Truyen3h.Co

[Trans] Ta không phải Hí Thần - Tam Cửu Âm Vực

Chương 26: Chuẩn bị trả lời câu hỏi của tôi được chưa?

dieuyenkt123

Trans + Edit: Sếu Quay Đầu Là Lá Cải, Beta: Lông Vũ Chạy TeTe

--------------------

Tiền Phàm vừa nói hết câu liền rời đi. Trần Linh đứng tại chỗ, trong đầu không tự chủ nhớ lại hình ảnh Ngô Hữu Đông cúi đầu, hai tay nắm chặt...

Ngô Hữu Đông cúi đầu rồi.

Còn cậu thì sao?

Nếu là ở kiếp trước, Trần Linh có lẽ cũng chẳng khác gì với Ngô Hữu Đông, chỉ khi cúi đầu mới có thể tìm một con đường sống trong xã hội này, nhưng lần này... Trần Linh từ từ quay đầu, nhìn về phía nửa con phố còn lại của phố Băng Tuyền, ánh mắt lạnh lẽo như băng.

Muốn tôi cúi đầu sao?

Hừ hừ....

......

Khu 3. Dưới tầng hầm.

Một cơn gió lạnh như băng từ hư vô cuốn đến, gào thét đập vào người Sở Mục Vân! Đèn dầu trên mặt đất bị xóc mạnh rồi tắt ngúm, cùng với đó cả căn hầm ngầm chìm vào trong bóng tối chết chóc, Sở Mục Vân phát ra một tiếng rên rỉ, ngã mạnh xuống đất!

Anh hoảng hốt ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sợ hãi và không thể tin nổi!

Vừa rồi, vào khoảnh khắc thi triển [Tố nguyên chi nhãn], anh như thể nhìn thấy những đôi mắt đỏ tươi, liếc nhìn tới nơi đây từ khoảng cách vô tận...

Chỉ một cái liếc mắt, lại khiến Thông Thần Đạo Lộ của anh rung chuyển!

"Đây, đây là...."

Sở Mục Vân ngây người tại chỗ một lúc mới có thể hoàn hồn trở lại. Anh lập tức bật dậy khỏi mặt đất, điên cuồng lao lên bậc thang, quay lại trong cửa hàng tạp hóa!

"Anh bị làm sao vậy, [7 Bích]?" Sở Mục Vân xuất hiện vội vã và hoảng loạn như vậy, người phụ nữ liền nhíu mày.

"....Tôi nhìn thấy rồi."

"Cái gì?"

"Diệt thế."

Người phụ nữ sững sờ, nhất thời không hiểu cái đó có nghĩa là gì.

"Cậu thanh niên đó là Tai Ương "Diệt Thế"!" Sở Mục Vân khẳng định chắc nịch.

"Không thể nào." Người phụ nữ lập tức lắc đầu, "Không ai có thể dung hợp với "Diệt Thế", cho dù cả thủ lĩnh Phái Dung Hợp hiện tại cũng không thể nào...Anh nhìn nhầm rồi."

"Tôi tuyệt đối không nhìn nhầm! Ánh mắt của nó thậm chí còn khiến Thần Đạo của tôi cảm thấy sợ hãi!"

"Cái này...."

"Bắt buộc nhanh chóng thông báo cho Vua Đỏ và Vua Xám."

Sở Mục Vân đi đến quầy, rút ra giấy bút, nhanh chóng viết thư.

"Nếu chuyện này là thật... thì e rằng sắp gặp đại loạn lớn rồi." Người phụ nữ lập tức nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, "Cho dù là Vua Đỏ và Vua Xám cùng đến, chúng ta cũng chưa chắc có thể giải quyết được nó, trừ phi Cực Quang Quân cũng liên thủ với chúng ta..."

Nghe đến đây, Sở Mục Vân hơi khựng lại.

"Sao vậy?" Người phụ nữ hỏi.

"Tai Ương cấp "Diệt Thế" có sức mạnh tiêu diệt một khu vực của nhân loại." Sở Mục Vân chậm rãi quay đầu nhìn người phụ nữ, ánh mắt lóe lên sự điên cuồng, "Vậy nếu như chúng ta giết nó, giải phóng được "Diệt Thế"...thì có phải sẽ không cần thực hiện kế hoạch đó nữa?"

Người phụ nữ đứng hình

"Nó là "Diệt Thế" đó! Anh có bị điên không?!" Người phụ nữ nói được một nửa rồi tự mình lắc đầu, "Xém chút nữa quên mất, mấy thành viên chính thức các anh vốn dĩ đều là lũ điên..."

"Tôi chỉ tùy ý nói thôi." Sở Mục Vân đẩy gọng kính, lấy lại vẻ bình tĩnh, tình thản nói, "Vẫn nên báo cáo cho Vua Xám và Vua Đỏ trước đã...."

Sở Mục Vân viết xong bức thư, đưa lại cho người phụ nữ, cô ta nhìn anh một cái.

"Đúng rồi, anh không phải định thực hiện đánh giá hấp thụ sao? Vẫn làm à?"

".....Làm."

"Vậy anh với tư cách người giới thiệu, đánh giá cậu ta như thế nào....?"

"S+". Ánh mắt Sở Mục Vân trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. "Cực kỳ nguy hiểm."

......

Cộc—Cộc—Cộc—

Tiếng gõ cửa giòn tan vang lên, những Người Chấp Pháp ở khu 2 đang nhàn nhã uống trà bỗng khựng lại, tò mò quay đầu nhìn ra cửa.

"Ai lại đến vào giờ này?"

"Không biết nữa..."

Tiền Phàm vừa nói vừa mở cánh cửa quán trà.

Trước cửa, Trần Linh lặng lẽ đứng đó. Thấy cửa mở ra, cậu mỉm cười vẫy tay chào những Người Chấp Pháp đang ngồi bên trong.

Những người này đều là Người Chấp Pháp của khu 2 vốn phải phụ trách phố Băng Tuyền, bây giờ lại ngồi co ro ở đây uống trà, bỏ mặc mọi chuyện cho Trần Linh và Ngô Hữu Đông lo, bản thân việc này đã nói rõ một vài vấn đề. Xem ra bây giờ, những lời Ngô Hữu Đông nói là sự thật.

Nhóm Người Chấp Pháp này đều cấu kết với những người của phố Băng Tuyền, bây giờ không đi điều tra mà chỉ phái hai người mới đi, đơn giản là muốn giữ chút thể diện. Như vậy, nếu như trụ sở thành Cực Quang truy hỏi, bọn họ cũng có thể nói là do thiếu nhân lực, việc ở phố Băng Tuyền đều là do hai người Trần Linh và Ngô Hữu Đông xử lý, từ đó thoát được tội, đồng thời lại có thể duy trì mối quan hệ tốt đẹp với phố Băng Tuyền. Đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn.

Thấy người đến là Trần Linh, các Người Chấp Pháp trong trong lập tức mất hứng cúi đầu uống trà, căn bản không thèm để ý đến cậu.

"Là cậu? Sao cậu lại đến đây?" Tiền Phàm nhìn thấy Trần Linh, ngạc nhiên hỏi.

"Liên quan đến công việc của tôi, còn có một số chuyện cần thỉnh giáo các vị ở đây."

"Chuyện gì?"

"Nhiệm vụ của tôi là hỏi thăm những người còn sống sót ở phố Băng Tuyền, những thông tin có liên quan đến Tai Ương đúng không?"

"Đúng."

"Vậy nếu bọn họ không chịu hợp tác thì sao?"

Nghe câu hỏi này, Tiền Phàm cười nhạt trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nhẫn nại trả lời:

"Không hợp tác thì cậu tìm cách khiến bọn họ hợp tác đi... Chúng ta là Người Chấp Pháp, có quyền thi hành pháp mà."

"Vậy tức là, tôi có thể dùng vũ lực?"

"Tất nhiên."

Trần Linh nghe thấy âm thanh những tiếng cười chế giễu của những Người Chấp Pháp khác ở trong phòng.

"Vậy tôi hiểu rồi." Trần Linh gật đầu. "Nếu họ không hợp tác, tôi sẽ lôi họ đến đây, giao cho các vị đại nhân đây xử lý."

"Hiểu thì tốt, mau đi đi. Ngày mai là kết thúc kỳ khảo hạch của các cậu rồi, hôm nay phải hoàn thành cho xong nhiệm vụ."

Sau khi Trần Linh rời đi, Tiền Phàm đóng cửa lại, sau đó là một tràng cười lớn không ngừng vang lên trong phòng.

"Tên nhóc này, cứng đầu thật đấy..."

"Còn lì lợm hơn cả tên Ngô Hữu Đông nữa"

"Mấy cậu nghe thấy không? Nó còn đòi dùng vũ lực nữa... Nó thực sự chưa nghe qua phố Băng Tuyền là nơi thế nào à?"

"Ây, người ta xuất thân từ chốn nghèo nàn, sao mà biết nhiều thông tin được? Đừng cười nhạo người ta nữa....uống trà uống trà."

Những tiếng cười chế nhạo khe khẽ lọt qua khe cửa, nhưng Trần Linh hoàn toàn không để tâm. Lúc này toàn bộ sự chú ý của cậu, đều dồn vào dòng chữ xuất hiện trước mắt:

[Giá trị kỳ vọng của khán giả +1...+1...+1]

<Quy tắc biên đạo của họ Trần>, điều thứ mười ba:

"Trong trường hợp mâu thuẫn đã rõ ràng, có thể thông qua mối quan hệ nhân vật để gia tăng điểm bùng nổ cảm xúc, kéo dãn tâm trạng khán giả, tăng cường cảm giác hả hê khi mâu thuẫn bùng phát, thậm chí còn có thể thiết lập điểm sảng khoái của mâu thuẫn ở những tình tiết về sau."

Trần Linh đương nhiên có thể đi thẳng đến phố Băng Tuyền và gây náo loạn, nhưng nếu làm vậy, mâu thuẫn sẽ hơi đơn giản quá, và [Giá trị kỳ vọng của khán giả] cũng sẽ không tăng lên nhiều....

Vậy nên, cậu chọn cách kéo đám Người Chấp Pháp vào cuộc.

Trần Linh băng qua nửa con phố Băng Tuyền với nhiều phế tích, đi đến nơi tập trung nhiều người sống sót nhất....quán rượu Rìu Đen.

Đây vốn dĩ là nơi người dân phố Băng Tuyền sẽ thường xuyên lui tới nhất. Bây giờ khi nửa con phố đã bị phá hủy, nơi này lại trở thành chỗ ở tạm thời của một số người, Ngô Hữu Đông ngày hôm qua cũng bị sỉ nhục ngay tại đây.

Nhưng Trần Linh không phải là Ngô Hữu Đông....

Cậu một tay cầm báo biểu điều tra, một tay đẩy cánh cửa lớn của quán rượu, đi theo đó là tiếng kêu chói tai khiến toàn bộ quán rượu rơi vào sự im lặng chết chóc.

Vô số ánh mắt sắc lạnh đầy sát khí đổ dồn về phía cửa, tập trung vào Trần Linh.

"Chào các vị, tôi là Người Chấp Pháp Trần Linh..."

"Chuẩn bị trả lời câu hỏi của tôi được chưa?"

Hết chương 26.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co