Truyen3h.Co

Truy kích hung án - Mạc Y Lai

Quyển 4: Người gỗ - Chương 1: Ngụy tạo tự sát trên đường ray

ndmot99

Hướng Văn Ngạn ra tay sát hại Loan Thượng Chí một cách tàn bạo và kỳ quái. Khi chân tướng được phơi bày sau khi hắn bị bắt, toàn thành phố A chấn động. Vụ án nhanh chóng trở thành tâm điểm dư luận, các tòa soạn báo và đài truyền hình đồng loạt đưa tin. Riêng tờ Daily Life vì trước đó từng đăng bài công kích lực lượng cảnh sát, mà thủ phạm lại là phóng viên thực tập của họ nên đành ngậm ngùi im lặng suốt một thời gian dài. Ngay cả những bài viết trước đây của Hướng Văn Ngạn cũng bị "đào mộ", nhiều người vào bình luận, mắng chửi dữ dội. Họ chỉ ra rằng, chẳng trách lúc đó hắn ra sức chỉ trích cảnh sát, hóa ra là vì sợ bị phát hiện nên mới cố tình tỏ ra đối lập, chống đối lực lượng điều tra, châm chọc, khiêu khích đủ điều.

Tai tiếng mà nhóm của Đới Húc từng gánh chịu cuối cùng cũng được rửa sạch. Lãnh đạo trong cục cũng tỏ ra hài lòng với kết quả.

Xử lý xong loạt hồ sơ sau vụ án, một hôm Đới Húc đến nhà Chung Hàn và Cố Tiểu Phàm ăn cơm, lần này Phương Viên đi cùng. Đến giữa bữa, cô rốt cuộc không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi điều mình canh cánh bấy lâu: "Hôm đó lúc bắt Hướng Văn Ngạn, anh cố tình làm ầm lên như vậy à? Với phong cách làm việc thường ngày của anh, đáng lẽ không nên rùm beng như thế mới đúng chứ."

Đới Húc vừa nhai cơm vừa cười, không nói gì.

Ngược lại, Chung Hàn ngồi đối diện liếc nhìn anh, bật cười rồi quay sang bảo Phương Viên: "Cho nên em phải hiểu câu 'chó sủa là chó không cắn, còn chó cắn thì không sủa'. Có người ngoài miệng hay độc, nhưng trong lòng chưa chắc có ác ý. Còn như Đới Húc, lúc nào cũng cười cười nói nói, im im lặng lặng mới là kiểu người cắn một phát không nhả đấy."

Phương Viên biết Chung Hàn thân thiết với Đới Húc nên chỉ đang tranh thủ trêu chọc. Cô cười: "Em thấy Hướng Văn Ngạn như vậy là đáng đời."

Đới Húc nghe vậy thì bật cười đến suýt phun cơm, lấy đũa gõ nhẹ vào chén của Chung Hàn, giả vờ lườm: "Nè! Cậu định ly gián hả? Cậu tưởng Phương Viên không có chính kiến, ai nói gì cũng nghe à?"

"Vậy là hôm đó anh cố tình làm quá đúng không?" Phương Viên hỏi lại.

Đới Húc gật đầu: "Đúng. Thật ra lý do rất đơn giản, tôi muốn cho Hướng Văn Ngạn được nếm trải một chút mùi vị mà hắn từng gây ra. Em hiểu sao cũng được, kiểu như tự đá vào chân mình hay bị chó nhà cắn cũng đúng cả. Hắn gây chuyện, lợi dụng truyền thông để tạo áp lực lên chúng ta, tìm kiếm danh lợi từ máu người khác. Tôi muốn mượn cơ hội kết thúc này để dạy hắn một bài học, cho hắn biết dư luận đáng sợ như thế nào. Tôi đoán vụ này sau khi chuyển sang Viện kiểm sát, với thái độ nhận tội dửng dưng, lại không hề ăn năn, muốn giảm nhẹ tội cũng khó. Nghề của chúng ta hiểu rất rõ: có đôi khi, dư luận thực sự có thể ảnh hưởng đến kết quả phán quyết cuối cùng."

Phương Viên ban đầu nghĩ Đới Húc hành xử như vậy chỉ để hả giận, không ngờ anh lại tính toán sâu xa đến thế. Cô gật đầu đồng tình: "Anh nói đúng. Tuy em không làm nhiều vụ án như anh chị, nhưng cảm giác Hướng Văn Ngạn đúng là có vấn đề. Hắn giết người xong còn dám lợi dụng chính vụ án để viết bài! Người như vậy đúng là đáng sợ thật! Mà thái độ thì cứ như không phải hắn làm chuyện xấu, đã không biết ăn năn, vậy thì cứ vào tù cải tạo đi cho rồi."

"Không dễ thế đâu." Đới Húc lắc đầu, "Với kiểu người như Hướng Văn Ngạn, tôi không đặt nhiều kỳ vọng vào việc cải tạo. Hắn không phải phạm tội trong lúc hồ đồ hay bốc đồng, mà mục đích rất rõ ràng, tư duy thì lệch lạc. Đến lúc chết vẫn còn tin rằng Loan Thượng Chí đáng bị như vậy. Người như thế, khó thay đổi lắm."

Cố Tiểu Phàm vẫn giữ vẻ lạc quan: "Thôi, hai người đừng nghĩ nặng nề quá. Loại như Hướng Văn Ngạn, giờ dù không bị xử tử, thì cũng ăn án hơn hai mươi năm chứ ít gì? Hai mươi năm sau ra tù, cũng năm mươi tuổi rồi, đến lúc đó muốn gây sóng gió cũng khó. Nào, nâng ly đi! Chúc mừng vụ án đã phá xong, tai tiếng cũng được gỡ xuống!"

Chung Hàn là người đầu tiên nâng ly, Phương Viên và Đới Húc cũng hòa theo. Bốn người cụng ly vui vẻ, rồi chuyển sang những đề tài nhẹ nhàng hơn.

Quả đúng như Đới Húc nói, thời đại này tin tức dồn dập, chẳng mấy ai nhớ lâu một chuyện. Vụ Hướng Văn Ngạn chỉ nổi lên được nửa tháng, rồi nhiệt độ dần hạ. Qua thêm một tháng, thành phố A đã chẳng ai nhắc đến nữa. Trò hề của Hướng Văn Ngạn cũng kết thúc trong lặng lẽ.

Trong khoảng thời gian ấy, Phương Viên và Đới Húc tiếp tục xử lý vài vụ án nhỏ. Nhịp sống khá đều đặn, giờ giấc rõ ràng, lại thêm ba bữa đều được Đới Húc "giám sát", nên sức khoẻ của Phương Viên nhanh chóng hồi phục. Chỉ hai tháng, da dẻ đã hồng hào trở lại, thân hình cũng đầy đặn hơn.

Điều lạ là cô chẳng hề thấy tự ti hay khó chịu vì chuyện đó. Có lẽ vì công việc đem lại cho cô sự tự tin đến mức cô không còn đặt nặng chuyện vóc dáng nữa. Béo hay gầy đều không quan trọng bằng năng lực.

Dĩ nhiên, còn một lý do khác: ảnh hưởng từ người bên cạnh.

Từ sau lần giận nhau trước, Lâm Phi Ca không còn tới tìm cô nữa, gặp ở hành lang cũng chỉ mỉm cười xã giao. Ngược lại, Mã Khải thì sớm quên mọi chuyện, thỉnh thoảng lại đến chỗ hai người trò chuyện. Thấy Phương Viên đầy đặn hơn, nhiều lần cậu ta muốn "tâm sự" riêng với cô, nhưng lần nào cũng bị Đới Húc vô tình chen ngang, khi thì gọi nhờ việc, lúc thì kéo Phương Viên đi đâu đó, khiến Mã Khải không có cơ hội.

Khó khăn lắm, một hôm Mã Khải mới tránh được Đới Húc, chạy tới nhắc Phương Viên: "Cậu phải chú ý ăn uống đó, đừng để mập quá."

Cậu tưởng như mọi lần, Phương Viên sẽ tuy không vui nhưng vẫn im lặng nghe. Nào ngờ lần này cô liếc cậu một cái: "Liên quan gì tới cậu?"

"Nè, Phương Viên, nói vậy là không đúng! Tớ nói thế là vì lo cho cậu mà!"

"Chuyện gì tốt thì tự em cảm nhận được, nếu không thì đó chỉ là ý tốt một chiều của cậu thôi."

Mã Khải nghẹn họng, mãi mới phản bác: "Phương Viên, sao cậu không biết tốt xấu vậy? Mình nhắc nhở cậu vì chúng ta là bạn bè thân thiết, ai dư hơi đi nói chuyện đó chứ!"

"Vậy cậu không phải người bình thường à? Có phép thần thông gì không? Hơn 72 phép chưa? Nếu có thì cậu giỏi hơn Tôn Ngộ Không rồi!"

Mã Khải đỏ mặt: "Phương Viên, cậu thay đổi rồi đấy. Trước kia tuy dáng không đẹp, nhưng còn biết nghe lời khuyên, cố gắng thay đổi. Giờ thì chẳng ai khuyên được! Cậu mà cứ thế này, không ai chịu cưới, cậu có vui không? Mình sắp chịu hết nổi rồi!"

Nếu không nể tình bạn học, Phương Viên thật muốn đập bàn đuổi thẳng cậu ta đi. Bao nhiêu áp lực trước đây, đói đến tụt huyết áp, nhập viện, cũng vì mấy lời vô duyên như vậy. Giờ còn chạy tới chỉ trỏ thân hình cô nữa.

"Không chịu nổi thì đừng nhìn! Còn rất nhiều người dáng chuẩn cho cậu ngắm mà! Sau này sẽ có người biết trân trọng mình, nếu không thì mình ở vậy cũng chẳng sao. Ai bảo phải có đàn ông yêu mới sống được đến già hả?"

Thấy Phương Viên đã giận, Mã Khải đành cười trừ: "Thôi thì... Nếu thật sự không ai cần, mình hi sinh chút, chấp nhận cậu, không để cậu thành bà cô già đâu."

Phương Viên nhìn chằm chằm cậu ta một lúc rồi lạnh lùng nói: "Mã Khải, nếu đàn ông trên đời này tuyệt chủng, chỉ còn lại một mình cậu... Mình sẽ đi tìm phụ nữ!"

Mã Khải trợn mắt, mặt đỏ bừng, tức giận bỏ đi: "Mình thật không nói chuyện nổi với cậu nữa!"

"Đi thong thả, không tiễn!" Phương Viên tươi tỉnh vẫy tay.

Quay người lại định về văn phòng, cô bất ngờ thấy Đới Húc đang đứng không xa. Có lẽ anh đã nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi.

Phương Viên xấu hổ gãi đầu: "Anh nghe thấy hết rồi à?"

Đới Húc mỉm cười: "Lần đầu tiên tôi thấy em nói chuyện không khách sáo như vậy với người ta đấy."

"Em chỉ không muốn bị chèn ép nữa, học anh thôi, ai đâm em thì em đâm lại, xem như 'gậy ông đập lưng ông'. Nếu cậu ta thấy mất mặt thì lần sau nên biết điều hơn."

Đới Húc gật đầu. Anh cũng không phản đối, vì thực tế Phương Viên chẳng hề nói nặng lời. Dù câu cuối hơi "nặng đô", nhưng... Anh không hề phản cảm.

Sau hôm đó, Mã Khải biết điều hơn hẳn.

Mấy ngày sau, vào lúc ba giờ sáng, Phương Viên bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa. Mở cửa ra, thấy Đới Húc đã ăn mặc chỉnh tề, đứng đợi bên ngoài.

"Vừa có người báo án. Có vụ giết người ngụy trang thành tự sát trên đường ray. Chúng ta phải xuất phát ngay." Anh nói xong lại dặn thêm, "Ban đêm ngoài trời lạnh lắm, em mặc thêm áo. Tôi đợi em ngoài cửa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co