư tưởng thoáng hơn các trường dân lập.

Đến ngày được đi tham quan, ai cũng vô cùng háo hức. Cứ hai hoặc ba lớp ở một nhà sàn, tùy vào sĩ số và sẽ có hai ba vị phụ huynh đi cùng. Đoàn người khởi hành từ sáng sớm. Khi lên đến khu tập trung tại Ba Vì, các trò chơi tập thể bắt đầu diễn ra. Đến buổi chiều thì mọi người cùng nhau chuẩn bị đồ ăn của lớp mình, tiệc thịt nướng. Nhật Minh phấn khích muốn chết luôn rồi, lên cơn chạy loạn khắp nơi và không quên kéo theo Tô An. Hoàng Vũ là lớp trưởng nên phải sắp xếp và bận rộn hơn nhiều. Mọi người ăn uống xong xuôi thì cũng là lúc thắp lửa trại. Khu tập trung đã chuẩn bị một đống củi rất lớn ở ngay giữa sân và lúc lửa bùng lên nhìn trông rất đẹp. Ánh lửa bập bùng ánh lên trong mắt mọi người. Mọi người bật nhạc ầm ĩ vang vọng cả một vùng trời. Nhật Minh cùng mọi người trong lớp đang nhảy nhót nhiệt tình.

Tô An vẫn luôn không thích chỗ đông người cho lắm, chỉ đứng ở phía bên ngoài nhìn đám người náo nhiệt kia làm loạn. Bỗng có một bóng người tiến đến lặng lẽ đứng bên cạnh nó.

-Sao lại đứng đần ra vậy?- Hoàng Vũ bất chợt lên tiếng khiến Tô An hơi giật mình một cái quay sang.

- Sao cậu lại ở đây? Tưởng nhập hội với bọn con trai đi đâu rồi cơ mà.

- Xong việc rồi, hội chúng nó cũng đang nhảy nhót ở kia kìa- Hoàng Vũ nói vừa chỉ tay vào trong đám đông- Sao cậu không ra chỗ Nhật Minh chơi?

- Đông người quá, ngạt thở- Tô An mệt mỏi đáp.

- Trời ạ, lý do gì vậy chứ?- Hoàng Vũ nhăn mặt tặc lưỡi một cãi.

Nhật Minh mải mê nhảy nhót nãy giờ như chợt nhớ ra họ, gào mồm lên gọi:

-Ê, hai người kia đứng đó làm gì vậy? Ra đây đi.

Hoàng Vũ đáp lại một tiếng rồi cầm lấy Tô An kéo đi.

-Đi thôi, đừng đứng đây nữa.

Nó hơi trợn mắt lên một cái, không tình nguyện bị cậu kéo đi hòa vào trong đám người.

Mọi người nhảy nhót chơi đùa mãi đến 11 giờ mới chịu về nhà sàn để ngủ. Lớp họ có sĩ số là 25 học sinh, trong đó có 15 nam và 10 nữ. Đến giờ đi ngủ thì bọn con gái đùn đẩy nhau xem ai nằm cạnh hội con trai và cuối cùng là Tô An phải nằm vị trí đó. Tất nhiên người nằm bên cạnh nó sẽ là Hoàng Vũ. Ban đầu Nhật Minh đòi nằm cạnh Tô An nhưng bị Hoàng Vũ đá bay, lăn lóc sang bên cạnh. Sau một hồi náo loạn nữa cuối cùng cũng có thể bình yên tắt đèn đi ngủ.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, nằm ở nhà sàn nên gió luồn từ dưới lên khiến Hoàng Vũ co người tỉnh giấc. Cậu nhíu mày quay sang nhìn Tô An thì thấy nó bị bạn kéo chăn gần hết, đang co người ngủ. Hoàng Vũ liền với tay giật cái chăn lại cho Tô An nhưng hình như người kia nằm đè lên rồi nên kéo mãi không được. Hoàng Vũ liền đứng dậy, đi về phía vali của mình lấy ra một cái áo khoác rồi trở về chỗ. Cậu rón rén nhẹ nhàng cúi xuống nhẹ nhàng đắp lên người Tô An. Dường như nó cũng cảm nhận được, cựa mình rúc vào trong chiếc áo. Hoàng Vũ thấy vậy liền mỉm cười. Bỗng trong đầu cậu hiện ra nụ cười ngày hôm đó, Hoàng Vũ dừng mắt ngắm nhìn Tô An. Ánh sáng bên ngoài le lói hắt vào mờ nhạt không nhìn rõ ràng được gì nhưng Hoàng Vũ cảm thấy mình vẫn có thể hình dung ra từng nét một trên khuôn mặt này. Không biết từ bao giờ tình anh em của cậu đã không còn thuần như trước nữa nhưng Hoàng Vũ không chối bỏ cảm xúc đó. Không những thế cậu còn muốn thúc đẩy nó hơn, cậu muốn vượt qua hai chữ bạn bè và tiến đến một mối quan hệ hơn thế nữa. Hoàng Vũ cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên môi của Tô An. Cảm giác êm ái, ngọt ngào đấy khắc sâu vào tâm trí Hoàng Vũ cho đến mãi về sau này.

Ngày khi Hoàng Vũ rời khỏi đôi môi mềm mại đấy thì Tô An cũng cựa mình, hơi mở mắt. Hoàng Vũ chột dạ, bối rối, lắp bắp định lên tiếng giải thích nhưng ngay sau đó Tô An đã hét lên tiếng rồi đấm thẳng vào mặt cậu.

Hết chương 8.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co