Truyen3h.Co

Tiểu Đà Tinh Cầm Chứng Buôn Bán

Chương 33: Đóng dấu

DanDan228491

Tác giả: Chu Chi

======


Lão Từ ngồi ở ghế lái phụ, đều bị Thừa Độ Chu bất ngờ lớn giọng hoảng sợ.

Quay đầu lại, chỉ thấy phu phu hai người ở hàng ghế sau mắt đều không nháy mà đối diện nhau.

Một người sắc mặt như tuyết, một người gương mặt sung huyết, giống như Tào Tháo mặt trắng cùng Quan Vũ mặt đỏ, không khí giấu giếm căng chặt làm người không hiểu ra sao.

Lão Từ không có phương tiện nhìn nhiều, quay đầu lại, tăng âm lượng tai nghe.

Dưới ánh mắt quá mức bình tĩnh của Đoạn Tinh Dã, Thừa Độ Chu khống chế không được mà run rẩy lăn lộn hầu kết một chút, trên người giống như bị đâm dao, khí thế tràn đầy từ từ từ từ tiết ra ngoài.

Rốt cuộc, Đoạn Tinh Dã nhẹ nhàng chậm chạp chớp chớp lông mi, lười biếng nói: " Anh nói lớn tiếng như vậy làm gì? "

" ...... "

Thảo, nói rất lớn sao.

Một khi sinh ra tự mình hoài nghi, cái gì đều xong rồi.

Phốc ---- một sợi tức giận cuối cùng cũng chạy mất.

Thừa Độ Chu mềm xuống dưới, trên mặt hiện lên một tia chật vật, cũng may hắn là diễn viên, chỉ giây lát đã bị bình tĩnh bao trùm.

" Nếu ồn đến em, anh xin lỗi. "

Mắt đen của hắn không gợn sóng, không mang theo cảm xúc, bỏ đi từ ngữ lung tung rối loạn, mới biến trở về dáng vẻ bá tổng thật sự.

" Nhưng mà mời em căn cứ sự thật nói chuyện. "

Thừa Độ Chu thu hồi tay đang áp ở vào lưng ghế, lui về bên cạnh cửa sổ xe.

Đoạn Tinh Dã thấy hắn chỉ lưu lại cái ót cho mình, cũng quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ bên phía mình.

Camera liền đặt ở phía trước, mang theo trình độ phản quang nhất định, đem khoảng cách giữa hai người kéo ra xa hơn.

Chỉ thấy phu phu hai người đều quay đầu đi, đồng dạng bày ra sườn mặt ưu việt, lại lấy cùng khoản tư thái ưu nhã bắt chéo chân, trời đầy mây phảng phất tăng thêm lự kính màu than chì cho bọn họ, toàn bộ hình ảnh có cảm giác kiêu căng thanh lãnh.

" Giống như hiệp nghị phu phu hào môn bằng mặt không bằng lòng! Tôi ship chết ở nơi này! "

" Từ biết Lữ Dạ Thư Hoài là thật sự, vô luận nhìn thế nào cũng cảm thấy bầu không khí đều trần đầy ái muội. "

" Mỗi ngày đều hối hận nhập hố quá trễ, đôi này quá thơm quá thơm! "

Ven đường là đồng ruộng phủ kín lục ý sứa sống rạt rào, dưới thời tiết sương mù mênh mông có cảm giác ướt át, giống poster của một bộ phim điện ảnh vui vẻ thoải mái.

Nhưng giờ phút này Thừa Độ Chu tâm tình càng giống như bầu trời, mưa trên sườn núi muốn rơi không rơi.

Hắn nhớ lại lúc học năm hai cao trung, có đoạn thời gian hắn ở bên ngoài làm giáo viên dạy kèm tại nhà vào cuối tuần, hiệu trưởng cơ cấu hố cha còn kêu hắn đi ra ngoài bày quán. Chỉ cần phụ huynh quét mã, liền đưa một quyển sổ tay học tập về từ đơn hoặc khảo thí trọng điểm tự chế.

Đó là ở trước cửa trung tâm thương mại, Thừa Độ Chu ngồi bên cạnh quầy hàng, khi quay đầu lại, trùng hợp xuyên thấu qua tường pha lê sạch sẽ nhìn đến Đoạn Tinh Dã, đang theo đám bạn con nhà giàu của hắn ngồi trong tiệm ăn bánh gạo xào. Vừa nói vừa cười, mỗi người đều nhẹ nhàng tự tại.

Ánh mắt Thừa Độ Chu xẹt qua những đồng học đoi, hắn tưởng, chính mình cố gắng đọc sách, nỗ lực học lên, cuốn sống cuốn chết tiến vào xã hội, lấy một phần công việc người người hâm mộ, vừa thấy tên công ty, là xí nghiệp của gia đình bạn học cũ. Quy túc cuối cùng của hắn vẫn là làm công cho đám phú nhị đạ này.

Cuối cùng hắn nhìn về phía Đoạn Tinh Dã......

Đoạn Tinh Dã tựa hồ cũng thấy được hắn, chỉ là ánh mắt giây lát lướt qua.

Mặt sau hắn cũng không dám suy nghĩ.

......
Thừa Độ Chu khuỷu tay đặt trên bệ cửa sổ, cắn hai cái dấu răng trên ngón trỏ, hoàn toàn bình tĩnh.

Mấy năm nay hắn làm được khá tốt, tường cao Đoạn Tinh Dã dựng lên, hắn chưa bao giờ đi gõ cửa, đã cho Đoạn Tinh Dã để lại tình cảm, cũng cho chính mình để lại thể diện.

Việc tụ hội bạn bè là hắn vượt rào.

Nên nhận rõ thân phận không phải Đoạn Tinh Dã, mà là hắn.

Hắn liền vật trang sức đều không phải, nhiều nhất chính là gậy • mát • xa • hình người.

Thừa Độ Chu thu thu cảm xúc, mặt mày sắc bén khôi phục lãnh đạm, vuốt phẳng một chút nếp uốn trên quần.

Tâm lại lần nữa lạnh băng cứng rắn.

Đoạn Tinh Dã đột nhiên hỏi: " Anh hôn em làm chi? "

Tay Thừa Độ Chu tạm dừng một chút, lộ ra một tia tức giận: " Đóng dấu. "

Đoạn Tinh Dã nghiêng đầu nhìn đồng cỏ xanh lá ngoài cửa sổ, một tay quấn quanh sợi tóc trắng, nói: " Con dấu này của anh còn rất có đặc sắc. "

Thừa Độ Chu nghe ra ý trào phúng, tiếng nói từ tính trầm thấp: " Như thế nào? "

Khinh thường?

Không cho hôn?

Tới chỗ ở rồi làm em nga.

Đoạn Tinh Dã từ từ nói: " Ở lẩu cay nhúng qua đi. "

" ......... "

Làn đạn:

" Ha ha ha ha ha! Đoạn lão sư quá tuyệt! "

" Lự kính hào môn trực tiếp làm toái. "

" Cười chết rồi, tôi trơ mắt nhìn Thừa tổng vỡ ra. "

Cổ Thừa Độ Chu đều mau xoay đến mặt sau xe đi, dùng mu bàn tay chạm vào môi, đầy mặt buồn nản.

Đoạn Tinh Dã liếc nhìn ót Thừa Độ Chu, trong mắt đen hiện lên ý cười bé nhỏ.

Y nói chính mình là vật trang sức, Thừa Độ Chu càng muốn lớn tiếng cường điệu một lần là tiên sinh của hắn.

Quả thực thí lời nói.

Quan hệ lãnh chứng, y có thể không biết sao?

Nhưng trọng điểm là vật trang sức sao.

Trọng điểm là y không có nghĩa vụ cùng hắn đi tham dự liên hoan với bạn bè, trên hiệp nghị kết hôn không có viết.

Đoạn Tinh Dã đều lười đến phản ứng hắn.

Bất quá nghĩ đến thái độ gấp gáp khi Thừa Độ Chu phản bác y, có cảm giác người lý trí bị kích thích mà hiện ra chân thành.

Đoạn Tinh Dã không khỏi nghĩ đến, hôn nhân của bọn họ từ ông ngoại một mình ôm lấy mọi việc, là nghe lệnh cha mẹ.

Sau khi lãnh chứng, Thừa Độ Chu bên kia quan tuyên nói phát liền phát, nhưng cũng không lấy y lăng xê, hai người hiếm khi đứng cùng nhau, nhưng khi đơn độc đối mặt truyền thông, Thừa Độ Chu sẽ có nề nếp dùng tiên sinh tới xưng hô y.

Đoạn Tinh Dã vẫn luôn cho rằng Thừa Độ Chu cẩn thận mà làm mặt ngoài công phu như thế là vì kiêng kị ông ngoại y.

Nhưng hiện tại xem ra, Thừa Độ Chu có lẽ là thực tâm tiếp nhận quan hệ của bọn họ rồi, bởi vì được pháp luật công nhận, cũng là hứa hẹn của bản thân, cho nên mặc dù không có cảm tình, đều trước sau đem y đặt vào vị trí " Tiên sinh ".

Này đối Đoạn Tinh Dã mà nói là một loại tôn trọng.

Nếu là căn cứ vào điều này, gần hai năm qua, Thừa Độ Chu cũng chưa làm y bởi vì quan hệ hôn nhân mà bị ngoại giới quấy rầy, xem như là đối tượng kết hôn theo hiệp nghị đủ tư cách.

Trừ bỏ tiểu sư đệ trước đó không lâu, nhưng Thừa Độ Chu giao ra đáp án còn tính làm y vừa lòng.

Xe chạy trên đường cánh đồng bát ngát, đi lên quốc lộ của cảnh khu.

Cuối tầng mây cuồn cuộn trút xuống một đạo ánh sáng sáng trong, sắc trời có dấu hiệu chuyển trong.

Đoạn Tinh Dã nhìn nhìn, không rõ ràng mà nâng khóe môi, tiếp theo cúi đầu, mở ra di động, gửi tin nhắn đi.

Sau khi tự cho là một nụ hôn khí phách tận trời lại vì một nồi lẩu cay mà toàn diện sụp đổ, Thừa Độ Chu chính yên lặng nhấm nháp ngũ vị tạp trần trong nội tâm, đột nhiên di động rung lên.

Hắn liếc nhìn thoáng qua màn hình.

Seen: 【 Thứ sáu tuần sau Xướng Tác Nhân phát sóng, nếu liên hoan, em không cam đoan có thể đến đúng giờ. 】

Thừa Độ Chu nhướng một bên mày, nhìn về phía Đoạn Tinh Dã.

Đoạn Tinh Dã cúi đầu, đường cong sườn mặt bị ánh sáng nhợt nhạt của bầu trời đầy mây hơi hơi mơ hồ, đuôi mắt đen hơi kiều nửa rũ, thiếu đi vài phần khắc nghiệt lãnh đạm ngày thường, nhiều vài phần dịu dàng ái muội.

Tìm Thừa Độ Chu đập đến nóng nảy, buông chân xuống, nửa người trên trước khuynh, đôi tay cầm điện thoại đánh chữ.

Thừa Độ Chu: 【 Không cần đúng giờ, em đến là được. Anh có thể đi đón em. 】

Seen: 【 Không cần. 】

Hai bên cũng chưa nói.

Đoạn Tinh Dã đang muốn rời khỏi WeChat, lại có tin nhắn mới.

Thừa Độ Chu: 【 Em thật quá đáng. 】

Seen: 【 ? 】

Đoạn Tinh Dã ánh mắt nhàn nhạt nhìn khung thoại, suy nghĩ có nên tiếp tục cho hắn mặt mũi.

Thừa Độ Chu: 【 Anh mới không hôn vật trang sức. 】

Đoạn Tinh Dã: " ...... "

Thừa Độ Chu: 【 miêu miêu ngạo kiều hừ.jpg】

Seen: 【 cho ngươi sọ não tới một chùy.jpg】

Người xem mới đầu không biết hai khách quý đang làm gì, chỉ nhìn phu phu hai người từng người chơi di động.

Chính là chơi chơi, Thừa Độ Chu đột nhiên cười với di động, tiếp theo không bao lâu, Đoạn Tinh Dã cũng nhấp môi dưới, tàng không được độ cung giơ lên nơi khóe miệng.

Hai người đều không có ra tiếng, nhưng mọi người đều đã phản ứng lại.

" Người đều ngồi bên cạnh, còn dùng di động trao đổi, tiểu tình lữ lại lén lút làm cái gì, quá khách khí rồi. "

" A a a tôi quá quen thuộc với nụ cười này! Chính là khi học sinh trung học yêu sớm ở trong trường học ôm di động thì cười như thế! "

" Đột nhiên cảm giác hai người bọn họ thật thuần khiết. "

" Thuần khiết? Cả đêm mở ra ba túi đóng gói có ai không nhớ rõ sao? "

" Tấm lưng chồng chất vết thương của Thừa tổng bạn xem như không thấy sao? "

" Đã từng lời thề * ra meo meo kêu là ảo giác của tôi sao? "

" ...... "

Thừa Độ Chu cùng Đoạn Tinh Dã ở trên wechat nhắn tin, người xem lại vì chứng minh bọn họ không thuần khiết mà bày ra đủ loại chứng cứ.

*****
Rốt cuộc tới rồi phòng số 1 được tổ chế tác an bài, viện tử bò đầy nguyệt quý tường vi làm người xem phát ra tán thưởng liên tục.

Bên trong phòng ở trang hoàng theo phong cách gỗ thô màu bơ, phong cách tươi mát ập vào trước mặt.

Sau khi Đoạn Tinh Dã dẫm lên sàn nhà liền phát hiện có lắp đặt hệ thống sàn điều hòa, độ hảo cảm đối gian nhà này lập tức bay lên.

Trong nhà cũng mở điều hòa trung ương, Đoạn Tinh Dã lại hướng lên trên tăng mấy độ, mới cởi áo lông vũ dày nặng ra. Ở bên ngoài thổi mấy giờ gió lạnh, lúc này ấm áp dâng lên, cảm giác thân thể căng chặt cũng dần dần biến mất.

Giữa trưa Đoạn Tinh Dã xào nước cốt lẩu, trên người có vị cay rất nặng, tóc cũng thấm hương vị, sau khi vào trong nhà càng thêm rõ ràng, y chịu không nổi, hơn nữa 3 giờ bọn họ còn muốn chụp ảnh tạo hình cho phim ngắn, cho nên tính toán tắm rửa một lần trước.

Lên lầu đẩy ra cửa phòng ngủ, liền thấy trên tường đối diện, có một khung cửa sổ hẹp mà dài, giống bức họa Thanh Minh Thượng Hà Đồ cuộn tròn, bên ngoài khung cửa là phong cảnh cổ trấn vùng sông nước.

Làn đạn:

" Tôi hâm mộ khóc a, rất muốn trụ phòng ở gần sông nước này. "

" Thật vui, mỗi lần Thừa tổng cùng Đoạn lão sư đều có thể ở phòng tốt nhất ~ "

" Khó trách Đoạn lão sư nỗ lực bán manh như vậy, xác thật đáng giá. "

Trong phòng có một cái camera, lão Từ rời đi trước, phu phu hai người đóng cửa lại.

Đoạn Tinh Dã mở rương lấy quần áo.

Thừa Độ Chu đi đến bên cạnh rương của mình ngồi xổm xuống, nói: " Anh cũng muốn tắm. "

" Anh tắm làm gì? " Đoạn Tinh Dã thò lại gần ngửi quần áo, nói, " Mùi trên người anh lại không nặng. "

Thừa Độ Chu cùng những người khác đều chỉ phụ trách ăn lẩu, có mùi cũng đều bị gió bên ngoài thổi bay gần hết.

Thừa Độ Chu kéo rương ra, nói: " Em nhanh lên là được. "

Đoạn Tinh Dã liếc hắn một cái, vào phòng tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co