Truyen3h.Co

[XUẤT BẢN] Quá Đỗi Dịu Dàng

Chương 37.2: Hải Đăng (2)

_mongmo24_

Chương 37.2:

Nhật xoay người nhìn Đăng với ánh mắt hình viên đạn, nghiến răng nói: "Anh về đi."

"Ơ cái thằng này, sao mày đuổi anh như đuổi tà vậy?" Đăng nhăn mặt.

Nhật đang cáu nên không muốn đôi co, xoay người vào trường dắt xe ra. Đăng không biết mình vừa phá hỏng chuyện trọng đại của thằng em nên thản nhiên leo lên xe về nhà, mà nhà anh về lại là nhà Nhật. Hai đứa đậu xe trước cổng nhà. Nhật xuống xe mở cửa, Đăng định lái thẳng vào sân thì cậu chặn lại nhất quyết đuổi ông anh về cho bằng được. Đúng lúc mẹ vừa đón nhóc Bo về, thấy vậy mẹ bước tới vỗ cậu một cái rõ đau rồi mắng: "Cái thằng này! Anh Đăng ghé chơi mà cái mặt nhăn nhó vậy hả? Tránh ra cho nó vào nhà."

Đăng nở nụ cười của kẻ chiến thắng, anh dắt xe vào nhà rồi ngọt ngào chào cô Diễm: "Con chào cô ba". Cô Diễm niềm nở gật đầu còn nhóc Bo ríu rít gọi anh Đăng. Dường như trong cái gia đình này chỉ có mình Nhật không ưa gã anh họ này. Thật ra cậu cũng không ghét cay ghét đắng gì Đăng, chỉ là cậu không thích tính nhây của anh. Hồi nhỏ hai đứa hay hơn thua rồi chơi khăm nhau lắm. Vậy mà từ khi Đăng học cấp Ba rồi lên đại học, miệng mồm lúc nào anh em ngọt xớt. Chỉ có Nhật nhận ra thái độ của Đăng thay đổi nhưng cái tính nhây thì không.

"Dạo này học hành ổn không con?" Cô Diễm hỏi thăm.

"Dạ ổn cô ba, học cũng vui lắm." Đăng kéo nhóc Bo ngồi xuống sofa, vừa trả lời vừa nựng nó.

"Học kinh tế nặng đầu muốn chết, vui gì mà vui." Cô Diễm cười trêu.

"Dạ giờ vui trước rồi khi nào khổ tính sau cô ba ơi."

Nhật vác balo lên lầu nghe Đăng trả lời thì cười khẩy, vu vơ nói: "Con tưởng anh Đăng học ở Nhạc viện chứ."

"Ngành Thương mại điện tử mà học ở Nhạc viện cái gì?" Mẹ ngẩng đầu nhìn theo Nhật.

"Vậy chắc con nhầm thôi."

Đăng cười nói: "Em nó giỡn thôi cô."

Giờ cơm tối.

Vì lâu rồi nhà mới có khách đến chơi cộng thêm Đăng hoạt bát nhiệt tình nên không khí bữa cơm sôi động hơn bình thường. Mẹ và Đăng trò chuyện vui vẻ, hỏi thăm từ sức khỏe của vợ chồng bác hai cho tới việc học của Đăng. Mẹ còn trêu thêm vài câu: "Có người yêu chưa? Đẹp mã vậy mà không có cô nào để ý à?"

"Chưa cô ba ơi, yêu khổ lắm." Đăng xúc muỗng cơm nhai nhồm nhoàm rồi liếc mắt nhìn Nhật: "Đẹp mã thì sao bằng Nhật được, nó có bồ chưa cô ba?"

Nhật cảm nhận được mẹ đang nhìn mình chằm chằm, cậu cúi đầu vờ như không để ý, cũng miễn trả lời câu hỏi này.

Mẹ nhún vai, "Ai biết gì nó! Giờ nó có yêu cô cũng không cản được. Có bao giờ nói mà nó chịu nghe đâu."

"Mà con ở đây chơi ít ngày đi, mai cô ba nấu lẩu, ăn lẩu ăn đông người mới vui." Nói đoạn, mẹ hướng mắt nhìn cậu: "Nhật rủ thêm bạn về chơi với anh Đăng kìa."

Nhóc Bo im lặng hóng chuyện bất ngờ lên tiếng: "Rủ chị Vi đi anh hai."

Mẹ như bừng tỉnh, thốt lên: "Ừ nhỉ? Lâu lắm rồi mẹ không thấy con bé qua chơi."

"Bo nhớ chị Vi quá." Nhóc phụ họa thêm: "Anh hai cũng nhớ chị Vi nữa."

Câu nói hồn nhiên của bo khiến Nhật suýt chút nữa phun hết cơm ra ngoài. Cậu trợn mắt nhìn thằng em vô tình bán đứng anh của nó, đồng thời cảm nhận được sự nguy hiểm từ mẹ. Trước cái nhìn áp lực của mẹ, cậu chối: "Bo nói xàm gì vậy? Anh hai nhớ Vi hồi nào?"

"Anh hai nói mà." Bo chu mỏ.

"Nói cái gì mà nói! Học ở đâu cái thói đặt điều vậy hả?" Nhật gắt lên.

Bo bị mắng oan nên không cam tâm, quyết cãi cho bằng được: "Nhưng mà... ưm..."

Thằng nhóc chưa kịp nói hết câu thì Nhật đã thẳng tay nhét miếng thịt kho vào miệng nó, "Ăn lẹ rồi đi học bài, suốt ngày nói linh tinh."

Trông thấy hành động chặn miệng của Nhật, Đăng liếc nhìn cậu một cái rồi nói: "Bo ăn lẹ rồi trốn đi, lát nó vào kèm Toán bây giờ."

Quả nhiên chiêu này luôn hiệu quả, kể từ giây phút đó nhóc Bo không dám ý kiến gì nữa. Ăn cơm xong Nhật lên phòng, Đăng cũng lẽo đẽo theo cậu vào phòng. Nhật chọn cách phớt lờ anh, ngồi vào bàn học soạn bài.

"Cô bé hồi chiều là bạn gái của mày hả?" Đột nhiên Đăng cất lời. Nhật vờ như không nghe thấy, tiếp tục bấm máy tính dò kết quả. Căn phòng im lặng đến mức tiếng bàn phím kêu lạch cạch trở thành thứ âm thanh duy nhất. Đăng không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi dò: "Tên Vi đúng không?"

 Ai kia vẫn nhất quyết không trả lời.

"Nhìn cũng xinh xắn đó, thích cô bé đó hả?" Đăng tiếp tục màn độc thoại: "Mày kể Vi nghe về anh à? Sao Vi nhận ra anh vậy, còn biết biệt danh mọi người hay gọi nữa."

"Vi không biết anh là ai hết." Nhật buông máy tính xuống, "Hai người chả liên quan gì tới nhau."

"Mà mày có thích Vi không?" Đăng nhướng mày hỏi.

Nhật không trả lời câu hỏi này, thấy vậy Đăng lấn tới: "Giới thiệu Vi cho anh đi."

"Mơ hả?" Nhật nhếch môi cười, "Anh cẩn thận cái chuyện nói với bác hai lên thành phố học kinh tế mà lại thi vào Nhạc viện đấy."

"Gì căng vậy! Nãy giờ anh đùa thôi, giữ bí mật chuyện đó giùm anh đi."

"Biết điều thì đừng động vào Vi." Nhật lạnh lùng nhắc nhở.

"Biết rồi, biết rồi."

***

Vi ôm sách Văn lẩm nhẩm học bài nhưng đọc được mấy câu lại quên mất mình đang học tới đâu. Cô chẳng thể nào tập trung học bài được, chuyện gặp mặt Đèn Biển lúc chiều khiến Vi cứ nghĩ về cậu ấy mãi. Vi đặt điện thoại lên bàn, mắt nhìn chăm chăm vào ứng dụng TDate. Kể từ lúc ấy đến bây giờ, Đèn Biển không nhắn cho Vi câu nào. Kể cũng lạ, cảm giác chiều nay khác với trong tưởng tượng của Vi. Cảm giác xa lạ lắm. Tính cách của cậu ấy cũng khác với trên mạng nữa. Dường như người Vi gặp lúc chiều thân thiện cởi mở hơn nhiều, còn Đèn Biển trong tâm trí cô là một người ít nói, hơi nhạt với cả cách nói chuyện có phần giống Nhật.

Vi ngẫm nghĩ một lúc rồi tự công nhận rằng Đèn Biển trên mạng và Minh Nhật có nhiều điểm giống nhau thật. Cảm giác khi nói chuyện với hai người này cũng tương tự nhau. Đột nhiên trong đầu Vi nảy ra ý nghĩ táo bạo, liệu Nhật và Đèn Biển có phải là một không? Chính Vi cũng giật mình trước suy nghĩ của mình. Vì nghe nó vô lý thật, nhưng xét kĩ càng thì lại có nhiều điểm khớp nhau.

Đầu tiên là sự biến mất và trở lại bất ngờ của Đèn Biển. Trước đây cô và cậu ấy nói chuyện với nhau rất lâu, vào đầu năm 12 thì cậu ấy đột ngột biến mất. Thay vào đó là sự xuất hiện của Nhật, cậu ấy như thay vào vị trí của Đèn Biển trong cuộc sống Vi. Sau ngày đi karaoke hôm đó, Đèn Biển quay trở lại nhưng cách cậu ấy nói chuyện không giống người lâu lắm mới liên lạc với bạn. Vi có cảm giác dường như chuyện gì xảy ra trong cuộc sống của cô, cậu ấy đều biết hết.

Thứ hai là cuộc gặp gỡ lúc chiều nay. Ngẫm lại thì thấy hẹn nhau ở cổng trường cũng không ổn lắm, Đèn Biển từ Cần Thơ lên Bình Dương gặp Vi. Đáng ra phải hẹn cô ở chỗ nào có tính biểu tượng một chút, như vậy cả hai sẽ dễ tìm thấy nhau hơn là hẹn gặp ở trước cổng trường. Đáng nói hơn nữa là lúc hẹn gặp nhau cậu ấy cũng không nói rõ đặc điểm nhận dạng của mình hoặc hỏi hay xin ảnh của Vi. Điều này chứng tỏ cậu ấy biết rõ về Vi nên không cần xin mấy thứ vặt vãnh này và hai người học cùng trường nên hẹn nhau giờ tan học là hợp lý nhất. Đó là Vi còn chưa kể đến Nhật cũng từ Cần Thơ chuyển lên.

Thứ ba là chuyện Đèn Biển là anh họ của Nhật. Đây là cái chuyện không thể đỡ được nhất từ trước đến giờ. Nhìn thái độ khi gặp nhau của Đèn Biển và thái độ tức giận của Nhật lúc chiều, Vi càng khẳng định rằng Nhật có thể là Đèn Biển. Vì cậu mượn tên của anh họ để nói chuyện với Vi cũng nên. Cô còn nhớ rất rõ cái lần cậu ấy hủy kết nối trên TDate, cậu ấy nói có người nghịch điện thoại nên mới kết nối với Vi. Lúc đó cô chỉ nghĩ đó là lý do chống chế để cô đỡ buồn, giờ nghĩ lại có thể nó là sự thật lắm.

Càng nghĩ càng thấy các sự kiện khớp nhau vô cùng. Nhật hay hỏi dò về cậu bạn Vi quen qua mạng, còn Đèn Biển hay hỏi về cậu lớp trưởng giỏi Toán. Còn nữa, mới đây Vi nói lớp trưởng 12A2 đẹp trai, Đèn Biển còn công nhận nữa cơ.

Sau khi tự suy luận và đưa ra kết luận. Vi thất thần trước sự thật này, cô chẳng biết phải nói sao nữa. Phải nói với mọi người là khoa học phán sai rồi, trái đất hình tròn mới đúng! Số phận đẩy đưa thế nào mà người cô ngưỡng mộ cũng là người cô thích. Ngay từ đầu Vi đã bị cậu ấy thu hút bởi sự thông minh, cái vẻ ít nói bí ẩn đó nữa. Đi một vòng vẫn rơi vào tay cậu ấy, không là Đèn Biển thì là Minh Nhật, Vi không thoát được.

Tâm trí lẫn trái tim cô rối bời. Sự thật này khiến Vi cảm thấy mình quá khờ. Dễ đoán như vậy mà bây giờ cô mới nhận ra. Vi lắc đầu trấn tĩnh mình, tất cả chỉ là cô suy đoán muốn khẳng định hai người là một, Vi quyết định đưa ra phép thử. Cô mở Zalo và TDate cùng một lúc, gửi cho cả hai một bài Toán nâng cao.

Huyền Vi: Mình muốn tham khảo cách giải bài này.

Em Bé Dâu: Bài này phải giải sao giờ?

10 phút sau Đèn Biển hồi âm trước, cậu ấy gửi cho Vi một tờ nháp ghi bài giải chi tiết. Vi ấn vào xem thử, cách giải vẫn gọn gàng như ngày nào. Một lát sau Nhật gửi tin nhắn bài giải cho Vi, cậu ấy cũng gửi bài giải. Đáng nói hơn là cách giải giống hệt nhau, từ phương pháp cho đến lời giải, ngay cả cách đi đường tắt rút gọn cũng y như nhau. Giống từ quê quán, tuổi tác, học lực và cả tư duy giải bài. Hai người này chỉ có thể là một!

Đêm nay Vi thức trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co