Truyen3h.Co

Vài Đêm Với Bạn Cùng Lớp [Vkook]

Chap 6

YeriPhan


Rượt đuổi một hồi, chân Jungkook như muốn nhũn ra. Taehyung chạy xe, cậu thì chạy bộ, sức đâu mà chịu nổi. Jungkook cậu coi như bây giờ chịu thua, mặc Taehyung hắn muốn theo thì cứ theo, cậu cũng chả còn sức mà chạy trốn nữa rồi. Một đường đi thẳng vào siêu thị, trước tiên là tới quầy thực phẩm mua thịt, hôm nay cậu là rất thèm thịt gà, mua một ít về nấu canh gà, trưa nay nhất định phải ăn một bữa no nê trước khi tới trường mới được.

Tìm được một khay thịt gà giá rẻ nhất, Jungkook hớn hở bỏ vào xe đẩy. Tiếp tục tiến tới khu hoa quả, mua một ít cà rốt nấu kèm và chút củ cải trắng nữa. Jungkook duỗi tay lấy vài ba củ cà rốt và thêm mấy củ cải trắng bỏ vào bịch cân kí rồi mới cho vào xe đẩy. Vừa mới bỏ vào thì đột nhiên có một bàn tay nào đó đút vào bịch gom hết củ cải trắng ra bỏ lại vào trong quầy.

Jungkook chưa kịp phản ứng, vừa ngước mặt lên nhìn thì người kia đã nói:

- Tôi không thích củ cải trắng.

Jungkook sửng sốt một hồi nhìn Taehyung mắt lạnh dán lên người mình. Nhanh trí gom lại củ cải trắng bỏ vào xe đẩy rồi xoay người đẩy xe chạy đi. Nhưng ai bảo chân cậu lại ngắn hơn chân Taehyung làm chi, mới chạy được vài bước liền bị Taehyung lôi cổ áo lại, không sao di chuyển được nữa.

- Muốn chạy? - Taehyung lạnh giọng đứng phía sau hỏi cậu.

Đến nước này thì muốn trốn cũng không được nữa rồi, Jungkook đành xoay người đối mặt với Taehyung cười cười nói:

- Đâu có, vừa rồi là muốn giỡn với cậu thôi mà.

Taehyung nhìn đồ trong xe đẩy của cậu:

- Thịt gà...

- Ừ... là thịt gà. - Jungkook khó hiểu nhìn Taehyung. Bộ trước giờ Taehyung cậu chưa bao giờ thấy thịt gà?

- Sao lại mua loại rẻ tiền như thế, ăn không ngon. - Taehyung mặt không đổi sắc nhìn cậu nói.

Ô hay nhỉ, là tôi mua cho cậu ăn chắc?

- À... ừ... - Jungkook lúng túng không biết trả lời thế nào.

- Chờ ở đây. - Dứt lời, Taehyung xoay người bước đi.

Jungkook khó hiểu nhìn theo, nghe lời đứng tại chỗ chờ Taehyung. Vài phút sau Taehyung quay lại, trên tay còn cầm thêm hai khay thịt gà đóng gói trở về bỏ vào xe đẩy của cậu.

Jungkook chớp chớp mắt nhìn Taehyung:

- Gì vậy?

Nói xong, Jungkook liếc mắt xuống nhìn giá trên bao bì. Cái gì!!! Chẳng phải đây là loại thịt gà mắc nhất sao, Taehyung lại đem bỏ vào xe đẩy của cậu, chẳng lẽ hôm nay muốn cậu cháy túi mới vừa lòng sao!

- Taehyung à, cái này mắc quá, tôi hôm nay không đem nhiều tiền. - Jungkook cười cười nói, mong Taehyung có thể thương xót mà đem hai khay thịt gà này ra khỏi xe cậu giúp.

- Tiền cứ để tôi thanh toán hết - Taehyung đáp.

- Vậy sao được, tôi...

- Cậu lại muốn từ chối? - Taehyung tỏ vẻ không vừa ý nhìn cậu.

Jungkook không ý kiến, miễn cưỡng chấp nhận thành ý của Taehyung. Nếu Taehyung đã có lòng thì cậu cũng không từ chối, bất quá, lần sau có tiền thì mời hắn chút gì ngon ngon, coi như là quà đáp lễ.

Đi thêm vài vòng mua chút đồ nữa, Taehyung và Jungkook mới đem ra thanh toán. Con số hiện lên trên hóa đơn quả thực không phải ít đối với cậu, nếu mà bắt cậu trả số tiền đó thì chắc rằng cậu sẽ trong lòng tràn đầy tiếc nuối, cắn rứt từng chút, khó khăn lấy từng tờ tiền ra, thâm tâm thật rất đau khổ. Thế mà Taehyung móc ví trả cái một là xong hết. Đúng là, con nhà giàu có khác.

Ra tới cửa, Jungkook xoay sang nhìn Taehyung, để ý thấy trên vai hắn có vác thêm cái ba lô, bản thân lại không để tâm mà hỏi nhiều làm gì. Nhỏ nhẹ lên tiếng:

- Taehyung à, cậu... không về?

Jungkook trong lòng thắc mắc, Taehyung kiên trì bám theo cậu đến tận bây giờ có phải hay không là muốn theo cậu về nhà?

- Cậu về đi. - Taehyung mắt hướng phía trước, không nhìn cậu mà trả lời.

Jungkook thầm mừng rỡ. Taehyung đã chịu buông tha cho cậu yên ổn về nhà rồi sao!

- Vậy... tôi đi trước. - Nói rồi Jungkook nhanh chân chuồn lẹ. Cậu vốn rất thích Taehyung, nhưng do hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra nên cậu lúc nào cũng có một chút xấu hổ khi ở cạnh Taehyung, muốn cách li hắn một hai ngày. Đợi tinh thần bình thường trở lại rồi hễ tính tiếp.

Jungkook bước đi được một hồi rồi lại thấy sống lưng lành lạnh. Có điều gì đó... không bình thường. Cậu liền xoay đầu nhìn phía sau. Đúng là không ngoài dự đoán mà! Trong lòng Jungkook lại kêu khổ một tiếng, khóc không ra nước mắt nhìn người nọ đứng cách mình vài mét. Taehyung ung dung nhìn mây nhìn trời trông như một người đi đường không chủ đích mà đi qua con đường này.

Jungkook thở dài, lên tiếng hỏi:

- Sao cậu không về lại đi theo tôi.

- Tôi theo cậu bao giờ, đường cậu cậu đi, đường tôi tôi đi, cùng đường thôi mà. - Taehyung cất tiếng nói vọng lại.

Cùng đường sao? Xin thưa nhà chúng ta ngược hướng đó Taehyung à. Đi đường này ra được nhà Taehyung cậu mới lạ! Cậu là ninja chắc, không lẽ một đạp có thể phóng ngược lại nhà cậu liền sao?

Jungkook lòng cười khổ, nói:

- Tôi đi trước.

Nói xong Jungkook xoay người bỏ đi. Cũng chẳng muốn để ý tới Taehyung làm gì, một lần nữa mặc kệ hắn muốn theo thì cứ theo.

Sau một hồi, Jungkook về tới nhà. Lại có chút oái oăm khi rõ ràng lúc nãy là ai đã nói chỉ là cùng đường, cùng đường mà bây giờ lại đứng cách cửa nhà người ta chỉ vài mét. Cùng đường đây sao, Taehyung cậu vừa mới chuyển nhà tới khu này sống chắc!

- Nhà cậu đây sao. - Taehyung thong thả bước tới, mắt dòm ngó lên căn nhà nhỏ của cậu một lần. Rồi lại liếc mắt sang nhìn cậu. Jungkook bất lực đứng đó trừng Taehyung một cái.

Taehyung chăm chăm nhìn Jungkook một hồi, lại thấy cậu không lên tiếng nên có chút thiếu kiên nhẫn:

- Cũng tới đây rồi, không định mời tôi vào nhà?

Jungkook thở dài một hơi. Biết ngay đây mới chính là âm mưu thật sự của cậu mà.

Jungkook im lặng, xoay người lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào nhà trước. Taehyung cũng đủng đỉnh đi vào sau.

Taehyung cởi giày bỏ lên kệ rồi mới đứng thẳng người đảo mắt một vòng đánh giá căn nhà. Bước vào thấy ngay cầu thang dẫn lên lầu nằm ở sát tường bên trái, hành lang bằng gỗ trải dài đi thẳng vào phòng bếp. Bên phải hành lang thì có một cánh cửa là dẫn vào phòng khách. Căn nhà nhìn có vẻ đơn giản và nhỏ nhưng nhìn chung thì khá là ấm cúng, rất có không khí gia đình khi ở đây. Taehyung cũng không phải là người khó ở nên cứ vậy âm thầm thoải mái trong lòng, tự cảm thán rằng nơi này xem ra là cũng rất được.

Jungkook không mảy may để ý đến Taehyung nữa, cậu về đến nhà là cũng hơn mười giờ, bây giờ phải lo mà vào bếp nấu bữa trưa, ăn xong thì phải chuẩn bị đi học.

Jungkook đặt hết thực phẩm cần thiết lên trên bàn, đầu tiên là sơ chế sau đó bắc nước muốn hầm gà. Cậu lấy khay thịt gà đã bóc vỏ và xơ chế sẵn định cho vào nồi thì sau lưng một giọng nói mang theo ý tứ yêu cầu phát lên:

- Nấu hết hai khay thịt gà luôn đi, trưa nay tôi sẽ ở lại ăn cơm.

Jungkook vừa nghe hết câu liền xoay lại trợn mắt to nhìn Taehyung đang nhàn rỗi bấm điện thoại, chân gác lên bàn. Không lẽ đây mới thật sự là mục đích Taehyung này tới đây?

Jungkook không ý kiến, nấu thêm một phần nữa cũng chẳng sao. Cậu đứng thẳng trở lại tiếp tục nấu ăn. Cậu lấy khay thịt gà rẻ tiền trên bàn bỏ vào hộp nhựa đóng kĩ, để dành bữa khác ăn. Lấy hai khay gà mắc tiền ra ăn trước cũng sẽ chẳng thấy có gì tiếc vì đó là tiền Taehyung bỏ ra mà.

Cứ như thế, Taehyung ngồi đó chơi game còn Jungkook thì loay hoay nấu ăn trước bếp, ai làm việc nấy. Tuy có vẻ yên tĩnh nhưng căn bếp lúc này lại bỗng trở nên tràn đầy sự ấm áp, mọi ngày chỉ có cậu, hôm nay lại có thêm Taehyung ngồi đây, không khí cô quạnh trước kia theo đó dần tan biến đi.

Sau một hồi lâu, nồi canh gà nghi ngút khói thơm lừng đã được đặt trên bàn cùng hai cái chén và hai cái muỗng. Jungkook cởi tạp dề, bước tới ngồi đối diện Taehyung đang chăm chăm đánh giá nồi canh trước mặt.

- Lấy cho tôi một chén. - Taehyung ngồi đó lên tiếng ra lệnh.

- Được. - Jungkook tươi cười nghe theo, ngồi dậy lấy vá múc một chén canh đầy đặt tới trước mặt hắn.

Taehyung múc lên một muỗng thổi thổi cho nguội bớt rồi mới đưa lên miệng hút, không nói gì tiếp tục múc thêm một muỗng mà nhấm nháp, uống gần hết nửa chén mới ngước mặt nhìn cậu nói:

- Không tệ.

Dứt câu, Taehyung nhanh chóng một lần uống sạch chén canh, xong rồi chìa chén không tới trước mặt cậu:

- Thêm một chén nữa.

Jungkook tươi cười đứng dậy lấy cho Taehyung thêm một chén canh đầy nữa. Nhìn Taehyung có vẻ rất vừa miệng với canh do mình nấu khiến lòng cậu có một chút mừng rỡ. Đúng thật là không uổng công sức Jungkook cậu đã bỏ ra từ nãy giờ.

Sau khi uống gần hết nồi canh gà do Jungkook nấu thì Taehyung mới no nê mà ôm lấy cái bụng tròn vo của mình ngồi đó thật thõa mãn.

- Canh cậu nấu rất được, thật vừa miệng tôi. - Taehyung dựa vào ghế, mắt nhắm hờ, tâm trạng thật vui vẻ nói với Jungkook.

- Cậu thích là được rồi. - Jungkook vừa thu dọn chén muỗng vừa nói.

- À, Jungkook cậu có đang muốn ăn cái gì không, nói đi tôi sẽ mua để hậu tạ cho cậu. - Taehyung phóng túng nói.

- Tôi sao, cũng không có cái gì đặc biệt muốn ăn đâu. - Jungkook nghĩ nghĩ không ra món cậu đang thèm ăn.

- Không có sao? Vậy để tôi chọn. Ừm... kẹo bông gòn được chứ?

- Sao lại là kẹo bông gòn? - Jungkook thắc mắc hỏi lại.

- Tại thấy gần cổng trường mình có bán, lúc đi học có thể ghé qua mua luôn, với lại món đó hồi bé tôi cũng rất thích ăn. Jungkook cậu không có món nào yêu thích hồi bé sao?

Nghe Taehyung hỏi, Jungkook nghĩ. Nếu là hồi bé thì chỉ có thể là món đó thôi.

- Là kem đó. - Nghĩ rồi Jungkook lên tiếng trả lời.

- Kem sao?

- Ừ, hồi nhỏ, lúc nhà tôi đang sống ở Seoul, mỗi khi trời tối, ba và mẹ sẽ lại dẫn tôi tới sông Hàn để hóng mát, mỗi lần tới mẹ tôi liền chạy tới cửa hàng gần đó mua ba cây kem cho cả nhà, khoảng thời gian đó, tối nào tôi cũng luôn mong ba mẹ dẫn tới sông Hàn chơi đùa và cùng nhau ăn kem, còn bây giờ thì... - Nói đến đó bỗng nhiên Jungkook im lặng không nói nữa, mắt có phần rũ xuống. Thấy thế, Taehyung không hiểu còn định hỏi thì cậu đã cầm hết chén muỗng xoay người hướng bồn rửa đi tới.

- Dù gì cũng lớn rồi, những chuyện như thế cũng không nên nhớ tới. - Jungkook giọng nói phát ra có chút u buồn.

Taehyung thật không biết cách nắm bắt tâm trạng người khác, bây giờ cũng chẳng biết là Jungkook đang vui hay đang buồn.

- Cậu muốn ăn kem, lát nữa tôi liền chạy đi mua một bao về cho cậu ăn thỏa thích.

Nghe Taehyung nói, Jungkook chỉ biết cười khổ. Tôi chỉ là đang kể về chuyện quá khứ thôi mà, có nói là muốn ăn kem đâu, cậu đâu cần phải mua một bao về cho tôi làm gì!

Trò truyện một lát cũng sắp tới giờ đi học. Nhưng mà, Taehyung không định về nhà thay đồ đến trường sao? Nghĩ thế cậu liền muốn nhắc nhở:

- Taehyung, cậu không định về nhà chuẩn bị đi học sao?

- Chuẩn bị gì? - Taehyung hỏi lại.

- Thì thay đồng phục.

- Tôi có đem theo rồi - Taehyung mở cái ba lô nằm dưới đất ra lấy lên một bộ đồng phục.

Jungkook bây giờ mới nhận ra, Taehyung thì ra là đã có ý định theo cậu về nhà từ sớm, chuẩn bị trước cả đồng phục đem theo luôn mà.

Taehyung không nói không rằng đứng dậy cởi áo ra làm Jungkook ngồi đó một phen hoảng hốt, trợn tròn mắt nhìn hắn.

- Cậu... cậu làm gì vậy?

- Thay đồ, còn phải nhanh đi học nữa - Taehyung vừa nói vừa choàng áo sơ mi vào, loay hoay gài cúc.

Jungkook đứng hình còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên Taehyung đưa tay xuống mở cúc quần, lúc này cậu mới hoàn hồn đứng bật dậy chạy ra khỏi phòng. Taehyung chẳng mảy may để ý thái độ đầy luống cuống vừa rồi của cậu, liếc nhìn một cái rồi thôi, tiếp tục thay đồ.

Taehyung này thật biết cách dọa Jungkook cậu sợ, một đi không dám trở lại. Trốn trong phòng thở hì hục, tim đập mạnh, hình thể, cơ ngực, bắp tay, Jungkook không dám nhìn!!! Vì đó là Taehyung, nhìn khuôn mặt đó thôi cậu đã không chịu nổi huống chi là cơ thể, sợ tim cậu sẽ nhảy ra ngoài mất thôi.

Taehyung cậu có thể khoa trương hơn nữa được không, tôi biết lục phủ ngũ tạng của cậu cái gì cũng đẹp rồi, không cần trưng ra để khiến người ta đỏ mặt thế đâu. Có ngày Jungkook tôi cũng sẽ bất ngờ bị Taehyung cậu dọa chết mất mà thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co